Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 12: Nhịp Đập Của Cỗ Máy
1 Bình luận - Độ dài: 2,091 từ - Cập nhật:
Bầu trời Eldoria vẫn còn là một tấm lụa màu chàm sẫm, được thêu lên bởi hai vầng trăng đang nhạt dần, nhưng trong căn nhà gỗ nhỏ của mình, An đã thức giấc từ lâu. Giấc ngủ không đến với anh, hoặc có lẽ anh đã xua đuổi nó. Đêm nay, tâm trí anh là một đại dương không yên ả, với những con sóng của sự lo âu và hy vọng không ngừng xô vào bờ của ý thức. Hôm nay, tất cả mọi tính toán, mọi nỗ lực, mọi canh bạc của anh sẽ được định đoạt.
Anh không dám nhìn vào chiếc máy tính bảng. Anh sợ phải đối diện với con số 1% lạnh lùng đó, sợ rằng chỉ một ánh nhìn cũng đủ để tiêu hao đi chút năng lượng cuối cùng. Thiết bị đó, giờ đây, không còn là một công cụ nữa. Nó đã trở thành một di vật, một hòm chứa đựng linh hồn của thế giới mà anh đã đánh mất. Bên trong lớp vỏ kim loại và kính cường lực là những vị thánh của riêng anh - nụ cười của mẹ, cái vỗ vai của cha, những khuôn mặt thân thương của đồng nghiệp. Và nó cũng chứa đựng những kinh sách thiêng liêng - toàn bộ tri thức của nhân loại, từ những định luật của Newton đến những bí ẩn của cơ học lượng tử. Mất nó, anh sẽ không chỉ mất đi quá khứ. Anh sẽ mất đi chính bản ngã của mình.
Khi những tia nắng đầu tiên tinh khiết, trong trẻo như thủy tinh, bắt đầu xuyên qua những tầng lá, và rồi họ đã đến. Elara xuất hiện đầu tiên, lặng lẽ như một bóng hình của khu rừng. Cô không nói gì, chỉ đặt xuống một giỏ bánh mì ấm và quả mọng, rồi đứng đó, sự hiện diện của cô là một lời khẳng định thầm lặng về niềm tin. Ngay sau đó là Lyren và những người học việc. Vị Trưởng lão Thợ rèn không còn vẻ khinh khỉnh hay hoài nghi. Gương mặt ông đanh lại vì tập trung, đôi mắt màu hổ phách của ông rực cháy một ngọn lửa khác – ngọn lửa của một nghệ nhân sắp sửa tham gia vào một công trình vĩ đại. Danh dự và niềm kiêu hãnh của ông, cũng như tương lai của An, đều phụ thuộc vào kết quả của ngày hôm nay.
Không một lời nói thừa thãi. Nghi lễ bắt đầu.
Và đó thực sự là một nghi lễ, một bản giao hưởng của sự sáng tạo nơi hai thế giới gặp nhau.
Phần đầu tiên của bản giao hưởng được tấu lên bởi những người thợ mộc Elf. Họ lắp ráp bộ khung bằng gỗ bạc, và An đã sững sờ trước kỹ thuật của họ. Các khớp nối được chế tác tinh xảo đến mức chúng ăn khớp với nhau trong một cái siết nhẹ nhàng, vững chãi mà không cần đến một chiếc đinh kim loại nào. Họ không áp đặt ý muốn của mình lên thớ gỗ, họ dường như đang trò chuyện với nó, thấu hiểu từng đường vân, từng thớ thịt, để mỗi bộ phận tìm thấy vị trí tự nhiên nhất của nó. Âm thanh của gỗ trượt êm ái trên gỗ là những nốt nhạc trầm ấm, tạo nên nền tảng cho cả công trình.
Rồi đến phần của kim loại, lĩnh xướng bởi Lyren. Ông và những người học việc của mình khiêng các rotor và stator nặng trịch vào vị trí. Bàn tay của Lyren, vốn quen với việc dùng búa tạ để khuất phục thép cứng, giờ đây lại di chuyển với một sự cẩn trọng đáng ngạc nhiên. Ông hiểu rằng cỗ máy này không vận hành bằng sức mạnh vũ phu, mà bằng sự cân bằng tinh tế. Có một khoảnh khắc, khi lắp một lõi sắt, ông đã dùng lực hơi mạnh theo thói quen. An vội đưa tay ra hiệu. "Nhẹ hơn" anh nói khẽ. "Khe hở... là quan trọng nhất." Lyren khựng lại, nhìn vào khoảng không chỉ rộng bằng một sợi tóc giữa phần tĩnh và phần quay của cỗ máy. Ông hiểu ra. Đó là một vực thẳm mong manh mà "linh hồn" của cỗ máy phải nhảy qua. Ông gật đầu, và ra hiệu cho người học việc điều chỉnh lại với một sự chính xác gần như vi mô.
Cuối cùng, phần solo của An. Anh là người kết nối tất cả lại với nhau. Bàn tay anh, với sự khéo léo của một chuyên gia vi mạch, bắt đầu luồn những sợi dây đồng vào đúng vị trí, kết nối các cuộn dây, tạo ra một mạch điện hoàn chỉnh. Những người học việc vây quanh, nín thở quan sát. Họ thấy những sợi dây đồng không còn là kim loại đơn thuần, mà đã trở thành những mạch máu, sẵn sàng để một dòng năng lượng vô hình chảy qua.
Trong lúc họ làm việc, đám đông đã tụ tập ngày một đông hơn. Họ đứng ở một khoảng cách an toàn, im lặng như những khán giả trong một nhà hát lớn. An có thể cảm nhận được sức nặng của hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào mình. Anh thấy những đứa trẻ tò mò, những chiến binh cảnh giác, những người già thông thái. Anh thấy cả sự hy vọng xen lẫn nỗi sợ hãi trong mắt họ. Anh không chỉ đang chế tạo một cỗ máy. Anh đang định hình lại tương lai của họ.
Mọi thứ đã hoàn tất.
Cỗ máy đứng đó, một sự tồn tại song song giữa hai thế giới. Vẻ đẹp hữu cơ của gỗ Elf ôm lấy sự logic lạnh lùng của các cuộn dây đồng và lõi sắt. Nó vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Nó im lìm, nhưng An có thể cảm nhận được nguồn năng lượng tiềm tàng đang ngủ yên bên trong.
An cầm lấy sợi dây sạc, trái tim anh như đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Đây là khoảnh khắc quyết định tất cả.
Anh nhìn Lyren. Vị Trưởng lão, người đã dành cả đời cho ngọn lửa hữu hình, giờ đang chờ đợi một ngọn lửa vô hình. Ông gật đầu dứt khoát.
Nhìn Elara. Trong đôi mắt xanh lục của cô, anh không thấy sự nghi ngờ nào, chỉ có một niềm tin vững chắc. Cô mỉm cười, một nụ cười truyền cho anh sức mạnh.
An hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi đôi tay đang run rẩy. Quay sang người Elf đang đứng cạnh cần gạt nước, người đã được chỉ định cho nhiệm vụ quan trọng này. "Tiến hành cho nước chảy" anh ra lệnh.
Tiếng "cạch" của cần gạt vang lên trong sự im lặng.
Ban đầu, không có gì cả. Chỉ có tiếng nước bắt đầu chảy ở đâu đó bên dưới. Rồi, một tiếng ầm ầm xa xăm vọng lại, ngày một lớn hơn, như thể trái tim của ngọn núi đang thức giấc. Mặt sàn gỗ dưới chân họ bắt đầu rung nhẹ.
Trục quay khổng lồ bắt đầu chuyển động, chậm chạp, nặng nề, với một tiếng cọt kẹt bi ai. Nhưng rồi, khi dòng nước mạnh hơn, chuyển động trở nên mượt mà. Tiếng cọt kẹt biến mất, thay vào đó là một âm trầm và đều đặn. Cỗ máy của An, được kết nối với trục quay, bắt đầu vòng quay đầu tiên.
Anh thanh ấy ngày càng sâu hơn, mạnh hơn, biến thành một âm thanh hoàn toàn mới. Một nhịp điập cơ học, một giai điệu của vật lý, một bài ca của năng lượng tiềm ẩn. Nó không phải là âm thanh của Eldoria, nhưng nó sắp trở thành một phần của thành phố này.
Trái tim của cỗ máy đã bắt đầu đập.
An cắm đầu sạc vào hai tấm đồng. Anh siết chặt chiếc máy tính bảng trong tay, màn hình vẫn tối đen. Ngón tay cái của anh lướt trên nút nguồn, rồi anh nhấn xuống.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây trôi qua như một thiên niên kỷ. Màn hình vẫn không có phản ứng.
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng An. "Không. Không thể nào. Mình đã tính toán sai rồi sao? Là do điện áp quá thấp hay tần số không ổn định?" Trong ba giây kinh hoàng đó, anh thấy toàn bộ tương lai của mình sụp đổ. Anh sẽ mãi mãi là một kẻ lạc loài, một tên hề với những câu chuyện không thể kiểm chứng, một bóng ma của một thế giới đã chết.
Nhưng rồi, một ánh sáng yếu ớt lóe lên.
Màn hình bật sáng. Biểu tượng quả pin trống rỗng với vạch đỏ cuối cùng hiện ra. Và rồi, một tia sét nhỏ bé, lấp lánh, xuất hiện bên cạnh nó.
Cả lò rèn nín thở. Con số 1% đứng đó, bất động.
Tim An như ngừng đập.
Và rồi... nó nhảy lên 2%.
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt vang lên từ đám đông, một âm thanh của sự giải thoát tập thể.
Những người học việc nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng há hốc. Họ đang chứng kiến một phép màu. Một cái hộp chết chóc đang được hồi sinh bởi cỗ máy mà họ đã tạo ra, bởi dòng nước, bởi những cuộn dây đồng.
Lyren không nói gì. Ông bước tới, đặt bàn tay chai sạn của mình lên vỏ gỗ của cỗ máy. Ông nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng cảm nhận, thấu hiểu cái "linh hồn" mới mẻ này bằng những giác quan của một người thợ rèn. Một sự kinh ngạc sâu sắc, một sự thừa nhận không thể chối cãi, hiện rõ trên khuôn mặt ông. "Nó sống" ông thì thầm, một lời nói gần như chỉ dành cho chính mình.
Elara bước đến bên cạnh An. Cô không nhìn vào cỗ máy hay chiếc máy tính bảng. Cô nhìn vào khuôn mặt anh, và cô thấy một giọt nước mắt đang lăn dài trên má anh.
An không còn để ý đến những người xung quanh nữa. Anh vội vàng lướt trên màn hình, mở thư viện hình ảnh. Bức ảnh của bố mẹ anh hiện lên, sáng rõ và đầy sức sống. Nụ cười của mẹ, ánh mắt tự hào của cha. Họ không còn là những bóng ma sắp tan biến. Họ đang ở đây với anh. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của họ trên màn hình. "Mẹ... Ba..." anh thì thầm. Cỗ máy không chỉ đang sạc một thiết bị. Nó đang cứu rỗi những ký ức, đang gìn giữ mối liên kết cuối cùng của anh với tình yêu và quê hương.
Giữa khoảnh khắc riêng tư và đầy cảm xúc đó, vị Trưởng lão đứng đầu chậm rãi bước ra từ đám đông. Sự hiện diện của ông khiến mọi người im lặng. Ông tiến lại gần cỗ máy, thứ đang ngân nga nhịp đập đều đặn của nó. Vẻ mặt ông trầm tư, vừa có sự thán phục, vừa có sự đắn đo.
Ông nhìn cỗ máy, nhìn ánh sáng từ chiếc máy tính bảng, rồi nhìn thẳng vào mắt An. Ông không hỏi về cách thức hoạt động. Ông hỏi về mục đích.
Elara dịch lại lời ông, giọng cô cũng trở nên nghiêm trang, mỗi từ đều mang sức nặng của một lời tiên tri.
"Ngươi đã mang một ngọn lửa mới đến Eldoria hỡi 'Người đến từ vì sao'. Một ngọn lửa không cần củi, không sinh ra khói. Nhưng lửa, dù đến từ đâu, cũng mang trong mình hai bản chất. Nó có thể dùng để sưởi ấm những ngôi nhà trong mùa đông giá lạnh, nhưng cũng có thể dùng để thiêu rụi cả khu rừng này thành tro bụi."
Vị Trưởng lão bước đến gần hơn, ánh mắt sâu thẳm của ông dường như nhìn thấu cả tương lai.
"Ngươi sẽ dạy cho chúng ta cách dùng ngọn lửa này như thế nào?"
Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí, biến chiến thắng kỹ thuật của An thành một gánh nặng trách nhiệm khổng lồ. Anh đã thành công. Và giờ đây, thử thách thật sự mới bắt đầu.


1 Bình luận