• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Tiếng chuông đầu tiên

Phụ chương: Anh hai tôi hôm nay cư xử hơi lạ.

3 Bình luận - Độ dài: 3,296 từ - Cập nhật:

Hôm nay diễn ra hệt đúng mong đợi. Theo đó, ý của tôi là nó hoàn toàn vô nghĩa và vô bổ. Tiết học ma thuật ở học viện chẳng dạy được gì mới. Phải nói sao nhỉ? Chưa bằng một góc những gì gia sư từng dạy tôi.

“Nhàm chán. Chẳng khác gì nhà trẻ cho đám con cháu quý tộc.” Tôi thở dài, mắt lãng đãng nhìn ra khung cửa sổ, nơi những cơn gió lạnh lùa vào, mang theo hơi buốt. Ánh nắng cuối thu nay đã nhạt mất, chỉ còn những ánh mây xám xịt của đầu đông.

Và ở ngoài đó, tôi thấy một quả cầu đen bóng khổng lồ, hấp thụ toàn bộ ánh mặt trời như một lỗ đen tí hon. Nó nằm lù lù gần cổng sau nơi này - một kết giới ma thuật, ít nhất là theo những gì tôi cảm nhận được. Ban giám hiệu bảo đó chỉ là một thí nghiệm ma thuật mà họ đang tiến hành.

Nhưng tin thế nào được? Cái lũ bất tài vô dụng chỉ quan tâm đến túi tiền của bản thân này chắc hẳn đang lấp liếm.

“Hừm.” Tôi sẽ đuổi cổ hết sạch, một khi đạt đến trình độ đại pháp sư và tiếp quản nơi này. Nhưng đó là chuyện tương lai, trước đó tôi phải tìm ra ma pháp thời gian đã. 

Rồi còn anh ấy nữa, đã nhắc rồi mà không biết có phải nước đổ lá khoai không.  

“Cái tên đần đó, nếu không có mình thì chắc đã lao vào kia.” Tôi mím môi, gõ ngón tay lên bàn và tiếp tục dán mắt vào lỗ đen kia. 

Tất nhiên tôi đang nói đến gã anh trai ngu ngốc của mình - Leonore Vermilion. Thực lòng, cả ngày hôm nay tôi chỉ nghĩ đến anh ấy. Có lẽ là từ hồi sáng, khi mà anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, trao cho tôi cái chạm nhẹ ân cần mà lâu lắm rồi tôi không nhận được… nhất là kể từ khi mẹ mất.

Anh ấy, chắn hẳn vẫn chưa biết về cái chết của bà. Về cơn sóng ngầm đang diễn ra trong gia tộc, về sự bí bách khi bị nhốt trong lồng, cảm nhận từng người thân yêu của mình biến chất.

Không… có lẽ Leonore đã trải nghiệm nó từ nhỏ rồi. Bởi vì ngoài mình và mẹ, có ai thương anh đâu.

Họ thậm chí còn cướp hết mọi thứ đáng lẽ phải là của anh mà.

Nhưng Leonore không thù hận, cũng chưa từng mong muốn trả thù…  anh ấy là một người tốt. Nhưng chính lòng nhân hậu ấy là nguồn cơn khiến anh đau khổ. Luôn luôn chịu thiệt, để người khác lợi dụng dù biết họ đang lừa mình, chấp nhận mọi điều kiện xấu dù chẳng thấy lợi ở đâu. 

Tất cả chỉ vì lợi ích của tôi. Ấy thế mà mình còn chẳng thể nào tỏ ra biết ơn, đã vậy còn vùng anh ấy ra ngoài. 

…Có lẽ, mình cần xin lỗi.

Tất nhiên tôi không nói anh ấy là thánh mẫu, khá chắc phần nào đó cũng xuất phát từ lòng tự cao, từ sự kiêu hãnh của một quý tộc. Người nhà Vermilion ai chẳng vậy.

Đơn cử là tôi. “Vermilion, trò có thể lên thực hiện thí nghiệm này không?” Giọng của vị giáo sư vang lên, bắt tôi thực hiện một thí nghiệm lão vừa giảng.

Tôi chẳng nghe, cũng không cần nghe.

“Vâng ạ.” Tôi gật đầu, đi xuống từng bậc thang cho đến khi đến được bục giảng.

Ở tận vậy, tôi có thể thấy toàn bộ giảng đường rộng lớn, hiện đại có thể gọi là bậc nhất lục địa, tất thảy sáu mươi học viên. Họ làm gì cũng có thể nhìn thấy hết. Và có thể tên giáo sư này vừa thấy tôi lơ đãng nên đã gọi.

Tôi nhìn mặt hắn, cái mặt xấu xí ấy đang nhếch môi, từng nết nhăn gớm ghếc cứ lộ rõ mồm một.

“Kết hợp nhuần nhuyễn bốn nguyên tố để tạo ra một đòn hủy diệt?” Tôi khẽ gật đầu, giơ tay lên. Thông thường, người ta cần pháp trượng để tập trung ma lực và tăng độ chính xác. Còn tôi? Chẳng cần thứ đó.

Xem đây, lũ tầm thường. một nụ cười khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía trước.

Ma lực tụ lại từ trong tâm, những mạch ma thuật trong cơ thể tôi sáng rực một màu đỏ thẫm, lan tỏa khắp người, rồi dồn về lòng bàn tay.

Tôi bắt đầu bằng một lớp bụi mỏng - mỏng đến mức gần như vô hình - tạo bề mặt tiếp xúc rộng để hút thêm ma lực từ không khí. Rồi, với một cái vung tay, tôi gọi lên một lốc xoáy nhỏ ngay giữa lòng bàn tay, cuốn chặt lớp bụi vào tâm.

Điều khiển gió bằng tay không đã là thử thách, nhưng tôi không dừng lại. Tôi thu hẹp lốc xoáy, ép nó thành một cột xoáy nhỏ. Tay phải búng nhẹ, một tia lửa lóe lên. Tay trái niệm phép, mồi lửa lập tức bùng cháy.

Khi bụi, gió, và áp lực kinh hoàng hòa quyện với thuộc tính hỏa, một vụ nổ chói lòa bùng lên, nhuộm cả giảng đường trong sắc đỏ cam rực rỡ. Sóng xung kích quét qua, thổi bay những học viên chậm chạp chưa kịp dựng khiên phòng ngự. Cột lửa tiếp tục bốc cao, ngạo nghễ như một thanh kiếm lửa khổng lồ, cắt ngang không khí.

Tôi điều khiển cột lửa, dí sát về phía giáo sư, ánh sáng đỏ cam rực rỡ chiếu lên khuôn mặt lão. “Trò Vermilion, thế là đủ rồi! Dừng lại đi!” Lão hét lên, mồ hôi túa ra, lùi lại vài bước, mắt lộ vẻ hoảng loạn.

“Chưa đâu.” Tôi nhếch môi, bước chậm rãi về phía lão. “Em vẫn chưa dùng đến nguyên tố thứ tư.”

Với một cái búng tay, tôi kích hoạt tia điện trong lốc xoáy. Tay trái thả lỏng, tôi phóng nó đi. Cơn lốc lập tức hóa thành một quả cầu chết chóc khổng lồ, lao vút trong không khí, rực sáng một màu đỏ thẫm.

Ánh sáng ấy nuốt chửng cả giảng đường, xé tan sự tĩnh lặng giả tạo. Chưa kịp để ai phản ứng, một vụ nổ kinh hoàng vang lên, để lại một cái hố khổng lồ ngay giữa sàn đá.

Ngay cả lớp đá cường lực, kháng ma thuật cũng chẳng chịu được uy lực này. 

Hừ, như thế này chắc đủ để thổi bay con nhãi tóc vàng nếu nó dám động đến anh hai. Không ai được phép tổn thương Leonore nữa, nhất là sau những gì đã xảy ra ở dinh thự.

Tôi phải chuộc lại lỗi lầm ngày ấy… 

“À còn nữa thưa giáo sư, khi tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì đừng có gọi.” Tôi đặt tay lên vai lão già kia, lườm gã, mắt ánh hình viên đạn.

Tên giáo sư cũng chỉ biết im lặng gật đầu, người run như này sấy.

Và đó cũng là kết thúc của buổi học hôm nay, cũng chẳng có gì đặc biệt. 

Trên đường về, tôi nhận ra một điều - không, thực ra là từ sáng nay rồi. Toàn bộ thành phố chìm trong một bầu không khí lo âu kỳ lạ. Gương mặt mọi người đều ánh lên nỗi bất an khó tả. Dù đã chiều tà, không gian vẫn im lặng đến rợn người. Chuyến tàu ma thuật gần như trống trơn, chỉ lác đác vài học viên, không một bóng người khác.

Mọi chuyện phiền thật rồi đây, chẳng biết anh ấy có sao không nữa. Ôi, giá như mình lúc đó thuyết phục được Leonore, rồi cả hai trốn ra khỏi vương quốc có phải hay hơn không?

Mà ảnh cũng cứng đầu quá cơ. 

“Hừ.” Tôi thở dài, phịu má, bước nặng nề lên cầu thang dẫn đến căn hộ hai đứa đang ở. Nơi này đúng là tồi tàn, chẳng cách nào bào chữa được. Cầu thang gỉ sét loang lổ, tường bong tróc vữa, rỉ nước nhỏ giọt, hành lang chật chội ngập đồ linh kỉnh. So với dinh thự, nó chật hẹp và chẳng chút tiện nghi. Nhưng không khí ở đây, lạ thay, lại dễ chịu hơn nhiều.

Nói sao cho đúng nhỉ? À, tự nhiên. Không có đám họ hàng ăn bám, luôn miệng lải nhải lời đàm tiếu, cũng chẳng có lũ bợ đít vây quanh. Đó là điều tuyệt nhất.

Nhưng thật lòng mà nói, tôi nhớ đồ ăn ở dinh thự chết đi được…

“Ồ, về rồi à?” Tôi vừa đẩy cửa vào nhà, giọng Leonore đã vang lên, dửng dưng như mọi khi, kèm theo mùi cay nồng của món đậu phụ đang sôi trên bếp.

Anh đứng đó, miệng ngậm điếu thuốc còn cháy đỏ, ánh sáng từ ban công hắt vào khiến mái tóc bạch kim của anh như sáng lên. Cái gã này… 

Thôi, bỏ qua chuyện thuốc lá. Hôm nay anh về sớm hơn thường lệ, đôi mắt cá chết đỏ lừ vẫn mang vẻ chán đời quen thuộc, nhưng trông không có vẻ gì mệt mỏi.

Mừng quá… Tôi đã lo có chuyện chẳng lành xảy ra.

Nhưng Leonore, như thể không kìm được, lập tức trêu tôi. “Sao thế, có gì mà cười tủm tỉm thế?” Anh dập điếu thuốc, nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy vẫn gượng gạo, vương chút lo âu - chẳng còn trong trẻo như hồi nhỏ. Nhìn anh như vậy, tôi chẳng thể giận nổi.

“Hừ, ngươi không cần biết.” Tôi phịu má, bước vào nhà, tiện tay vung nhẹ, gọi một luồng gió ma thuật thổi bay mùi cay nồng ra ngoài, rồi ngồi xuống chiếc sofa giữa nhà.

Không phải tôi ghét mùi đó, chỉ là để nó bám vào quần áo thì phiền lắm. Nhưng Leonore lại hiểu lầm, tưởng tôi khó chịu. Anh gãi cằm, dù chẳng có ria, rồi quay sang hỏi: “Hừm, ăn gì không để anh đặt cho?” Ánh mắt anh lúc ấy tràn đầy quan tâm, lạ lùng thay, gợi tôi nhớ đến mẹ, dù hai người chẳng có chút máu mủ nào.

Tôi lắc đầu. “Không cần đâu. Ngươi nấu gì, ta ăn nấy.” Hôm qua, món anh nấu ngon đến mức tôi chẳng dám chê. Tôi biết mình kiêu ngạo, nhưng mặt dày ăn bám mãi thì chẳng ra sao. Tự dung tốn tiền đặt ngoài trong khi có thể nấu thì thật đáng trách.

“Vậy à?” Leonore liếc tôi một lúc, rồi quay lại tiếp tục nấu ăn.

Anh làm bếp với sự tập trung tuyệt đối, từng nhát dao sắc bén, từng chút gia vị được nêm cẩn thận, chẳng một động tác thừa. Mọi thứ đều chuẩn xác, như một đầu bếp chuyên nghiệp. Khi đã bắt tay vào việc, anh chẳng nói một lời.

Thực ra, Leonore là vậy với mọi chuyện. Anh giỏi gần như mọi lĩnh vực, trừ ma pháp. Nhưng ngay cả điều đó cũng không phải vì anh kém, mà chỉ do bẩm sinh giới hạn.

“Anh hai ơi, làm sao để thi triển ma pháp vậy?” Tôi vẫn nhớ như in lần đó, lần đầu tiên tôi thử thi triển ma pháp.

Hôm ấy, hai anh em đang chơi ở sân vườn - nơi tràn ngập cây xanh và hàng hoa bát ngát. Tất nhiên là do anh ấy lôi tôi ra. Bình thường, tôi bị nhồi nhét cả đống kiến thức vô dụng, chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

Leonore cũng vậy, âu là số phận của những đứa con quý tộc. Trông anh mệt mỏi, người đầy vết bầm từ những buổi luyện kiếm, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm. Nhưng dù vậy, anh vẫn nở nụ cười tự nhiên, ấm áp như ánh nắng. “Ờ, cũng đến lúc em học ma pháp rồi. Nhưng sao lại hỏi anh? Hỏi chị Kiara chẳng phải tốt hơn sao?”

“Hừm… chị Kiara chán lắm, lúc nào cũng ôm khư khư quyển sách, chẳng chịu chơi với em.” Hồi nhỏ, tôi đã thẳng tính, và có lẽ cái tính ấy dần biến thành kiêu ngạo như bây giờ.

“Vậy à?” Leonore đặt tay lên cằm, rồi xoa đầu tôi, cười khẽ. “Được rồi, anh sẽ dạy em lý thuyết. Nhưng nhớ hòa thuận với Kiara nhé, chị ấy tốt lắm đấy.”

Anh nắm tay tôi từ phía sau, nhẹ nhàng hướng lên bầu trời, và nói: “Học theo sách vở thì chán lắm. Anh sẽ chỉ em cách hay hơn.” Bàn tay anh ấm áp, dịu dàng… Hồi đó cũng thế, và giờ vẫn vậy. Dù anh có che giấu mình sau vẻ bất cần, lạnh lùng, hơi ấm ấy chưa bao giờ tắt. 

“Em hãy tưởng tượng nhé, ma lực không phải thứ gì xa vời.” Leonore nói, nắm tay tôi nhẹ hơn, như muốn truyền sự tự tin. “Chỉ cần em nghĩ, nó sẽ xảy ra.” Rồi anh thì thầm, hơi thở ấm áp lướt qua tai tôi: “Hỡi gió, hãy thổi đi.”

Hỡi gió, hãy thổi đi? Ngẫm lại, đó đúng là cách trẻ con để thi triển ma pháp. Nhưng với tôi hồi ấy, nó thật sự hoàn hảo.

“Hỡi gió… hãy thổi đi!” Tôi nhắm mắt, giọng hơi vấp, tưởng tượng một cơn gió mát lành trào ra từ bàn tay, nhẹ nhàng đủ để khiến những chiếc lá trên cây đung đưa.

Và đúng như thế, một luồng gió mỏng manh tuôn ra từ tay tôi, lùa qua cành lá, xào xạc. Nhưng dần, nó mạnh hơn và mạnh hơn, đến nỗi đánh gãy cả cành cây. Lực mạnh đến nỗi đánh ngược hai đứa xuống đất.

“Ô, được thật kìa!” Leonore reo lên, giọng đầy ngạc nhiên, chắc hẳn không ngờ tôi làm được ngay lần đầu. Nhưng rồi, tôi nhận ra mắt anh nheo lại, môi mím chặt. Một hơi thở dài khẽ thoát ra.

Hồi ấy, tôi chẳng hiểu tại sao anh lại buồn, lại thất vọng. Khi tôi hỏi, Leonore chỉ cười, nhưng là nụ cười gượng gạo đầu tiên tôi thấy trên gương mặt anh. “Haha, không có gì đâu.”

Chắc hẳn lúc ấy anh thấy cay đắng vì khiếm khuyết bẩn sinh. Dù ma lực của Leonore rất lớn, lớn nhất gia tộc, nhưng khi không sử dụng được nó thì cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Thật đáng tiếc. Nếu anh không phải chịu cảnh này, có lẽ mọi chuyện đã khác. Kiara không xứng làm người thừa kế. Chị ấy không bao giờ xứng.

“Nấu xong rồi, cô nương. Thôi lơ đãng đi.” Giọng trầm ấm của anh hai vang lên, kèm theo một cái chạm nhẹ lên vai, kéo tôi khỏi dòng hồi ức trở về hiện tại.

Anh đã dọn bàn ăn tươm tất từ đồ ăn, bát đũa, tất cả đều đầy đủ, chỉ chờ tôi chạm đũa vào. Nhìn kỹ, món ăn đã nguội đi một chút, nhưng gương mặt Leonore lại toát lên vẻ hài lòng, có lẽ là từ nấu xong, có lẽ vì trông thấy phần trầm lắng này.

Chờ đã… lẽ nào anh ấy cứ nhìn tôi từ nãy giờ?

“Ư…” Tôi rên khe khẽ, phịu má, lườm gã anh hai xấu tính này. “Đừng trêu người ta nữa!”

“Đang nghĩ gì thế?” Leonore hỏi, tay thoăn thoắt chia bát đĩa, ánh mắt khẽ lướt qua tôi, vừa tò mò vừa quan tâm.

Tôi ngoảnh mặt đi, thở dài. “Chỉ là mấy chuyện ở lớp thôi.” Nói với anh về những ký ức ngày xưa, thật lòng, tôi thấy ngại. Không chỉ vì sợ thừa nhận mình vẫn yêu quý anh, mà còn vì không muốn chạm vào cái tôi mong manh của Leonore.

Anh có thể chịu sỉ nhục, nhưng lại hay tự trách, luôn cho rằng mình sai. Nếu phải chê thì tôi ghét cái tính đấy.

Giá như anh quan tâm chính mình hơn thì tốt biết mấy. Những lời anh giải thích, tôi biết nó cũng chỉ là bao biện, nhưng đành thôi.

Và cứ thế, tôi bắt đầu ăn.

Tuyệt vời - đó là từ chuẩn nhất để miêu tả bữa ăn này. Nghe nói đây là một món mới được du nhập từ phương đông, ngay cả ở dinh thự tôi cũng chưa thử bao giờ.

Gia vị được nêm hoàn hảo, không quá mặn mà cũng không quá nhạt. Đậu được rán đến vàng ròn, sáng mỡ, vừa ngậy vừa mềm mà cũng vừa mọng nước, lớp vỏ bên ngoài thấm vị. Trái ngược với mùi nồng lúc nãy, nó không hề quá cay.

“Anh nấu ngon chứ?” Anh ấy bỗng hỏi, má chống lên tay. Trông đẹp trai và ga lăng đến lạ. Nếu không có cái vẻ tự ti và u ám ấy… Leonore cũng được đấy chứ? 

Trời ạ, trả lời sao đây? Sao hôm nay anh ấy quan tâm thế không biết?

“…Ngon… ngon lắm.” Tôi lẩm bẩm, vội lấy khăn che miệng, giấu đi gò má đang nóng bừng. Để Leonore thấy tôi xấu hổ thì chết mất!

Nhưng vô ích. Qua ánh mắt anh, tôi vẫn thấy rõ gương mặt đỏ ửng của mình phản chiếu.

Thôi, đủ rồi! Phải đổi chủ đề ngay. “Mà chuyện sáng nay thế nào? Kể ta nghe đi!” Tôi ho khan vài tiếng, giả bộ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng.

Mắt anh ấy lập tức liếc đi chỗ khác, cái vẻ lạnh lùng hằng ngày bỗng chốc trở lại. “Nhiều chuyện lắm, chỉ là sắp tới anh có thể vào học viện làm việc thôi.”

Vào học viện làm việc? Leonore á… hừm. “Là nhờ Laura à?” Tôi buột miệng nhắc tên con nhỏ tóc vàng đó. Không cần nghĩ nhiều vẫn biết ai đứng sau.

Leonore gật đầu, đứng dậy dọn bát đĩa, vừa rửa vừa nói, giọng trầm pha chút gượng gạo, động tác cũng lộ vẻ ngập ngừng. “Ừ, thầy dạy kiếm thuật, hay đại loại thế.”

Rõ là giấu giếm gì đó thêm rồi. “Có điều kiện gì đó, đúng không ngay cả là công chúa cũng chẳng có quyền lớn thế?” 

Leonore khẽ quay đầu nhìn tôi, anh lặng im một lúc như chìm trong suy nghĩ, vẻ mặt rõ đáng ngờ. Trúng phốc!

Tôi biết thừa tính gã này lúc nào chẳng vậy, luôn luôn giấu chuyện với người khác không chịu nói ra. 

“Hừm, được rồi, anh phải thi để vào, giúp anh với nhé Alicia.” Ồ, hôm nay nhận nhanh thế, mà gã vừa nói gì cơ?

Leonore vừa nhờ tôi giúp sao? Tôi không tin nổi vào tai mình. Gã anh hai với cái phức cảm hy sinh, chưa từng mở miệng xin xỏ ai bất cứ điều gì, giờ lại nhờ tôi?

Anh sẵn sàng vứt đi cái kiêu ngạo ấy sao?

“Nhờ… ta?” Tôi hỏi lại, mắt dán vào bóng lưng cao lớn ấy, cố chắc chắn mình không nghe nhầm.

“Ừ, em không nghe nhầm đâu.” Leonore đáp, giọng bình tĩnh. “Anh cần em giúp để qua kỳ thi này, thật đấy.”

“Tất nhiên rồi! Ta sẽ giúp ngươi hết mức có thể!” Tôi buột miệng, giọng hào hứng quá đà trước khi kịp ngăn bản thân mình lại.

Ôi… lỡ rồi.

Leonore quay đầu lại, cười mỉm trông rất khả ố và anh nói thế này: “Thế à? Thế thì phải thức đêm cùng anh rồi đấy.”

2942cc16-43ab-4642-98fd-9f7d9abd99c1.jpg

[note79587]

Ghi chú

[Lên trên]
Bonus ảnh minh hoạ dù hơi không liên quan.
Bonus ảnh minh hoạ dù hơi không liên quan.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thức đêm làm j ấy nhỉ :)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đương nhiên là học bài rồi :))
Xem thêm
@notaclone: không chỉ là học bài bthg đâu nhỉ 🐧
Xem thêm