Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 05: Cành Ô Liu

1 Bình luận - Độ dài: 2,988 từ - Cập nhật:

Mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng vào yết hầu của An, không một chút run rẩy. Anh có thể cảm nhận được cái lạnh chết chóc của kim loại ngay cả khi nó chưa chạm vào da thịt. Đó không phải là một mũi tên sắt thông thường. Dưới ánh sáng xanh mờ ảo của khu rừng, nó ánh lên một màu xám tro kỳ lạ, điểm xuyết những vệt xanh lục nhạt như rêu phong, tựa như được rèn từ một loại khoáng thạch chỉ có trong lòng đất của thế giới này. Anh có thể thấy rõ những đường vân tinh xảo được khắc trên đầu mũi tên, những hoa văn xoắn ốc vừa mang tính trang trí, vừa có thể nhằm mục đích gây ra vết thương tàn khốc hơn. Người chiến binh cầm nó là một nghệ nhân của sự chết chóc. Chỉ cần một cái đẩy nhẹ, một sự co giật của cơ bắp, nó sẽ xuyên qua cổ họng anh trước khi anh kịp nhận ra.

An đứng bất động, hai tay vẫn giơ cao một cách thụ động. Anh buộc tâm trí mình phải tách rời khỏi cơ thể. Cơ thể đang gào thét với bản năng sinh tồn nguyên thủy: chạy đi, hoặc chiến đấu. Nhưng lý trí, phần khoa học lạnh lùng trong anh, lại đang phân tích tình hình như một phương trình phức tạp. Anh cố gắng điều hòa nhịp thở, hít vào thật sâu mùi lá cây mục và đất ẩm, thở ra thật chậm để làm dịu đi quả tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh đã đối mặt với sự sụp đổ của không-thời gian, bị ném vào một thực tại xa lạ. Anh đã đối mặt với một cỗ máy hủy diệt sinh học nặng hai tấn. Nhưng mối nguy hiểm trước mắt này lại hoàn toàn khác, nó tinh vi và đáng sợ hơn. Nó mang tính cá nhân. Nó đến từ một sinh vật thông minh khác, và sự sống hay cái chết của anh không phụ thuộc vào một phản ứng hóa học hay một định luật vật lý, mà phụ thuộc vào việc anh có thể giao tiếp, có thể thuyết phục, có thể bắc một cây cầu qua vực thẳm của sự xa lạ hay không.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh. Đôi mắt màu xanh lục của cô giống như hai viên ngọc bích được cắt gọt hoàn hảo, nhưng lạnh lùng và sắc bén như chính mũi tên cô đang cầm. Trong đôi mắt đó, anh không thấy sự độc ác hay khát máu. Anh thấy một thứ còn đáng ngại hơn, sự cảnh giác tuyệt đối của một con thú săn mồi đang đánh giá một sinh vật lạ trong lãnh thổ của nó. Anh là một biến số không xác định, một kẻ ngoại lai với những bộ quần áo kỳ dị và thứ "ma thuật" không thể lý giải. Và trong thế giới hoang dã này, những gì không hiểu được đều là kẻ thù cho đến khi được chứng minh ngược lại.

"Tôi... không có ý xấu" An nói chậm rãi bằng tiếng Việt, từng âm tiết được thốt ra một cách rõ ràng. Anh biết cô không thể hiểu nội dung, nhưng anh hy vọng âm điệu của lời nói có thể truyền tải được thông điệp. Anh cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, thật ôn hòa, không một chút gằn giọng hay sợ hãi. Âm thanh tiếng Việt của anh vang lên trong khu rừng xa lạ, lạc lõng và đơn độc.

Cô gái nghiêng đầu, một cử chỉ tò mò gần giống với một loài sinh vật sáu chân mà anh đã thoáng thấy trước đó. Đôi tai nhọn của cô khẽ động đậy, dường như đang phân tích tần số và âm sắc trong giọng nói của anh. Cô không hiểu ngôn ngữ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự thiếu vắng của tính hung hăng, của ý định tấn công. Dù vậy, mũi tên vẫn không hề hạ xuống một milimet nào. Sự cảnh giác của cô đã được tôi luyện qua hàng trăm trận chiến và những cuộc đi săn, nó không dễ dàng bị lung lay bởi một giọng nói trầm ấm.

An nhận ra rằng lời nói là vô ích. Anh cần phải hành động. Nhưng một cái chớp mắt sai lầm, một cử động quá nhanh, đều có thể bị hiểu lầm là một cuộc tấn công. Anh cần một "cành ô liu" - một biểu tượng hòa bình phổ quát, một hành động vị tha không thể bị diễn giải sai.

Và rồi anh nhớ đến vết thương trên cánh tay cô. Nó là cầu nối duy nhất giữa họ.

Anh bắt đầu di chuyển, chậm rãi đến mức gần như không thể nhận thấy. Anh từ từ hạ cánh tay phải xuống, mọi cơ bắp đều được kiểm soát chặt chẽ. Anh giơ một ngón tay, chỉ vào vết cào rớm máu của cô. Sau đó, anh lại chỉ vào chiếc túi nhỏ màu đỏ có hình chữ thập trắng trên ngực áo bảo hộ của mình. Anh lặp lại hành động đó hai lần, mắt không rời khỏi mắt cô, cố gắng dùng ngôn ngữ cơ thể nguyên thủy nhất để truyền đi một thông điệp đơn giản: "Cô bị thương. Tôi có thứ có thể giúp."

Đôi mắt xanh của cô gái nheo lại. Cô liếc xuống vết cào trên cánh tay mình. Máu đã bắt đầu khô lại thành một vệt đen, nhưng vùng da xung quanh đã sưng tấy và đỏ ửng lên. Cô cảm nhận được cơn đau nhức và buốt giá đang âm ỉ lan ra. Cô biết rõ sự nguy hiểm của những vết thương như thế này trong rừng sâu; một vết nhiễm trùng nhỏ cũng có thể lấy đi mạng sống của một chiến binh. Nhưng để một kẻ lạ mặt, một người sử dụng thứ "ma thuật" không tên, chạm vào mình? Đó là một sự liều lĩnh không thể tưởng tượng nổi. Ma thuật của anh ta có thể chữa lành, nhưng cũng có thể là một lời nguyền trá hình.

Thấy cô do dự, An quyết định đánh cược tất cả. Anh tin rằng lòng tốt và sự đồng cảm là một ngôn ngữ phổ quát, vượt qua mọi rào cản về giống loài và văn hóa.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu màn trình diễn của mình. Mọi cử động của anh đều được tính toán để trở nên chậm rãi, rõ ràng và không mang tính đe dọa. Anh từ từ quỳ một chân xuống nền đất ẩm, một tư thế phục tùng, cho thấy anh hoàn toàn đặt mình vào thế yếu. Sau đó, anh cũng chậm rãi đưa tay vào túi áo, lôi ra bộ dụng cụ sơ cứu màu đỏ. Tiếng khóa kéo vang lên khe khẽ, khô khốc trong sự im lặng của khu rừng.

Anh đặt nó xuống đất, ngay trước mặt mình. Anh mở nó ra, phô bày tất cả những gì bên trong như một người bán hàng đang trưng ra những món đồ quý giá nhất. Một cuộn băng gạc trắng muốt. Vài miếng gạc vô trùng được bọc trong giấy bóng. Một lọ thủy tinh nhỏ chứa dung dịch trong suốt. Một tuýp thuốc mỡ bằng kim loại sáng bóng. Tất cả đều sạch sẽ một cách kỳ lạ, một sự tinh khiết gần như xúc phạm đến môi trường hoang dã xung quanh.

Anh cầm một miếng gạc khử trùng được bọc trong bao giấy lên. Anh giơ nó lên cho cô thấy, rồi cực kỳ chậm rãi, dùng hai tay xé lớp vỏ ngoài ra. Một mùi cồn nhẹ, hăng hắc nhưng sạch sẽ bay ra, một mùi hương hoàn toàn xa lạ với cô. Anh dùng miếng gạc đó, lau một vết xước nhỏ trên mu bàn tay của chính mình, một hành động để chứng minh rằng thứ chất lỏng này vô hại, rằng nó chỉ dùng để làm sạch.

Cô gái quan sát từng hành động của anh, sự nghi ngờ và tò mò giằng xé dữ dội trong tâm trí cô. Kẻ này... quá lạ lùng. Anh ta sở hữu một sức mạnh có thể tạo ra một "quả cầu mặt trời" làm mù lòa và vô hiệu hóa cả một con Quái Lợn Giáp Xương, một sức mạnh mà ngay cả những pháp sư bậc thầy mà cô biết cũng phải kiêng dè. Nhưng giờ đây, anh ta lại quỳ xuống trước mặt cô như một kẻ tôi tớ, chỉ để đề nghị chữa trị một vết thương không quá nghiêm trọng. Hành động của anh ta không giống bất kỳ pháp sư kiêu ngạo hay chiến binh hiếu chiến nào mà cô từng biết. Không có sự ngạo mạn, không có sự uy hiếp. Chỉ có một sự chân thành đến mức khó tin.

Mũi tên trong tay cô khẽ hạ xuống vài centimet. Một sự thay đổi gần như không thể nhận ra, nhưng với An, đó là một tín hiệu hy vọng lớn lao.

Anh nắm bắt ngay cơ hội. Anh cầm một miếng gạc sạch khác, mở cái lọ nhỏ và tẩm một ít dung dịch khử trùng vào đó. Anh giữ nó trong lòng bàn tay ngửa, một cử chỉ cho thấy anh không giấu giếm vũ khí, và từ từ đẩy nó trượt trên lớp lá cây mục về phía cô. Một lời đề nghị im lặng, không ép buộc. Cô có thể chấp nhận, hoặc từ chối.

Cô gái nhìn chằm chằm vào miếng gạc trắng đẫm thứ dung dịch trong suốt, rồi lại ngước nhìn vào mắt An. Cuộc đấu tranh nội tâm hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của cô. Bản năng sinh tồn, được hun đúc từ một cuộc đời đầy rẫy hiểm nguy, mách bảo cô phải giữ khoảng cách, không bao giờ được tin tưởng kẻ lạ. Nhưng lý trí của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm lại nói rằng vết thương của cô cần được xử lý ngay lập tức. Và kẻ lạ mặt này, dù bí ẩn, dường như không hề có ác ý. Hơn hết, anh ta đã cứu mạng cô. Đó là một món nợ, một sự thật không thể chối cãi.

Cuối cùng, sau một khoảnh khắc dài như vô tận, khi con chim lạ nào đó cất tiếng hót lanh lảnh trên một cành cây cao, cô đưa ra quyết định. Cô không nói gì, nhưng cô từ từ hạ mũi tên xuống. Cô không cất nó đi, vẫn cầm chắc trong tay trái như một lời cảnh báo sau cùng, nhưng nó không còn chĩa vào An nữa. Sau đó, cô ngồi xổm xuống, vẫn giữ một khoảng cách an toàn, và gật đầu một cái dứt khoát.

Đó là sự cho phép.

An thở phào một hơi dài, cảm giác như một tảng đá vô hình vừa được dỡ khỏi lồng ngực. Anh từ từ đứng dậy, rồi thận trọng tiến lại gần cô. Mỗi bước chân của anh đều nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động đột ngột. Khi anh đến gần, anh có thể nhìn rõ hơn những chi tiết trên khuôn mặt cô: làn da trắng mịn như sứ, đôi gò má cao kiêu hãnh, và một vài vết tàn nhang mờ trên sống mũi, một nét đáng yêu tương phản với vẻ ngoài lạnh lùng của cô. Đôi mắt cô, nhìn ở khoảng cách này, còn đẹp hơn nữa, sâu thẳm và lấp lánh như một hồ nước trong rừng, nhưng vẫn đầy cảnh giác.

Anh quỳ xuống trước mặt cô, một lần nữa đặt mình vào vị thế thấp hơn. "Xin phép" anh lại nói bằng tiếng Việt, một thói quen lịch sự đã ăn sâu vào máu thịt. Anh nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay, chạm vào cánh tay bị thương của cô. Cô hơi giật mình vì sự tiếp xúc đột ngột, toàn bộ cơ bắp của cô căng cứng lại, sẵn sàng phản ứng, nhưng cô đã không rút tay lại.

Da của cô mát lạnh. Anh cẩn thận dùng miếng gạc đã tẩm thuốc khử trùng lau sạch vết thương. Cô khẽ rít lên một tiếng qua kẽ răng khi cồn chạm vào vết xước, nhưng cô không hề cử động, đôi mắt vẫn dán chặt vào từng hành động của anh. Anh làm việc một cách chuyên nghiệp và hiệu quả. Anh lau sạch máu khô và bùn đất, để lộ ra bốn vết cào sâu, đỏ hỏn, do móng vuốt của con quái vật gây ra.

Sau khi làm sạch, anh mở tuýp thuốc mỡ kháng sinh. Anh bóp ra một ít lên đầu ngón tay (ngón tay mà anh đã lau sạch bằng một miếng gạc khác) và nhẹ nhàng thoa một lớp mỏng lên vết thương. Cô gái nhìn vào loại thuốc mỡ trong suốt với vẻ tò mò. Ngay lập tức, một cảm giác mát lạnh, dễ chịu lan tỏa, làm dịu đi cơn đau rát. Sự căng thẳng trên khuôn mặt cô dường như giãn ra một chút.

Cuối cùng, anh lấy cuộn băng gạc ra. Anh khéo léo quấn quanh cánh tay cô, tạo ra một lớp băng vừa đủ chặt để bảo vệ vết thương và cầm máu, nhưng không làm cản trở lưu thông máu. Những ngón tay của anh di chuyển một cách thuần thục, chính xác. Anh kết thúc bằng một nút thắt gọn gàng, chuyên nghiệp.

Xong việc, anh lùi lại một bước, lại giơ hai tay lên như để chứng tỏ mình đã hoàn thành và không có ý định gì khác.

Cô gái nhìn xuống cánh tay mình. Vết thương đau rát giờ đây được bao bọc trong một lớp băng trắng sạch sẽ, nổi bật trên nền giáp da sờn cũ. Cảm giác đau nhức đã dịu đi rất nhiều. Cô cử động ngón tay. Lớp băng được quấn một cách hoàn hảo, không hề cản trở cử động. Đây là một kỹ năng mà cô có thể nhận ra và tôn trọng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn An với một ánh mắt hoàn toàn khác. Sự thù địch và cảnh giác cực độ đã biến mất. Thay vào đó là một sự tò mò sâu sắc, sự bối rối, và có lẽ, một chút tôn trọng miễn cưỡng. Anh đã có vô số cơ hội để làm hại cô khi cô mất cảnh giác, nhưng anh đã không làm. Thay vào đó, anh đã chữa lành cho cô.

Cô đứng dậy. An cũng đứng dậy theo. Cô nói một từ gì đó, giọng nói lần này không còn sắc bén nữa, mà mềm mại và du dương. "Teleria," cô nói. Có lẽ đó là một lời cảm ơn.

Sau đó, cô làm một cử chỉ. Cô chỉ vào An, rồi chỉ vào bản thân, rồi chỉ về hướng nam, hướng mà anh vốn định đi tới. Sau đó, cô vẫy tay, một cử chỉ rõ ràng, ra hiệu cho anh đi theo cô.

An hiểu ngay lập tức. Cô đang mời anh đi cùng. Hoặc có lẽ, là ra lệnh cho anh đi cùng, để đưa anh về nơi ở của mình cho những người lớn tuổi hơn thẩm định. Dù thế nào đi nữa, đó cũng là một sự thay đổi một trăm tám mươi độ so với việc bị chĩa mũi tên vào cổ. Cô đã quyết định rằng việc đưa "ẩn số" này về căn cứ sẽ an toàn hơn là bỏ mặc một kẻ có sức mạnh kỳ lạ lang thang trong lãnh thổ của mình.

Đối với An, đây là một cơ hội vàng, một chiếc phao cứu sinh trong đại dương xa lạ. Anh gật đầu lia lịa, cố gắng thể hiện sự đồng ý và biết ơn của mình.

Cô gái gật đầu đáp lại, một sự xác nhận ngắn gọn. Cô quay người đi về phía cái xác của con quái vật. Bằng một sức mạnh đáng ngạc nhiên, cô dùng con dao găm của mình cắt và bẻ lấy một trong những chiếc nanh nhỏ hơn của nó. Máu đen vẫn còn rỉ ra từ chân nanh. Đó là một chiến lợi phẩm, một bằng chứng cho cuộc đi săn thành công. Sau đó, cô nhặt cây cung gãy và những mũi tên còn lại của mình, ánh mắt thoáng một chút tiếc nuối.

Cô liếc nhìn An một lần cuối, rồi không nói thêm một lời nào, quay người và bắt đầu đi. Cô di chuyển một cách nhẹ nhàng và im lặng qua khu rừng, một bóng hình màu xanh lá cây hòa lẫn vào môi trường xung quanh. Dáng đi của cô không tạo ra một tiếng động nào, như thể cô đang lướt đi trên mặt đất.

An vội vàng thu dọn bộ dụng cụ sơ cứu của mình, cẩn thận cất lại từng món đồ. Anh đứng dậy và bước theo sau cô. Một cuộc hành trình mới đã bắt đầu, không còn đơn độc trong nỗi sợ hãi và vô định. Anh đang đi bên cạnh một người bản xứ, một chiến binh tộc Elf. Anh không biết cô sẽ đưa anh đến đâu, không biết anh sẽ phải đối mặt với một bộ tộc hay một vương quốc, với sự chào đón hay xiềng xích. Nhưng giờ đây, giữa hai người họ, một sự tin tưởng mong manh, một hiệp ước không lời được dệt nên từ một hành động chữa lành, đã được hình thành. Và đối với An, trong thế giới xa lạ này, đó là tất cả những gì anh cần.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận