Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 13: Ánh Sáng Lan Tỏa và Những Góc Khuất

1 Bình luận - Độ dài: 2,085 từ - Cập nhật:

Câu hỏi của vị Trưởng lão không phải là một cơn gió thoảng. Nó là một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng của niềm hân hoan, tạo ra những vòng sóng lan tỏa, khuấy động những tầng nước sâu thẳm nhất trong tâm hồn An. Lửa để sưởi ấm hay để thiêu rụi? Anh đã dành cả đời để theo đuổi tri thức, nhưng anh chưa bao giờ thực sự bị buộc phải đối mặt với câu hỏi cốt lõi đó một cách trực diện và nặng nề đến vậy.

Anh không thể trả lời bằng một bài diễn văn triết học. Chỉ có thể trả lời bằng một hành động.

Và anh đã làm vậy.

Khi hoàng hôn của cùng ngày hôm đó buông xuống, nhuộm những cây cầu treo của Eldoria bằng một màu cam cháy, một đám đông nhỏ lại tụ tập trước lò rèn. Vị Trưởng lão, Lyren, Elara, và những người học việc đều ở đó. Cỗ máy phát điện vẫn ngân nga nhịp đập đều đặn, một trái tim cơ học bền bỉ.

An bước ra, trên tay cầm một vật thể kỳ lạ. Đó là một quả cầu thủy tinh mỏng manh, được một người thợ Elf khéo léo thổi theo chỉ dẫn của anh. Bên trong quả cầu, một sợi dây tóc wolfram mỏng manh được treo lơ lửng giữa hai điện cực. Wolfram, một kim loại hiếm mà anh may mắn tìm thấy một lượng nhỏ trong số các khoáng thạch của Lyren, dùng để tăng độ cứng cho hợp kim.

Anh không nói gì. Anh cẩn thận nối hai sợi dây đồng dẫn từ máy phát điện vào phần đế của quả cầu thủy tinh.

Rồi anh gật đầu với Laeron, người học việc trẻ tuổi và sáng dạ nhất của Lyren, người đang đứng cạnh bộ ngắt mạch tạm thời mà An đã chế tạo. Với một sự kính cẩn của mình, anh đã đẩy cần gạt xuống.

Dòng điện chạy qua.

Sợi dây tóc wolfram bên trong quả cầu thủy tinh lóe lên, và rồi bừng sáng.

Một thứ ánh sáng hoàn toàn mới được sinh ra giữa lòng Eldoria.

Nó không phải là ánh sáng ấm áp, nhảy múa của lửa. Nó không phải là ánh sáng xanh lam lạnh lẽo, ma mị của rêu thần. Nó là một nguồn sáng trắng tinh khiết, ổn định và mạnh mẽ, xua tan mọi bóng tối xung quanh nó, tạo ra những cái bóng rõ nét trên mặt đất. Một mặt trời nhỏ bé, một mảnh vỡ của ban ngày được thắp lên giữa màn đêm.

Một tiếng "Ồ" đồng loạt vang lên từ những người Elf. Những đứa trẻ, vốn quen với việc chơi đùa trong ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng, giờ đây có thể nhìn rõ từng đường vân trên bàn tay của mình. Mọi thứ trở nên rõ ràng, sắc nét. Vẻ đẹp của thành phố về đêm được bộc lộ dưới một góc nhìn hoàn toàn mới.

An quay sang vị Trưởng lão, người đang nheo mắt nhìn vào quả cầu sáng rực, khuôn mặt ông phản chiếu một sự kinh ngạc không thể che giấu.

"Đây là cách chúng ta bắt đầu, thưa Trưởng lão" An nói, và Elara, đứng bên cạnh anh, đã dịch lại lời anh một cách trang trọng. "Với thứ này nó sẽ xua đi bóng tối, mang lại ánh sáng cho những nơi cần nó, cho những người thợ làm việc muộn, cho những đứa trẻ đọc sách, cho những thầy thuốc chữa bệnh."

Anh dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm sâu. "Lửa có thể dùng để thiêu rụi, nhưng công dụng đầu tiên và nguyên thủy nhất của nó là để soi đường. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó. Bằng ánh sáng. Tôi gọi nó là bóng đèn."

Câu trả lời của anh, một câu trả lời bằng hành động, dường như đã làm hài lòng vị Trưởng lão. Ông gật đầu chậm rãi, một sự chấp thuận được ban ra. Đêm đó, Eldoria lần đầu tiên có một góc nhỏ không bao giờ chìm vào bóng tối, và An đã trở thành "Người mang ánh sáng".

Nhưng ánh sáng, dù rực rỡ đến đâu, cũng luôn tạo ra những bóng đen ở những góc khuất.

Thành công của An đã thay đổi hoàn toàn vị thế của anh. Anh không còn là một kẻ bị giám sát nữa. Ngôi nhà của anh trở thành một điểm đến, và lò rèn của Lyren biến thành một giảng đường. Laeron và những người học việc khác gần như bám lấy anh không rời. Họ không chỉ muốn học cách làm ra những thứ mới, họ muốn hiểu tại sao những thứ đó lại hoạt động.

"Tại sao cái 'sét-nhỏ' đó lại phải chảy trong dây đồng mà không phải là dây sắt?" Laeron hỏi, mắt cậu sáng rực lên vì ham học hỏi.

An, với chiếc máy tính bảng đã được sạc đầy, lần đầu tiên có thể thực sự giảng dạy. Anh chiếu lên một mô hình 3D của cấu trúc nguyên tử, chỉ cho họ thấy những electron tự do trong kim loại. Sau đó giải thích về điện trở, về tính dẫn giữa dây đồng và dây sắt. Đối với những người Elf, những người nhìn thế giới qua lăng kính của linh hồn và năng lượng sống, những khái niệm này giống như một cánh cửa mở ra một vũ trụ hoàn toàn mới. Họ đang học về những quy luật vô hình đã tạo nên thế giới của chính họ.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình đó không được chia sẻ bởi tất cả mọi người. Ánh sáng mới của An đã vô tình làm lộ ra những rạn nứt trong nền tảng xã hội vốn hài hòa của Eldoria.

Một buổi chiều, khi đang giúp An sắp xếp lại các vật liệu, Elara tỏ ra trầm ngâm. "Orion, một trong những Trưởng lão Thảo dược, đã nói chuyện với tôi" cô bắt đầu, giọng có chút lo lắng. "Ông ấy tỏ ra lo sợ."

"Ông ấy lo sợ về điều gì?" An hỏi.

"Ông ấy nói, ma thuật của chúng tôi đến từ sự thấu hiểu Rừng, từ sự kiên nhẫn lắng nghe tiếng thì thầm của lá cây và dòng chảy của nhựa sống. Chúng tôi mất hàng thập kỷ để học cách nói chuyện với một loài cây, để thuyết phục nó cho chúng tôi dược tính của nó. 'Sét-nhỏ' của anh thì khác. Nó đến từ cỗ máy và những sợi dây. Nó mạnh mẽ, nhưng nó lạnh lùng. Ông ấy sợ rằng... nó sẽ làm cho thế hệ trẻ quên đi tiếng nói của cây cối, quên đi sự kiên nhẫn, và chỉ chạy theo sức mạnh tức thời."

An im lặng. Anh hiểu được nỗi lo đó. Đó là cuộc xung đột muôn thuở giữa truyền thống và tiến bộ, giữa sự khôn ngoan tích lũy và sự đổi mới đột phá. Ánh sáng của anh có thể soi rõ con đường, nhưng liệu nó có làm người ta quên đi vẻ đẹp của những vì sao không?

Elara chính là hiện thân của sự giằng xé đó. Cô là một đứa con của khu rừng, một người tin vào linh hồn của vạn vật. Nhưng cô cũng là người đã chứng kiến tận mắt trí tuệ và lòng tốt của An. Cô thấy những đứa trẻ có thể học bài vào buổi tối nhờ ánh sáng của anh. Cô thấy Lyren có thể tạo ra những hợp kim mới. Cô bị kẹt ở giữa, vừa vui mừng cho sự tiến bộ, vừa cảm thấy một nỗi buồn man mác cho một thời đại dường như sắp qua đi.

Và rồi, thực tại đã gõ cửa, một cách mạnh mẽ và không thể tránh né.

An được triệu tập đến Hội đồng Trưởng lão. Lần này, anh không bước vào với tư cách một bị cáo, mà là một cố vấn. Anh được mời ngồi, một vinh dự lớn lao.

Vị Trưởng lão đứng đầu, sau những lời chào hỏi trang trọng, đã đi thẳng vào vấn đề.

