Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 08: Kiến Thức Trao Đổi

1 Bình luận - Độ dài: 3,614 từ - Cập nhật:

Chắc chắn rồi, tôi sẽ giúp bạn mở rộng và làm phong phú thêm đoạn văn. Dưới đây là phiên bản chi tiết, có chiều sâu hơn, tập trung vào việc khắc họa nội tâm nhân vật, miêu tả bối cảnh và nâng cao văn phong.

Những ngày đầu tiên của An ở Eldoria trôi qua trong một sự pha trộn kỳ lạ giữa thanh bình và tù túng, giữa vẻ đẹp mê hồn và nỗi cô đơn gặm nhấm. Ngôi nhà trên cây của anh, một tuyệt tác kiến trúc hữu cơ được những người thợ mộc tài hoa của tộc Elf tạo nên, là một nơi trú ngụ không thể hoàn hảo hơn. Thân cây khổng lồ uốn lượn thành những bức tường vững chãi, những nhánh cây lớn vươn ra thành sàn nhà và ban công, và toàn bộ cấu trúc dường như đang thở cùng khu rừng. Ánh sáng dịu nhẹ của hai mặt trăng, một màu bạc, một màu xanh ngọc, luôn len lỏi qua tán lá dày đặc, vẽ nên những hoa văn chuyển động kỳ ảo trên sàn gỗ. Những cơn gió mát lành, mang theo hương thơm của loài hoa dạ lan hương và vị ẩm ướt của đất rừng sau cơn mưa, không ngừng luồn qua những ô cửa sổ không bao giờ đóng.

Nhưng đối với An, vẻ đẹp đó cũng chính là song sắt của một chiếc lồng bằng gỗ bạc. Anh không phải là một tù nhân bị xiềng xích, không bị đối xử tàn tệ. Anh được cung cấp thức ăn, nước uống, và một nơi ở tốt hơn bất cứ khách sạn năm sao nào anh từng biết. Nhưng anh không được tự do. Một ranh giới vô hình, được dệt nên bởi sự cảnh giác và những quy tắc bất thành văn, đã vây lấy ngôi nhà của anh. Anh không được phép rời khỏi khu vực này nếu không có Elara, người giám sát và cũng là người bạn duy nhất của anh, đi cùng. Hầu hết người Elf đều giữ một khoảng cách nhất định. Những ánh mắt tò mò, đôi khi là dò xét, đôi khi là sợ hãi, luôn dõi theo anh mỗi khi anh bước ra ban công để hít thở không khí trong lành. Trong đôi mắt họ, anh là một sinh vật lạ, một sự bất thường, một nốt nhạc lạc lõng trong bản giao hưởng hài hòa của nền văn minh Eldoria.

Elara là cầu nối duy nhất, là sợi dây mỏng manh kết nối anh với thế giới xa lạ này. Mỗi ngày, cô đến vào lúc bình minh và hoàng hôn, mang theo thức ăn cho anh. Bữa ăn của người Elf giản dị nhưng tinh tế và bổ dưỡng: những loại quả mọng nước với hương vị anh chưa từng nếm qua, các loại hạt béo ngậy, những ổ bánh mì dẻo thơm làm từ một loại bột lạ có màu xanh nhạt, và thỉnh thoảng, một vài xiên thịt thú rừng nướng thơm lừng tẩm ướp gia vị từ lá cây.

Những bữa ăn này cũng chính là những "bài học ngôn ngữ" ngẫu hứng của họ. Ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ mộc, họ bắt đầu trao đổi.

"Aran," Elara nói, chỉ vào quả mọng màu tím sẫm. "A-ran," An lặp lại, cố gắng bắt chước ngữ điệu du dương trong giọng nói của cô. "Tốt," cô mỉm cười, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng đầu tiên của ngày. "Nếm."

An cắn một miếng. Vị ngọt thanh mát lập tức lan tỏa trong miệng anh. Anh gật đầu, tỏ vẻ thích thú. "Ngon," anh nói bằng ngôn ngữ của mình, rồi nhớ ra từ Elara đã dạy. "Umai."

"Umai," Elara gật đầu xác nhận.

Vốn từ vựng của An dần được mở rộng theo cách đó. Anh đã có thể nói những câu đơn giản như "Tôi đói" (Anu'talah), "Nước ngon" (Lina valen), hay "Cảm ơn" (Hannon le). Đổi lại, Elara cũng tỏ ra vô cùng tò mò về thế giới của anh. Cô bị mê hoặc bởi những khái niệm mà cô không thể nào hình dung nổi.

