Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 09: Lò Rèn Của Trưởng Lão

1 Bình luận - Độ dài: 2,150 từ - Cập nhật:

Bình minh ở Eldoria không giống như bất kỳ bình minh nào An từng biết. Nó không ập đến, mà len lỏi. Những ngón tay ánh sáng màu hổ phách xuyên qua tấm màn sương mỏng manh treo lơ lửng giữa những tán lá, đánh thức thành phố bằng một sự dịu dàng gần như thiêng liêng. Lời cho phép của vị Trưởng lão vào đêm hôm trước giống như những tia nắng đầu tiên, một lời hứa mong manh nhưng đủ để thắp lên một hy vọng rực rỡ trong lòng An.

Anh gần như không ngủ. Toàn bộ tâm trí anh đã chìm đắm trong các bản thiết kế, các tính toán. Một máy phát điện xoay chiều đơn giản. Về mặt lý thuyết, nó không phức tạp. Nhưng lý thuyết đó được xây dựng trên nền tảng của hàng thế kỷ phát triển công nghiệp, máy móc chính xác, dây đồng tinh luyện, nam châm vĩnh cửu. Ở đây, anh không có gì cả. Phải bắt đầu từ con số không, với những công cụ của một thời đại khác.

Khi Elara đến, mang theo một ít bánh mì hấp và quả mọng, cô thấy An đã đứng sẵn ở cửa, gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ nhưng đôi mắt lại sáng rực một ngọn lửa của sự sáng tạo. Chiếc máy tính bảng được anh bọc cẩn thận trong một mảnh da thuộc mềm mà Elara đã đưa cho. Tấm ván gỗ với bản vẽ than chì được anh cầm trên tay như một hiệp sĩ cầm tấm khiên của mình.

"Chúng ta... đi đâu?" Elara hỏi, vốn từ của cô trong ngôn ngữ của anh cũng đang dần tiến bộ.

"Cần kim loại," An đáp, vốn từ của anh trong ngôn ngữ Elf cũng vậy. Anh chỉ vào lưỡi dao của cô. "Đồng. Sắt. Nơi... làm ra cái này."

Elara nhìn anh, nụ cười nhẹ ban đầu của cô tan biến, thay vào đó là một vẻ đăm chiêu. "Kim loại là thứ quý giá, An à. Nó không chỉ là đất đá. Nó là xương của những ngọn núi, là huyết mạch của đất mẹ. Chỉ có các Trưởng lão Thợ rèn mới có quyền đánh thức sức mạnh của nó."

An cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của cô. Đây không phải là một yêu cầu đơn giản về vật liệu. Đây là một cuộc viếng thăm đến một trong những nơi linh thiêng và được kính trọng nhất của nền văn hóa này. Áp lực đè nặng lên vai anh. Không chỉ phải chế tạo một cỗ máy, mà còn phải chứng minh rằng mục đích của mình xứng đáng với những vật liệu quý giá đó.

Họ bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua thành phố. Đây là lần đầu tiên An được phép đi sâu vào Eldoria, và mỗi bước đi lại mở ra một tầng lớp kỳ diệu mới. Họ đi trên những cây cầu treo vắt vẻo ở độ cao hàng trăm mét so với mặt đất. An, người vốn sợ độ cao, phải bám chặt vào lan can bằng dây thừng, tim đập thình thịch, trong khi Elara bước đi nhẹ nhàng như thể cô sinh ra để làm điều đó.

Họ đi qua những khu dân cư, nơi những ngôi nhà hòa quyện vào thân cây một cách hoàn hảo. An thấy những gia đình Elf đang bắt đầu một ngày mới. Một người cha đang dạy cậu con trai cách chuốt một mũi tên. Một người mẹ đang hát ru cho đứa con trong một chiếc nôi treo lơ lửng. Không có sự vội vã, không có sự căng thẳng của thế giới mà anh đã bỏ lại phía sau. Chỉ có một nhịp sống chậm rãi, hài hòa.

Khi họ đi qua, những tiếng xì xào lại nổi lên. Nhưng lần này, chúng đã khác. Sự thù địch và sợ hãi đã giảm bớt, thay vào đó là một sự tò mò mãnh liệt xen lẫn sự kỳ vọng. Tin tức về "dự án" của người đến từ các vì sao đã lan truyền khắp thành phố. Một màn trình diễn sắp diễn ra. An cảm nhận được sức nặng của những ánh mắt đó. Từ lúc này trong lòng An đã có một ý chí quyết tâm phải thành công dự án này. Đây là bước đệm để vừa có được sự công nhận của người dân Eldoria, vừa là khởi đầu cho công cuộc hiện thực hóa công nghệ của thế kỷ 21.

Lò rèn không nằm ở khu vực trung tâm sầm uất. Elara dẫn anh đi xuống một hệ thống cầu thang xoắn ốc, ôm sát thân của một cây đại thụ khổng lồ. Càng xuống thấp, không khí càng ấm hơn và mang theo mùi của than củi và kim loại bị nung nóng. Tiếng búa đập vào đe bắt đầu vang lên, một âm thanh có nhịp độ, mạnh mẽ và đầy mục đích, dội vào vách gỗ của thân cây.

Họ đến một mặt sàn rộng lớn và biệt lập, được khoét sâu vào thân cây. Nơi này trông giống một ngôi đền hơn là một xưởng sản xuất. Mọi thứ đều được sắp xếp một cách ngăn nắp đến kinh ngạc. Những cây búa đủ kích cỡ được treo trên giá, những cây kẹp được xếp thẳng hàng. Chính giữa là một lò rèn lớn, nhưng ngọn lửa trong đó không có màu cam đỏ hỗn loạn. Nó cháy với một ngọn lửa màu xanh lam ổn định, gần như không có khói. An nhận ra rằng họ đã thiết kế một hệ thống thông gió cực kỳ hiệu quả, hút không khí từ bên dưới và đẩy khói lên một ống dẫn tự nhiên bên trong thân cây.

Và đứng trước ngọn lửa đó là một người Elf hoàn toàn khác biệt so với những người đã gặp.

Ông ta cũng cao và có đôi tai nhọn, nhưng thân hình ông ta không mảnh mai. Bờ vai ông rộng, và cánh tay trần của ông cuồn cuộn những bắp thịt rắn chắc, được tôi luyện qua hàng thế kỷ lao động. Mái tóc bạc của ông được bện gọn gàng ra sau gáy, và bộ râu ngắn lấm tấm những vệt muội than. Đôi mắt ông, quen với việc nhìn vào trái tim của ngọn lửa, có màu hổ phách và ánh lên một sự mãnh liệt, thông thái và có phần kiêu ngạo. Ông là Trưởng lão Lyren, bậc thầy rèn luyện của Eldoria.

Khi An và Elara bước vào, ông ta không hề ngẩng đầu lên. Ông đang dùng một chiếc kẹp dài giữ một thanh kim loại nung đỏ rực trên đe. Cây búa trong tay ông hạ xuống, không phải bằng một lực mạnh vô tri, mà bằng một sự chính xác tuyệt đối. Mỗi nhát búa là một nốt nhạc trong bản giao hưởng của sự sáng tạo, định hình lại kim loại theo ý muốn của ông. Xung quanh ông, vài người Elf trẻ tuổi hơn, những người học việc, đang làm những công việc phụ, nhưng tất cả đều di chuyển với một sự kính cẩn, không dám làm phiền đến sự tập trung của bậc thầy.

Elara đứng im lặng chờ đợi. Cô hiểu những quy tắc của nơi này. Phải đến khi Trưởng lão Lyren hoàn thành công việc của mình, ông mới nói chuyện với họ.

Sau vài chục nhát búa nữa, từ một thanh kim loại vuông vức giờ đã có hình dáng của một lưỡi dao tinh xảo, ông nhúng nó vào thùng nước. Một tiếng "xèoooo" lớn vang lên, hơi nước bốc lên mù mịt. Ông giơ lưỡi dao lên, xem xét nó dưới ánh sáng. Ông gật đầu hài lòng, rồi mới quay sang họ. Ánh mắt ông lướt qua Elara với một cái gật đầu nhẹ, rồi dừng lại ở An. Đó là một cái nhìn soi mói, đánh giá, và không hề có thiện cảm.

"Elara" ông nói, giọng ông trầm và khô khốc như sỏi đá va vào nhau. "Ngươi dẫn một kẻ ngoại lai đến nơi linh thiêng này. Hẳn là phải có lý do."

"Thưa Trưởng lão Lyren", Elara cúi đầu kính cẩn. "Anh ấy có một dự án đã được hội đồng Trưởng lão thông qua nhưng dự án này cần có sự giúp đỡ từ ngài."

Lyren nhướng một bên mày bạc. "Dự án?" Ông đưa mắt nhìn tấm ván gỗ trên tay An. "Ta đã nghe nói về một thứ ma thuật kỳ lạ mà ngươi đã sử dụng ngày hôm đó. Bây giờ ngươi lại có thêm một cái được gọi là 'dự án'? Hãy cho ta xem nó là cái gì."

An, với một chút lo lắng, bước lên và đưa tấm bản vẽ cho ông.

Lyren cầm lấy nó, nhìn vào những đường nét than chì một cách khinh khỉnh. Sau một lúc, ông bật ra một tiếng cười khẩy. "Cái nét vẽ nguệch ngoạc như một đứa trẻ gì thế này?" ông nói, giọng đầy vẻ miệt thị. "Nước và những vòng tròn. Ngươi nghĩ có thể tạo ra sức mạnh từ những thứ này sao, kẻ ngoại lai?"

An nhìn sang Elara, chờ đợi cô dịch lại. Anh hiểu được sự khinh miệt trong giọng nói của Lyren ngay cả trước khi Elara giải thích.

"Nó... là một cỗ máy," An cố gắng giải thích bằng vốn từ Elf hạn hẹp của mình, chỉ vào bản vẽ. "Dùng... sức mạnh của 'Lin'... để tạo ra 'sét-nhỏ'." 'Sét-nhỏ' là từ mà anh và Elara đã thống nhất để chỉ điện.

Lyren ném tấm ván gỗ xuống một chiếc bàn gần đó như thể nó là một thứ rác rưởi. Ông quay lại lò rèn, dùng kẹp gắp ra một phôi thép vẫn còn đang phát sáng. Ông giơ nó lên, ánh sáng cam rực rỡ của nó chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông.

"Đây là sức mạnh thật sự", ông gầm gừ. "Sức mạnh của lửa và thép, được tôi luyện qua hàng ngàn năm truyền thừa! Ma thuật của chúng tôi chảy trong kim loại, được đánh thức bởi lửa thiêng và định hình bằng bàn tay này. Nó không nằm trong mấy cái hộp phát sáng và những sợi dây yếu ớt của ngươi!"

Sự đối đầu đã trở nên rõ ràng. Đây không chỉ là sự nghi ngờ, đây là một sự đối lập về mặt triết lý. Lyren là hiện thân của truyền thống, của sức mạnh hữu hình, của nghệ thuật được mài giũa qua nhiều thế hệ. An, với những sơ đồ và khái niệm trừu tượng của mình, là một sự báng bổ đối với tất cả những gì ông tin tưởng.

An biết rằng lý lẽ suông, sẽ không có tác dụng. Cần phải có một minh chứng. Anh chỉ vào một cuộn dây đồng đang nằm trong góc xưởng. "Làm ơn... chỉ cần... một ít dây đồng. Tôi... có thể cho ngài thấy." Anh nói.

Lyren cười lớn, một tiếng cười không có chút vui vẻ nào. "Cho ta thấy? Ngươi không có gì để cho ta thấy cả, kẻ ngoại lai. Ngươi đến đây với tay không, và giờ còn đòi hỏi những vật liệu quý giá nhất của chúng ta để thực hiện thứ ma thuật trẻ con của ngươi."

Ông ta đi đến một thùng chứa đầy những mảnh kim loại vụn, những sản phẩm bị lỗi hoặc những thành phần thừa. Thò tay vào, lôi ra một khối kim loại méo mó, có màu sắc xỉn và không đồng nhất. Đó rõ ràng là một hợp kim bị lỗi, quá giòn để rèn và quá cứng để nung chảy lại một cách dễ dàng. Và ném nó xuống đất trước mặt An. Tiếng kim loại va vào sàn đá vang lên khô khốc.

"Ngươi muốn kim loại của ta?" Lyren nói, ánh mắt ông rực lửa. "Vậy thì hãy chứng tỏ ngươi xứng đáng. Hãy làm điều gì đó với thứ phế liệu này, một điều mà lửa và búa của ta không thể làm được. Thuyết phục được ta ngươi sẽ có đồng. Thất bại thì hãy cút khỏi lò rèn của ta cùng với thứ bùa phép của ngươi."

Thử thách đã được đưa ra. Một thử thách tưởng chừng như không thể. An nhìn vào khối kim loại vô dụng, rồi ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt đầy thách thức của vị Trưởng lão Thợ rèn. Trong sự im lặng của lò rèn, chỉ có tiếng lửa cháy tí tách, An biết rằng đây là bài kiểm tra quan trọng nhất của mình. Anh phải dùng chính ngôn ngữ của kim loại và lửa để trả lời.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Có điện phân ko :3
Xem thêm