Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 04: Phản Ứng Hóa Học Bất Ngờ
1 Bình luận - Độ dài: 3,268 từ - Cập nhật:
Thời gian dường như ngưng đọng, kéo dài ra thành một sợi chỉ vô tận. Đối với Nguyễn Tuấn An, thế giới bên ngoài với những tán lá xào xạc, với mùi đất ẩm mục ruỗng và cả nỗi sợ hãi nguyên thủy đang len lỏi trong không khí, tất cả đều thu nhỏ lại, dồn nén vào một không gian duy nhất: một bài toán vật lý cần được giải quyết trong một khoảng thời gian cực ngắn, với sai số bằng không.
Bên kia chiến tuyến của phương trình sinh tử này, biến số thứ nhất hiện lên rõ rệt. Một kẻ thù mà trí óc khoa học của anh, trong cơn hỗn loạn, đã vội vàng định danh: "Quái Lợn Giáp Xương". Cái tên có vẻ ngô nghê, nhưng thực thể lại là một cơn ác mộng bằng xương bằng thịt. Khối lượng của nó, An ước tính, phải xấp xỉ hai tấn – một cỗ xe tăng sinh học được vận hành bởi cơn thịnh nộ thuần túy. Lớp giáp xương phủ kín lưng và vai nó không phải là da thịt thông thường. An có thể nhìn thấy cấu trúc vi tinh thể của nó dưới ánh sáng lờ mờ của khu rừng, một lớp men tự nhiên lấp lánh như đá thô. Thành phần chính, anh đoán, là một dạng canxi photphat kết hợp với keratin cường độ cao, một hợp chất mà tạo hóa đã dùng để tạo nên xương, sừng và những thứ bất khả xâm phạm. Nó đang lao tới với tốc độ khoảng 40 km/h, mỗi bước chạy của nó làm mặt đất rung chuyển nhẹ. Vũ khí của nó là cặp nanh dài, cong vút và nhuốm màu đất cũ, cùng với một lực húc có thể biến một cây cổ thụ thành đống dăm gỗ. Nhưng mọi hệ thống đều có điểm yếu. Đôi mắt đỏ ngầu, hai lỗ mũi phì phò và khoang miệng rộng ngoác đầy dãi dớt – đó là những mô mềm, những cơ quan cảm giác không được che chắn. Trí thông minh của nó gần như bằng không, chỉ là một cỗ máy được lập trình để hủy diệt, luôn tấn công theo đường thẳng, một thói quen chết người và dễ đoán.
Biến số thứ hai là một đồng minh bất đắc dĩ, một tia hy vọng mong manh. Một chiến binh với đôi tai nhọn đặc trưng, mà trong kho dữ liệu văn hóa của An chỉ có thể là tộc Elf. Cô ấy là hiện thân của sự thanh thoát và tốc độ. Mỗi chuyển động của cô là một đường cong hoàn hảo, một sự tính toán chính xác đến từng cơ bắp. Nhưng sự nhanh nhẹn đó phải trả giá bằng sức bền. An có thể thấy lồng ngực cô phập phồng dữ dội, những vết xước dài trên cánh tay và bộ giáp da đã rách nát. Cô đã bị dồn vào chân tường, lưng gần chạm vào một vách đá rêu phong. Cô ấy có đủ kỹ năng để tung ra đòn kết liễu, nhưng cô ấy thiếu một cơ hội, một khoảnh khắc dù chỉ kéo dài một giây để kẻ thù khổng lồ kia mất đi lợi thế của nó.
Và biến số cuối cùng, biến số quyết định, là chính anh và những gì anh mang theo. Tài nguyên của anh không phải là gươm đao hay phép thuật. Chúng là một con dao đa năng Thụy Sĩ, một bộ dụng cụ vi mạch với những sợi dây đồng nhỏ li ti, một bộ sơ cứu khẩn cấp, và quan trọng hơn tất cả, là kho tàng kiến thức hóa học được chưng cất từ nhiều năm miệt mài trong phòng thí nghiệm.
An hiểu rõ giới hạn của mình. Anh không thể chế tạo một quả bom đủ mạnh để xuyên thủng lớp giáp gốm sứ sinh học kia. Đó là một bài toán về năng lượng và vật liệu mà anh không thể giải quyết với những gì có trong tay. Nhưng anh không cần phải phá hủy nó. Anh chỉ cần can thiệp vào hệ thống điều khiển trung tâm của nó – bộ não đơn giản và các giác quan nhạy bén. Anh cần một thứ vũ khí phi sát thương nhưng có sức công phá tâm lý cực lớn, một công cụ gây sốc và làm mất phương hướng hoàn toàn. Anh cần một quả bom choáng.
Đôi tay anh bắt đầu run rẩy, một phản ứng sinh lý không phải do sợ hãi, mà do adrenaline đang được bơm ào ạt vào huyết quản, làm mọi giác quan của anh trở nên sắc bén đến cực đại. Anh hành động với sự chính xác lạnh lùng của một người đã dành cả đời để cân đo đong đếm từng miligam vật chất. Anh quỳ xuống sau một tảng đá lớn, nơi tầm nhìn của con quái vật bị che khuất, và lôi bộ dụng cụ của mình ra. Các món đồ được sắp xếp ngăn nắp trên một tấm vải, không phải như hành trang của một kẻ phiêu lưu, mà như những dụng cụ phẫu thuật trên bàn mổ.
Anh lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa đầy bột kim loại màu xám bạc lấp lánh. Magie. Dạng bột mịn để tối đa hóa diện tích tiếp xúc, tăng tốc độ phản ứng, thường được dùng trong các thí nghiệm nhiệt học hoặc làm chất mồi trong các hợp chất nhiệt nhôm. Magie khi cháy sẽ tạo ra một luồng sáng trắng có cường độ khủng khiếp và nhiệt độ lên tới hàng ngàn độ C. Đó sẽ là phần "choáng thị giác".
Tiếp theo, anh cần một chất oxy hóa mạnh để biến quá trình cháy từ một ngọn lửa thông thường thành một vụ bùng nổ tức thời. Lọ thuốc tím Kali pemanganat (KMnO₄), thứ mà anh đã dùng để nhóm lửa trong đêm đầu tiên lưu lạc tại thế giới xa lạ này, là lựa chọn hoàn hảo. Những tinh thể màu tím đen lấp lánh hứa hẹn một phản ứng mãnh liệt.
Anh cần một cái vỏ. Ném trực tiếp hỗn hợp bột sẽ làm giảm hiệu quả và phân tán năng lượng. Ánh mắt anh quét một vòng quanh mặt đất và dừng lại ở một quả khô rỗng ruột từ một loại cây lạ, lớp vỏ cứng và nhẹ như gáo dừa. Hoàn hảo. Anh dùng mũi dao đa năng khoét một cái lỗ nhỏ rồi cẩn thận, gần như nín thở, đổ bột Magie và một lượng vừa đủ tinh thể Kali pemanganat vào bên trong. Tỷ lệ là cực kỳ quan trọng; quá nhiều chất oxy hóa sẽ khiến nó nổ quá sớm, quá ít sẽ không đủ để tạo ra hiệu ứng mong muốn.
Cuối cùng, ngòi nổ. Anh không có thời gian hay vật liệu để tạo ra một hệ thống hẹn giờ điện tử. Anh cần một ngòi nổ hóa học, đơn giản nhưng hiệu quả. Anh xé một dải vải nhỏ từ lớp lót bên trong của bộ đồ bảo hộ, một vật liệu bền và thấm hút tốt. Anh đổ một ít bột thuốc tím còn lại lên một hòn đá phẳng, nhỏ vài giọt Glycerin từ lọ thuốc sát trùng trong bộ sơ cứu lên đó. Phản ứng oxy hóa khử giữa Kali pemanganat và Glycerin sẽ tự tỏa nhiệt và bốc cháy sau một khoảng thời gian ngắn. Anh nhanh chóng thấm dải vải vào hỗn hợp đang bắt đầu ấm lên và sủi bọt nhẹ. Anh biết mình chỉ có khoảng 15 đến 20 giây trước khi ngọn lửa hóa học này bùng lên.
"Xong rồi," anh lẩm bẩm, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Một quả bom choáng tự chế, một sự kết hợp chết người giữa kiến thức khoa học của thế kỷ 21 và sự tuyệt vọng nguyên thủy.
Anh ngẩng đầu lên khỏi tảng đá. Mọi thứ dường như diễn ra trong một đoạn phim quay chậm. Con quái vật chỉ còn cách cô gái Elf chưa đầy hai mươi mét. Cô đã thủ thế, con dao găm bạc được cầm ngược, lưỡi dao hướng ra ngoài, sẵn sàng cho một cuộc đối đầu mà cô biết rõ là vô vọng. Ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm sắt đá, không một chút sợ hãi, chỉ có sự chấp nhận định mệnh của một chiến binh.
An đứng bật dậy. Dải vải trên tay anh đã bắt đầu bốc lên một làn khói mỏng, có mùi hăng hắc của hóa chất. Anh không còn thời gian để suy nghĩ, để do dự. Anh chỉ có thể tính toán. Bộ não anh hoạt động như một máy tính đạn đạo. Tốc độ của con thú: xấp xỉ 11 mét mỗi giây. Khoảng cách: khoảng 30 mét. Góc ném tối ưu để tạo ra một quỹ đạo parabol hoàn hảo. Sức gió gần như không đáng kể trong không gian kín của khu rừng.
Anh vung tay, một chuyển động mượt mà dồn hết sức lực từ hông, vai và cánh tay. Quả bom tự chế bay vút đi, không phải là một cú ném vụng về của một nhà khoa học, mà là một đường ném chuẩn xác của một người đã tính toán mọi biến số. Nó chỉ là một chấm đen nhỏ nhoi, vẽ một đường cong thanh thoát trong không khí, hướng thẳng đến khoảng không gian ngay trước mặt con quái vật đang điên cuồng lao tới.
Cô gái Elf nhìn thấy vật thể lạ bay về phía mình và con thú. Đôi mắt tinh anh của cô nheo lại. Trong một thoáng, cô nghĩ đây là một đòn tấn công của một kẻ thù thứ ba, nhắm vào cả hai. Cô đã chuẩn bị để né tránh.
Nhưng rồi, ngay khi quả cầu khô bay đến vị trí đã được lập trình sẵn trong bộ não của An, dải vải bùng cháy.
Một tiếng "phựt" nhỏ, và sau đó...
Một mặt trời nhỏ đã được sinh ra giữa khu rừng.
Một ánh sáng trắng xóa, chói lòa đến mức phi thực tế, đột ngột nổ tung. Nó không phải là ánh sáng, nó là sự hủy diệt của bóng tối. Mọi hình bóng, mọi màu sắc, mọi chi tiết của khu rừng bị xóa sổ trong một biển màu trắng tinh khiết. Ánh sáng mạnh đến mức xuyên qua cả mí mắt đang nhắm chặt của An, in hình mạch máu lên võng mạc của anh. Cùng lúc đó, một tiếng nổ đanh gọn, không quá lớn nhưng sắc lẹm, đủ để làm rung chuyển không khí và đập mạnh vào màng nhĩ, vang lên.
Con Quái Lợn Giáp Xương, đang ở tốc độ cao nhất, hứng trọn toàn bộ sức mạnh của vụ nổ ánh sáng và âm thanh ở cự ly gần nhất. Nó đột ngột khựng lại, quán tính khổng lồ khiến nó lảo đảo suýt ngã. Nó gầm lên một tiếng không thành lời, một âm thanh pha trộn giữa sự đau đớn tột cùng và sự hoang mang không thể hiểu nổi. Đôi mắt đỏ ngầu của nó, vốn đã quen với ánh sáng mờ ảo, giờ đây bị đốt cháy bởi hàng triệu lumen ánh sáng, hoàn toàn bị mù tạm thời. Hệ thống thính giác của nó bị tổn thương nặng nề bởi sóng âm đột ngột. Nó lắc cái đầu khổng lồ một cách điên cuồng, mọi phương hướng, mọi cảm nhận về thế giới xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại một màu trắng xóa trong mắt và một tiếng rít inh ỏi trong tai.
Cô gái Elf cũng bị choáng. Cô phải nhắm nghiền mắt và lùi lại một bước, tiếng nổ làm tai cô ù đi. Nhưng cô là một chiến binh, được rèn luyện để phản ứng trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Khi luồng sáng chói lòa giảm bớt, cô ép mình mở mắt ra, và qua những đốm sáng li ti còn nhảy múa trong tầm nhìn, cô thấy cơ hội bằng vàng của mình.
Con quái vật đang hoảng loạn. Nó đã trở thành một gã khổng lồ mù điếc, mất phương hướng. Trong lúc điên cuồng lắc đầu qua lại để xua đi cơn đau, nó đã vô tình để lộ ra một phần cổ họng và phần mềm dưới hàm, một khu vực thường được bảo vệ bởi cặp nanh và lớp giáp vai cứng rắn.
Cô không do dự một phần nghìn giây nào.
Cơ thể cô di chuyển với một sự nhanh nhẹn gần như phi tự nhiên. Cô không lao thẳng vào, mà lách sang một bên, biến chuyển động lùi của mình thành một cú xoay người tấn công đầy uy lực. Lưỡi dao găm trong tay cô lóe lên một tia sáng bạc chết chóc. Cô dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể và động năng của cú xoay người vào một đòn đâm duy nhất, nhắm chính xác vào khe hở giữa lớp giáp xương và phần hàm của con quái vật.
Một tiếng "xựt" ghê rợn, ẩm ướt vang lên khi lưỡi dao bằng kim loại sắc bén xuyên qua lớp da dày, cắt đứt động mạch chủ và khí quản.
Con quái vật khựng lại. Mọi chuyển động điên cuồng của nó ngừng bặt. Cơn thịnh nộ trong đôi mắt giờ đã vô hồn của nó tắt dần, thay vào đó là một sự ngạc nhiên trống rỗng. Nó cố gắng gầm lên một lần nữa, nhưng chỉ có một dòng máu đen đặc sủi bọt trào ra từ khóe miệng và vết thương chí mạng. Nó loạng choạng bước thêm vài bước vô định, rồi đổ sầm xuống đất. Một tiếng "RẦM" làm rung chuyển cả khu rừng, khiến lá cây rơi lả tả.
Sự im lặng đột ngột bao trùm, nặng nề và gần như không thể chịu đựng nổi.
Trong khoảng rừng thưa, chỉ còn lại tiếng thở dốc, hổn hển của cô gái Elf và tiếng ù ù chói tai trong đầu của An. Mùi máu tanh nồng, mùi hóa chất cháy khét lẹt và mùi ozone lơ lửng trong không khí, tạo thành một hỗn hợp kỳ lạ của sự sống và cái chết, của khoa học và bạo lực.
Cô gái Elf chống tay lên đầu gối, cố gắng lấy lại nhịp thở. Máu của con quái vật văng tung tóe lên bộ giáp da, mái tóc bạch kim và khuôn mặt thanh tú của cô. Sau một lúc, cô đứng thẳng dậy, dùng một chân đạp lên đầu con thú và rút phắt con dao của mình ra. Cô nhìn vào cái xác khổng lồ, rồi ánh mắt sắc như dao của cô quét một vòng và dừng lại chính xác ở nơi An đang ẩn nấp.
Cô đã thấy. Cô biết quả cầu ánh sáng đó đến từ đâu.
An hiểu rằng trốn tránh không còn là một lựa chọn. Anh từ từ đứng dậy từ sau tảng đá, giơ hai bàn tay lên cao, lòng bàn tay hướng về phía trước, một cử chỉ đầu hàng và hòa bình phổ biến trong thế giới của anh.
Đây rồi. Cuộc gặp gỡ đầu tiên. Một cuộc gặp gỡ được bắt đầu bằng bạo lực và được kết nối bằng một hành động cứu mạng.
Nhưng cô gái không nhìn anh như một vị cứu tinh. Đôi mắt màu xanh lục bảo của cô nheo lại, tràn đầy sự cảnh giác và nghi ngờ sâu sắc. Trong thế giới của cô, ma thuật cần có câu thần chú, cần có cử chỉ phức tạp, cần có ánh sáng mana tuôn chảy. Còn thứ anh vừa tạo ra, nó đến từ hư không, không có niệm chú, không có dấu hiệu năng lượng, chỉ có một ánh sáng trắng thuần túy và một tiếng nổ kinh hoàng. Trong mắt cô, anh không phải là một người, anh là một ẩn số. Mà trong thế giới của cô, những gì không xác định thường đồng nghĩa với nguy hiểm.
Cô hét lên một điều gì đó bằng một ngôn ngữ du dương nhưng sắc bén như thủy tinh vỡ. An không hiểu một từ nào, nhưng anh cảm nhận được sự chất vấn và yêu cầu trong giọng điệu của cô.
Anh lắc đầu, cố gắng ra hiệu rằng mình không hiểu. Anh chậm rãi hạ một tay xuống, chỉ vào bản thân và nói rõ ràng, chậm rãi: "An. Tôi là An."
Cái tên của anh chẳng có ý nghĩa gì với cô. Cô lại nói một tràng dài nữa, lần này giọng điệu có vẻ ra lệnh và đe dọa hơn. Cô cúi xuống nhặt một mũi tên chưa bị gãy dưới đất. Dù cây cung đã hỏng trong cuộc chiến, mũi tên sắc nhọn trong tay cô vẫn là một vũ khí đáng sợ. Cô chĩa nó về phía anh, một lời cảnh báo không lời.
An đứng yên, tim đập thình thịch. Anh biết một hành động sai lầm lúc này có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống. Anh phải chứng minh mình vô hại.
Anh chỉ vào con quái vật đã chết, rồi lắc đầu quầy quậy, cố gắng diễn tả rằng anh không liên quan gì đến nó. Sau đó, anh chỉ vào vết thương trên cánh tay cô. Vết cào khá sâu và vẫn đang rỉ máu. Anh từ từ chỉ vào túi áo bảo hộ của mình, nơi có bộ dụng cụ sơ cứu. Anh muốn giúp cô.
Nhưng hành động của anh dường như chỉ làm cô thêm cảnh giác. Cô liếc nhìn bộ quần áo kỳ lạ của anh, thứ vải tổng hợp không giống bất cứ loại da hay vải dệt nào cô từng thấy. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc máy tính bảng lấp ló trong túi áo anh, màn hình tối đen của nó phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Có lẽ cô nghĩ đó là một loại bùa chú hay một món vũ khí ma thuật nào đó mà anh chưa sử dụng.
Sự nghi ngờ trong mắt cô biến thành sự thù địch rõ rệt. Cô tiến lên một bước, mũi tên chĩa thẳng vào cổ họng An.
Họ đứng đối mặt nhau trong khoảng rừng thưa, cách nhau chỉ vài mét. Giữa họ là cái xác của một con quái vật khổng lồ, bằng chứng cho sự hợp tác bất đắc dĩ của họ. Một người là chiến binh của một thế giới đầy ma thuật và bản năng, người kia là nhà khoa học của một thế giới đầy logic và công nghệ. Họ đã là đồng minh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng giờ đây lại trở thành kẻ thù tiềm tàng bởi một rào cản vô hình nhưng không thể vượt qua: sự thiếu hiểu biết và nỗi sợ hãi cố hữu về những điều xa lạ.
Không khí đặc quánh lại vì căng thẳng. An chợt nhận ra một sự thật trớ trêu và cay đắng. Sống sót trước con quái vật khổng lồ, giải quyết bài toán vật lý sinh tử, hóa ra lại là phần dễ dàng hơn. Sống sót sau cuộc gặp gỡ đầu tiên này, vượt qua bức tường của sự khác biệt và sợ hãi, mới chính là thử thách thực sự.


1 Bình luận