The destiny lead to the e...
Notaclone Notaclone
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Tiếng chuông đầu tiên

Chương 09: Suy nghĩ.

0 Bình luận - Độ dài: 2,358 từ - Cập nhật:

“Cuối cùng cũng chịu ló mặt về rồi à?”

Ngay khi vừa về đến nhà, đập vào mắt tôi là một Alicia đang nhăn nhó. Nó ngồi thẳng ngay giữa nhà, đôi mắt xanh lạnh lùng hướng thẳng về phía hành lang - như thể đã đợi ở đây từ trước rồi. Không - không phải “như thể”, mà là chắc chắn. 

“Mày… đợi tao bao lâu rồi?” Tôi lẩm bẩm, liếc mắt sang chỗ khác, cố tránh ánh nhìn phán xét của nó. Cảm giác này, nó như một gã chồng đi nhậu về muộn, rồi bị vợ bắt quả tang ấy.

Dù tôi chỉ vừa thoát chết.

Alicia không trả lời, nó chỉ chất vấn lại tôi bằng cái giọng lạnh tanh trong khi vẫn ngồi yên trên chiếc gối đệm. “Nhìn ngươi thảm hại quá nhỉ? Ta tưởng ngươi mạnh thế nào, hoá ra vẫn yếu như ngày xưa, chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết.” 

“Thế mà mày vẫn ngồi đợi còn gì?” 

“Alicia, mày biết cái nghề mạo hiểm giả này sống nay chết mai mà. Nhỡ tao chết thật thì mày vẫn ngồi đó đợi à?!” … tôi lỡ miệng nói ra những gì mình đang nghĩ rồi. Sự thật là tôi đã quá mệt. Cơ thể cũng chỉ mới vừa hồi phục từ những vết cắt chí tử hồi trước, vẫn còn rệu rã và ê ẩm không ngừng. Đã vậy, tôi còn phải trả nhiệm vụ và giải thích những gì đã xảy ra nữa.

Nhưng mà… có lẽ tôi hơi quá lời. 

Alica ngồi đó, chờ tôi, chắc chắn vì lo lắng, vì tin rằng tôi sẽ trở về. Nếu không quan tâm, nó đã chẳng làm thế.

“Xin lỗi...” Tôi cúi đầu, giọng trầm xuống. “Tao hơi mệt. Để tao một mình chút.” Tôi lê bước vào nhà, né mặt Alicia.  Bước chân tôi nặng trĩu, mắt hướng về phòng tắm ở góc phải, bước đến đó. Dù đã được lau sạch khi cứu về, tôi vẫn cần cảm giác đó – nước nóng hổi, hơi ấm lan tỏa – để xua đi cái tâm chí loạn xạ chết tiệt này.

Vừa bước vào phòng tắm, ánh mắt tôi chạm phải gã trong gương. Một gã đàn ông thảm hại, rầu rĩ như con chó ướt sũng sau cơn mưa. Môi hắn dính chặt lại với nhau, hàm nghiến ken két. Mái tóc bạch kim rối bù, bết lại, che đi chút vẻ điển trai còn sót. Đôi mắt đỏ thẫm, vô hồn, nhìn chẳng khác gì ánh mắt của một xác chết vừa được kéo về từ địa ngục.

“Chà.” Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười khô. “Alicia chửi mình cũng đúng. Trông thế này mà gọi là người sao nổi?”

Tôi vặn mạnh vòi nước, đắm mình trong dòng nước nóng xối xả, lấp đi tâm trí mình bằng âm thanh của nước chảy. Cảm giác ấm áp dần len lỏi vào từng thớ thịt. Mùi oải hương từ tinh dầu tắm nhẹ nhàng phảng phất trong không khí, khiến cả cơ thể tôi như nhừ ra, tan chảy hệt giống một que kem trong ngày hè. 

Ấy thế mà tại sao tâm trạng tôi vẫn tệ như lúc đầu thế này.

Ngay cả khi đã tránh né tấm gương, phản chiếu trên mặt nước vẫn là cái bản mặt phể phẩm ấy.

Buồn vì đồng đội chết ư? Tôi ư? “Ha…” Tôi bật cười khan, giọng khô khốc. “Chuyện thường ngày thôi.”

Ừ, đúng thế. Chết trong hầm ngục là chuyện cơm bữa. Tôi chẳng còn đếm nổi bao lần chứng kiến xác đồng đội, những gương mặt tràn đầy sức sống hoá vô hồn. Họ đã chọn con đường này, chết cũng là lựa chọn của họ. Số mệnh chỉ kéo dài đến đó thôi.

Chết là điều tất yếu... và một ngày nào đó tôi cũng sẽ như họ...

Mày tính lừa ai vậy Leonore?

Đây rõ ràng chẳng phải lỗi của mày hay sao? Giả sử mày thuyết phục họ tham gia trận đánh với con cua, hay không tỏ ra kiêu ngạo ngay từ đầu thì kết quả đâu tệ như vậy.

Phải rồi, tôi đang định lừa dối bản thân làm gì nhỉ? Chẳng phải là vì tôi mà cô gái ấy mới chết hay sao? Tương lai rộng mở ấy đã bị đóng lại chỉ vì sự ích kỷ chết tiệt này.

“Khốn nạn thật!” Giọng hét của tôi vang vọng phòng tắm, lọt hẳn ra ngoài.

Và trước khi nhận ra mình đã làm gì, tôi đã thấy bức tường phòng tắm nứt toác ra. Những mảnh sứ lót tường và vữa bay tứ tung, biến cả nơi này thành một bãi chiến trường ngổn ngang.

“Chết tiệt…” Tôi thở dài, lấy tay vuốt mặt, cảm giác nước nóng vẫn chảy rào rào trên vai, nhưng chẳng thể xoa dịu được gì. “Chủ nhà sẽ giết tôi mất.” Tôi lẩm bẩm, lắc đầu, vội vàng tắm nốt rồi bước ra, chẳng buồn chải chuốt hay dọn dẹp đống hỗn độn này.

Cứ để sau hẵng tính.

Tắm xong, tôi chỉ muốn lăn ra ngủ ngay. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước còn bám trên vai, tôi đã thấy Alicia vẫn ngồi chễm chệ giữa phòng khách. Nó chẳng động đậy, biểu cảm lạnh tanh, đôi mắt xanh băng giá vẫn dán vào tôi, y như lúc tôi mới về.

Làm ơn, bình thường chút đi, mệt lắm rồi. Tôi nắm chặt tay lại, cố kìm cơn cáu kỉnh. “Còn làm gì nữa? Đi ngủ đi!” Tôi gằn giọng, giục nó lên giường để tôi còn có chỗ ngã lưng.

Nhưng Alicia chẳng nhúc nhích. “Ngươi ở một mình đủ chưa?” Con nhõi hỏi lại, giọng vẫn sắc lạnh, mang theo chút khiêu khích khiến tôi muốn nổi điên.

“Hầy…” Tôi thở dài, xoa thái dương. Nó định làm gì đây? Cứ bám lấy tôi thế này để làm chi? Mà kệ, cũng chẳng cần giấu làm gì.

 “Chưa, nhưng giờ thì tránh ra để tao ngủ.” Tôi cộc lốc đáp, lê bước tới góc nhà, lôi tấm thảm cũ kỹ ra, chuẩn bị trải xuống và quên hết mọi thứ.

Nhưng Alicia vẫn không chịu tránh đường. Nó muốn chọc tức tôi đến thế sao?

Tôi định mở miệng chửi thêm một trận, chửi cho đã, để nó biết tao mệt cỡ nào, chẳng muốn nói chuyện tẹo nào. Nhưng bất ngờ thay, Alicia bỗng đứng dậy, lẳng lặng trèo lên giường. Nó đập nhẹ lên tấm ga, kiểu như gọi con cún lên nằm chung.

“Ngươi mệt thì leo lên giường ngủ đi, nằm sàn làm cái quái gì?” Giọng nó vẫn sắc, nhưng… sao nghe lại có chút quan tâm thế này?

“Hả?” Tôi nhíu mày, thọc tay vào tai ngoáy ngoáy, tưởng mình nghe nhầm. Con nhỏ này vừa nói gì kỳ vậy?

Alicia liếc nhìn hành động ngớ ngẩn của tôi, môi mím chặt, lông mày quắn lại như muốn bùng nổ. “Bổn tiểu thư đã tốt bụng cho phép ngươi ngủ trên giường, mà sao không biết ơn tí nào hả?” Đây rồi, vậy mới là Alicia mà tôi quen.

“Khoan đã!” Tôi giơ tay lên, cắt ngang, đầu óc vẫn còn mòng mòng vì cái tình huống quái quỷ này. “Tao ngủ giường thì mày nằm sàn à?”

Tôi thấy tay Alicia nắm chặt lại, một luồng hào quang lạnh giá bỗng xuất hiện quanh người nó - lạnh như muốn biến tôi thành thịt đông. “Có cần ta phải nói ra không hả Leonore?” 

“Không, ý tao là mày chấp nhận ngủ chung một giường với tao à?” Dù đối mặt với sự lạnh lẽo của con nhóc này, tôi vẫn hỏi lại với khuôn mặt tỉnh bơ.

“Hửm? Chúng ta là anh em, ngủ chung thì có sao?” Nó nhắm một mắt lại, giọng tràn đầy sự mỉa mai. “Hay là ngươi có mưu đồ biến thái nào khác?”

“Con ngốc này, nghĩ cái quái gì thế?” Tôi lắc đầu, chẳng buồn mở miệng cãi lại. Thay vào đó, tôi bước tới, gõ cốc một phát lên trán nó, vừa đủ để nó giật mình. Alicia kêu “Au!” rồi ôm đầu, đôi mắt xanh long lanh nhìn tôi đầy trách cứ. 

“Ngươi làm cái quái gì vậy hả?” Nó gắt, tay vẫn xoa xoa chỗ vừa bị gõ.

Đáng đời, tôi dù thích gái xinh thật, nhưng cũng có giới hạn nhé.

Dù vương quốc không cấm hôn nhân cận huyết, thậm chí nó còn xảy ra khá thường xuyên trong dòng dõi hoàng tộc. Ví dụ trực quan nhất thì là Alicia đây, nếu tôi nhớ không nhầm thì mẹ nó xuất thân từ một nhánh hoàng gia. Ấy thế mà cả gia tộc muốn gán nó với Arthur chỉ để tranh giành quyền lực.

Gớm chết đi được.

“Không gì cả, tao chiếm giường trước đây.” Tôi nhếch mép, trèo lên chiếc giường cũ kỹ của mình, lưng chạm vào tấm ga giường mềm mại. Độ ấm của chăn len ôm lấy cơ thể rã rời, xoa dịu những cơn đau âm ỉ còn sót lại. Ừ, con người thì phải ngủ trên giường, chứ ai rảnh nằm sàn đá lạnh lẽo.

Alicia liếc tôi, má phồng lên như con hamster tức tối, rồi thở dài đánh sượt. Nó lẳng lặng cởi áo khoác ngoài, tháo cà vạt, để lộ chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu bên trong, rồi chui tọt vào chăn, kéo chăn lên tận cằm. “Cấm động chạm gì đấy, nghe chưa!” Giọng nó vẫn kiêu kỳ, nhưng thoáng chút ngượng ngùng, như thể cố che giấu sự quan tâm.

“Rồi rồi, ngậm miệng bớt lại cho anh nhờ.” Tôi quăng một câu đùa, lật người nằm nghiêng sang bên phải, tránh cái bản mặt bướng bỉnh của con nhóc. Góc giường khẽ kêu cọt kẹt, mùi gỗ cũ thoang thoảng hòa với không khí mát lành trong phòng, chẳng mấy chốc mắt tôi đã nhíu lại.

Hầy, con nhóc Alicia đúng là biết làm tôi thấy phiền. Nhưng mà… ha, có lẽ nó cũng không tệ lắm.

Ít nhất thì đầu đã không còn tràn ngập muộn phiền nữa.

Tôi chìm vào giấc ngủ, cơ thể rã rời cuối cùng cũng được thả lỏng. Nhưng giữa đêm, tôi giật mình mở mắt. Có gì đó ấm áp, mềm mại đang ép vào người tôi.

“Hừm…” Tôi lẩm bẩm, nhìn xuống bụng mình. Vết sẹo lồi từ trận chiến trước vẫn còn đó, nhức nhối như lời nhắc nhở về thất bại của mình. Và ngay bên cạnh, đôi tay nhỏ bé, trắng trẻo của Alicia đang vòng quanh tôi, ôm chặt. Chưa hết, con nhóc còn gác cả chân lên người tôi, ngủ ngon lành như chẳng biết trời, biết đất.

“Mồm thì nói cấm động chạm, mà giờ ra nông nỗi này à?” Tôi lắc đầu, bật cười khe khẽ, giọng khàn khàn trong bóng tối. Cái cảm giác ấm áp từ nó làm tôi thấy… nhẹ nhõm, dù chỉ một chút.

“Anh hai… anh đúng là đồ đần mà.” Alicia lẩm bẩm trong giấc mơ, giọng nói mềm mại, mơ màng, vang lên trong bóng tối tĩnh lặng của căn phòng.

Anh hai. Cái danh xưng ấy, từ hồi còn bé tí, khi nó vẫn lẽo đẽo chạy theo tôi, giờ lại bật ra từ miệng con nhóc. Tôi cảm nhận tay nó siết chặt hơn quanh bụng tôi, những ngón tay nhỏ bé bám lấy như sợ tôi sẽ tan biến, như sợ ngày mai tôi sẽ chẳng còn ở đây nữa.

“Con nhóc này…” Tôi lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng lồng ngực lại nặng trĩu. Mồm miệng nó thì cay độc, lúc nào cũng sẵn sàng cắn xé, nhưng chẳng có chút gì là ghét bỏ thực sự cả. Dù tôi đã bao lần buột miệng, nói những lời nặng nề, làm nó tổn thương. 

Khác với nó, những lời tôi nói ra… đều là thật. 

Tôi cần nhìn lại bản thân.

“Buông thả quá rồi.” Tôi lấy tay vuốt mặt, lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán. Nửa đêm mà cái nóng vẫn hầm hập, như thiêu đốt cả căn phòng. Hay là do tâm trí tôi đang bốc cháy?

Từ trước đến giờ, tôi chẳng nghĩ nhiều. Nay sống, mai chết – thế thì đã sao? Tôi tự vứt bỏ chính mình, sống chẳng khác gì chỉ tồn tại, lê lết qua ngày. Suốt bao năm chỉ biết cày hầm ngục, lao đầu vào những trận chiến, cố tìm niềm vui trong sự hủy diệt. Cứ ngỡ như thế là đủ, như thế là sống, là có ích cho xã hội và là mạnh mẽ.

Nhưng có lẽ… sống như vậy chỉ mang lại đau khổ. Những vết sẹo hằm trên người, những gương mặt đồng đội đã mất, và cả cái cảm giác trống rỗng chết tiệt này nữa. Chính tôi đã đẩy mình vào trốn này.

Tôi thở dài, lật người lại, lặng lẽ ngắm nhìn em gái mình. Ánh trăng nhợt nhạt từ cửa sổ hắt vào, rải những vệt sáng bàng bạc lên mái tóc xanh nhạt của Alicia.

Khuôn mặt em lúc này thật bình yên, nhẹ nhàng, thậm chí… dễ thương. Chẳng còn chút kiêu ngạo hay sắc sảo nào như mọi ngày. Hay có lẽ, đây mới là Alicia thật sự – gương mặt vô tư, không cần che giấu sau lớp mặt nạ bướng bỉnh. 

Tôi thích cái vẻ này hơn. Có lẽ em nó cũng giống tôi, luôn phải gồng mình chống lại số phận, đeo lên cái vỏ mạnh mẽ để chẳng ai có thể chạm vào, chẳng ai làm mình tổn thương. Hoặc cũng có thể là tôi đang nghĩ quá nhiều.

Không, tôi nên nghĩ nhiều hơn, mọi chuyện xảy ra vì tôi nghĩ quá ít.

“Ừm.” Quyết định rồi. Từ mai, tôi sẽ sống – sống thật sự, chứ không lê lết qua ngày nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận