Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 08: Kiến Thức Trao Đổi
1 Bình luận - Độ dài: 1,917 từ - Cập nhật:
Những ngày đầu tiên của An ở Eldoria trôi qua trong một sự pha trộn kỳ lạ giữa thanh bình và tù túng. Ngôi nhà trên cây của anh là một tuyệt tác kiến trúc, luôn ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ lọc qua tán lá và những cơn gió mát lành mang theo hương hoa của khu rừng. Nhưng nó cũng là một chiếc lồng bằng gỗ bạc.
Anh không phải là một tù nhân bị xiềng xích, nhưng anh cũng không được tự do. Anh không được phép rời khỏi khu vực nhà mình mà không có Elara đi cùng. Hầu hết người Elf đều giữ khoảng cách, những ánh mắt tò mò và cảnh giác luôn dõi theo anh mỗi khi anh bước ra ban công. Anh là một sinh vật lạ, một sự bất thường trong nhịp sống hài hòa của họ.
Elara là cầu nối duy nhất của anh với thế giới này. Mỗi ngày, cô mang thức ăn đến cho anh - thường là hoa quả, các loại hạt, bánh mì làm từ một loại bột lạ, và thỉnh thoảng là một ít thịt nướng. Họ tiếp tục những "bài học ngôn ngữ" ngẫu hứng. Vốn từ vựng của An dần được mở rộng. Anh đã có thể nói những câu đơn giản như "Tôi đói," "Nước ngon," hay "Cảm ơn." Đổi lại, Elara cũng tỏ ra rất tò mò về thế giới của anh. Cô hỏi về những "ngôi nhà đá" (thành phố) và "cỗ xe kim loại không cần ngựa kéo" (ô tô) mà cô thấy qua những hình ảnh hiếm hoi anh cho cô xem.
Khi không học ngôn ngữ, An biến mình thành một nhà nhân chủng học bất đắc dĩ. Anh dành hàng giờ trên ban công, quan sát cuộc sống của người Elf. Anh bị cuốn hút bởi xã hội của họ. Không có tiền bạc, không có sự tranh giành ồn ào. Mọi người dường như làm việc vì lợi ích chung. Thợ rèn làm ra công cụ cho thợ mộc, thợ mộc dựng nhà cho người làm vườn, và người làm vườn cung cấp thực phẩm cho tất cả mọi người. Đó là một hệ thống cộng sản nguyên thủy hoạt động một cách hoàn hảo.
Anh ghi chú lại mọi thứ vào máy tính bảng, cố gắng phác thảo ra một biểu đồ về cấu trúc xã hội của họ. Anh nhận ra rằng, dù sống hòa mình với thiên nhiên, họ không hề lạc hậu. Kỹ thuật làm mộc của họ vượt xa bất cứ thứ gì anh từng thấy. Cách họ dệt vải từ sợi thực vật tạo ra những tấm vải vừa nhẹ vừa bền. Và hệ thống nông nghiệp thẳng đứng của họ là một giải pháp thiên tài cho việc canh tác trong một không gian hạn chế.
Nhưng trong khi tâm trí anh bận rộn phân tích, một nỗi lo lớn hơn đang gặm nhấm anh từng giây từng phút.
Pin máy tính bảng: 4%.
Con số màu đỏ đó như một bản án tử treo lơ lửng. Chiếc máy tính bảng không chỉ là một công cụ, nó là hiện thân của toàn bộ nền văn minh nhân loại mà anh mang theo. Nó chứa đựng các bản thiết kế, các công thức hóa học, các thư viện khoa học, bách khoa toàn thư, và cả những bức ảnh về gia đình anh. Mất nó, anh sẽ chỉ còn lại những gì anh có thể nhớ. Anh sẽ mất đi lợi thế lớn nhất của mình.
Tấm sạc năng lượng mặt trời mini của anh gần như vô dụng dưới tán lá dày đặc của Eldoria. Nó chỉ có thể cung cấp một lượng điện nhỏ giọt, không đủ để bù lại năng lượng tiêu thụ cho dù anh đã tiết kiệm đến mức tối đa.
Pin giảm xuống 3%.
Một cơn hoảng loạn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng An. Anh phải hành động. Anh không thể ngồi chờ kiến thức của mình tan biến vào không khí. Anh cần một nguồn điện. Một nguồn điện ổn định. Anh cần một máy phát điện.
Ý tưởng đó vừa điên rồ vừa khả thi. Một máy phát điện đơn giản chỉ cần ba thứ: một lực quay, nam châm, và dây đồng. Lực quay? Anh nhớ ngay đến hệ thống thang máy chạy bằng sức nước. Nam châm? Khó hơn, nhưng anh có thể tạo ra nam châm điện nếu có dòng điện ban đầu. Dây đồng? Đây là vấn đề lớn nhất. Anh cần kim loại.
Anh quan sát những người Elf. Mũi tên của họ, dao găm của họ, một vài dụng cụ của họ được làm bằng kim loại. Điều đó có nghĩa là họ có thợ rèn, có lò rèn. Họ có khả năng chế tác kim loại.
Tối hôm đó, khi Elara mang bữa ăn đến, An không ăn ngay. Anh nhìn cô với một vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy.
"Elara," anh nói, "Tôi... cần... giúp đỡ."
Elara nhướng mày, ngồi xuống đối diện anh.
An biết rằng chỉ lời nói thôi là không đủ. Anh cần một thứ ngôn ngữ phổ quát hơn: hình ảnh. Anh tìm một mẩu than củi trong lò sưởi đã tắt và một mảnh ván gỗ phẳng. Anh bắt đầu vẽ.
Đầu tiên, anh vẽ guồng nước của hệ thống thang máy. Elara gật đầu, cô nhận ra nó. Sau đó, anh vẽ một trục quay nối từ guồng nước đến một vật thể hình tròn. Bên trong vật thể đó, anh vẽ những cuộn dây và những khối chữ nhật (nam châm). Từ cuộn dây, anh vẽ một đường thẳng - một sợi dây - nối đến một hình chữ nhật khác. Anh cẩn thận vẽ lại hình dáng chiếc máy tính bảng của mình. Cuối cùng, anh vẽ một biểu tượng tia sét nhỏ, một hình ảnh mà anh hy vọng có thể truyền tải được ý nghĩa của "năng lượng" hay "điện năng".
Elara nhìn vào bản vẽ một cách chăm chú, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại. Cô không hiểu nguyên lý hoạt động, nhưng cô hiểu được ý định. Anh muốn kết nối cái guồng nước đó với cái "hộp phát sáng" của anh.
Để làm cho ý tưởng rõ ràng hơn, An lấy con dao đa năng ra, mở phần la bàn. Anh đặt nó lên bàn. Sau đó, anh lấy một sợi dây đồng nhỏ từ bộ dụng cụ vi mạch của mình, quấn nó quanh một chiếc tua vít nhỏ bằng sắt, rồi kết nối hai đầu dây với một cục pin cúc áo siêu nhỏ. Chiếc tua vít ngay lập tức trở thành một nam châm điện. Anh đưa nó lại gần la bàn. Cây kim la bàn lập tức quay tít.
Elara giật mình lùi lại. Anh đã làm cho kim loại di chuyển mà không cần chạm vào nó. Đối với cô, đây chính là ma thuật.
An chỉ vào chiếc tua vít, rồi chỉ vào các khối chữ nhật trong bản vẽ của mình. Anh chỉ vào cuộn dây đồng, rồi chỉ vào các cuộn dây trong bản vẽ. Anh chỉ vào guồng nước, rồi chỉ vào hình vẽ guồng nước. Cuối cùng, anh chỉ vào máy tính bảng và con số 3% đang nhấp nháy. Ánh mắt anh đầy khẩn thiết.
Bây giờ thì Elara đã hiểu. Cô không hiểu làm thế nào, nhưng cô hiểu cái gì. Anh muốn dùng sức mạnh của dòng nước để "sạc" lại cho cái hộp ma thuật của anh. Cô có thể thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh. Cô nhớ lại cách anh đã dùng kiến thức của mình để cứu cô, để chữa lành vết thương cho cô. Anh chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên.
Cô gật đầu. "Tôi... nói... Trưởng lão", cô nói chậm rãi. Cô cẩn thận cầm lấy tấm ván gỗ có bản vẽ của An và rời đi, để lại anh một mình với niềm hy vọng mong manh.
Trong lúc chờ đợi phán quyết, sự cô đơn mà anh đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay lại ập đến. Sự phấn khích và nguy hiểm của những ngày đầu tiên đã qua đi, giờ đây chỉ còn lại thực tại phũ phàng. Anh đang ở một nơi xa lạ, không một người thân, không một sự kết nối thực sự.
Pin: 2%.
Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Anh đưa ra một quyết định. Anh mở thư viện hình ảnh, một hành động xa xỉ mà anh đã tự cấm bản thân.
Màn hình sáng lên với những khuôn mặt quen thuộc. Bố và mẹ anh, đang mỉm cười rạng rỡ trong ngày anh nhận bằng tiến sĩ. Cô em gái của anh trong bộ váy cưới lộng lẫy, đang khoác tay anh. Cả nhóm nghiên cứu của anh, đang ăn mừng sau một thí nghiệm thành công, vai kề vai, tươi cười hớn hở.
Mỗi bức ảnh là một nhát dao đâm vào tim anh. Họ đang ở đâu bây giờ? Họ có nghĩ rằng anh đã chết không? Mẹ anh có đang khóc không? Anh sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của họ, không bao giờ được ôm họ nữa. Anh là một bóng ma, một ký ức ở một thế giới khác.
Nước mắt anh bắt đầu rơi, nhỏ giọt xuống màn hình cảm ứng, tạo ra những gợn sóng méo mó trên những khuôn mặt thân thương.
Anh không nhận ra Elara đã quay trở lại cho đến khi cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Anh giật mình, vội vàng lau nước mắt và định tắt màn hình đi.
"Đừng", cô nói nhẹ nhàng. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, không phải với tư cách là người giám sát, mà là một người bạn. Cô nhìn vào những hình ảnh trên màn hình. Cô chỉ vào bức ảnh của mẹ anh.
"Saia?" cô hỏi, một từ trong ngôn ngữ của cô có nghĩa là "mẹ", là "người ban sự sống".
An ngạc nhiên nhìn cô. Anh gật đầu. "Saia..." anh lặp lại, giọng anh nghẹn ngào.
Elara không nói gì thêm. Cô chỉ ngồi đó, sự hiện diện im lặng của cô là một nguồn an ủi lớn lao. Cô không thể hiểu được nỗi đau mất mát của anh, nhưng cô có thể chia sẻ sự cô đơn của anh. Trong khoảnh khắc đó, họ không còn là người của hai thế giới khác nhau nữa. Họ chỉ là hai con người, cùng nhau chia sẻ một nỗi buồn thầm lặng dưới ánh sáng của hai mặt trăng.
Một lúc lâu sau, một bóng người xuất hiện ở cửa. Đó là vị Trưởng lão đã phán xét anh hôm trước. Elara và An cùng đứng dậy.
Vị Trưởng lão cầm trên tay tấm ván gỗ với bản vẽ của An. Ông nhìn An, rồi nhìn vào bản vẽ, ánh mắt sâu thẳm của ông dường như đang cân nhắc mọi khả năng.
Cuối cùng, ông nhìn thẳng vào mắt An. Ông nói một từ duy nhất, một từ ngắn gọn nhưng chứa đựng cả một tương lai. Elara dịch lại cho anh, và một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi cô.
"Cho chúng tôi xem."
Sự cho phép đã được ban hành.


1 Bình luận