"Ngôi nhà đá của anh... chúng có mọc lên từ đất không?" cô hỏi một ngày nọ, sau khi An cho cô xem một tấm ảnh về đường chân trời của New York trên máy tính bảng. An lắc đầu, cố gắng tìm từ ngữ đơn giản nhất. "Không... Chúng tôi... xây. Đá trên đá. Rất cao." "Cao hơn cả Cây Đại Thụ?" cô hỏi, mắt mở to kinh ngạc. An chỉ có thể gật đầu, vì anh không biết làm thế nào để giải thích về những tòa nhà chọc trời hàng trăm tầng cho một người mà kiến trúc cao nhất họ biết là một cái cây khổng lồ. Cô cũng hỏi về những "cỗ xe kim loại không cần ngựa kéo" (ô tô), "những con chim sắt biết bay" (máy bay), và "ánh sáng bị nhốt trong quả cầu thủy tinh" (bóng đèn). Đối với cô, thế giới của anh là một thế giới của ma thuật, của những điều phi tự nhiên, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn.

Khi không học ngôn ngữ, An biến mình thành một nhà nhân chủng học bất đắc dĩ. Anh dành hàng giờ đồng hồ trên ban công, tựa vào lan can bằng rễ cây đan vào nhau, lặng lẽ quan sát cuộc sống của người Elf bên dưới. Anh bị cuốn hút bởi xã hội của họ, một xã hội hoạt động theo những nguyên tắc hoàn toàn khác biệt với nơi anh đến. Không có tiền bạc, không có những khu chợ ồn ào, không có sự tranh giành hay tích trữ của cải. Mọi người dường như làm việc vì lợi ích chung, vì một niềm vui thuần khiết đến từ sự cống hiến.

Anh thấy một người thợ rèn với bắp tay cuồn cuộn đang rèn một lưỡi dao sắc bén, rồi trao nó cho một người thợ săn mà không nhận lại bất cứ thứ gì ngoài một cái gật đầu cảm kích. Anh thấy người thợ mộc dựng một ngôi nhà mới cho một gia đình trẻ, và đổi lại, cả làng mang đến cho ông thực phẩm và vải vóc. Người làm vườn chăm sóc những khu vườn thẳng đứng treo lơ lửng giữa những thân cây, cung cấp rau củ cho tất cả mọi người. Đó là một hệ thống cộng sản nguyên thủy, một xã hội không tưởng, hoạt động một cách hoàn hảo và trơn tru đến khó tin.

Anh ghi chú lại mọi thứ vào máy tính bảng, cố gắng phác thảo ra một biểu đồ về cấu trúc xã hội của họ, về các mối quan hệ tương hỗ. Anh nhận ra rằng, dù sống hòa mình với thiên nhiên, họ không hề lạc hậu. Ngược lại, họ đã đạt đến đỉnh cao của sự phát triển bền vững. Kỹ thuật làm mộc của họ vượt xa bất cứ thứ gì anh từng thấy, những công trình kiến trúc của họ vừa là nghệ thuật vừa là khoa học. Cách họ dệt vải từ sợi thực vật tạo ra những tấm vải vừa nhẹ như tơ vừa bền như thép mỏng. Và hệ thống nông nghiệp thẳng đứng của họ là một giải pháp thiên tài cho việc canh tác trong một không gian ba chiều hạn chế của khu rừng.

Nhưng trong khi tâm trí anh bận rộn phân tích và khám phá, một nỗi lo lớn hơn, một kẻ thù vô hình và tàn nhẫn, đang gặm nhấm anh từng giây từng phút.

Pin máy tính bảng: 4%.

Con số màu đỏ hiển thị ở góc màn hình như một bản án tử treo lơ lửng, một giọt máu cuối cùng đang chuẩn bị nhỏ xuống. Chiếc máy tính bảng không chỉ là một công cụ giải trí hay làm việc. Nó là hiện thân của toàn bộ nền văn minh nhân loại mà anh mang theo bên mình. Nó là di sản của hàng ngàn năm phát triển khoa học. Bên trong con chip nhỏ bé đó chứa đựng các bản thiết kế vũ khí, các công thức hóa học phức tạp, các thư viện khoa học khổng lồ, bách khoa toàn thư về y học, kỹ thuật, vật lý, và quan trọng hơn tất cả, là những bức ảnh về gia đình anh. Mất nó, anh sẽ chỉ còn lại những mảnh kiến thức rời rạc mà anh có thể nhớ trong đầu. Anh sẽ mất đi lợi thế lớn nhất của mình, mất đi công cụ duy nhất có thể giúp anh sống sót và tìm đường trở về.

Tấm sạc năng lượng mặt trời mini mà anh mang theo gần như vô dụng. Dưới tán lá dày đặc của khu rừng Eldoria, ánh sáng mặt trời chỉ là những đốm lốm đốm yếu ớt. Nó chỉ có thể cung cấp một lượng điện nhỏ giọt, không đủ để bù lại năng lượng tiêu thụ cho dù anh đã tiết kiệm đến mức tối đa: hạ độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, tắt mọi ứng dụng không cần thiết, và chỉ mở nó khi thực sự cần.

Pin giảm xuống 3%.

Một cơn hoảng loạn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng An. Cổ họng anh khô khốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh không thể ngồi đây chờ đợi kiến thức của nhân loại, ký ức của chính anh, tan biến vào không khí. Anh phải hành động. Anh cần một nguồn điện. Một nguồn điện ổn định. Anh cần một máy phát điện.

Ý tưởng đó vừa điên rồ vừa khả thi đến không ngờ. Trong cơn tuyệt vọng, não bộ của một kỹ sư trong anh bắt đầu làm việc hết công suất. Một máy phát điện, về cơ bản, chỉ cần ba thứ: một lực quay (moment xoắn), nam châm, và dây đồng.

Lực quay? Anh nhớ ngay đến hệ thống thang máy độc đáo của người Elf. Đó là một hệ thống ròng rọc phức tạp được vận hành bởi một guồng nước lớn đặt ở con suối gần đó, sức nước làm quay guồng, tạo ra lực kéo để nâng và hạ các cabin thang máy. Lực quay đã có, và nó rất ổn định.

Nam châm? Đây là phần khó hơn. Anh không có nam châm vĩnh cửu. Nhưng anh có thể tạo ra nam châm điện. Anh có kiến thức vật lý. Chỉ cần một lõi sắt và một cuộn dây đồng có dòng điện chạy qua.

Dây đồng? Đây là vấn đề lớn nhất, là nút thắt của toàn bộ kế hoạch. Anh cần kim loại, cụ thể là đồng, vì nó dẫn điện tốt. Anh đã quan sát những người Elf. Mũi tên của họ có đầu bằng kim loại, dao găm của họ sắc bén, một vài dụng cụ làm vườn và chế tác gỗ của họ cũng được làm bằng kim loại. Điều đó có nghĩa là họ có thợ rèn, có lò rèn. Họ có khả năng chế tác kim loại. Họ phải có nguồn cung kim loại ở đâu đó.

Tối hôm đó, khi Elara mang bữa ăn đến, An không ăn ngay như mọi khi. Anh ngồi bất động, nhìn cô với một vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, đôi mắt anh rực lên một ngọn lửa của sự quyết tâm và cả sự khẩn thiết.

"Elara," anh nói, giọng anh hơi khàn, cố gắng phát âm từng từ một cách rõ ràng nhất. "Tôi... cần... giúp đỡ."

Elara nhướng đôi mày thanh tú, ngạc nhiên trước thái độ của anh. Cô nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống và ngồi đối diện, đôi mắt màu xanh lá cây của cô chăm chú nhìn anh, chờ đợi.

An biết rằng chỉ lời nói thôi là không đủ. Vốn từ vựng của anh quá nghèo nàn để giải thích một khái niệm phức tạp như máy phát điện. Anh cần một thứ ngôn ngữ phổ quát hơn, thứ ngôn ngữ đã tồn tại trước cả lời nói: hình ảnh. Anh tìm một mẩu than củi trong lò sưởi đã tắt và một mảnh ván gỗ phẳng phiu. Anh bắt đầu vẽ.

Đầu tiên, anh vẽ guồng nước của hệ thống thang máy, cố gắng khắc họa chi tiết những guồng múc nước và trục quay. Elara gật đầu, cô nhận ra nó ngay lập tức. Sau đó, anh vẽ một trục quay nối từ guồng nước đến một vật thể hình tròn mà anh gọi là stato. Bên trong vật thể đó, anh vẽ những cuộn dây quấn quanh lõi. Ở trung tâm, anh vẽ một hình trụ khác đang quay, trên đó có những khối chữ nhật (tượng trưng cho nam châm). Từ những cuộn dây, anh vẽ một đường thẳng - một sợi dây - nối đến một hình chữ nhật khác. Anh cẩn thận vẽ lại hình dáng chiếc máy tính bảng của mình. Cuối cùng, để truyền tải ý tưởng cốt lõi, anh vẽ một biểu tượng tia sét nhỏ, một hình ảnh nguyên thủy và mạnh mẽ mà anh hy vọng có thể truyền tải được ý nghĩa của "năng lượng" hay "điện năng".

Elara nhìn vào bản vẽ một cách chăm chú, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại trong sự tập trung cao độ. Cô không hiểu nguyên lý hoạt động, không hiểu tại sao những cuộn dây và những khối chữ nhật đó lại có thể tạo ra "tia sét". Nhưng cô hiểu được ý định tổng thể. Anh muốn kết nối cái guồng nước đó với cái "hộp phát sáng" của anh.

Để làm cho ý tưởng trừu tượng trở nên hữu hình, An quyết định thực hiện một màn trình diễn nhỏ. Anh lấy con dao đa năng ra, mở phần la bàn nhỏ xíu trên thân dao. Anh đặt nó lên bàn. Sau đó, anh cẩn thận lấy ra một sợi dây đồng nhỏ từ bộ dụng cụ sửa chữa vi mạch của mình, quấn nó quanh một chiếc tua vít nhỏ bằng sắt. Cuối cùng, anh kết nối hai đầu dây với một cục pin cúc áo siêu nhỏ mà anh dùng cho đồng hồ. Ngay lập tức, một từ trường được tạo ra. Chiếc tua vít bình thường đã trở thành một nam châm điện. Anh từ từ đưa nó lại gần la bàn. Cây kim la bàn, vốn đang chỉ về phương bắc, lập tức run rẩy rồi quay tít về phía chiếc tua vít.

Elara giật mình lùi lại, đôi mắt cô ánh lên sự kinh ngạc tột độ. Anh đã làm cho kim loại di chuyển mà không cần chạm vào nó. Đối với cô, với một người sống hòa mình với tự nhiên, đây không phải là khoa học. Đây chính là ma thuật.

An nắm bắt được khoảnh khắc đó. Anh chỉ vào chiếc tua vít nam châm điện, rồi chỉ vào các khối chữ nhật trong bản vẽ của mình. Anh chỉ vào cuộn dây đồng nhỏ, rồi chỉ vào các cuộn dây trong bản vẽ. Anh chỉ vào guồng nước, rồi chỉ vào hình vẽ guồng nước. Cuối cùng, anh chỉ vào máy tính bảng, nơi con số 3% đang nhấp nháy đỏ rực một cách đáng báo động. Ánh mắt anh nhìn Elara đầy khẩn thiết, chứa đựng tất cả hy vọng của mình.

Bây giờ thì Elara đã hiểu. Cô không hiểu làm thế nào, nhưng cô hiểu cái gì. Anh muốn dùng sức mạnh của dòng nước, thứ sức mạnh mà họ vẫn dùng hàng ngày, để "sạc" lại, để "ban sự sống" cho cái hộp ma thuật của anh. Cô có thể thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh, một sự tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy trước đây. Cô nhớ lại cách anh đã dùng kiến thức kỳ lạ của mình để cứu cô khỏi con nhện độc, để tạo ra thuốc kháng sinh chữa lành vết thương cho cô. Anh chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên.

Cô nhìn vào đôi mắt anh một lúc lâu, rồi gật đầu một cách dứt khoát. "Tôi... nói... Trưởng lão," cô nói chậm rãi, những từ ngữ còn vụng về nhưng ý chí thì rất rõ ràng. Cô cẩn thận cầm lấy tấm ván gỗ có bản vẽ của An như thể nó là một vật báu, và rời đi, để lại anh một mình với niềm hy vọng mong manh và trái tim đang đập loạn nhịp.

Trong lúc chờ đợi phán quyết, sự cô đơn mà anh đã cố gắng kìm nén bấy lâu nay lại ập đến, dữ dội hơn bao giờ hết. Sự phấn khích và nguy hiểm của những ngày đầu tiên, khi mọi thứ còn mới lạ, đã qua đi. Giờ đây chỉ còn lại thực tại phũ phàng. Anh đang ở một nơi xa lạ, cách nhà hàng vạn năm ánh sáng, không một người thân, không một sự kết nối thực sự ngoài Elara.

Pin: 2%.

Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Anh đưa ra một quyết định. Anh mở thư viện hình ảnh, một hành động xa xỉ mà anh đã tự cấm bản thân trong nhiều tuần để tiết kiệm pin.

Màn hình sáng lên với những khuôn mặt quen thuộc, những khuôn mặt mà anh yêu thương hơn cả sinh mệnh. Bố và mẹ anh, đang mỉm cười rạng rỡ, đầy tự hào trong ngày anh nhận bằng tiến sĩ. Cô em gái của anh trong bộ váy cưới lộng lẫy, đang khoác tay anh, nụ cười của nó thật tinh nghịch. Cả nhóm nghiên cứu của anh, đang ăn mừng sau một thí nghiệm thành công, vai kề vai, tươi cười hớn hở.

Mỗi bức ảnh là một nhát dao vô hình đâm vào tim anh. Họ đang ở đâu bây giờ? Họ có nghĩ rằng anh đã chết trong vụ tai nạn đó không? Mẹ anh có đang khóc mỗi đêm không? Em gái anh có còn giữ những kỷ vật của anh không? Anh sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của họ, không bao giờ được ôm họ một lần nữa. Anh là một bóng ma, một ký ức ở một thế giới khác.

Nước mắt anh bắt đầu rơi, nóng hổi, nhỏ giọt xuống màn hình cảm ứng, tạo ra những gợn sóng méo mó trên những khuôn mặt thân thương. Anh cuộn mình lại, nỗi đau và sự bất lực vò nát tâm can anh.

Anh không nhận ra Elara đã quay trở lại cho đến khi cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Anh giật mình, vội vàng lau nước mắt và định tắt màn hình đi, xấu hổ vì đã để lộ sự yếu đuối của mình.

"Đừng," cô nói nhẹ nhàng, giọng nói của cô như một dòng suối mát. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, không phải với tư cách là người giám sát, mà như một người bạn. Cô nhìn vào những hình ảnh trên màn hình, không tò mò một cách tọc mạch mà với một sự đồng cảm chân thành. Cô chỉ vào bức ảnh của mẹ anh.

"Saia?" cô hỏi, một từ trong ngôn ngữ của cô có nghĩa là "mẹ", là "người ban sự sống".

An ngạc nhiên nhìn cô. Anh không biết làm sao cô đoán được. Có lẽ tình mẫu tử là một điều gì đó vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ và văn hóa. Anh gật đầu, cố gắng nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. "Saia..." anh lặp lại, giọng anh vỡ ra.

Elara không nói gì thêm. Cô chỉ ngồi đó, sự hiện diện im lặng của cô là một nguồn an ủi lớn lao, một cái mỏ neo vững chắc trong cơn bão cảm xúc của anh. Cô không thể hiểu được nỗi đau mất mát của anh, nhưng cô có thể chia sẻ sự cô đơn của anh. Trong khoảnh khắc đó, dưới ánh sáng huyền ảo của hai mặt trăng, họ không còn là người của hai thế giới khác nhau nữa. Họ chỉ là hai con người, cùng nhau chia sẻ một nỗi buồn thầm lặng.

Một lúc lâu sau, một bóng người cao lớn, uy nghiêm xuất hiện ở cửa. Đó là vị Trưởng lão đã phán xét anh hôm trước, mái tóc bạc của ông lấp lánh như tơ trăng. Elara và An cùng đứng dậy, một sự kính trọng tự nhiên.

Vị Trưởng lão cầm trên tay tấm ván gỗ với bản vẽ của An. Ông nhìn An, rồi nhìn vào bản vẽ, ánh mắt sâu thẳm của ông dường như đang cân nhắc mọi khả năng, nhìn thấu cả quá khứ và tương lai. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh vì căng thẳng. Số phận của An, của chiếc máy tính bảng, của toàn bộ kiến thức mà anh mang theo, đều nằm trong quyết định của ông.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng tưởng chừng như vô tận, ông nhìn thẳng vào mắt An. Ông nói một từ duy nhất, một từ ngắn gọn nhưng chứa đựng cả một tương lai. Elara dịch lại cho anh, và một nụ cười nhẹ nhõm, rạng rỡ nở trên môi cô.

"Cho chúng tôi xem."

Sự cho phép đã được ban hành. Một cánh cửa đã mở ra.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận