Laura nghiến răng. Đôi mắt xanh của cô nheo lại, tia hình một viên đạn, bừng sáng lên trong cơn giận. “Bực thật! Cái tên khốn nạn ấy nghĩ mình là ai mà dám coi thường ta?” [note78578]
Cô chửi đổng, bước vội qua hành lang vừa hẹp vừa tĩnh lặng của hầm ngục. Giày đạp mạnh lên những mảnh lõi tinh thạch vỡ vụn, vang lên âm thanh khô khốc.
Lúc này trông Laura thật thảm hại. Tóc vàng bết lại vì mồ hôi và bụi ma lực, áo choàng rách tả tơi, loang lổ đất đá và sương đen. Cơ thể cô mỏi nhừ, ma lực cạn kiệt sau trận chiến căng thẳng với lũ Sói Vực Sâu.
Nếu đó là chưa đủ, con Golem ở cuối hầm ngục đã khiến cô phải xài hết thuốc hồi phục của mình.
Nhưng lý do lớn nhất khiến cô bỏ về không phải vậy, mà là sự đáng ghét của gã đàn ông tóc bạc đó.
“Hắn nghĩ ta vô dụng sao?” Tay cô nắm chặt quyền trượng, chặt đến mức gậy gỗ thế giới kêu lên ken két dưới áp lực.
“Thôi, một gã thô lỗ như hắn làm sao hiểu được ta là ai.” Laura tự nhủ, thở dài, mắt hướng về cổng đá phía trước.
Ánh sáng yếu ớt từ lối ra len lỏi qua khe đá, hắt lên hành lang tối tăm. Nếu không vì muốn bí mật tìm đồng minh, và nghĩ rằng mạo hiểm giả là một lũ lính đánh thuê rẻ tiền - có thể mua chuộc bằng mỗi lời nó, cô đã chẳng phải đặt chân vào hầm ngục ẩm mốc này.
Càng không phải chịu đựng sự sỉ nhục từ Leonore.
“Thưa công chúa, em đã nói từ đầu rồi, lũ mạo hiểm giả chẳng ra gì mà.” Yan, cô gái tóc đỏ đi phía sau, lên tiếng, giọng đầy vẻ khinh miệt.
“Cậy mình là lực lượng tự do mạnh nhất mà cứ ra oai, tốt hơn hết là thuyết phục những gia tộc chống đối thì hay hơn.”
Laura liếc Yan, lông mày khẽ nhíu lại. “Ừ, ta sai, được chưa?”
Cô gắt, bước chân nhanh hơn, vang vọng trong hành lang lạnh lẽo. Cô không muốn nói thêm, một phần vì kiệt sức. Phần khác, vì chỉ cần nghĩ đến Leonore thôi, cũng khiến cô bực tức.
Gương mặt vô cảm, giọng điệu mỉa mai, và cách chiến đấu của hắn khiến cô cảm thấy yếu đuối – tất cả như một cái gai đâm vào lòng tự trọng của cô. Là nhị công chúa, Laura chưa từng bị ai xem thường như thế. Ngay cả hoàng huynh Arthur, dù kiêu ngạo và chẳng mấy thông minh, cũng không dám chọc giận cô.
“Nếu không phải vì gia tộc Vermilion thì ta đã chẳng phải mệt như vậy rồi.” Laura thở dài tiếp, lông mày cô quặn lại.
“Nhưng mà nghe đồn rằng vị tiểu thư của nhà đó từ chối hoàng tử đấy, ngài thấy sao?” Yan tiếp chuyện, cô nhanh bước chạy đến gần Laura.
“Chẳng có ích gì đâu, một cá nhân đâu có đủ sức mạnh để thay đổi thứ gì.” Thế nên cô mới phải tìm đồng minh, khi các đại thần trong triều đình đã quyết định rằng Arthur dễ kiểm soát hơn. Vả lại, hắn ta cũng là đại hoàng tử.
Dù cô có xuất sắc đến đâu, chỉ cần hắn không làm gì quá ngu xuẩn và còn sống thì cô chẳng có cửa.
Thế mà lại gặp phải tên khó ưa như Leonore. Cô muốn khiến hắn hối hận, muốn hắn phải xin lỗi. Nhưng sâu trong lòng, cô biết gã không phải kẻ dễ đối phó. Và cô cũng biết thừa thuần phục một con thú như Leonore là không thể.
“Thà để hắn chết trong hầm ngục này còn hơn để kẻ khác có được hắn.” Laura thì thầm, ánh mắt lạnh như đá. Cô đã quyết định sẽ phá cổng khi rời đi, nhốt Leonore lại.
Hầm ngục sụp đổ sẽ nuốt chửng hắn, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thay đổi được điều đó.
Hầm ngục rung chuyển nhẹ, tiếng đá vỡ lạo xạo vọng lại từ xa. Nếu phải đoán thì Laura cho rằng đó là từ cuộc chiến của Leonore. Cô nghĩ hắn sẽ sống sót thôi, tự tin thế mà.
Laura bước tiếp, chắc mẩm với kế hoạch trong đầu. Nhưng khi cô gần đến lối ra - nơi mà vết nứt thời không dẫn ra ngoài đang ở, một bóng người kỳ lạ đã đứng đó từ trước.
Cô giật mình dừng bước, tay siết chặt quyền trượng.
Bóng người đó đứng im, mờ ảo trong làn sương đen dày đặc, tỏa ra luồng khí lạnh buốt, dáng vẻ không rõ là người hay quái vật.
“Kẻ nào?” Laura lùi lại theo bản năng, giọng hơi run vì ma lực đã gần cạn. Cô liếc Yan, thấy cô gái tóc đỏ phía sau cũng đang căng thẳng, tay nắm chặt gậy phép.
Gã không đáp, chỉ chậm rãi rút ra một thanh kiếm đen tuyền. Nó tảo ra luồng áp lực sởn gai ốc, như thể được rèn từ chính bóng tối của hầm ngục. Bề mặt thanh kiếm chứa đầy nứt vỡ, từ chúng, ma lực tím đậm trào ra, hóa thành ngọn lửa hắc ám bùng cháy.
Laura nín thở trước luồng tà khí áp đảo, mồ hôi túa ra trên trán, chảy xuống má. Không cần nghĩ cũng biết ý định của hắn, và ai sẽ thắng trong trận chiến này.
“Chết đi!” Bóng đen kinh hoàng lao tới, phi thân nhanh như hư ảnh.
Đầu óc cô rối loạn, cố tìm cách thoát thân. Nhưng gã quá nhanh. Một đường kiếm lưỡi kiềm lóe lên, chém ngay qua vị trí cô vừa đứng.
“Hả?” Laura ngỡ ngàng, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cơ thể đã bị hất văng ra, ngã mạnh xuống nền đá lạnh buốt.
May thay, Yan kịp dùng chưởng khí để đẩy cô ra xa, cứu cô trong gang tấc. Nhưng né được một lần chẳng có nghĩa lý gì. Họ phải tìm cách hạ gã này.
“Công chúa, chạy đi!” Yan hét lên, tay giơ gậy phép bắn ra một chùm lửa rực rỡ vào kẻ tấn công. Cô biết phép thuật ấy khó lòng ngăn hắn, nhưng ít nhất cũng tranh thủ được chút thời gian.
“Đúng rồi!” Laura vội lục túi, nhanh chóng lôi ra lọ cường lực năng lượng cuối cùng.
Đó là thứ cuối cùng cô có, và tệ hơn, nó đến từ Leonore. Cô nghiến răng, lòng ngập tràn miễn cưỡng. Nhưng trong tình thế này, khi ma lực cạn kiệt và nguy hiểm rình rập, cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cô ngửa đầu, nốc cạn lọ dung dịch xanh lam, chất lỏng óng ánh tràn qua môi, để lại vệt lấp lánh trên cằm. Hương vị đắng chát lan tỏa, khiến cô khẽ nhăn mặt.
Laura nghiến răng, chĩa quyền trượng về phía bóng đen trước mặt, dồn toàn bộ ma lực còn lại vào quả cầu tinh thể ở đầu trượng. Cô cũng đồng thời sử dụng một bảo vật của mình, tăng cường đầu ra của đòn đánh.
Quả cầu rực sáng, ánh sáng trắng lóa tụ lại. Rồi nó bùng nổ, tạo thành một tia năng lượng chói mắt, nóng rực, đủ sức thiêu chảy lõi ma lực của lũ Sói Vực Sâu.
Tia năng lượng rực rỡ lao vút đi, xé toạc không gian, nuốt trọn bóng đen kinh hoàng trước mặt Laura. Khi ánh sáng va chạm với bóng tối, chúng đối chọi kịch liệt, tạo nên một tiếng rít chói tai.
Làn sương đen bao quanh gã bị thiêu đốt, bốc cháy dữ dội, để lộ hình dáng thật bên trong.
Trong khoảnh khắc ánh sáng chói lòa và bóng tối sâu thẳm tan biến, Laura đã thấy nó - đôi mắt đỏ rực, tràn ngập hận thù của hắn. Nó không phải của con người, tà ác và mạnh mẽ như thể muốn xé nát linh hồn cô.
Tim cô thắt lại, một linh cảm lạnh buốt trườn qua sống lưng: cô biết mình sắp đối mặt với cái chết.
Con quái vật không gào thét, không điên cuồng. Nó chỉ lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm đen tuyền, những vết nứt trên lưỡi kiếm bùng lên ánh tím đậm, dữ tợn. Một luồng ma lực hắc ám tuôn trào, nuốt chửng mọi phép thuật mà Laura và Yan phóng ra, như thể chúng chỉ là những đốm sáng yếu ớt trước cơn bão bóng tối.
Hắn vung kiếm lần nữa, kiếm khí tím đậm bùng nổ, ánh sáng tím bao trùng hầm ngục. Ngọn gió chết chóc lao tới với tốc độ kinh hoàng, xé rách không khí bằng tiếng rít sắc lạnh.
“Yan!” Laura gào lên, giọng vỡ òa trong hoảng loạn. Cô siết chặt quyền trượng, dồn toàn bộ ý chí để gọi lên một lá chắn tinh thể. Lớp ánh sáng lấp lánh đáng lẽ phải hình thành tức thì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thế giới quanh cô như chậm lại, từng tích tắc kéo dài đầy đau đớn.
Lưỡi kiếm khí vô tình quét qua, chém ngang mái tóc đỏ rực như ngọn lửa của Yan. Nó dập tắt ánh sáng ấy, nuốt chửng cô gái trong một màn bóng tối sâu thẳm, lạnh lẽo. Tấm khiên của Laura chưa kịp thành hình đã vỡ nát, tan biến trong vô vọng.
Không gian đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Laura và âm thanh tí tách rợn người từ thanh kiếm nứt vỡ trong tay hắn.
Cơ thể Laura run rẩy, như thể mọi sức lực bị rút cạn. Đôi chân cô lảo đảo, không còn đủ sức đứng vững. Quyền trượng trượt khỏi tay, rơi đánh keng xuống nền đá lạnh buốt, mang theo ý chí chiến đấu của cô gái trẻ tan biến.
Tên đao phủ bước tới, từng bước chân nặng nề vang vọng như nhịp trống tử thần. Hắn kéo lê thanh kiếm đen tuyền, tử khí rỉ ra từ những vết nứt cọ xát mặt đá, tạo thành những tia lửa tím mờ ảo, như thể đang trêu ngươi con mồi trước lưỡi hái tử thần.
“A…” Đôi mắt xanh của Laura dán chặt vào hắn, mở to đầy kinh hoàng, không thể rời đi dù chỉ một giây. Tim cô đập thình thịch, như muốn vỡ tung lồng ngực.
Cô không biết hắn từ đâu đến, không hiểu hắn là ai, hay vì sao hắn nhắm vào cô. Những câu hỏi ấy giờ đây tan biến, chẳng còn ý nghĩa.
Chỉ một ý nghĩ duy nhất bám chặt lấy tâm trí cô: sống sót. Cô muốn sống, bằng bất cứ giá nào.
“Đ-Đừng… làm ơn, đừng giết tôi!” Laura khuỵu xuống, đầu đập mạnh xuống nền đá lạnh buốt, giọng run rẩy, ngắt quãng trong cơn hoảng loạn. Cô van xin, dù biết mình đang cầu khẩn một con quái vật vô cảm – Thật ngu xuẩn, cô biết thừa nó chẳng có tác dụng gì.
“Ta sẽ cho ngươi mọi thứ! Mọi thứ ngươi muốn!”
Cô gào lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hầm ngục, nhưng vô ích. Hắn vẫn tiến tới, bước chân chậm rãi, tràn đầy ham muốn giết chóc. Ngọn lửa tím trên thanh kiếm đen tuyền bùng cháy dữ dội, không hề suy giảm, như thể nuốt chửng mọi hy vọng của cô.
“Hậu duệ của lũ diệt chủng… nợ máu phải trả bằng máu.”
Cái bóng gầm lên, giọng khàn đặc, ngắt quãng, như thể mỗi từ đều rỉ ra từ một nỗi hận thù sâu thẳm, đè nén qua hàng thế kỷ.
Thanh kiếm đen tuyền lao tới, nhưng không vội cướp đi mạng sống của Laura. Hắn muốn cô phải chịu đau đớn, phải quằn quại trước khi gục ngã. “Các ngươi phải đau đớn, đau đớn như ta đã từng!”
Hắn gào thét, và với một nhát chém tàn nhẫn, lưỡi kiếm nứt vỡ xé toạc tay phải của Laura. Không phải một nhát cắt gọn gàng – nó nghiền nát da thịt, bẻ gãy xương trong một tiếng rắc kinh hoàng. Máu phun ra, nóng hổi, nhuộm đỏ nền đá lạnh lẽo. Laura gào thét, cơn đau như ngọn lửa thiêu đốt lan khắp cơ thể.
Hắn lao tới, bàn tay gớm ghiếc túm chặt tóc cô gái tội nghiệp, kéo mạnh khiến đầu cô giật ngược ra sau, cơn đau nhói lan khắp da đầu.
Nếu hắn đập đầu cô xuống nền đá, cướp đi mạng sống ngay tức khắc, có lẽ còn dễ chịu hơn. Nhưng không, hắn kéo lê cô như một món đồ rách nát, lôi về phía xác của Yan.
Khuôn mặt Laura méo mó, trắng bệch khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Thân thể Yan bị chém làm đôi, nội tạng trào ra, máu đỏ thẫm loang khắp nền hầm ngục lạnh lẽo, tạo thành một vũng đỏ sệt dính dưới ánh sáng mờ ảo.
“N-Ngươi…” Laura lắp bắp, giọng nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt xanh mở to, ngập tràn kinh hãi.
Tên đồ tể không dừng lại. Bộ móng đen tuyền sắc nhọn của hắn cào một nhát, xé toạc cánh tay trái của Yan. Tiếng thịt rách và xương gãy vang lên ghê rợn.
Hắn hé miệng, để lộ hàm răng ẩn sau lớp xương đen mờ đục, ngấu nghiến miếng thịt ngay trước mặt cô, tiếng nhai chóp chép hòa lẫn với hơi thở nặng nề của hắn, như thể đang tận hưởng sự đau khổ của con mồi.
Bất ngờ, hắn buông Laura ra, thả cô ngã xuống nền đá lạnh buốt, nhưng không phải vì chút lòng thương xót nào – không, điều đó quá xa vời với một con quái vật như hắn.
“Ăn.” Giọng khàn đặc của hắn vang lên, chỉ một từ, nhưng như lưỡi dao sắc lạnh cắt nát tâm trí Laura, khiến cô run rẩy dữ dội.
Cô không dám ngẩng lên nhìn hắn nữa. Lời ra lệnh kinh tởm ấy, thứ hắn vừa bắt cô làm, là điều Laura không thể tưởng tượng nổi, huống chi tuân theo.
“Ăn, rồi ta tha cho.” Hắn gầm lên lần nữa, giọng trầm thấp đầy đe dọa. Hắn ném mạnh cánh tay cụt của Yan xuống ngay trước mặt cô. Máu đỏ thẫm bắn tung tóe, văng lên mặt Laura, nóng hổi và tanh nồng, khiến cô nghẹn thở, dạ dày quặn thắt như muốn nôn mửa.
Laura dán mắt vào phần tay cụt trước mặt, đó từng là cánh tay mà cô luôn nắm lấy - là người bạn thân nhất của cô.
Anh mắt xanh đờ đẫn cô không thể rời đi, liên tục nhìn. Trái tim cô gào thét trong kinh hãi, đập liên hoàn. Nỗi sợ bóp nghẹt lồng ngực, khiến hơi thở cô trở nên ngắt quãng, run rẩy.
Cô không muốn chết. Không muốn nằm lại trong hầm ngục lạnh lẽo bên cạnh xác Yan, cũng không muốn chỉ còn là một đống thịt vô tri.
Tương lai của cô, Laura muốn tự nắm lấy nó, muốn được sống cho chỉ riêng mình.
Nhưng. “Ta từ chối.” Cô thì thầm, giọng yếu ớt, như thể dùng chút sức lực cuối cùng để khẳng định. Thà rằng chết như một con người, giữ lấy chút danh dự còn sót lại, còn hơn cúi đầu trước con quái vật và sa vào vực thẳm tha hóa.
“Vậy sao?”
Tên quái vật bật ra tiếng cười khàn khàn, ghê rợn, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vọng của Laura. Hắn giơ cao thanh kiếm đen tuyền, lưỡi kiếm bùng lên ánh tím rực rỡ, nóng rực như lò thiêu, thấm đẫm hận thù, sẵn sàng xé tan mọi thứ trên đường đi.
“Phập!” Thanh kiếm lao xuống, nhanh như lưỡi hái tử thần, nhắm thẳng vào Laura.
Nhưng… thanh kiếm không chạm trúng Laura.
Một lưỡi kiếm khác vung lên, chặn đứng nhát chém chết người trong gang tấc, tiếng thép va chạm vang lên chói tai.
Trước khi Laura kịp nhận ra, một bóng người cao lớn đã xuất hiện, đứng chắn trước cô. Mái tóc bạch kim rối bù, tấm áo choàng rách nát loang lổ bụi đất, máu xanh đặc sệt của anh ta phấp phới, tung bay trong luồng gió lạnh lẽo của hầm ngục. Bộ giáp cũ kỹ trên người anh ta nứt vỡ, đầy vết xước, minh chứng cho trận chiến khó khăn vừa rồi.
“Cút ra ngoài, nhanh lên!” Anh ta quát, giọng trầm nhưng dứt khoát. Không để Laura có dù chỉ một giây để suy nghĩ. Ngay lập tức, anh lao vào con quái vật bóng đêm. Ma lực tím rực bùng lên quanh người anh, lóe ra qua những khe hở trên bộ giáp như những tia sét nhỏ. Chuyển động của anh nhanh như chớp, mỗi nhát kiếm vung ra mạnh mẽ, dồn ép con quái vật lùi lại từng bước, tiếng thép và ma lực va chạm tạo thành những tiếng nổ khô khốc trong không gian.
“Vâng!” Laura đáp, giọng lạc đi trong cơn đau và hoảng loạn. Cô dồn chút sức lực cuối cùng, lảo đảo lao về phía trước, mặc kệ cánh tay cụt máu chảy lênh láng.
Cô không nghĩ ngợi, không thắc mắc, chỉ mù quáng tuân theo mệnh lệnh. Đôi chân run rẩy của cô đạp mạnh lên nền đá lạnh lẽo, hướng thẳng về phía ánh sáng mờ ảo của lối ra. Mỗi bước chạy làm vết thương nhói buốt thêm, tầm nhìn cô mờ dần.
Cánh cổng thời không mở toang, nuốt chửng Laura trong một luồng năng lượng xoáy dữ dội, kéo cô ra khỏi thế giới thực.
Hầm ngục rung chuyển dữ dội, những tiếng nổ trầm đục vang lên khi các vết nứt trên tường và trần mở rộng. Đá vụn từ trên cao đổ xuống, lăn lóc trên nền đất lạnh lẽo, hòa lẫn với bụi mịn và tiếng gầm của không gian đang sụp đổ.
Những thứ xảy ra sau đó, cô không biết. Bởi lúc thoát ra bên ngoài, Laura đã bất tỉnh vì mất quá nhiều máu rồi.


0 Bình luận