Arc 1: Sinh tồn và khám phá
Chương 06: Người Dẫn Đường Thầm Lặng
1 Bình luận - Độ dài: 2,936 từ - Cập nhật:
Chắc chắn rồi. Tôi sẽ mở rộng đoạn văn này, làm sâu sắc thêm từng chi tiết, từng suy nghĩ của nhân vật và biến cuộc hành trình của họ thành một trải nghiệm phong phú và đầy ý nghĩa.
Cuộc hành trình bắt đầu trong im lặng, một sự im lặng được định hình bởi hai thế giới hoàn toàn khác biệt đang va vào nhau. An đi theo sau nữ chiến binh Elf, giữ một khoảng cách tôn trọng nhưng cũng đủ gần để không bị tụt lại. Anh nhanh chóng nhận ra sự khác biệt sâu sắc giữa hai người họ không chỉ nằm ở ngôn ngữ hay ngoại hình, mà ở chính cách họ tồn tại và tương tác với thế giới này.
Cô gái, người mà anh vẫn chưa biết tên, di chuyển như một phần không thể tách rời của khu rừng. Cô là dòng nước chảy quanh những tảng đá, là cơn gió lướt qua kẽ lá. Bước chân của cô, mang một đôi giày da mềm ôm sát, gần như không gây ra tiếng động trên lớp thảm lá mục dày. Cô lướt qua những bụi cây rậm rạp mà không làm xao động một chiếc lá, cơ thể cô uyển chuyển và linh hoạt như một con báo gấm, luôn chọn con đường ít gây trở ngại và ít để lại dấu vết nhất. Đôi mắt xanh lục của cô không ngừng quét qua môi trường xung quanh, không phải với sự lo lắng của một kẻ bị săn đuổi, mà với sự tự tin điềm tĩnh của một kẻ săn mồi tối cao đang đi trong lãnh địa của mình. Cô đọc khu rừng như An đọc một trang sách khoa học; một cành cây gãy, một dấu chân mờ, một tiếng chim lạ, tất cả đều là dữ liệu, là thông tin. Cô là một phần hữu cơ của nơi này.
An, ngược lại, là một nốt nhạc lạc điệu trong bản giao hưởng của khu rừng. Rõ ràng và ồn ào. Đôi ủng dã chiến của anh, được thiết kế để đi trên bê tông và thép, giẫm lên cành khô với những tiếng "rắc" vang dội, mỗi tiếng động như một lời thú nhận về sự tồn tại xa lạ của anh. Bộ đồ bảo hộ làm từ sợi tổng hợp, vốn được thiết kế cho môi trường vô trùng của phòng thí nghiệm, liên tục vướng vào những cành cây và dây leo có gai. Anh phải cúi đầu, phải gạt bỏ, phải vật lộn với chính khu rừng mà cô gái kia dường như đang khiêu vũ cùng. Anh cảm thấy mình như một cỗ máy thô kệch, được lập trình bằng logic nhị phân, đang cố gắng bắt chước sự duyên dáng vô hạn của một con nai.
Sự phụ thuộc của anh vào cô trở nên rõ ràng một cách đáng xấu hổ, gần như làm tổn thương lòng tự tôn của một nhà khoa học hàng đầu. Có lần, khi họ vượt qua một con dốc trơn trượt, anh đưa tay định vịn vào một thân cây có lớp vỏ màu đỏ son trông có vẻ vững chãi và vô hại. Ngay lập tức, cô gái quay lại nhanh như chớp. Anh chỉ thấy một bóng mờ và cảm nhận được bàn tay cô, mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, túm lấy cổ tay anh và giật lại. Cô lắc đầu một cách dứt khoát, ánh mắt nghiêm khắc. Sau đó, cô chỉ vào một con côn trùng nhỏ, có màu sắc y hệt lớp vỏ cây, đang đậu bất động ở đó. Nó có một lớp vỏ kitin bóng loáng và đôi càng nhỏ xíu. Cô dùng mũi dao chỉ vào một bông hoa gần đó đã héo úa và chuyển sang màu đen kịt, như thể bị axit ăn mòn. An hiểu ra ngay lập tức. Cây độc, hoặc con côn trùng đó tiết ra độc tố. Một cú chạm có thể đã khiến anh bị bỏng hóa học, tê liệt, hoặc tệ hơn. Anh rùng mình, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Lần khác, khi họ đang đi qua một vùng đất trũng ẩm ướt, cô đột ngột dừng lại, giơ một tay lên ra hiệu cho anh đứng yên. Cơ thể cô căng cứng như một sợi dây đàn. An nín thở, cố gắng nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng anh không thấy gì ngoài những bụi cây dương xỉ và lớp bùn lầy. Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, cô mới từ từ hạ tay xuống và chỉ. Lúc này anh mới thấy nó: một cái bẫy thòng lọng được ngụy trang một cách khéo léo trên mặt đất, được làm từ những sợi dây leo mảnh nhưng cực dai, gần như vô hình giữa đám rễ cây chằng chịt. Nếu anh bước tiếp, nó sẽ siết chặt lấy mắt cá chân anh. Cô cẩn thận dùng mũi dao cắt đứt sợi dây cơ chế, vô hiệu hóa cái bẫy, rồi lại tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
An, nhà khoa học thiên tài, người đã tham gia vào dự án có thể bẻ cong không-thời gian, lúc này lại giống như một đứa trẻ đang tập đi trong một thế giới đầy những mối nguy hiểm vô hình. Anh hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn đường thầm lặng của mình. Điều đó khiến anh cảm thấy vô cùng khiêm tốn, và một sự tôn trọng sâu sắc dành cho cô gái bắt đầu nảy nở trong lòng anh. Kiến thức của anh có thể bao trùm cả vũ trụ, những định luật vật lý, những hằng số phổ quát. Nhưng trong khu rừng này, kiến thức của cô, được chắt lọc qua nhiều thế hệ và được mài giũa bằng kinh nghiệm sinh tồn, mới là thứ quyết định sự sống và cái chết.
Tuy nhiên, anh không hoàn toàn vô dụng. Trong khi cô dẫn đường bằng bản năng và kinh nghiệm giác quan, An lại âm thầm làm việc với bộ óc phân tích của mình. Thỉnh thoảng, anh lại kín đáo bật la bàn trên máy tính bảng trong những khoảng thời gian cực ngắn để xác định hướng đi chính của họ là hướng Nam-Tây Nam. Anh ghi nhớ lại các đặc điểm địa hình: một tảng đá có hình thù giống như một con rùa khổng lồ, một con suối nhánh chảy ngược về phía Tây, một khu vực có loại cây lá bạc chiếm ưu thế. Anh đang xây dựng một bản đồ trong đầu, một bản đồ logic dựa trên hệ tọa độ và các điểm mốc, chồng lên trên tấm bản đồ bản năng, sống động của cô gái. Hai loại trí tuệ khác nhau, cùng làm việc cho một mục tiêu.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm màu khu rừng bằng một sắc tím huyền ảo, họ dừng lại để nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, nước trong vắt và mát lạnh. An quyết định rằng anh không thể tiếp tục tình trạng "câm lặng" này. Giao tiếp là chìa khóa để hợp tác, và có thể là để sống sót lâu dài.
Anh ngồi đối diện cô gái qua một khoảng sân nhỏ được tạo nên bởi những phiến đá cuội. Anh nhặt một hòn đá lên, giơ nó ra và nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, lông mày nhướng lên thành một câu hỏi im lặng.
Cô nhìn anh, rồi nhìn hòn đá, và dường như hiểu ý. Sau một thoáng do dự, cô nói một từ, âm thanh trong trẻo như tiếng suối chảy: "Sarin."
"Sarin," An lặp lại, cố gắng bắt chước ngữ điệu và âm cuối sắc nét của cô. Anh bật máy tính bảng, mở ứng dụng ghi âm. Màn hình sáng lên, hắt một ánh sáng xanh nhân tạo lên khuôn mặt anh. "Nói lại lần nữa, làm ơn," anh nói bằng tiếng Việt, rồi chỉ vào hòn đá.
Cô gái nhìn vào cái "hộp đen phát sáng" của anh với vẻ tò mò không che giấu. Cô lặp lại từ đó, lần này rõ ràng hơn: "Sarin."
Trên màn hình của An, một biểu đồ sóng âm hiện ra, phân tích tần số và các âm vị. Anh gõ vào một phiên âm tạm thời bên cạnh tệp âm thanh.
Anh tiếp tục. Anh chỉ vào cái cây cổ thụ bên cạnh. "Lothas," cô nói. Anh chỉ vào dòng nước đang chảy. "Lin." Anh chỉ lên bầu trời đã sẫm màu qua kẽ lá. "Menel."
Mỗi lần như vậy, An lại lặp lại, ghi âm, và ghi chú. Anh giống như một đứa trẻ đang học những từ đầu tiên trong đời, nhưng với sự hỗ trợ của công nghệ thế kỷ 21. Ứng dụng phân tích ngôn ngữ của anh bắt đầu làm việc, so sánh các mẫu âm thanh, xác định các nguyên âm và phụ âm cơ bản, tìm kiếm các quy tắc ngữ pháp sơ khai. Đó là một quá trình cực kỳ chậm chạp và tốn nhiều công sức, nhưng những viên gạch đầu tiên của cây cầu ngôn ngữ đang được đặt xuống.
Sau đó, anh chỉ vào ngực mình. "An."
Cô gái gật đầu nhẹ, dường như đã hiểu.
Rồi An chỉ vào cô, ánh mắt anh chứa đựng một câu hỏi tương tự.
Cô nhìn anh, một cảm xúc phức tạp, khó tả lướt qua đôi mắt xanh. Dường như việc tiết lộ tên của mình là một điều gì đó riêng tư và quan trọng hơn nhiều so với việc gọi tên một hòn đá. Nhưng sau một lúc im lặng, khi chỉ có tiếng suối róc rách, cô khẽ nói: "Elara."
"E-la-ra," An lặp lại, chia cái tên ra thành từng âm tiết. Cái tên nghe thật du dương, giống như một giai điệu. Cuối cùng, người dẫn đường, người bảo vệ của anh đã có một cái tên. Anh mỉm cười, một nụ cười chân thành, không chút tính toán. Elara không cười đáp lại, nhưng sự căng thẳng trên vai cô dường như đã giãn ra một chút. Khóe môi cô hơi nhếch lên, một sự công nhận lặng lẽ.
Đêm đó, họ cùng nhau nhóm lửa. An đã chỉ cho Elara cách sắp xếp củi theo kiểu "kim tự tháp", một cấu trúc mà anh biết sẽ tối ưu hóa luồng không khí, giúp lửa cháy đều và ít khói hơn. Elara, ngược lại, đã chứng tỏ kỹ năng săn bắn bậc thầy của mình. Cô chỉ ra hiệu cho An ở yên tại chỗ, rồi cô biến mất vào bóng tối như một bóng ma. Chỉ vài phút sau, cô quay trở lại, im lặng như lúc ra đi, trên tay là hai con vật giống thỏ nhưng có bộ lông màu xám bạc.
Cô làm thịt chúng một cách nhanh gọn và chuyên nghiệp bên bờ suối, không một động tác thừa. Sau đó, cô dùng dao vót nhọn những cành cây tươi và xiên chúng qua, bắt đầu nướng trên ngọn lửa bập bùng. Mùi thịt chín thơm lừng lan tỏa trong không khí, một mùi hương nguyên thủy đánh thức cơn đói cồn cào trong bụng An. Khi thịt chín vàng, mỡ chảy xèo xèo, Elara xé một chiếc đùi đưa cho An.
Anh do dự trong giây lát. Bộ não khoa học của anh bắt đầu cảnh báo. Ăn thịt của một sinh vật ngoài hành tinh. Hệ tiêu hóa của anh có xử lý được không? Có loại protein, enzyme hay vi sinh vật nào lạ có thể gây hại không? Nhưng rồi anh nhìn thấy ánh mắt của Elara đang nhìn mình, một ánh mắt chờ đợi. Từ chối hành động chia sẻ thức ăn này sẽ là một sự xúc phạm sâu sắc, là phá vỡ sợi dây tin tưởng mỏng manh mà họ đã phải rất vất vả để xây dựng.
Anh nhận lấy chiếc đùi nướng, hơi nóng vẫn còn tỏa ra. "Cảm ơn," anh nói, dù biết cô không hiểu. Anh cắn một miếng lớn. Thịt hơi dai hơn thịt thỏ anh từng ăn, nhưng có vị ngọt đậm đà, rất ngon. Anh ăn một cách chậm rãi, vừa để thưởng thức, vừa để lắng nghe phản ứng của cơ thể. May mắn thay, không có gì bất thường xảy ra.
Sau bữa ăn, họ ngồi im lặng bên đống lửa. Bầu trời đêm quang đãng một cách lạ thường, và hai mặt trăng—một lớn màu bạc, một nhỏ hơn màu xanh nhạt—tỏa sáng rực rỡ, chiếu những bóng cây dài ngoằng xuống mặt đất. An, bằng vốn từ vựng ít ỏi của mình và rất nhiều cử chỉ, đã cố gắng hỏi về các vì sao. Elara dường như hiểu ý. Cô dùng một cành cây cháy dở vẽ lên mặt đất những chòm sao có hình thù kỳ lạ: một con chim săn mồi có sải cánh rộng, một cây cung khổng lồ, một bông hoa bảy cánh.
Rồi, cô chỉ vào An, rồi chỉ lên bầu trời đầy sao, một câu hỏi im lặng: Anh đến từ đâu trong số những vì sao đó?
Đây là cơ hội. An lấy máy tính bảng ra. Pin: 7%. Anh phải làm cho khoảnh khắc này thật ý nghĩa.
Anh mở thư viện hình ảnh, tìm đến một bức ảnh mà anh luôn giữ. Đó là bức "Viên bi xanh" (The Blue Marble), ảnh chụp Trái Đất từ không gian. Anh tăng độ sáng màn hình lên tối đa và đưa cho Elara xem.
Cô nín thở.
Đôi mắt cô mở to, phản chiếu hình ảnh quả cầu màu xanh và trắng đang trôi nổi trong bóng tối vô tận của vũ trụ. Cô chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như vậy. Nó vừa đẹp một cách lạ lùng, vừa đáng sợ một cách uy nghiêm. Đó là một hòn ngọc được treo lơ lửng trong hư không. Cô từ từ đưa một ngón tay thon dài lên, ngập ngừng chạm vào màn hình, như thể sợ làm vỡ hình ảnh mong manh đó.
An vuốt màn hình, chuyển sang một bức ảnh khác: Mặt Trăng của Trái Đất, một quả cầu màu xám bạc quen thuộc với anh. Anh chỉ vào nó, rồi giơ một ngón tay lên. Sau đó, anh chỉ lên bầu trời đêm của họ, nơi có hai mặt trăng đang tỏa sáng, và giơ hai ngón tay lên.
Thông điệp đã quá rõ ràng, không cần lời nói.
Elara nhìn từ chiếc máy tính bảng lên bầu trời, rồi lại nhìn vào An. Một sự hiểu biết sâu sắc lóe lên trong mắt cô, cùng với một sự kinh ngạc không thể che giấu. Cô đã biết anh là người lạ. Nhưng cô không thể tưởng tượng được anh lại "lạ" đến mức này. Anh không phải đến từ một vùng đất xa xôi bên kia dãy núi hay đại dương. Anh đến từ một trong những chấm sáng nhỏ bé, lạc lõng trên bầu trời đêm của cô.
Khoảng cách giữa họ không còn đo bằng cây số nữa, mà bằng những năm ánh sáng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cùng nhau chia sẻ ánh lửa trại và bí mật của các vì sao, họ cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
Sáng hôm sau, họ lại lên đường. An nhận thấy khu rừng đang thay đổi rõ rệt. Những cái cây giờ đây cao hơn, vút thẳng lên trời, thân của chúng có một lớp vỏ màu bạc óng ánh như được dệt bằng ánh trăng. Không khí dường như trong lành và nhẹ hơn, mang theo một mùi hương hoa cỏ ngọt ngào. Elara đi nhanh hơn, bước chân cô không còn vẻ thận trọng của một người đi săn, mà là sự háo hức, mong chờ của người sắp về đến nhà.
Sau vài giờ di chuyển liên tục, cô dừng lại trên một sườn đồi. Cô chỉ tay về phía trước, qua một khoảng trống giữa hai thân cây cổ thụ khổng lồ.
An nhìn theo hướng tay cô và sững sờ, hơi thở anh như ngừng lại.
Ở phía xa, ẩn hiện trong màn sương sớm còn chưa tan hết, là một cảnh tượng không thể tin nổi. Hàng chục, có lẽ hàng trăm công trình kiến trúc bằng gỗ trắng và những sợi dây thừng lấp lánh được xây dựng cheo leo trên những cành cây khổng lồ, nối với nhau bằng những cây cầu treo thanh tú như những dải lụa. Ánh nắng mặt trời ban mai chiếu rọi lên những mái nhà cong cong có hình dáng như những chiếc lá, tạo ra một khung cảnh vừa hùng vĩ, vừa thanh bình. Đó là một thành phố, một thành phố được xây dựng giữa những tầng mây, một giấc mơ của kiến trúc và thiên nhiên hòa quyện làm một.
Elara quay sang nhìn anh, một nụ cười nhẹ, nụ cười thực sự đầu tiên mà anh thấy, nở trên môi cô. Nụ cười đó làm bừng sáng cả khuôn mặt cô, xua tan đi vẻ lạnh lùng thường ngày. Cô nói một từ, một từ mà anh đã học được từ bài học ngôn ngữ ngẫu hứng của họ, một từ chứa đựng tất cả sự ấm áp và an toàn trên thế gian.
"Eldoria," cô nói. "Nhà."


1 Bình luận