Nhà khoa học dị giới
Người vô danh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Sinh tồn và khám phá

Chương 07: Thành Phố Giữa Tán Lá

1 Bình luận - Độ dài: 2,845 từ - Cập nhật:

Chắc chắn rồi. Tôi sẽ mở rộng đoạn văn này, làm sâu sắc thêm từng khoảnh khắc, từ sự choáng ngợp ban đầu đến sự căng thẳng của cuộc đối mặt và cảm giác an toàn mong manh cuối cùng.

An đứng sững người, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi cảnh tượng trước mắt. Eldoria. Một cái tên du dương cho một nơi đẹp đến phi thực, một giấc mơ được kiến tạo từ gỗ và lá. Trong thế giới của anh, anh đã từng xem qua vô số bản thiết kế thành phố tương lai, những dự án "kiến trúc xanh" đầy tham vọng, nhưng tất cả chúng, dù hiện đại đến đâu, cũng chỉ là những nỗ lực vụng về nhằm bắt chước sự hài hòa nguyên bản mà anh đang chứng kiến. Đây không phải là một thành phố được xây dựng trong rừng, mà là một thành-phố một-phần-của khu rừng. Các ngôi nhà, các lối đi, các quảng trường không được dựng lên một cách gượng ép bằng bê tông và thép, mà dường như mọc ra từ chính những cành cây đại thụ, những đường cong mềm mại của chúng mô phỏng theo hình dáng của lá và hoa, như thể chính khu rừng đã tự mình vươn lên thành một nơi trú ẩn.

Bộ não khoa học của anh bắt đầu phân tích trong vô thức. Anh nhận ra đây là một kỳ công về kỹ thuật kết cấu. Các ngôi nhà được xây dựng trên những cành cây có đường kính hàng chục mét, nhưng trọng lượng của chúng được phân bổ một cách hoàn hảo, không gây áp lực quá lớn lên bất kỳ điểm nào. Các khớp nối giữa gỗ và cây sống được thực hiện một cách liền mạch, cho phép cái cây tiếp tục phát triển mà không làm ảnh hưởng đến cấu trúc. Đây là đỉnh cao của kỹ thuật sinh học, một sự thấu hiểu sâu sắc về vật liệu và tự nhiên mà nền văn minh của anh chỉ mới bắt đầu chạm tới.

Elara không cho anh nhiều thời gian để chìm đắm trong sự chiêm ngưỡng. Cô ra hiệu cho anh đi theo, giọng nói vẫn giữ vẻ thực tế, kéo anh ra khỏi dòng suy tưởng. Cô dẫn anh đến gốc của một trong những cây đại thụ vỏ bạc, nơi có một bệ gỗ lớn, được chạm khắc hoa văn tinh xảo, đang nằm trên mặt đất. Cô bước lên bệ và nói một từ gì đó với một người Elf đang đứng gác gần đó. Người này, một chiến binh với bím tóc dài và đôi mắt sắc lẹm, nhìn An từ đầu đến chân với ánh mắt không mấy thiện cảm, một sự đánh giá lạnh lùng dành cho kẻ ngoại tộc. Nhưng sau khi nghe Elara nói, anh ta vẫn gật đầu và kéo một sợi dây thừng dày được bện từ vô số sợi leo nhỏ.

An nghe thấy tiếng nước chảy mạnh hơn và tiếng cọt kẹt nhịp nhàng của gỗ. Bệ gỗ bắt đầu từ từ được nhấc lên khỏi mặt đất một cách êm ái. An vội vàng bước lên, cảm thấy một sự rung động nhẹ dưới chân. Anh nhìn xuống và nhận ra họ đang ở trên một hệ thống thang máy đơn giản nhưng cực kỳ thông minh. Một hệ thống ròng rọc phức tạp, được chế tác từ gỗ cứng như sắt, được kết nối với một guồng nước khổng lồ, ẩn sau một thác nước nhỏ gần đó. Sức nước chảy không ngừng được dùng làm đối trọng và nguồn năng lượng để nâng và hạ các bệ gỗ đi lại giữa các tầng của thành phố.

"Thiên tài," An lẩm bẩm. Một thiết kế bền vững, hiệu quả, một vòng tuần hoàn năng lượng hoàn hảo không cần đến bất kỳ nguồn nhiên liệu hóa thạch hay hạt nhân nào. Những người này không hề nguyên thủy. Họ là những kỹ sư bậc thầy, những nghệ nhân của cơ học và thủy lực.

Càng lên cao, tầm nhìn của An càng mở rộng. Anh có thể thấy rõ hơn cấu trúc phức tạp và duyên dáng của thành phố. Những cây cầu treo mỏng manh nhưng chắc chắn vắt vẻo giữa các thân cây, trông như những sợi tơ bạc trong nắng. Những máng nước bằng gỗ được chạm khắc hình chim và lá dẫn nước sạch từ những con suối trên cao đến từng ngôi nhà. Trên một vài ban công rộng lớn, người Elf trồng những khu vườn thẳng đứng, với đủ loại rau củ có màu sắc lạ mắt và những loại thảo dược tỏa hương thơm ngát. Toàn bộ thành phố là một hệ sinh thái khép kín, một bản giao hưởng của kiến trúc, nông nghiệp và sinh học.

Khi bệ gỗ dừng lại ở một mặt sàn chính rộng lớn, âm thanh của cuộc sống ập đến với An. Tiếng nói chuyện ríu rít với một ngôn ngữ du dương như tiếng chim hót, tiếng cười trong trẻo của trẻ con đang đuổi bắt nhau trên một cây cầu treo, tiếng leng keng của hàng trăm chiếc chuông gió bằng vỏ sò và đá quý treo trên mái nhà, và tiếng đục, tiếng bào của một người thợ mộc đang làm việc ở gần đó. Đó là âm thanh của một cộng đồng, của sự văn minh, của cuộc sống. Một âm thanh mà anh đã khao khát được nghe trong những ngày dài đơn độc.

Nhưng rồi, như có một công tắc vô hình bị ngắt, tất cả những âm thanh đó tắt lịm.

Bản giao hưởng của sự sống đột ngột dừng lại. Sự xuất hiện của anh đã làm ngưng đọng mọi hoạt động. Một người thợ rèn đang giơ búa lên bỗng khựng lại giữa không trung, cơ bắp căng cứng. Một nhóm phụ nữ đang trò chuyện bên một giàn hoa bỗng im bặt, những nụ cười đông cứng trên môi. Những đứa trẻ đang chơi đùa vội vã chạy nấp sau lưng cha mẹ chúng, đôi mắt to tròn vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn chằm chằm vào sinh vật kỳ lạ vừa xuất hiện.

Hàng chục, rồi hàng trăm cặp mắt đổ dồn về phía An. Anh đột nhiên cảm thấy mình trần trụi và lạc lõng. Bộ đồ bảo hộ màu xám bạc, rách nát và lấm bẩn của anh, trở nên kệch cỡm một cách lố bịch giữa những bộ trang phục mềm mại, được dệt từ sợi thực vật và nhuộm bằng màu sắc tự nhiên của người Elf. Cặp kính của anh, chiếc máy tính bảng lấp ló trong túi, đôi ủng thô kệch, mọi thứ về anh đều hét lên hai từ: "Kẻ ngoại lai."

Sự im lặng nặng nề bị phá vỡ bởi tiếng xì xào, ban đầu nhỏ, rồi lớn dần như tiếng ong vỡ tổ. Anh không hiểu họ nói gì, nhưng anh có thể cảm nhận được những con sóng cảm xúc đang dội vào mình: sự nghi ngờ, sự sợ hãi, và một chút thù địch không che giấu. Vài chiến binh Elf đứng gần đó đã vô thức đặt tay lên cây cung đeo sau lưng, một phản xạ tự vệ đã ăn sâu vào máu.

Elara bước lên một bước, dứt khoát đứng chắn trước mặt An như một tấm khiên sống. Cô cất tiếng nói, giọng cô vang và rõ ràng, át đi những tiếng thì thầm như một tiếng chuông ngân. Cô nói rất nhanh, dường như đang kể lại câu chuyện của mình một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ. Cô chỉ vào cái nanh quái vật đeo bên hông, một bằng chứng không thể chối cãi. Rồi cô chỉ vào cánh tay được băng bó sạch sẽ của mình, một minh chứng cho sự chữa trị. Cuối cùng, cô chỉ vào An, không phải như một mối đe dọa, mà như một phần quan trọng của câu chuyện.

Đám đông vẫn không có vẻ gì là bị thuyết phục hoàn toàn. Họ nhìn An như thể anh là nguyên nhân của mọi rắc rối, một điềm gở mang đến bạo lực và những sinh vật hắc ám.

Đúng lúc đó, đám đông tự động rẽ ra, nhường lối cho ba người Elf lớn tuổi. Họ bước đi một cách chậm rãi, khoan thai, mỗi bước chân đều toát ra một uy quyền không thể phủ nhận. Tóc họ đã ngả màu bạc trắng như vỏ cây, và khuôn mặt họ có những nếp nhăn sâu như những đường vân gỗ, minh chứng cho một cuộc đời rất, rất dài. Đây rõ ràng là các Trưởng lão, những người nắm giữ trí tuệ và quyền lực của cộng đồng.

Người Trưởng lão đi đầu, một cụ ông có bộ râu bạc dài được tết lại gọn gàng bằng những sợi chỉ vàng, dừng lại trước mặt Elara và An. Đôi mắt ông không còn trong veo như những người Elf trẻ tuổi, mà sâu thẳm như một cái giếng cổ, chứa đựng sự thông thái của nhiều thế kỷ. Ông không nhìn An với sự thù địch, mà với một sự xem xét kỹ lưỡng, phân tích, như thể anh là một câu đố hóc búa cần được giải đáp.

Ông nói điều gì đó với Elara, giọng nói trầm và ấm như tiếng rễ cây lan truyền trong lòng đất. Elara cúi đầu kính cẩn và bắt đầu kể lại câu chuyện một lần nữa, lần này chi tiết và mạch lạc hơn. An chỉ có thể đứng im, cảm thấy mình như một vật trưng bày trong viện bảo tàng, bị người ta săm soi và phán xét từ mọi góc độ.

Sau khi Elara kể xong, vị Trưởng lão quay sang An. Ông nói trực tiếp với anh, ngôn ngữ của ông tuôn chảy như một dòng suối qua những viên sỏi. An không hiểu một từ nào, nhưng anh cảm nhận được sức nặng của câu hỏi trong giọng nói của ông.

Đây là lúc. An biết anh phải làm gì đó để phá vỡ rào cản này. Anh không thể để Elara nói thay cho mình mãi được.

Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ lấy chiếc máy tính bảng ra.

Ngay lập tức, một làn sóng hoảng sợ lan qua đám đông. Những người Elf xung quanh lùi lại một bước. Các chiến binh không chút do dự giương cung lên, những mũi tên sắc nhọn chĩa thẳng vào anh. Họ tưởng đó là một thứ vũ khí, một ma thuật hắc ám được niêm phong trong một chiếc hộp đen.

"Khoan đã!" Elara hét lên bằng ngôn ngữ của mình, giơ tay ra trước mặt các chiến binh. Cô nói nhanh điều gì đó, giọng khẩn thiết, có lẽ là để trấn an họ rằng cái hộp đó vô hại, rằng nó đã được dùng để chữa lành cho cô.

An cố gắng không để ý đến hàng chục mũi tên có thể xuyên qua người mình bất cứ lúc nào. Tay anh hơi run, nhưng anh vẫn mở ứng dụng ngôn ngữ. Trong suốt cuộc hành trình và những cuộc đối thoại ngắn ngủi, nó đã âm thầm thu thập và phân tích. Dữ liệu vẫn còn rất ít, chỉ là những mảnh ghép rời rạc, nhưng có lẽ đã đủ cho một câu đơn giản. Anh gõ một câu, sử dụng những từ mà anh đã học và những cấu trúc ngữ pháp mà phần mềm đã phỏng đoán.

Anh nhấn nút "Phát".

Một giọng nói điện tử, vô hồn và hơi ngắt quãng, phát ra từ loa của máy tính bảng bằng ngôn ngữ của người Elf.

"Tên... tôi... An. Tôi... đến... từ... vì sao."

Sự im lặng bao trùm cả quảng trường. Một sự im lặng tuyệt đối, nặng nề hơn cả lúc trước. Một cô bé Elf đánh rơi giỏ quả mọng đang cầm trên tay, những quả màu tím lăn lóc trên sàn gỗ như những giọt nước mắt.

Tất cả mọi người, kể cả ba vị Trưởng lão, đều nhìn anh với vẻ mặt sững sờ không thể tin nổi. Lời nói của anh, phát ra từ một cái hộp vô tri, đã tạo ra một cú sốc lớn hơn cả quả bom choáng mà anh đã tạo ra trong rừng. Một người đến từ những vì sao. Đó là một khái niệm chỉ tồn tại trong những truyền thuyết cổ xưa nhất, những câu chuyện kể cho trẻ con trước khi đi ngủ về những vị thần đã rời đi.

Vị Trưởng lão là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Ông nhìn chằm chằm vào An, rồi nhìn vào chiếc máy tính bảng. "Từ những vì sao?" ông lặp lại, lần này bằng những từ mà An có thể hiểu được một phần nhờ ứng dụng đang dịch ngược lại cho anh trên màn hình.

Các Trưởng lão bắt đầu trao đổi với nhau bằng những giọng nói thì thầm, nhanh đến mức An không thể theo kịp. Anh có thể thấy sự chia rẽ rõ rệt trong số họ. Một vị Trưởng lão liên tục lắc đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi. Vị còn lại thì có vẻ tò mò hơn, liên tục liếc nhìn chiếc máy tính bảng. Elara lại một lần nữa lên tiếng, giọng cô đầy khẩn thiết, có lẽ đang bảo vệ và biện minh cho anh.

Cuối cùng, vị Trưởng lão đứng đầu giơ tay lên, và mọi cuộc tranh luận chấm dứt ngay lập tức. Ông nhìn An một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm của ông dường như có thể nhìn thấu tâm can anh. Rồi ông đưa ra phán quyết.

Ông nói một đoạn dài, giọng điệu trang trọng và không thể phản bác. Elara quay sang An. Cô dùng những từ đơn giản mà họ đã cùng nhau học được, kết hợp với cử chỉ để dịch lại ý chính cho anh.

"Ông ấy nói... Anh... ở lại," cô nói, chỉ vào An rồi chỉ xuống sàn nhà. "Chúng tôi... quan sát." Cô đưa hai ngón tay lên mắt mình rồi chỉ về phía anh. "Chứng minh... không... nguy hiểm." Cô lắc đầu và làm một cử chỉ chém vào không khí.

An thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng. Đó không phải là một lời chào đón nồng nhiệt, nhưng nó tốt hơn nhiều so với việc bị tống giam hoặc bị đuổi đi. Anh đã được chấp nhận, dù chỉ là một sự chấp nhận có điều kiện. Anh là một đối tượng nghiên cứu.

Anh không bị đưa đến một nhà tù, mà được Elara dẫn đến một ngôi nhà nhỏ trống trải ở rìa của khu dân cư chính, nơi ít người qua lại hơn. Ngôi nhà, giống như mọi thứ ở đây, được làm hoàn toàn bằng gỗ màu trắng bạc, với những cửa sổ lớn không có kính để đón gió và ánh sáng. Bên trong chỉ có một chiếc võng được đan bằng sợi thực vật và một cái bàn nhỏ được đẽo từ một gốc cây.

"Anh... ở đây," Elara nói. "Tôi... ở gần." Cô chỉ vào một ngôi nhà lớn hơn, được trang trí bằng những giàn hoa leo, cách đó không xa. Cô vừa là người bảo lãnh, vừa là người giám sát anh.

Sau khi Elara rời đi, để lại cho anh một ít trái cây và một bình nước mát, An ở lại một mình trong ngôi nhà mới. Anh bước ra ban công. Từ đây, anh có thể nhìn thấy một khung cảnh ngoạn mục của cả khu rừng bên dưới, trải dài xanh mướt đến tận chân trời. Hai mặt trăng đã bắt đầu xuất hiện, một lớn một nhỏ, nhuộm cả không gian bằng một thứ ánh sáng huyền ảo, bạc và xanh.

Anh đã an toàn. Anh đã tìm thấy nền văn minh. Nhưng anh vẫn là một kẻ đơn độc, một sinh vật lạ lẫm bị giam lỏng trong một chiếc lồng bằng vàng tuyệt đẹp.

Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc võng, lôi máy tính bảng ra. Anh phải tắt gần hết các chức năng không cần thiết để tiết kiệm chút năng lượng cuối cùng. Trên góc màn hình, con số màu đỏ hiện lên một cách đáng ngại, như một lời đếm ngược.

Pin: 4%.

Kết nối duy nhất của anh với quê nhà, với toàn bộ kiến thức của nhân loại, với con người thật của anh, đang dần tàn lụi. Anh đã tìm thấy một nơi trú ẩn tạm thời giữa những vì sao xa lạ, nhưng những thử thách lớn nhất của anh, cuộc chiến để chứng minh giá trị của mình và tìm đường trở về, chỉ mới bắt đầu.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Quá ngon
Xem thêm