Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 14: Lưỡng Nan Của Người Sáng Tạo

1 Bình luận - Độ dài: 2,390 từ - Cập nhật:

Buổi họp của Hội đồng Trưởng lão kết thúc. An bước ra khỏi căn phòng rộng lớn, không khí trong lành của Eldoria ùa vào lồng ngực nhưng anh lại cảm thấy như đang chết ngạt. Lời đề nghị của họ, dù được gói trong những ngôn từ trang trọng về sự bảo vệ và an nguy, nhưng nó vẫn vang vọng trong đầu anh như một bản cáo trạng. "Chế tạo vũ khí". Đó là một gánh nặng mà anh không biết liệu đôi vai của một nhà khoa học có thể gánh nổi hay không.

Anh và Elara bước đi bên nhau trên những cây cầu treo, im lặng. Sự im lặng giữa họ lần này không phải là sự thoải mái, mà là một khoảng trống đầy những câu hỏi chưa được nói ra. Những âm thanh thường ngày của thành phố - tiếng cười của trẻ con, tiếng gió vi vu qua những chiếc chuông gỗ, tiếng thoi đưa lách cách của người thợ dệt – dường như thuộc về một thế giới khác, một thế giới ngây thơ mà anh sắp sửa làm vấy bẩn.

"An" cuối cùng Elara cũng lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"

An dừng lại, tựa người vào lan can của một cây cầu, nhìn xuống khu rừng sâu thẳm bên dưới. "Ở thế giới của tôi, Elara" anh bắt đầu, giọng anh xa xăm, "lịch sử của khoa học cũng là lịch sử của vũ khí. Mỗi một phát minh vĩ đại, mỗi một bước nhảy vọt của tri thức, gần như ngay lập tức bị biến thành một công cụ hiệu quả hơn để giết chóc. Chúng tôi tìm ra sức mạnh của nguyên tử, và dùng nó để tạo ra một quả bom có thể xóa sổ cả một thành phố. Chúng tôi học cách bay như những chú chim tự do trên trời, và dùng nó để thả những quả bom đó từ trên trời xuống. Tri thức, ở thế giới của tôi là một con dao hai lưỡi, và chúng tôi luôn có xu hướng phải cầm lưỡi dao sắc bén hơn."

Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh chứa đựng một nỗi buồn mà cô chưa từng thấy. "Tôi đã tự hứa với bản thân, rằng nếu có cơ hội, tôi sẽ chỉ dùng kiến thức của mình để xây dựng. Để thắp sáng. Không phải để tạo ra thêm bóng tối."

Elara lắng nghe một cách chăm chú. Cô không thể hiểu hết được bối cảnh của một thế giới với những vũ khí khủng khiếp như vậy, nhưng cô hiểu được nỗi đau trong giọng nói của anh.

"Cung tên cũng là vũ khí," cô nói, lý lẽ của cô đơn giản và thực tế như chính bản thân cô. "Dao găm của tôi cũng vậy. Chúng tôi dùng chúng để săn thú lấy thức ăn, và để những thứ như con quái vật đã tấn công tôi không ăn thịt chúng tôi. Đó không phải là tạo ra bóng tối, An à. Đó là để giữ cho bóng tối không nuốt chửng chúng ta. 'Sét-nhỏ' của anh thì có gì khác biệt?"

"Nó khác," An đáp, lắc đầu. "Nó khác ở quy mô, ở sự leo thang. Cây cung của cô cần hàng năm trời luyện tập để sử dụng thành thạo. Nó đòi hỏi kỹ năng, sự kiên nhẫn. Nó có một linh hồn. Nhưng thứ vũ khí mà họ muốn tôi tạo ra... nó là sức mạnh thuần túy, được đóng gói lại. Bất cứ ai cũng có thể sử dụng. Nó không đòi hỏi kỹ năng, chỉ cần một cái bóp cò. Nó biến việc tước đi sinh mạng thành một hành động vô cảm. Và khi một bên có một vũ khí mạnh hơn, bên kia sẽ tìm cách tạo ra một vũ khí mạnh hơn nữa. Đó là một vòng xoáy không có điểm dừng, Elara. Tôi đã thấy thế giới của mình bị cuốn vào vòng xoáy đó."

Anh sợ hãi không chỉ vì một khẩu súng. Anh sợ hãi về cái hộp Pandora mà anh sắp mở ra. Những người Elf sống trong sự hài hòa này chưa từng biết đến một cuộc chạy đua vũ trang. Họ giải quyết xung đột bằng danh dự, bằng những trận đấu tay đôi, hoặc bằng sự thông thái của các Trưởng lão. Anh sợ rằng mình sẽ trao cho họ một thứ sức mạnh mà nền văn hóa của họ chưa sẵn sàng để đối mặt.

Thấy An chìm trong dằn vặt, Elara bước đến gần hơn. "Tôi hiểu nỗi sợ của anh" cô nói khẽ. "Nhưng anh không thấy những gì đang diễn ra ở đây sao? Hai chiến binh đã ngã xuống ở hẻm núi đó. Một người là Valen, bạn của tôi. Cậu ấy chỉ mới vừa làm cha. Đứa con gái của cậu ấy sẽ lớn lên mà không bao giờ biết mặt cha mình. Người còn lại là Elina, một thầy thuốc trẻ tuổi đang cố gắng thu thập thảo dược. Cô ấy chết trong khi đang cố gắng cứu người. Nỗi đau đó không phải là lý thuyết, An à. Nó đang hiện hữu. Nó đang chảy máu."

Lời nói của Elara như một mũi kim chích thẳng vào bong bóng triết lý của An. Valen, Elina. Những cái tên, những cuộc đời. Vấn đề không còn là một cuộc tranh luận trừu tượng về đạo đức nữa. Nó là về việc bảo vệ những con người đang sống, những người mà anh đã bắt đầu xem như bạn bè. Bảo vệ Elara. Nếu một ngày nào đó, cô phải đối mặt với một bầy Grock, anh có muốn cô chỉ có một con dao găm và sự dũng cảm để chống lại chúng không?

Câu trả lời là không.

Anh nhắm mắt lại. Hình ảnh người cha của anh hiện về, người đã dạy anh về trách nhiệm của tri thức. "Sức mạnh tri thức không tốt cũng không xấu, con trai ạ" ông đã từng nói. "Nó chỉ khuếch đại bản chất của người sử dụng nó."

Có lẽ đây không phải là lúc để trốn chạy bởi trách nhiệm. Đây là lúc để đối mặt, định hình nó.

"Được rồi" anh nói, giọng anh gần như là một tiếng thì thầm, nhưng đầy quyết tâm. "Tôi sẽ làm. Nhưng tôi sẽ làm theo cách của tôi."

Quyết định đã được đưa ra. An quay trở lại lò rèn, nơi đã trở thành thánh địa của anh. Nhưng lần này, anh không đến để tạo ra ánh sáng, mà là để kiểm soát sấm sét.

Anh sẽ không tạo ra một vũ khí gây chết người. Đó là lằn ranh mà anh sẽ không vượt qua. Anh sẽ tạo ra một thứ vũ khí được thiết kế để vô hiệu hóa, để khuất phục. Một khẩu súng Taser, nhưng ở một quy mô lớn hơn và tầm bắn xa hơn. Anh cần một thứ có thể phóng đi những điện cực mang điện tích, đủ mạnh để làm tê liệt hệ thần kinh của một con Grock qua lớp da dày của nó.

Ý tưởng về một khẩu súng điện từ - một khẩu coilgun - nảy ra trong đầu anh. Không có thuốc súng, không có vụ nổ, chỉ có sức mạnh thuần túy của từ trường. Nó sẽ yên lặng, chính xác, và trên hết, anh có thể kiểm soát được năng lượng đầu ra.

Anh mở máy tính bảng, bắt đầu phác thảo. Những sơ đồ phức tạp hiện lên trên màn hình, một dãy các cuộn gia tốc, một hệ thống tụ điện để tích trữ năng lượng, và một cơ chế cò súng điện tử.

Anh trình bày ý tưởng của mình cho Lyren. Vị Trưởng lão Thợ rèn nhìn vào những bản vẽ, lắng nghe lời giải thích của An về lực từ trường và những tụ điện. Ông không hiểu hết khoa học đằng sau nó, nhưng ông hiểu được sự tao nhã trong thiết kế. Một vũ khí không cần lửa, không cần thuốc nổ.

"Cái thứ này có giật ngược lại không?" Lyren hỏi một câu rất thực tế.

"Có. Nhưng không đáng kể" An giải thích. "Lực đẩy được tạo ra dọc theo toàn bộ nòng súng bởi từ trường, không phải bởi một vụ nổ dồn về phía sau. Nên nó sẽ rất ổn định."

Họ lại bắt đầu một cuộc hợp tác. Lần này, không khí còn khẩn trương hơn. Lyren, với sự am hiểu về kim loại của mình, đã rèn những thanh ray dẫn hướng bằng một hợp kim đặc biệt có độ dẫn điện cao. Những người thợ mộc Elf, dưới sự chỉ đạo của An, đã chế tác phần thân súng bằng gỗ bạc, một tác phẩm nghệ thuật kết hợp giữa vẻ đẹp hữu cơ và công năng kỹ thuật.

Phần khó nhất là chế tạo tụ điện. An cần một thứ có thể tích trữ và phóng ra một lượng điện cực lớn trong một khoảnh khắc. Anh cần những tấm kim loại dẫn điện được ngăn cách bởi một lớp điện môi siêu mỏng. Lyren đã dùng kỹ năng của mình để dát những lá đồng mỏng như giấy. Nhưng lớp điện môi thì sao?

"Chúng ta cần tìm một loại đá... nó trong suốt như pha lê, nhưng có thể tách thành từng lớp mỏng" An mô tả cho Elara.

Elara suy nghĩ một lúc rồi mắt cô sáng lên. "Đá Nguyệt Thạch nằm trên đỉnh núi phía Tây. Nó trong suốt, và khi tách ra có thể vỡ thành những phiến mỏng, nhẹ như cánh bướm."

Một cuộc tìm kiếm nhỏ được tổ chức. Elara và vài chiến binh đã lên đường, và quay trở về với những khối mica (Đá Nguyệt Thạch) hoàn hảo. An đã hướng dẫn họ cách tách chúng thành những lớp mỏng, rồi xếp xen kẽ với những lá đồng, tạo thành những tụ điện thủ công đầu tiên của thế giới này.

Sau nhiều ngày làm việc không mệt mỏi, nguyên mẫu đầu tiên đã hoàn thành. Nó là một vật thể lai ghép kỳ lạ. Phần báng và thân súng bằng gỗ bạc được chạm khắc những hoa văn tinh tế của người Elf, nhưng dọc theo đó là những cuộn dây đồng lạnh lẽo và một hệ thống cơ khí phức tạp. Nó vừa đẹp đẽ, vừa đáng sợ.

Họ mang nó đến một khu vực thử nghiệm biệt lập, một thung lũng nhỏ được bao bọc bởi những vách đá. Mục tiêu là một hình nhân mô phỏng con Grock, được làm từ một thân cây gỗ khổng lồ, bọc nhiều lớp da thú dày và gia cố bằng những tấm kim loại lỗi từ lò rèn của Lyren.

An kết nối khẩu súng với một dãy tụ điện đã được sạc đầy từ máy phát điện chính. Một tiếng rít cao tần bắt đầu vang lên khi năng lượng được nạp vào khẩu súng, một âm thanh căng thẳng, chứa đầy sức mạnh bị dồn nén.

Anh nâng khẩu súng lên. Nó nặng và không quen thuộc trong tay anh. Elara đứng bên cạnh, sửa lại tư thế đứng của anh một chút. "Trụ vững" cô nói khẽ. "Hãy để cơ thể hấp thụ lực." Dù An nói nó giật ít, cô vẫn cẩn thận.

An hít một hơi, ngắm vào mục tiêu. Anh bóp cò.

Không có tiếng nổ long trời. Không có tia lửa của thuốc súng. Chỉ có một tiếng "vụt" sắc lạnh của không khí bị xé toạc và một tiếng "hum" trầm của năng lượng điện từ được giải phóng.

Một viên đạn kim loại nhỏ, không có đầu nhọn, được phóng đi với một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"RẦM!"

Viên đạn đâm vào mục tiêu với một lực kinh hoàng. Thân cây gỗ khổng lồ rung chuyển. Lớp da dày bị xé toạc. Và tấm kim loại gia cố, thứ đã chống lại được búa của Lyren, bị lõm vào một hố sâu, những vết nứt hình mạng nhện lan tỏa ra xung quanh. Sức mạnh động năng của nó thật khủng khiếp.

Những người học việc reo hò phấn khích. Lyren nhìn vào kết quả, một sự hài lòng lạnh lùng hiện trên khuôn mặt.

"Thử nghiệm thứ hai" An nói, giọng anh hơi khô.

Anh nạp một loại đạn khác, một viên đạn được thiết kế đặc biệt với hai ngạnh nhỏ. Anh bắn lần nữa.

"VỤT! RẦM!"

Viên đạn cắm sâu vào mục tiêu. Và rồi, một tia sét màu xanh biếc nhảy ra từ viên đạn, phóng ra một hồ quang điện sáng chói, kêu lách tách và bao trùm lấy bề mặt mục tiêu. Luồng điện mạnh đến mức làm cháy xém cả lớp da thú xung quanh. "Sét-nhỏ tấn công từ xa" đã trở thành hiện thực.

Nó là một thành công tuyệt đối. Một thành công đáng sợ.

Elara nhìn vào cảnh tượng đó, khuôn mặt cô không còn vẻ tự hào, mà là một sự trầm ngâm. Cô là một chiến binh. Cô hiểu sức mạnh. Nhưng thứ sức mạnh này quá khác biệt. Nó lạnh lùng, vô cảm, và quá dễ dàng. Nó không đòi hỏi sự dũng cảm khi đối mặt với kẻ thù, không cần sự thành thạo của đôi tay đã tập luyện cả đời. Nó chỉ cần một cái bóp cò.

An hạ khẩu súng xuống. Anh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải vì cơn gió trong thung lũng. Anh đã tạo ra khẩu súng đầu tiên trên thế giới này. Anh đã thành công trong việc tạo ra một công cụ để bảo vệ những người bạn mới của mình. Nhưng khi anh nhìn vào nguyên mẫu đang ngân nga một âm thanh gần như đe dọa trong tay, anh không thể xua đi cảm giác rằng mình cũng vừa mở chiếc hộp Pandora.

Anh đã trả lời câu hỏi của Elara. Thứ vũ khí này khác biệt. Và sự khác biệt đó làm anh sợ hãi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tiếp đi ad
Xem thêm