Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 11: Sự Thừa Nhận Của Lửa Và Thép
1 Bình luận - Độ dài: 2,006 từ - Cập nhật:
Sự im lặng giờ đây đã mang một sắc thái khác. Nó không còn là sự im lặng nặng nề của thách thức và hoài nghi, mà là sự tĩnh lặng đầy kinh ngạc, một khoảng lặng cần thiết để tâm trí có thể bắt kịp với những gì đôi mắt vừa chứng kiến. Ngọn lửa xanh trong lò của Trưởng lão Lyren vẫn cháy, nhưng dường như nó đã mất đi sự kiêu hãnh thường ngày, chỉ còn là một ngọn lửa trần thế khiêm nhường trước ký ức về thứ ánh sáng trắng xanh vừa rồi.
An đứng thở dốc, mồ hôi chảy dài trên thái dương. Cuộc đối đầu không hao tổn sức lực thể chất, nhưng nó vắt kiệt tinh thần anh. Anh đã đặt cược tất cả vào một định luật vật lý, một nguyên lý cơ bản của vũ trụ mà anh tin rằng nó phải đúng ở bất kỳ đâu. Và anh đã thắng.
Nhưng chiến thắng của anh chỉ thật sự có ý nghĩa khi được công nhận bởi người đã đưa ra thử thách. Anh nhìn Lyren.
Vị Trưởng lão Thợ rèn không nhìn anh. Ánh mắt ông dán chặt vào thỏi kim loại hoàn hảo nằm trên chiếc đe, nơi linh thiêng nhất trong lò rèn. Bàn tay chai sạn được tôi luyện trong lửa qua hàng thế kỷ, có thể cảm nhận được từng khiếm khuyết nhỏ nhất trên kết cấu của thép. Những ngón tay thô ráp của ông lướt trên bề mặt nhẵn bóng, ấm nóng của thỏi kim loại. Đó không phải là cái chạm của sự kiểm tra, mà là của sự chiêm nghiệm. Trong khoảnh khắc đó, họ không phải là người của hai thế giới, mà là hai người thợ, hai nhà sáng tạo, đang cùng nhau chiêm ngưỡng một tác phẩm.
Rồi Lyren làm một điều bất ngờ. Ông cầm lấy cây búa quý giá nhất của mình, cây búa đã được dùng để rèn nên những vũ khí huyền thoại. Những người học việc bất giác lùi lại, lo sợ một cơn thịnh nộ bộc phát. Nhưng Lyren không vung búa lên. Ông chỉ nhẹ nhàng dùng đầu búa gõ vào thỏi kim loại.
Một tiếng "keeng" vang lên.
Âm thanh đó trong trẻo, ngân dài và tinh khiết, không một chút tạp âm. Nó vang vọng khắp lò rèn, một âm thanh hoàn hảo minh chứng cho một cấu trúc kim loại không tì vết. Đó là ngôn ngữ của người thợ rèn, một lời thừa nhận hùng hồn hơn bất kỳ câu chữ nào.
Cuối cùng, Lyren cũng lên tiếng. Giọng ông khàn khàn, không còn sự miệt thị, chỉ còn một sự bất ngờ với sự thật vừa được khai sáng. Ông không nhìn An, mà vẫn nhìn vào thỏi kim loại, như thể đang nói với chính nó.
"Ngọn lửa của ngươi... nó không có linh hồn. Nhưng nó... có sự thật."
Elara dịch lại, với chất giọng thể hiện sự kính nể của cô dành cho An.
An hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó. Lyren đang cố gắng dung hòa thế giới quan của mình với thực tại mới mẻ này. Ngọn lửa của Lyren có linh hồn, có truyền thống, có ma thuật của tổ tiên. Ngọn lửa của An lạnh lùng, chính xác, và tuân theo những định luật vật lý của vũ trụ. Một bên là nghệ thuật, một bên là khoa học.
"Lửa nào cũng chỉ là công cụ, thưa Trưởng lão" An đáp lại, Elara truyền tải lời anh một cách mượt mà. "Quan trọng là bàn tay và khối óc của người sử dụng nó. Ngài là một nghệ nhân. Còn tôi chỉ là một người học việc trong thế giới của ngài."
Sự khiêm tốn của An dường như đã chạm đến vị Trưởng lão. Lyren cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn anh. Trong đôi mắt màu hổ phách, bức tường băng của sự kiêu ngạo đã tan chảy, chỉ còn lại một sự tò mò vô tận.
Ông nhìn về phía cuộn dây đồng sáng bóng trong góc. Bằng một cái hất hàm ngắn gọn, ông nói.
"Ngươi đã vượt qua thử thách của ta. Cuộn dây đồng quý giá đó giờ đây là của ngươi. Hãy đến lấy nó đi."
Lời hứa đã được thực hiện. Một liên minh không tưởng đã được khai sinh giữa lòng lò rèn.
Bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Sự căng thẳng biến mất, nhường chỗ cho một năng lượng sáng tạo sôi nổi. Những người học việc, vốn chỉ dám đứng nhìn từ xa, giờ đây vây quanh An như những đứa trẻ vây quanh một người kể chuyện rong. Lyren không còn là một giám thị khó tính, mà trở thành một cộng tác viên bất đắc dĩ nhưng đầy nhiệt huyết.
Công việc chế tạo máy phát điện bắt đầu.
"Ta cần sợi dây đồng thật mảnh" An giải thích qua Elara, dùng tay ra hiệu độ dày chỉ bằng một sợi tóc.
Người Elf không có kỹ thuật kéo sợi kim loại. Họ thường đập mỏng và cắt. Lyren nhíu mày trước yêu cầu đó, nhưng rồi ông hiểu ra vấn đề. "Độ cứng" ông lẩm bẩm. "Chúng ta cần thứ gì đó cứng hơn đồng để kéo sợi nó." Ông chợt nhớ ra và chỉ vào thỏi kim loại mà An vừa tinh luyện. "Đúng rồi thỏi kim loại vừa mới được tinh luyện xong, hãy dùng chính thứ kim loại ấy để chế tạo công cụ cho ngươi."
Và thế là, cuộc hợp tác đầu tiên của họ bắt đầu. An vẽ ra thiết kế của một bàn kéo sợi đơn giản - một tấm kim loại dày với những lỗ nhỏ dần. Lyren, với kỹ năng bậc thầy của mình, đã dùng chính ngọn lửa từ hồ quang điện của An (dưới sự giám sát cẩn thận của anh) để rèn nên một công cụ hoàn hảo từ thỏi hợp kim kia. Lần đầu tiên, khoa học của An và nghệ thuật của Lyren cùng nhau tạo ra một thứ hoàn toàn mới.
Tiếp theo là lớp cách điện. An không thể tạo ra nhựa hay cao su. Anh cần một giải pháp từ thiên nhiên. "Ta cần một thứ gì đó không dẫn 'sét-nhỏ', dùng để bọc bên ngoài dây đồng" anh giải thích.
Elara suy nghĩ một lúc, rồi cô dẫn anh ra ngoài rìa của khu lò rèn, chỉ vào một loại cây có vỏ cây tiết ra một lớp nhựa màu hổ phách khi bị cắt. Người Elf thường dùng nó để chống thấm cho thuyền gỗ và cán dụng cụ. An lấy một ít, thử nghiệm nó bằng cục pin cúc áo và một đèn LED siêu nhỏ trong bộ dụng cụ của mình. Lớp nhựa đó là một chất cách điện tuyệt vời.
Một dây chuyền sản xuất được hình thành. Dây đồng được kéo qua bàn kéo sợi, sau đó được nhúng vào nhựa cây và hong khô cẩn thận trên một giàn treo gần lò rèn.
Các Trưởng lão Thợ rèn đã dành cả đời để chế tác kim loại thành những vật thể hữu hình như kiếm, dao, áo giáp. Giờ đây, họ đang giúp An tạo ra những thứ gần như trừu tượng là những cuộn cảm, những lõi sắt non được rèn luyện một cách chính xác để tối ưu hóa từ trường. Lyren không hiểu hết được lý thuyết đằng sau nó, nhưng ông hiểu được sự chính xác, sự tỉ mỉ trong yêu cầu của An. Ông tôn trọng điều đó.
Những người học việc trở thành những học trò tò mò nhất. Họ không ngừng đặt câu hỏi.
"Tại sao những sợi dây đồng nhỏ bé này cần phải được quấn thành nhiều vòng?" một cậu Elf trẻ hỏi.
An, thông qua Elara, cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất có thể. Anh dùng một sợi dây thừng và một hòn đá để minh họa về việc chuyển động quay tạo ra lực. "Chuyển động... tạo ra một 'trường' vô hình. Càng nhiều vòng dây đi qua 'trường' đó, 'sét-nhỏ' sinh ra càng mạnh."
Họ lắng nghe, đôi mắt mở to, cố gắng tiếp thu một khái niệm hoàn toàn mới. Đối với họ, An không còn là kẻ ngoại lai nữa. Anh đã trở thành một người thầy, một người nắm giữ một loại kiến thức cổ xưa và mạnh mẽ đến từ những vì sao.
Câu chuyện về những gì đã xảy ra trong lò rèn của Trưởng lão Lyren lan đi khắp Eldoria còn nhanh hơn cả ngọn lửa lan trên cỏ khô. Người ta không chỉ kể về một quả cầu ánh sáng chói lòa, mà còn về việc Bậc thầy Lò rèn, người cứng đầu và bảo thủ nhất, đã phải cúi đầu trước kiến thức của kẻ ngoại lai. Vị thế của An đã thay đổi. Anh không còn là một mối đe dọa bị giám sát, mà là một người đã mang lại những kiến thức mới mẽ cho chủng tộc của họ.
Nhưng không phải ai cũng nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. An nhận thấy một vài người Elf lớn tuổi hơn nhìn anh với vẻ lo lắng. Họ nhìn những cuộn dây đồng, nhìn những người trẻ tuổi đang háo hức học hỏi từ An, có thể thấy được sự bất an trong mắt họ. Anh đang mang đến sự thay đổi. Những thay đổi này, dù tốt hay xấu, luôn đi kèm với sự sợ hãi về việc đánh mất đi những gì quen thuộc trong cuộc sống.
Vào cuối ngày thứ hai, Hội đồng Trưởng lão đã đích thân đến thăm lò rèn. Vị Trưởng lão đứng đầu, người đã cho phép An thực hiện dự án này, im lặng quan sát công việc đang diễn ra. Ông thấy sự hợp tác nhịp nhàng giữa An và Lyren. Ông thấy được ngọn lửa nhiệt huyết bên trong những người học việc. Ông nhìn ra một luồng sinh khí mới đang thổi vào thành phố cổ xưa của mình.
Ông bước đến bên Lyren, người đang xem xét một cuộn dây đồng mà An vừa hoàn thành. "Có vẻ như ngươi đã tìm thấy được một ngọn lửa mới rồi nhỉ, người bạn cũ của ta" vị Trưởng lão nói khẽ.
Lyren không quay lại, nhưng một nụ cười hiếm hoi thoáng nở trên môi ông. "Ngọn lửa này không có linh hồn" ông đáp, "nhưng không giống những ngọn lửa trước đây mà ta từng biết nó cháy rất sáng và mạnh mẽ một cách lạnh lùng."
Khi ngày làm việc kết thúc, các bộ phận chính của máy phát điện đã gần như hoàn thành. Những cuộn dây đồng được bọc nhựa cây sáng bóng. Những lõi sắt non được rèn một cách hoàn hảo. Một bộ khung bằng gỗ bạc chắc chắn đang được những người thợ mộc giỏi nhất hoàn thiện.
An đứng giữa những thành quả lao động đó, một bản giao hưởng giữa khoa học Trái Đất và nghệ thuật thủ công của người Elf đang tạo nên một sự hoà hợp kỳ lạ. Anh cảm thấy một niềm tự hào sâu sắc. Nhưng khi anh liếc nhìn chiếc máy tính bảng, sự lo lắng lại ùa về.
Dung lượng Pin của máy tính bảng chỉ còn 1%.
Cuộc đua sắp đến hồi kết.
"Ngày mai" anh nói với Elara, "ngày mai chúng ta sẽ lắp ráp cỗ máy này."
Ngày mai, Eldoria sẽ lần đầu tiên chứng kiến một loại ma thuật khác, một loại ma thuật được sinh ra không phải từ lời niệm chú, mà từ những định luật vật lý của vũ trụ. An chỉ có thể hy vọng rằng, nguồn năng lượng cuối cùng trong thế giới cũ của anh đủ để có thể sạc lại nó.


1 Bình luận