• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiếng chuông đầu tiên

Chương Kết.

0 Bình luận - Độ dài: 3,881 từ - Cập nhật:

Tôi bước ra khỏi cửa nhà, ngáp lấy một hơi dài. Đôi mắt tôi híp lại trước tia nắng đầu ngày, cảm nhận cơn gió lạnh phả phù phù qua làn da. A, hơi lạnh tê tái này, không khí khô khốc này, đông đã về rồi.

“Trời ạ.” Tôi ưỡn người một cái, lưng kêu rắc lên hệt giống mấy lão trung niên dính thoát vị đĩa đệm. Vết thương ở hông nhói đau, nhưng không phải thể loại như muốn tra tấn - mà là âm ỷ. Nó cứ tồn tại bên cạnh như nhắc nhẹ về thất bại của bản thân.

Được cái người bớt ê ẩm... cơ mà cứ thấy oải quá đi mất.

“Hầy.” Tôi thở mệt thêm cái nữa, trong trí óc mờ mịt, quay cuồng vì tương lai vô định.

Sáng nay lúc mới tỉnh dậy, Mary đã gọi bảo có việc gấp. Em ấy kể vì lý do bảo mật, phải gặp riêng, không cho biết rõ nội dung. Thực tình, tôi cũng định từ chối. Một phần vì giao kèo giữa mình và Laura, phần vì mệt, nhưng phần lớn nhất là nghi hoặc.

Thông thường ẻm nói thẳng lắm mà, có lòng và lòng vòng bao giờ? Chậc, giờ đến cả người mà tôi tin tưởng nhất cũng toả mùi đáng ngờ.

Hay là từ chối nhỉ? Hừm, khó ghê. Nếu khước từ lại chẳng biết em muốn nói gì, song nếu đồng ý e rằng không phải lựa chọn an toàn.

“Nhưng Mary... em ấy luôn tốt với mình mà.” Tôi gãi đầu, cân nhắc đủ thứ. Và rồi đi đến quyết định, vả lại nghĩ đến gương mặt thất vọng của Mary - đôi mắt sáng trong, đầy hy vọng ấy tối lại, tôi lại chạnh lòng.

“Quyết định, anh đi đến trung tâm mạo hiểm giả đây Alicia.” Tôi nói, nắm chặt bàn tay mình như thể quyết tâm lắm.

Nhưng tất nhiên, con bé cũng đâu thoải mái với quyết định này.

“Làm gì thì làm, cấm chết đấy.” Giọng Alicia vang lên, kiêu kỳ như mọi khi. Tôi gãi đầu, liếc sang, và thấy cô nàng đang tựa vào khung cửa, khoanh tay nghiêm nghị.

Alicia đứng đó, đồng phục chỉnh tề - áo khoác dài, váy đen, tất cả ôm sát, tôn lên dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc xanh nhạt buộc gọn, lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai. Làn da hồng hào, khỏe mạnh, khác hẳn vẻ nhợt nhạt hôm qua. 

Mỗi tội, biểu cảm không được tốt lắm. Đôi mắt xanh như pha lê ấy đang nheo lại nhìn tôi, có lẽ là đang chờ một câu trả lời.

Hầy… tối qua mình đã bộc lộ những lời thật lòng rồi có cố giấu cũng như không.

“Đừng lo. Anh chỉ đến kiểm tra tình hình, nếu thấy nguy hiểm quá thì thôi.” Tôi nói, với tay mình đặt lên đầu con nhỏ, trấn an nó.

Alicia giật người lại, mặt đỏ ửng, tôi có thể thấy miệng nhỏ mở ra, như định nói gì đó. Ấy mà cuối cùng con bé vẫn đứng yên, phịu má chút xíu. “Ưm… nhỡ may có người nào khác thấy thì sao?” Nó phàn nàn, yếu ớt.

“Thế thì sao vẫn đứng yên, phản kháng mạnh lên đi chứ?” Tôi định khịa thế, trêu nó chút. Nhưng thôi. 

Nghiêm túc một chút cũng được, không cần phải luôn luôn cợt nhả. 

Tôi cười nhẹ, xoa đầu em nó tiếp, rồi lại chuyển sang nựng má. Làn da mềm mại, mát lạnh của con bé lướt qua tay tôi, rồi hoàn toàn nằm gọn trong đó. Người Alicia nóng lên, rồi lại mềm ra, như một cục phô mai. Em ấy thậm chí còn kêu lên những tiếng “Ư” khe khẽ, đáng yêu đến lạ.