"Eldoria đang đối mặt với một mối đe dọa" ông nói với vẻ mặt đăm chiêu. "Ở phía nam, có một hẻm núi nơi mọc loại Nấm Tinh Thể, một dược liệu quan trọng dùng để chữa trị bệnh Sốt Rừng. Nhưng gần đây, một bầy 'Grock' đã đến làm tổ ở đó."

An nhíu mày. Elara giải thích khẽ cho anh, "Grock là loài quái vật giống thằn lằn, chúng sống và đi theo bầy đàn, rất hung dữ và có lớp da cứng như đá."

"Chúng tôi đã cử những chiến binh giỏi nhất đến đó" một Trưởng lão khác tiếp lời, "nhưng hẻm núi đó địa hình hiểm trở, rất khó để dùng cung tên một cách hiệu quả. Chúng tôi đã mất hai người và nhiều người khác bị thương trong cuộc tập kích bầy Grock. Mùa đông sắp đến, và kho dự trữ Nấm Tinh Thể của chúng tôi sắp cạn kiệt."

An bắt đầu hiểu ra vấn đề. Anh cảm thấy một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.

Vị Trưởng lão đứng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt ông không còn vẻ trầm tư triết học, mà là ánh mắt của một người lãnh đạo đang đối mặt với một quyết định khó khăn để bảo vệ người dân của mình.

"Ngươi đã trả lời câu hỏi của ta bằng ánh sáng, 'Người đến từ vì sao'. Đó một câu trả lời rất đẹp. Nhưng giờ đây, có một câu hỏi khác, thực tế hơn được đặt ra."

Một vị Trưởng lão khác, người có vẻ thực dụng và nóng nảy hơn, đã nói thẳng ra điều mà tất cả mọi người đang nghĩ.

"Ngọn lửa của ngươi có thể tạo ra ánh sáng. Vậy liệu nó có thể tạo ra một thứ vũ khí để bảo vệ chúng ta không? Một thứ 'sét-nhỏ' có thể tấn công từ xa, an toàn hơn cung tên khi chiến đấu ở nơi chật hẹp? Một thứ vũ khí có thể xuyên qua lớp da cứng của lũ Grock?"

Elara dịch lại lời đề nghị, và An cảm thấy một khối băng lạnh lẽo hình thành trong lồng ngực.

Đây rồi. Lời tiên tri của vị Trưởng lão đã ứng nghiệm, nhanh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Yêu cầu đầu tiên cho một dự án lớn không phải là máy bơm nước cho nông nghiệp, không phải là hệ thống sưởi ấm cho các ngôi nhà. Đó là một vũ khí.

Anh rời khỏi Trái Đất, một phần cũng vì chán ghét việc những phát minh khoa học vĩ đại nhất luôn bị quân sự hóa đầu tiên. Anh đã hứa với cha mình, và với chính bản thân mình, rằng kiến thức của anh sẽ chỉ dùng để xây dựng, không phải để phá hủy.

Nhưng bây giờ, anh nhìn vào những khuôn mặt đầy lo âu của các vị Trưởng lão. Họ không phải những kẻ hiếu chiến. Họ là những người chăn cừu đang cố gắng bảo vệ đàn cừu của mình khỏi bầy sói. Từ chối giúp đỡ họ đồng nghĩa với việc để mặc cho người của họ phải chết, để những bệnh nhân không có thuốc chữa.

Nhưng đồng ý thì sao? Đồng ý có nghĩa là anh sẽ vượt qua lằn ranh đạo đức mà anh đã tự đặt ra cho mình. Nó có nghĩa là anh sẽ bắt đầu một con đường trơn trượt, biến khoa học của mình thành chính thứ mà anh luôn muốn trốn chạy. Chế tạo một vũ khí để cứu người có phải là một hành động tốt đẹp không? Hay đó chỉ là bước đầu tiên để biến Eldoria, thành phố yên bình này, thành một nơi sở hữu một thứ sức mạnh mà họ chưa sẵn sàng để kiểm soát?

Anh đã mang đến cho họ lửa. Và yêu cầu đầu tiên của họ, là hãy dạy cho họ cách dùng nó để thiêu rụi kẻ thù.

Anh bị mắc kẹt giữa lời hứa với quá khứ và trách nhiệm với hiện tại. Câu trả lời của anh, dù là gì đi nữa, cũng sẽ thay đổi anh và cả Eldoria mãi mãi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận