“Hấp.” Tôi nhảy nhẹ xuống xe, xoa cổ tay cho đỡ mỏi, mắt quét qua khung cảnh xung quanh. Cảnh vật vẫn bình thường: rừng xanh phủ kín, núi đá trơ trọi vươn cao, không khí trong lành nhưng se lạnh - Chẳng khác gì những thứ tôi thấy khi trên xe.
Nếu không vì vị trí được đánh dấu trên bản đồ, và chỉ nhìn bằng mắt thường, khó mà tin rằng nơi này đang ẩn chứa một thứ nguy hiểm như hầm ngục.
Nhưng mà rõ ràng chuyện không đơn giản vậy rồi. Tôi nhắm mắt mình lại, tập trung. Các mạch ma thuật trong mắt tôi kích hoạt, ma lực tràn từ tâm, tụ lại.
“Tầm nhìn ma thuật.” Khung cảnh trong đầu tôi hoá một màu trắng đen, từ khắp mọi nơi, những dòng chảy ma lực dần hiện lên trong tầm mắt. Chúng là những thứ duy nhất có màu. Và thứ tôi thấy chỉ toàn sắc tím của vực sâu, chảy ra từ phía sâu khu rừng.
Thực ra thì... tôi cũng cảm nhận được nó trong quãng đường đến đây, nhưng chẳng hiểu vì sao, chúng lại không lan toả trong không khí như bình thường, mà lại ứ đọng tại đây.
“Hầy, mệt rồi.” Tôi thở dài, gãi đầu lười biếng. Dù sao cũng tới rồi, không thể đi về tay trắng được. Mà giả sử tôi có về, thì tình hình hầm ngục kiểu gì cũng trở nên trầm trọng, ma vật từ trong có thể trào ra.
Sự yên bình giải tạo của thế giới này, tốt nhất là nên được gìn giữ. Lũ ma vậy cỏn con trong thế giới thật còn lo được, chứ lũ ác mộng trong hầm ngục thì chịu đấy.
Đã thế thì tiên hạ thủ vi cường vậy. Tôi rút kiếm ra, nốc một lọ cường dịch tăng thể chất, rồi xuất phát luôn.
“Đến nơi rồi. Các cô tranh thủ đi vệ sinh, kiểm tra trang bị đi. Mang ít đồ thôi, không có sức vừa đánh vừa bê đồ nặng đâu.” Tôi liếc đến hai cô pháp sư đó, ra lệnh. Giọng trầm trầm, đậm chất như một giáo sư học viện khó tính.
Còn tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi nên không cần, ba lọ thuốc hồi phục, kiếm và một túi ma thuật nhỏ là đủ.
“Bọn tôi không phải trẻ con, không cần anh nhắc.” Yan đáp ngay, giọng gắt gỏng.
Chậc, cô ta là Alicia, nếu Alicia không biết điều. Tôi không biết xuất xứ của Yan ở đâu, nhưng ở chốn này, tôi rõ ràng là tiền bối, nhắc thì ít nhất phải nghe. Mà kệ, có nhắc chắc cũng như nước đổ lá khoai, tốt nhất không phí nước bọt.
“Thế à? Vậy tôi đợi ở cổng hầm ngục trước. Cứ đi theo bản đồ là được.” Mà kể cả không có bản đồ tôi cũng tìm ra được, mùi ma lực hắc ám nồng vậy mà.
Tôi quay đầu, bước thẳng đến nguồn luôn, mặc kệ hai người ấy. Nhưng mà lúc đi, tôi cứ thấy Laura liếc vào mình chăm chú, như thể tôi là con vật trong sở thú. Đôi mắt xanh ấy… hình như tôi đã thấy ở đâu rồi. Nhưng mà chính xác ở đâu thì cũng không chắc.
Hừm, chắc đó chỉ là linh cảm thôi.
Sau một hồi đi, chúng tôi đã đến được cổng hầm ngục. Vừa đến trung tâm là tôi đã thấy nó - cánh cổng thời không sáng tím, nứt vỡ như một vết thương hở rỉ máu giữa thực tại, tỏa ra thứ ánh sáng ma mị.
Nếu được ăn học đầy đủ thì có lẽ tôi sẽ biết lý do nó xuất hiện ở đây, hoặc nguyên lý hoạt động của những cách cổng này. Nhưng tiếc thay tôi chỉ là một mạo hiểm giả làm việc vì tiền.
Tuy nhiên, tôi ít nhất biết rằng nó khác với mấy cái cấp B bình thường. Nói sao nhỉ? Nó trông nguy hiểm, hỗn loạn và ma lực toả ra cũng đậm đặc hơn thông thường nhiều. Còn tại sao nó như vậy thì chẳng phải việc của tôi, một điều tra viên sẽ lo chuyện đó.
Nhưng trước đó thì, tôi muốn hỏi hai người ấy lần cuối. Tôi quay đầu về đằng sau và nói rõ với hai cô nàng xinh đẹp này. “Hầm ngục sắp tới có thể cực kỳ nguy hiểm, các cô vẫn chắc là muốn vào chứ?”
Cái cô nàng Yan tóc đỏ kia hấp cằm đi chỗ khác, không thèm trả lời. Còn Laura, người có vẻ có não hơn chút cũng tỏ ra khinh thường mối hoạ tiềm tàng này. “Không sao, dù là cấp A chúng tôi cũng lo được.” Cô ấy giơ ngón cái lên, môi mỉm cười.
Tự tin thế nhỉ?
“Thế à? Vậy thì vào nào.” Tôi không đợi họ mà đi vào luôn, đã trải qua việc này vô số lần rồi, không cần phải chần trừ làm gì.
Nói là vậy, nhưng cảm giác bước qua một cách cổng thời không chưa bao giờ là quen thuộc. Nó vừa tối, nhưng cũng vừa sáng, không phải di chuyển, nhưng cũng không phải đứng yên. Cách rõ nhất để miêu tả quá trình này có lẽ là tái tạo tức thì. Một giây ta còn ở bên ngoài, giây sau đã ở trong ngục tối.
Mắt tôi lướt khắp hướng. Hầm ngục này là loại hang đá vực sâu. Không khí nặng nề, khuyển ma lực đặc quánh đè nén lên mọi vật, chỉ le lói chút ánh sáng ma mị từ đám nấm phát quang bám chặt trên vách đá. Mặt đất gồ ghề, đầy đá nhọn lởm chởm và những vệt bóng tối đen đặc. Chúng cứ nhúc nhích, uốn éo như có sự sống.
Còn sự tĩnh lặng… nó như muốn làm ta điếc đặc, một khoảng không nuốt chửng mọi tiếng động, từ hơi thở đến tiếng tim đập. Chốn này rõ chẳng thuộc về thế giới bên ngoài.
Nếu là người bình thường thì chắc họ sẽ sợ hãi tìm cách trốn thoát, nhưng tôi quen rồi, quen từ cả vùng ma lực đặc quánh đến sự tăm tối tĩnh lặng.
“Tìm lõi cho nhanh rồi chuồn thôi.” Tôi lẩm bẩm, kích hoạt tầm nhìn ma thuật. Thế giới trước mắt hóa thành sắc trắng đen, chỉ còn những dòng chảy ma lực tím thẫm cuộn xoáy như cơn bão. Nhưng giữa vùng không gian tím đậm ấy, một dòng sáng hơn, mạnh hơn. Nó đang chảy như động mạch chủ, dẫn thẳng vào sâu trong bóng tối. Đó là lõi hầm ngục, tôi cá chắc.
Với nguồn năng lượng mạnh như này, thì đây không còn là B nữa, mà là A cộng luôn rồi.
“Này, ngươi hành xử thiếu chuyên nghiệp thế? Vào thì phải cùng nhau chứ?” Tôi nhẩm thầm, mắt vẫn dán vào dòng ma lực, nhưng một giọng nói chát chúa từ phía sau cắt ngang. Yan và Laura cuối cùng cũng lết vào, dáng vẻ lưỡng lự, gậy phép nắm chặt nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Nhìn cái cách họ đứng khựng, liếc nhau rồi lại nhìn quanh, tôi đoán ngay: hai cô nàng này chưa từng đặt chân vào hầm ngục cao cấp, có khi trung cấp cũng chưa.
Hoá ra sự tự tin lúc vừa nãy là bịp hả? Mà kệ đi.
Tôi chẳng rảnh cãi cọ. Đưa ngón trỏ lên môi, tôi ra hiệu, giọng trầm thấp: “Đừng hỏi gì và cứ theo tôi. Gặp ma vật nào, giết ngay. Không có thời gian lề mề đâu.” Không đợi họ đáp, tôi bật chân, lao thẳng về phía nguồn ma lực hắc ám đậm đặc, cảm giác lạnh buốt từ vách đá như muốn ngấm vào xương.
“Này! Đợi đã!” Tiếng gọi của Laura vang lên, pha chút hốt hoảng, như thể họ mong tôi dừng lại giải thích hay dẫn dắt như giáo viên dã ngoại. Nhưng đây là hầm ngục, không phải sân chơi. Tôi siết chặt chuôi kiếm, mặc kệ tiếng bước chân lộn xộn của họ phía sau, mắt khóa chặt vào dòng ma lực sáng rực dẫn đường.
Sự tĩnh lặng ngột ngạt của hầm ngục tan vỡ khi không gian quanh tôi rạn nứt. Không khí rít lên, rung động với một luồng năng lượng kỳ dị, và những khe nứt không gian tím đậm hiện ra như những mảnh kính vỡ lơ lửng trong khoảng không.
Từ những khe nứt, bóng tối trỗi dậy—những hình dạng giống sói nhưng không có thực thể rõ ràng, mép thân chúng chập chờn, chuyển động như khói cuốn trong cơn bão. Đôi mắt tím rực của chúng xuyên qua màn đêm tối, khóa chặt vào tôi với sự thèm khát của kẻ săn mồi.
Sói Vực Sâu.
Tôi chuyển sang tư thế chiến đấu, chân trụ vững trên mặt đất gồ ghề. Lưỡi kiếm chĩa về phía trước, lóe lên yếu ớt dưới ánh sáng mờ, sẵn sàng cắt xuyên cả những bóng tối sâu thẳm nhất. Năng lượng dưới chân tôi bùng lên, các mạch ma thuật rực sáng màu tím đậm khi ma lực tuôn trào trong cơ thể như một dòng sông dữ.
Thế giới như chậm lại. Không, không phải thế giới chậm lại—mà là tôi đã tăng tốc, mọi cử động được đẩy lên vượt quá giới hạn con người. “Gia tốc.” Đó là cái tên tôi gọi cho nó, thứ phép thuật giúp tôi sống sót trong thế giới của ma pháp tầm xa.
Về cơ bản thì nó chỉ là phép cường hoá cơ thể thông thường mà ai cũng học được, nhưng để đạt đến trình độ như tôi thì không ai có thể tái hiện.
Một con lao thẳng tới, miệng há rộng toan xé toạc tôi, nhanh đến bất thường. Hình dạng chúng nhòe đi khi di chuyển, nhưng trong trạng thái được cường hóa, tôi thấy rõ từng chi tiết.
Sự chập chờn của cơ thể bất ổn của chúng. Ánh sáng tím từ “đôi mắt” dã thú. Cử động tấn công dễ đoán, hoang dã đó.
Trong một cái chớp mắt, tôi né đòn tấn công của con đầu tiên, hàm nó cắn vào khoảng không nơi tôi vừa đứng. Tôi vung kiếm cắt, lưỡi sắc chém xuyên cơ thể bóng tối với độ chính xác tuyệt đối, phá huỷ hoàn toàn lõi trong một đòn.
Nó gào méo dữ dội, hầm ngục như rung lắc theo, cơ thể chớp nháy dữ dội trước khi tan thành một đám sương đen.
Nhưng chẳng có thời gian để ăn mừng. Hai con khác trồi lên từ khe nứt, chuyển động đồng bộ, lượn quanh tôi như bầy sói rình con mồi.
Tôi siết chặt tay, mạch ma thuật rực sáng hơn khi tôi tiếp tục gia tốc. “Lại đây. Để xem các ngươi làm được gì.”
Chúng lao tới cùng lúc, hình dạng nhòe đi khi khoảng cách giữa chúng và tôi thu hẹp.
Tôi lao tới, xoay chuôi kiếm theo hình vòng cung, lưỡi kiếm xé qua không khí khi nhắm về phía con quái.
Xoẹt! Tôi lướt qua với không chút chần chừ, chém nó làm đôi.
Lũ quái vật này không có khái niệm về nỗi sợ, ngay khi con đầu tiên bị chém làm đôi có đã tiếp cần tầm cắn, hàm răng nó mở to, hòng ngoạm tay tôi. Tôi xoay người, né đòn trong gang tấc, rồi phản công bằng một cú đâm mạnh vào lõi.
Một khi quả cầu ấy vỡ ra, nguồn năng lượng để duy chỉ cũng chẳng còn, cơ thể nó lập tức tan rã, hoá thành hư vô.
Các khe nứt vẫn mở, mép chúng rung động với năng lượng đen tối. Sẽ còn nhiều con nữa, và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi tôi chết hoặc trái tim hầm ngục bị phá huỷ.
Và tất nhiên tôi không có ý định chết rồi.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên từ xa, làm hầm ngục rung lắc dữ dội. Bụi đá rơi lả tả từ vách hang, hòa lẫn mùi ma lực tan rã khét lẹt, như thịt cháy trộn với tử khí. Chắc chắn Yan và Laura đang bị tấn công.
Lối đánh của chúng tôi khác nhau – tôi lao lên chém xả, còn hai cô nàng pháp sư bắn ma thuật từ xa. Nếu tôi ở trong tầm phép của họ, khác gì cục tạ cản đường? Tốt nhất là cứ mở đường phía trước, để họ bọc hậu. Có hậu phương mạnh như thế còn hơn là lủi thủi một mình.
Tôi tiếp tục lao đi, thanh kiếm vung lên xé gió, chém đứt mọi thứ cản đường. Những con Sói Vực Sâu trồi lên từ bóng tối, mắt tím rực, nhưng chỉ kịp gào lên trước khi lưỡi kiếm của tôi xuyên qua lõi, hóa chúng thành sương đen.
Thỉnh thoảng, những tia sáng ma thuật rực rỡ – vàng kim và đỏ rực – lóe lên từ phía sau, xé tan lũ quái, kèm theo tiếng nổ rung chuyển vách đá. Hai cô nàng đó, có vẻ được việc hơn tôi tưởng.
“Mẹ nó xa gớm.” Tôi vừa lầm bẩm vừa chạy tiếp, lao về phía nguồn sáng. Ma lực bùng nổ với mỗi bước chân, chiếu sáng hành lang gồ ghề bằng những tia sáng tím ngắn ngủi.
Trước mặt, khe nứt không gian tím lại hiện ra tiếp, phun ra những khối ma lực hắc ám lỏng đen kịt. Chúng quấn lấy nhau như những giọt nước bị hấp dẫn bởi sức căng bề mặt, hợp nhất lại làm một.
Thứ sinh ra không còn là bầy sói vực sâu nữa, mà là một con golem khổng lồ.
Tứ chi của nó to như cột đình, mỗi bước khiến mặt đất rung chuyển. Ma lực cô đặc thành lớp giáp đen bóng, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, bề mặt sáng nháy những mạch ma thuật tím đậm.
Hộp sọ của nó xoay về phía tôi, hai hốc mắt trống rỗng bừng cháy những ánh lửa tím. Nó không lao vào ngay như lũ chó đần mà lại đứng yên một khắc, kiểu như muốn thách thức tôi ấy.
“Được thôi.” Tôi nhếch mép. “Để xem mày cứng được đến đâu.”
Tôi lao đi, cơ thể tôi như hóa thành một vệt mờ, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào lõi của golem.
Nó phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ. Một cánh tay khổng lồ lập tức vung xuống, quật mạnh như đuôi rồng, vừa che lõi vừa tấn công. Tôi lách người trong gang tấc, đất đá bắn tung tóe lên khi đòn đánh đập tan mặt đất nơi tôi vừa đứng.
Sóng xung kích lan tỏa, làm nứt tường hành lang, đá vụn rơi lả tả như mưa. Tôi xoay người giữa không trung, đáp xuống sau lưng golem, đâm mạnh lưỡi kiếm vào lớp giáp đen xì.
Tia lửa téo ra khi lưỡi kiếm tẩm ma lực va chạm mạnh với tấm giáp hạng nặng. Con Golem gầm lên, rồi vung cánh tay còn lại về phía tôi.
Tôi nhảy lùi, nắm đấm khổng lồ của nó sượt qua, đập vào tường, để lại một hố sâu hoắm.
“Cứng kinh.” Tôi lẩm bẩm, đáp xuống đất và chuẩn bị đòn tiếp theo.
Nó chậm hơn tôi, nhiều là đằng khác. Nhưng sức mạnh và độ bền của nó phiền thật, tôi chẳng có cả ngày để vờn với thứ này.
“Khớp nối.” Tôi nheo mắt quan sát. Lớp giáp của nó dày, nhưng các khớp giữa chi thì khá mềm, trông như mấy loài giáp xác.
Tôi siết chặt lưỡi kiếm, truyền ma lực vào nó. Chân tôi căng cứng, mặt đất nứt vỡ khi tôi dồn một đống năng lượng vào nó, chuẩn bị bật nhảy.
Đầu gối, phải vô hiệu hóa khả năng di chuyển trước. “Lên nào!”
Tôi bật nhảy, lao đầu về phía trước, nhanh như một tia chớp tím. Hành lang như mờ đi trong tầm nhìn của tôi. Cánh tay khổng lồ của nó lại vung xuống lần nữa, cố nghiền nát kẻ địch. Nhưng đó là quá chậm.
Tôi xoay người, lưỡi kiếm rực sáng tím, nhắm thẳng vào khớp gối. Chặt! Lưỡi kiếm tẩm ma lực dễ dàng cắt xuyên qua lớp thịt mềm oặt ấy.
Golem gào thét dữ dội, ngã nằm lăn quay, úp mặt xuống đất. Chuyển động của nó trở nên rối loạn, cố vung vẩy hai cánh tay để đánh tiếp.
Cơ mà làm sao được. Ma lực trong tôi bùng cháy, mạch ma lực đạt đỉnh hiệu xuất, truyền thẳng vào đầu kiếm, cường hóa nó thêm nữa.
Với một động tác mượt mà, tôi đâm thanh kiếm thẳng vào lõi – tinh thể hắc ám, nguồn năng lượng của nó từ phía sau. Nó dễ đến bất ngờ, một khi đâm qua được lớp giáp bên ngoài, bên trong chẳng khác gì thịt sống.
Rắc! Một âm thanh giòn rụm vang lên khi lưỡi kiếm phá hủy hoàn toàn lõi ma thạch. Con Golem lập tức lịm đi, những mạch ma thuật quang cơ thể nó sáng cực đại khi quá tải ma lực.
Tôi ngay lập tức chạy vọt ra xa, không màng ngó lại. Một giây sau, một vụ nổ lớn bùng phát. Sức mạnh vụ nổ làm rung chuyển hành lang, mảnh giáp hắc ám văng tứ phía. Không khí đặc quánh bụi và ma lực hắc ám.
Và có lẽ đó là con gác cổng cuối cùng. Sau một hồi tôi cũng cảm nhận được nó - trái tim hầm ngục, chắc chỉ một lúc nữa thôi là sẽ tới tâm.
“Ha… ha… cuối cùng cũng bắt kịp rồi.”
“Anh bị cái quái gì vậy? Đã bảo từ từ mà!” Giọng Laura vang lên từ phía sau, pha chút bực bội xen lẫn hổn hển. Tôi ngoảnh lại, thấy hai cô nàng bắt kịp, gậy phép vẫn lóe sáng, khuôn mặt lấm lem bụi, mồ hôi ngấm ướt vào tấm áo choàng ma thuật, ánh mặt lờ đờ đã thấm mệt. Yan lườm tôi, trượng phép bốc khói như vừa phóng một quả cầu lửa.
Hình như là họ đi đường khác chứ không gặp một con golem nào, hoặc có thì tôi không biết.
Họ tới nhanh hơn tôi nghĩ. Có lẽ Mary nói đúng – họ là những ngôi sao mới nổi. Nhưng mà thể lực vẫn còn yếu lắm.
Tôi quét mắt quanh, vách đá lởm chởm và nấm phát quang vẫn tỏa ánh sáng ma mị. Không có dấu hiệu khe nứt nào sắp mở. Tốt, tạm nghỉ để hội quân.
“Làm tốt lắm.” Tôi nói, giọng tỉnh bơ, ném một câu khen hiếm hoi cho Yan và Laura. Hai cô nàng này, dù lúng túng ban đầu, cũng không tệ khi bắn ma thuật từ xa.
“Ý anh là sao?” Yan gắt lên, chọc mạnh cây trượng xuống mặt đất gồ ghề, làm bụi đá bắn lên. “Anh lao đi như điên, bỏ rơi bọn tôi, xém chết mấy lần đấy!” Cô nàng tóc đỏ lườm tôi, ánh mắt rực lên như ngọn lửa phẫn nộ.
Laura, đứng cạnh, thở hổn hển, lấy khăn tay lau mồ hôi đọng trên trán. “Leonore, chúng ta là đồng đội.” Cô nói, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng pha chút bực bội. “Tôi yêu cầu anh giải thích. Anh không thể cứ lao lên một mình như thế!” Đôi mắt xanh của cô lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, vừa mệt mỏi vừa kiên quyết, như muốn kéo tôi vào một kế hoạch phối hợp.
Tất nhiên là chẳng được đâu, tốt nhất cứ nghe lệnh tôi thì hơn.
Tôi nhếch môi, cố nén cái cảm giác mệt lử đang râm ran trong từng thớ cơ. “Giải thích? Lũ quái tới liên tục, đứng lại tán chuyện chỉ tổ biến mình thành mồi ngon.” Tôi nói, giọng pha chút mỉa mai. “Các cô tự mình thấy kết quả rồi đấy.”
Tay tôi chỉ về phía sau, nơi vô số mảnh lõi ma thạch đang nằm la liệt đưới đất. Chỉ trong một thời gian ngắn vậy thôi, đã xuất hiện biết bao ma vật rồi. Nếu nán lại lâu chắc còn nhiều nữa.
Họ đã cố hết sức, tôi công nhận. Có lẽ tôi hơi quá đà, lao đi như điên, nhưng trong cái hầm ngục chết tiệt này, chậm một giây là toi mạng.
Nói mới nhớ, thảo phạt hầm ngục chẳng bao giờ là nghề hái ra tiền, chủ yếu là nhận từ trung tâm thôi.
Chắc chắn rồi, ta có thể tha lôi mọi thứ từ đây về bán – lõi ma vật, mảnh giáp vỡ, hay mấy thứ linh tinh từ xác quái, cái nào cũng có giá trị. Nhưng bạn thấy đấy, lấy đâu ra thời gian mà nhặt nhạnh? Tham lam chính là lý do số một khiến mạo hiểm giả bỏ mạng. Lượn lờ gom đồ, cẩn thận giết từng con quái mà không phá lõi? Chỉ tổ kéo dài thời gian, để hầm ngục nuốt chửng.
Cách tốt nhất là đâm thẳng tới lõi, phá hủy nó, mang về đấu giá. Một phát ăn ngay, gọn gàng, còn sống mà về.
Yan và Laura nhìn thẳng vào tôi, mắt nheo lại, lông mày nhíu chặt, sự bất mãn lộ rõ mồn một. Không khí trong hầm ngục vốn đã nặng nề, giờ càng thêm ngột ngạt bởi ánh mắt của họ.
“Đồ ngạo mạn.” Laura lên tiếng, giọng không giận dữ mà phảng phất sự thất vọng. “Bọn tôi về đây. Làm việc với một kẻ như anh chỉ tổ chết sớm.” Cô quay người, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, bước đi dứt khoát. Yan đi theo, thậm chí không thèm liếc tôi lấy một lần.
Tôi nhún vai. Ổn thôi. Tổ đội cũng đã thiết lập rồi, tiền sẽ được chia công bằng, và tín hiệu ma lực hắc ám phía trước tuy mạnh mẽ, cuộn xoáy như một cơn bão nhưng tôi vẫn cân được một mình. Hai cô nàng đó đã bọc hậu, giúp tôi mở đường mượt mà đến đây, thế là đủ.
Nếu thấy quá mệt hay không hợp thì chẳng ép buộc phải trụ lại. Và tôi mong họ nhận được trải nghiệm tồi tệ này để mà từ bỏ luôn nghiệp mạo hiểm giả.
Mà... cũng chẳng chắc hai người này đến được đây, rồi có trụ nổi trùm cuối không. Dù họ muốn giúp thì tôi cũng tìm cách ép về.
“Này! Nhận lấy!” Tôi gọi với theo, giọng vang vọng trong không gian điếc đặc. Với một cú ném chính xác, tôi quăng ba lọ thuốc – hai hồi phục, một tăng lực – về phía họ. Dù họ có bực tôi đến đâu, tôi không muốn thấy ai bỏ mạng trên đường về.
Không đợi họ đáp, tôi siết chặt chuôi kiếm, quay người tiến về phía trước. Bức tường đá của hầm ngục như biết được có kẻ thách thức liền mở ra, dẫn đường cho tôi. [note78377]


0 Bình luận