Đi dọc theo một dòng suối trong một khu rừng xa lạ không giống như đi dạo trong công viên. An nhanh chóng nhận ra điều đó. Địa hình gồ ghề và đầy thử thách. Rễ cây khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất như những con trăn đang ngủ, sẵn sàng làm anh vấp ngã. Những tảng đá phủ một lớp rêu xanh mướt, trơn trượt như bôi dầu. Cây cối và dây leo mọc dày đặc đến mức nhiều lần anh phải dùng dao để phát quang một lối đi nhỏ.
Anh là một nhà khoa học, một người của trí óc. Cơ thể anh quen với việc ngồi hàng giờ trong phòng thí nghiệm hoặc đứng trước các bảng mạch, không phải với việc đi bộ xuyên rừng. Chỉ sau vài giờ, bắp chân anh bắt đầu nhức mỏi, và lưng anh đau ê ẩm vì phải cúi người luồn lách qua các bụi cây. Mồ hôi làm bộ đồ bảo hộ của anh dính chặt vào người, vừa nóng vừa khó chịu.
Nhưng anh không dừng lại, chỉ trừ những lúc nghỉ ngắn để uống một ngụm nước quý giá từ hệ thống chưng cất mini mà anh đã tái thiết lập vào buổi sáng. Anh di chuyển một cách có hệ thống. Anh luôn giữ dòng suối ở bên tay phải mình, một quy tắc đơn giản để không bị lạc. Thỉnh thoảng, anh lại liếc nhìn la bàn trên máy tính bảng, đảm bảo rằng hướng đi chung của dòng suối là về phía nam. Anh không biết phía nam có gì, nhưng việc có một hướng đi cụ thể, một mục tiêu rõ ràng, giúp tâm trí anh tập trung.
Khi mặt trời màu vàng nhạt bắt đầu lặn sau những tán lá khổng lồ, một vấn đề mới, cấp bách hơn cả sự mệt mỏi, bắt đầu hành hạ anh: cơn đói. Cơn đói cồn cào, quặn thắt trong dạ dày. Năng lượng từ bữa ăn cuối cùng của anh ở Trái Đất đã cạn kiệt từ lâu. Adrenaline đã giúp anh vượt qua đêm đầu tiên, nhưng giờ đây, cơ thể anh đang đòi hỏi nhiên liệu.
Anh nhìn xung quanh. Khu rừng này tràn đầy sự sống, nhưng đối với anh, nó giống như một bữa tiệc mà anh không biết món nào có độc. Có những loại quả mọng màu đỏ tươi, trông ngon mắt như dâu tây, nhưng anh biết rằng trong tự nhiên, màu sắc sặc sỡ thường là một lời cảnh báo. Có những loại nấm phát sáng trông kỳ ảo, nhưng kinh nghiệm cho anh biết rằng hầu hết nấm dại đều không ăn được.
Anh ngồi xuống một tảng đá, cảm giác tuyệt vọng bắt đầu len lỏi trở lại. Anh có thể tạo ra lửa, có thể tìm thấy nước, nhưng anh không thể quang hợp. Anh cần protein, cần calo. Anh có thể sống sót được bao lâu nữa?
Đang chìm trong suy nghĩ, một chuyển động nhỏ thu hút sự chú ý của anh. Trên một cành cây gần đó, sinh vật sáu chân giống sóc mà anh đã gặp hôm trước lại xuất hiện. Lần này, nó không một mình. Cả một gia đình nhỏ đang chuyền cành, những chiếc đuôi phát sáng của chúng lúc ẩn lúc hiện. Chúng dừng lại trên một bụi cây có những quả màu tím sẫm, cỡ bằng quả nho. Chúng hái những quả đó bằng đôi chân trước khéo léo và bắt đầu ăn một cách ngon lành.
An quan sát chúng một cách chăm chú. Quy tắc sinh tồn cơ bản: quan sát động vật địa phương. Nếu một loài động vật có vú ăn một loại thực vật nào đó, khả năng cao là nó cũng an toàn cho con người. "Khả năng cao" - đó là một canh bạc. Nhưng là canh bạc duy nhất anh có lúc này.
Sau khi bầy sóc rời đi, An cẩn thận tiến lại gần bụi cây. Anh ngắt một quả. Vỏ của nó mịn, màu tím đậm gần như đen. Anh đưa lên mũi ngửi. Không có mùi hạnh nhân đắng - dấu hiệu của xyanua. Anh bóp nhẹ, một ít nước quả màu đỏ sẫm rỉ ra. Anh chấm một ít lên vùng da nhạy cảm ở cổ tay và chờ đợi. Mười phút. Mười lăm phút. Không có cảm giác ngứa, rát hay bất kỳ phản ứng dị ứng nào.
Bước cuối cùng. Anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và cắn một miếng nhỏ.
Một vị ngọt đậm đà pha lẫn một chút chua thanh mát lan tỏa trong miệng anh. Nó ngon hơn bất kỳ loại quả mọng nào anh từng ăn. Anh chờ đợi, lắng nghe cơ thể mình. Không có cảm giác co thắt dạ dày, không có cảm giác buồn nôn.
Anh gần như bật khóc vì nhẹ nhõm. Anh đã tìm thấy thức ăn.
Đêm đó, anh ăn những quả mọng màu tím đó cùng với nước tinh khiết. Đó là bữa ăn đạm bạc nhất nhưng cũng là bữa ăn ý nghĩa nhất trong đời anh. Anh đã chứng minh được rằng, dù ở một thế giới xa lạ, các quy tắc của logic và quan sát khoa học vẫn có giá trị. Anh không phải là một nạn nhân bất lực; anh là một người có khả năng thích nghi.
Anh tiếp tục cuộc hành trình trong hai ngày tiếp theo. Cuộc sống của anh đi vào một nhịp điệu đơn giản: đi bộ vào ban ngày, tìm nơi trú ẩn và tạo lửa vào ban đêm, chưng cất nước, và hái những quả mọng màu tím. Anh bắt đầu quen với khu rừng. Anh học cách nhận biết dấu chân của các loài thú, cách phân biệt tiếng kêu của các loài chim. Anh thậm chí còn đặt tên cho chúng trong đầu. Khu rừng không còn là một nơi hoàn toàn thù địch nữa; nó trở thành một hệ sinh thái phức tạp mà anh đang dần học cách để trở thành một phần của nó.
Vào cuối ngày thứ ba, anh tìm thấy nó.
Đó là một sự bất thường. Một cái cây bị đốn hạ, nằm chắn ngang dòng suối. Ban đầu, anh nghĩ có thể nó bị sét đánh hoặc tự đổ do bão. Nhưng khi đến gần hơn, anh thấy những vết cắt. Những vết cắt gọn gàng, dứt khoát ở gốc cây, không phải là những vết gãy nứt tự nhiên. Chúng được tạo ra bởi một lưỡi rìu hoặc một công cụ sắc bén nào đó.
Tim An đập nhanh hơn. Đây là bằng chứng đầu tiên. Bằng chứng không thể chối cãi về sự tồn tại của một sinh vật thông minh khác.
Anh quỳ xuống, dùng ngón tay miết theo vết cắt. Gỗ đã cũ, nhưng không quá lâu, có lẽ vài tuần. Anh nhìn quanh, sự cảnh giác tăng lên gấp bội. Anh không còn đơn độc trong khu rừng này nữa. Anh là một kẻ xâm nhập. Những người đã đốn cái cây này có thân thiện không?
Anh quyết định rời xa dòng suối một chút, di chuyển trong bìa rừng để có thể ẩn nấp tốt hơn. Anh đi chậm lại, mỗi bước chân đều cẩn thận để không gây ra tiếng động. Mắt anh quét qua mọi thứ, tìm kiếm những dấu hiệu khác.
Và anh đã tìm thấy. Một vệt bùn lầy bên bờ suối, và trong đó là một dấu chân.
Nó có hình dáng giống chân người, nhưng có vẻ thon dài hơn một chút, và phần vòm chân cong hơn. Nó chắc chắn không phải là dấu chân của một loài thú. An cẩn thận lấy máy tính bảng ra, chụp lại hình ảnh dấu chân. Pin: 21%. Anh phải cực kỳ tiết kiệm.
Anh đi tiếp, lòng đầy hy vọng và lo sợ. Hy vọng được gặp một nền văn minh, được giao tiếp, được thoát khỏi cảnh sống hoang dã. Và lo sợ về những điều chưa biết.
Rồi anh tìm thấy thứ quan trọng nhất. Cắm sâu vào một lớp rêu dày trên một thân cây là một nửa của một mũi tên. Mũi tên đã bị gãy, chỉ còn lại phần thân và đuôi.
An cẩn thận rút nó ra. Anh kinh ngạc trước sự tinh xảo của nó. Thân mũi tên được làm từ một loại gỗ nhẹ nhưng cứng một cách đáng kinh ngạc, được vót thẳng tắp. Phần đuôi được gắn ba chiếc lông vũ có màu xanh biếc óng ánh, một loài chim mà anh chưa từng thấy. Mọi thứ được buộc lại với nhau bằng một loại sợi thực vật mảnh nhưng cực kỳ bền chắc. Đây không phải là sản phẩm của một bộ lạc nguyên thủy. Đây là tác phẩm của một người thợ thủ công tài ba.
Anh không còn nghi ngờ gì nữa. Có một xã hội ở đây, một xã hội có công nghệ - dù là công nghệ thời kỳ đồ đá hay đồ sắt - và có văn hóa. Anh phải tìm ra họ.
Mũi tên chỉ về hướng nam, cùng hướng với dòng suối. Anh coi đó là một dấu hiệu. Anh cất nửa mũi tên vào túi như một báu vật và tiếp tục đi, bước chân anh giờ đây nhanh hơn, lòng đầy quyết tâm.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm bầu trời chàm bằng những vệt màu cam và tím, anh nghe thấy một âm thanh.
Đó không phải là tiếng chim hót hay tiếng thú gầm. Đó là tiếng gầm rú điên cuồng của một con quái vật, xen lẫn với tiếng gỗ cây gãy vụn. Âm thanh đó rất gần.
Adrenaline dâng trào. An ngay lập tức lao ra khỏi con đường mòn, nấp sau một tảng đá phủ đầy dương xỉ. Anh di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh bò lên một sườn dốc nhỏ, vén một bụi cây rậm rạp sang một bên để nhìn xuống.
Bên dưới là một khoảng rừng thưa, và cảnh tượng diễn ra ở đó khiến anh nín thở.
Một sinh vật khổng lồ, trông như một con lợn lòi nhưng to bằng một chiếc xe hơi nhỏ, đang thở phì phò. Lưng và vai nó được bao phủ bởi những tấm giáp bằng xương dày cui, và cặp nanh của nó dài và sắc như hai thanh đao. Đôi mắt nó đỏ ngầu vì giận dữ.
Và đối mặt với con quái vật đó là một người.
Đó là một cô gái. Mái tóc dài màu bạch kim của cô bện lại gọn gàng, vài lọn tóc lòa xòa dính vào khuôn mặt lấm lem bùn đất. Đôi tai cô nhọn và dài hơn tai người bình thường. Cô mặc một bộ trang phục bằng da thuộc màu xanh lá cây, vừa vặn và tiện lợi. Cô rất đẹp, một vẻ đẹp hoang dã và mạnh mẽ.
Nhưng cô đang gặp rắc rối lớn. Cây cung của cô nằm gãy nát trên mặt đất. Vài mũi tên cắm vô dụng trên lớp giáp xương của con quái vật. Cô đang cầm một con dao găm sáng bóng, nhưng nó trông thật nhỏ bé so với con thú khổng lồ trước mặt. Hơi thở của cô dồn dập, và trên cánh tay cô có một vết cào dài đang rỉ máu. Cô rõ ràng là một chiến binh lành nghề, nhưng đang ở thế yếu.
Con quái vật giậm chân, húc đổ một cái cây non gần đó như một lời cảnh cáo. Nó cúi đầu, cặp nanh chĩa về phía cô gái, chuẩn bị cho một cú tấn công cuối cùng.
An đứng như trời trồng sau bụi cây. Anh hoàn toàn ẩn mình. Anh có thể quay đi, lẳng lặng rút lui, và không ai biết anh đã từng ở đây. Cô gái đó không liên quan gì đến anh. Việc xen vào chỉ mang lại nguy hiểm cho bản thân. Anh là một nhà khoa học, không phải anh hùng. Sống sót là ưu tiên hàng đầu.
Nhưng anh không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Anh thấy sự kiên cường trong đôi mắt cô gái, một sự bất khuất không chịu đầu hàng ngay cả khi đối mặt với cái chết. Anh thấy sự tàn bạo vô tri của con quái vật. Và một thứ gì đó bên trong anh, một thứ cơ bản nhất của con người, không cho phép anh quay lưng lại.
Anh không có súng. Anh không có sức mạnh. Anh chỉ có một con dao đa năng và bộ óc của mình.
Con quái vật gầm lên một tiếng cuối cùng và bắt đầu lao tới.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, Nguyễn Tuấn An, nhà khoa học, đã trở thành một nhà chiến thuật. Tâm trí anh gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi, bắt đầu phân tích điên cuồng: tốc độ của con thú, quỹ đạo tấn công, điểm yếu có thể có, và những tài nguyên anh đang có trong túi. Một kế hoạch điên rồ, nhưng là duy nhất, bắt đầu hình thành.


1 Bình luận