“Giống mấy con mèo thật đấy.” Tôi nghĩ thầm trong đầu, không dại nói ra ngoài, tiếp tục nựng con bé.

Phải thừa nhận, Alicia dễ thương thật. Nếu không phải em gái, có lẽ tôi đã tưởng tượng đến một tương lai khác giữa hai đứa. Ha, tôi đang ảo tưởng gì ta? Cứ phải lo giữ mạng trước mới nên lo chuyện yêu đương.

Nhưng cũng giống mấy con mèo - sáng nắng chiều mưa, lúc thì chúng dễ thương, lúc thì chúng cáu kỉnh. Alicia bỗng bực lên, hoặc có lẽ do đã đạt giới hạn xấu hổ, đá một phát vào chân tôi. Tất nhiên không đau, ấy vậy nhân lúc tôi bất ngờ, con nhỏ đã vùng người ra ngoài. 

“Đừng có xoa đầu ngươi ta như trẻ con!” Nó dậm chân xuống đất, hất cằm sang một bên, mặt vẫn ửng đỏ. “Mà ngươi sao chưa đi đi, muộn giờ?”

Thành thật chút đi gái, em đâu có ghét anh đến vậy? Nói vậy, nhưng cá con bé vẫn chưa mặt dày giống thằng này. 

Tôi lắc đầu, không buồn bực, mà chỉ cười khô. “Rồi rồi, anh đi đây.”

Tôi vẫy tay, rồi cuối cùng cũng xuất phát. Alicia nhìn gã anh này một lát, ánh mắt có chút tiếc nối sau đó lưỡng lự quay đi.

Trong quãng đường, mắt tôi cứ liếc xung quanh khung cảnh thành phố. Hôm nay mọi thứ thực sự… tệ. Sau vụ tháp thiên thực thì không khí đã trầm xuống hẳn.

Khu phố học viện hôm nay vắng tanh, lắc đác có mỗi vài vẻ mặt buồn thảm. Sạp quán cũng đóng cửa gần hết, không khói lửa, chẳng ánh đèn, dù đây là ngày hành chính. Không gian trông rộng hơn bình thường, nhưng im lặng đến điếng tai, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua và tiếng lá xào xạc rơi.

Thông thường, tôi thích những nơi im lặng hơn. Nhưng nhìn cảnh vật như này - như xác rỗng của chính nó, khiến lòng tôi quặn lại.

Tuy nhiên, trung tâm mạo hiểm giả lại là ngoại lệ. Hôm nay đông người bất thường. Lạ hơn nữa, đây không phải lính mới, gà mờ, mà toàn những tay lão luyện - áo giáp sáng bóng, áo choàng bay phấp phới, trượng phép nắm chắc tay. Nhìn qua, ít nhất cũng cấp B trở lên.

Nói là vậy, chứ chỉ có tầm năm cấp A thôi, và tôi là một trong số đấy.

“Ê, lâu lắm không gặp nhỉ?” Và ngay khi định vào xem, hóng xem có gì lạ,  tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“John…” Tôi lẩm bẩm, mắt đánh sang hướng đó.

Đó là một gã cao lớn lực lưỡng, tay cầm một quyền trượng lớn, dài gần hai mét. Mặt gã… phải nói sao nhỉ? Trông cũng được, nhưng đã bị hầm ngục mài mòn mà trông già đi tầm trục tuổi, mái tóc nâu vuốt ngược, cùng viết sẹo lồi giữa mặt cũng không khiến gã trẻ hơn.

Gã hớn hở, đập tay mạnh lên vai tôi, cười ngác miệng. “Mày định cày hầm ngục à? May rồi đây, đang thiếu tiên phong.” Cái cách gã nói, như thể chắc chắn tôi sẽ nhận lời vào nhóm.

Ừ kiểu… bình thường tôi sẽ chấp nhận, dù sao John cũng là một mạo hiểm giả cấp A cùng lứa. Tính gã máu chiến, đụng là đánh, không nói nhiều, nên khá hợp với lối tấn công của tôi. Hai đứa kể ra cũng sống chết với nhau vài lần. Mặc dù nó lên hạng sớm hơn do xài được ma thuật cấp cao.

Tiếc quá, tôi có nhiều thứ phải quan tâm hơn. Với lại thằng này không có ý định chết trong hầm ngục nữa đâu, ít nhất phải kiếm gì đó nâng cấp sức mạnh trước.

Đúng vậy... mình quá yếu, quá thiếu sức bền, quá thiếu linh hoạt.

“Hừm… bận rồi, Mary bảo có chuyện riêng muốn nói.” Tôi gạt tay gã ra, không quên đấm nhẹ vào ngực John một cái đáp lễ.

“Mà… mày biết chuyện trong hầm ngục rồi chứ?” Tôi hỏi tiếp, mắt khẽ liếc xuống đất. Không phải sợ mấy lời bàn tán, chỉ là… chẳng thích nhắc đến.

John nhún vai, gãi đầu, mắt đảo sang bên. Có lẽ là cố để giảm nhẹ tính nghiêm trọng của tình hình. “Chuyện thường, hầm ngục vốn khó đoán.”

Khó đoán? lời bao biện nghe hay đấy, giá như mình mặt dày được như nó thì tốt. Không lo không nghĩ, chỉ có đấm.

Có lẽ vì thấy gương mặt đưa đám của tôi, gã vỗ thêm một cái vào lưng, mạnh đến mức tôi suýt chúi. “Tao chỉ quan tâm con rồng kia thôi. Tự dưng xuất hiện, phun mấy lời xúi quẩy.” Gã tặc lưỡi, lắc đầu. “Đang tính cày thêm chút để cưới vợ rồi về quê sống. Ai ngờ lại lòi ra chuyện này!”

Chuyện này, chắc chắn John đang nói về lời sấm truyền của con rồng. Có lẽ gã cũng nằm trong đám người bị ảnh hưởng hôm qua. “Mà mày tin thật à?” Tôi nheo mắt, hỏi, giọng hơi nghi ngờ.

“Hử, tất nhiên.” John gãi mấy sợi ria lởm chởm trên cằm, rồi quay phắt lại, chỉ tay vào bảng nhiệm vụ chính treo giữa trung tâm. “Mày nhìn đi, xem cái quái gì đang diễn ra kìa.”

Tôi liếc qua bảng, mắt mở ta và lập tức hiểu tại sao gã tin lời con rồng, cũng như lý do hôm nay đông người thế.

Trên bảng, nơi đáng lẽ chỉ liệt kê các nhiệm vụ thông thường, không bao giờ có danh sách hầm ngục, giờ lại hiện lên một chữ “S” to tướng, đỏ chói.

Nhiệm vụ trinh phạt hầm ngục khẩn cấp. Địa điểm: cổng sau Học viện Ma pháp. Lý do: Hầm ngục cấp C trước đó đã mở rộng bất thường, cổng thời không xâm thực vào thế giới thật. Ma vật từ đó đang trào ra liên tiếp, có một trường kết giới đang bảo vệ nó, chắn mọi tấn công từ bên ngoài.

Yêu cầu: Mạo hiểm giả hạng B trở lên. Phần thưởng: Hai tỷ cho người lấy được lõi hầm ngục; mỗi người tham gia chiến dịch được hỗ trợ mua nhà trung tâm.

“Mày biết đấy, Leonore.” John nói, giọng trầm xuống. “Dù bọn mình vô học, nhưng linh cảm thì chẳng bao giờ sai.” Gã thở dài, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, ánh mắt như muốn nói: “Hiểu ý tao rồi chứ?”

Tất nhiên là tôi hiểu, và vậy là con quái vật bất tử ấy có liên quan đến vụ này thật. Tiếng chuông ấy, con rồng ấy không phải là bắt đầu - nó chỉ thông báo cho cuộc chiến sắp tới thôi. 

Thiết nghĩ, giả sử lần trước tôi không tiêu diệt hầm ngục hạng B ấy, chẳng biết nó có bành trướng không?

Rồi cả Eclipse nữa, nó và tôi chắc chắn liên hệ mật thiết với nhau, một ngày nào đó tôi phải đoạt lấy nó từ tay gia tộc.

“John, tao nghĩ mày không nên tham gia vào chiến dịch lần này, chạy khỏi đây đi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, mặt nghiêm nghị, giọng không chút do dự.

Lời khuyên này xuất phát từ tận đáy lòng. Sau vụ của Yan, tôi biết mọi thứ chẳng còn đơn giản nữa. Dù John đã nghe về lần trinh phạt hầm ngục trước, tuy nhiên, để thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm, phải tận mắt chứng kiến mới thấm.

“Chậc, mày lại làm mẹ thiên hạ rồi.” Nhưng John lại nhếch môi, gạt đi lời tôi, ánh mắt vẫn toát lên vẻ bất cần. “Đừng lo, tao biết giới hạn của mình.”

Giả mà phải khen, tôi sẽ khen tính kiên cường của gã. Dù đôi lúc nó cũng biến thành sự cứng đầu, điển hình là lần này. “Nói vậy thì thôi, hãy nhớ câu cửa miệng của mạo hiểm giả nhé.”

“Chỉ cần sống thêm một ngày, chắc rồi.” Gã chống tay lên hông, môi nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, trông rõ tự tin.

Tôi biết mình không nên yên tâm. Trong hầm ngục, đối thủ chẳng có tình người, cũng chẳng mưu cầu gì ngoài hủy diệt. Chỉ có giết hoặc bị giết. Nhưng nhìn sự tự tin ấy của John, lòng tôi bất giác dịu đi đôi chút.

“Hừm… chúc may mắn.” Tôi cười lại, ngảnh đầu, đi vào sâu hơn, tới nơi Mary đang chờ.

Trái ngược với sự náo nhiệt bên ngoài, càng vào sâu, không khí càng đặc, càng tĩnh lặng, càng lạnh. Ánh đèn vàng ma thuật bên ngoài giờ đổi thành một màu xanh lạnh, lờ mờ chiếu sáng cả hàng lang. 

Thông thường, nơi này chỉ dành cho khách Vip, dùng để đặt nhiệm vụ riêng. Tôi cũng ít khi vào đây, vì trừ lực chiến, tôi không nổi trội về mặt nào khác.

Sau một hồi, tôi cuối cùng cũng đứng trước một cánh cửa lạ kỳ. Nó được trạm trổ khá tinh xảo, vừa có hoạ tiết mạ vàng, vừa có tay nắm cửa bạc. Thậm chí tôi cũng có thể cảm nhận được một trường kết giới quanh khu này.

“Xin phép.” Tôi nói, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, rồi đẩy cửa bước vào.

Vừa mới mở cửa thôi, tôi đã ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ. Nó giống như mùi gỗ cũ, nhưng lại dịu ngọt, nhẹ nhàng, không gắt. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy dễ chịu, thư thái hẳn. Đầu óc cũng nhẹ tênh.

Ấy mà... cái thứ tôi phải đối mặt không chút nhẹ nhàng chút nào.

“Bọn tôi đang chờ cậu đấy, Leonore Key Vermilion.” Trong đó, tôi thấy ba bóng người đang ngồi chờ quanh chiếc bàn sang trọng.

Một cô gái tóc vàng kim, mắt xanh biếc như bầu trời. Biểu cảm cô trông có phần vừa cáu vừa mệt, lông mày quặn, miệng mím chặt. Ngồi đối diện là một cô gái khác với mái tóc nâu mật ong, đôi mắt lục bảo của em nhìn thẳng vào tôi, ánh chút âu lo. Và cuối cùng là một quý ông trung niên, ông có mái tóc bạc màu, đôi mắt lục bảo toát lên uy quyền mạnh mẽ, như không gì có thể lay chuyển.

Tôi… tất nhiên biết cả ba người này. Laura, Mary và hội trưởng hiệp hội mạo hiểm - Rudoff Armstrong. 

Nhìn cả ba ngồi với nhau như này, tôi dần hiểu những thứ đã xảy ra liên quan đến nhau kiểu nào. Những mảnh ghép dần kết nối lại với nhau, hình thành một bức tranh hoàn chỉnh. Và phải nói thật, tôi ghét bức tranh khốn khiếp này.

Vụ hầm ngục, lý do Mary lưỡng lự khi tôi hỏi về Laura, phản ứng của em khi nghe kể chuyện. Tại sao Laura có thể tìm được tôi tại nhà hàng, biết được thân phận của tôi sớm thế. Và thậm chí, cái chết của Yan cũng không phải tai nạn.

Thực sự thì tôi không mong điều này xảy ra, nhưng có lẽ nó là thật.

“Mary, em đã giấu anh bao nhiêu chuyện?” Tôi gằn giọng, lườm chằm chằm vào cả ba người ấy, mắt sắc lạnh.

Mary không chịu nói gì cả, em ấy run người, khẽ lùi lại đến sát gã đàn ông kia. Ánh mắt em vẫn dính vào tôi, hai con ngươi thu nhỏ như chuột trước mèo.

Ai lừa tôi cũng được, tôi chấp nhận hết. Cái thế giới này được tạo ra bởi những lời dối trá, tôi hiểu. Ngay cả Alicia cũng giấu nhiều chuyện, đến chị em song sinh của tôi - Kiara cũng chưa bao giờ cho tôi biết những gì cô ấy thực sự nghĩ. Ai ai đều giả vờ với thằng này, đeo lên mặt tấm mặt nạ ngoại trừ em ấy. Hoặc... đó là tôi ảo tưởng. 

Tại sao em ấy lại lừa tôi, đã bao lâu rồi? Tôi đã bị dắt mũi từ lúc nào?

Lẽ nào cô gái luôn dịu dàng với mình… hoá ra chỉ đang lợi dụng tôi thôi sao?

Hừ, tôi đang nghĩ cái quái gì chứ? Đúng là chẳng có ai tốt với mình vô điều kiện.

“Con bé chỉ làm theo lệnh ta.” Rudoff như đọc được tâm trí tôi mà chen vào, giọng trầm và quyền lực, không cho phép cãi lại. “Ngồi xuống, Leonore.” Ánh mắt của ông ta, làm tôi nhớ đến lão già mình - cái vẻ kiêu ngạo chết tiệt và chắc chắc ấy.

Cái thứ ánh mắt của những tên coi mình là rốn vũ trụ, là đỉnh cao. Cái lũ rác rưởi coi người khác như công cụ, làm tất cả vì quyền lực cá nhân.  

Tôi muốn giết hắn, nhổ sạch cả lũ khỏi thế giới này.

Nhưng... chưa được, vẫn chưa đến lúc.

Tôi nắm chặt tay lại, kiềm chế cảm xúc, thở sâu trong khí cố không trào ra một tràng câu hỏi.

“Ừm… trước tiên cứ ngồi xuống trước đã, tôi sẽ giải thích cho anh mọi chuyện.” Laura cũng mở miệng, cố hạ nhiệt tình hình. Ánh mắt của cô ấy tràn ngập lo lắng. 

Hừ… liệu Alicia đã khuyên đúng, con nhỏ này đã hi sinh chính bạn của mình để trông đáng thương?

“Mọi chuyện không phức tạp như anh nghĩ đâu, đừng suy diễn linh tinh.” Cô công chúa nói tiếp, thở dài mệt mỏi.

Được, cứ nghe xem đã nào, xem họ bào chữa kiểu gì.

“Nói trước, tôi có quyền từ chối mọi thứ.” Tôi lững thững ngồi xuống dãy sofa, tay đặt vào túi áo - nơi đặt một con dao, phòng chuyện bất trắc.

Rudoff gật đầu, bình thản rót trà vào hai chén. Hơi nóng toả ra, kèm theo một mùi thơm nhẹ. Nhưng thay vì chỉ nhấp một, ông ta uống một ngụm từ cả hai chén, mắt khẽ liếc tôi.

Gã này… đang có ý gì?

“Đầu tiên, để xoá bỏ mọi hiểu lầm, ta sẽ nói thẳng.” Lão nói, đẩy một chén cho tôi. Mắt vẫn nhìn xem tôi có chịu chấp nhận không.

Đương nhiên, tôi đâu có ngu. Tôi nhận lấy chén trà ấy, nhưng không uống, chỉ để nguyên.

Nhưng có vẻ thế là đủ với ông ta. Rudoff nhếch môi, tiếp tục: “Cậu có thể chưa biết, nhưng Mary là con gái ta. Ta cũng biết rõ cậu là ai, Leonore. Nhưng con bé vô tội. Ta chỉ để nó làm tiếp tân bình thường, không hơn.”

Tôi liếc đến Mary, mắt vẫn lạnh lùng, tay nắm chặt. Em ấy cúi gằm, hai tay ôm khư khư tách trà, run lẩy bẩy như chiếc lá trước gió.

“Vâng… chuyện hầm ngục lần trước là do cha em sắp xếp.” Mary thì thào, giọng nhỏ như sắp tắt. “Nhưng em… em không rõ chi tiết đằng sau. Và em cũng không rõ thân phận thật của anh.”

Tôi chuyển mắt sang Laura. Khác với Mary, cô ấy không né tránh hay cúi gằm. Laura nhìn thẳng vào tôi, khẽ gật đầu, xác nhận. “Tôi từng liên hệ với Rudoff, nhờ ông giới thiệu vài mạo hiểm giả làm đồng minh. Nhưng cuối cùng, tôi gặp anh… và rồi mọi chuyện xảy ra.”

“Tôi biết anh suy diễn là có căn cứ. Nhưng có tương quan không đồng nghĩa với nguyên nhân.”

Hửm… đây là kịch bản viết sẵn sao?

“Cậu tin hay không, chẳng phải vấn đề của ta.” Rudoff chen vào, như đọc được suy nghĩ của tôi. Ông ta nhấp một ngụm trà nóng hổi, bình thản lấy từ cặp sách dưới sàn một tờ giấy, rồi đẩy nó về phía tôi, kèm theo một cây bút được trạm trổ tinh xảo. Gương mặt Rudoff tỉnh bơ như thể mọi thứ đang đi đúng kế hoạch. 

Hừ… dù tức, tuy nhiên, tôi không cãi được, lão đúng. Vì Dù tôi tin hay không, dù họ có đang diễn hay không, hay dù màn kịch có thế nào thì tôi cũng đã đồng ý, đã dẫn thân sân khấu này.

Đâm lao thì phải theo lao. Một khi đã giết được con cá voi, tôi sẽ rút ngoại giáo ra và dùng chính nó chống lại lão.

Còn bây giờ... bình tĩnh đã.

Lão cười khẩy khi nhìn thấy bản mặt chịu trận của tôi, uống nốt tách trà.

“Ta quyết định chống lưng cho quý công chúa đây, nên tiện thể giúp hôn phu của cô ấy luôn.” Rudoff nói, ánh mắt sắc bén không chút dao động hay giấu diếm bản tính cáo già của mình.

“Hôm nay chúng ta không ở đây để thương lượng, mà là bàn bạc kế hoạch, cậu không có quyền từ chối.” Và để làm rõ quan điểm hơn nữa, lão siết chặt nắm đấm, mắt sáng lên một màu lục bảo, bao trùm một hào quang ngột ngạt quanh người.

Laura thở dài, vẻ mệt mỏi lộ rõ. “Đó là đề xuất để vào học viện.  Cứ ký trước đi, anh sẽ được phân làm thầy dạy kiếm thuật.” Cô nàng day thái dương, như kiệt sức. “Tôi đã phải hối lộ không ít để thuyết phục hiệu trưởng đấy.”

Vậy ra cái vẻ mệt mỏi này là vì chạy đôn chạy đáo sao? Tôi cũng thấy phục sự ám ảnh của Laura rồi.

Mà cô ta cũng không có gì gọi là xấu hổ luôn nhỉ? Còn tưởng phải có cái tôi cao cơ. 

“Chậc.” Tôi tặc lưỡi, đặt tay lên cằm, đọc kỹ tờ giấy. Một loạt điều khoản, cam kết, và quy định chi chít. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất: Phải vượt qua kỳ thi đầu vào tương đương công chức.

“Ý là sao?” Tôi ngẩng lên, nhìn Laura, nhíu mày.

“Thì đúng như vậy.” Cô công chúa tóc vàng đáp, giọng dửng dưng, tay khoanh lại. “Anh phải học và thi qua kỳ thi đầu vào. Quyền lực của tôi có giới hạn, không xí xoá được.”

Tự dưng muốn kỳ đầu con nhỏ này quá. Tôi đây đã lâu lắm rồi không động đến sách vở, thi qua thế quái nào được. “Này, cô biết tôi chưa từng thi vào đấy không? Sinh viên còn chưa qua mà đòi công chức?” 

Nhưng Laura không quan tâm, trái lại cô ấy còn khích đểu. “Tôi tin là anh qua được, dù sao Alicia cũng là thiên tài.” Môi cô ta cong lên thành một nụ cười gian xảo, đã thế còn kéo dài tên của đứa em gái tôi.

Này… đang thách thằng này đấy à, cô đang thực sự so sánh để làm tôi bực? Nếu làm vậy thì có tác dụng đấy. Vì Leonore này đây, dù không dùng được ma pháp, nhưng riêng thời còn đi học không thua ai về điểm cả.

Vả lại... tôi cũng không cần qua nó một mình. Đã đến nước này thì phải mặt dày lên.

“Được lắm, tôi sẽ qua.” Tôi nghiến răng, cầm lấy quản bút, ký sẹt một phát.

Thử thách, chấp nhận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận