Soaring's Domain
Mộng Dực Trùng Thiên Mộng Dực Trùng Thiên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Trial For Awakening

Chương 15: Ngày Yên Bình Cuối Cùng (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,167 từ - Cập nhật:

   'Cái kia là cái gì? Một cái hộp sắt kín mít gắn liền vào bếp chính và biết phát ra hương thơm? Đậu xanh, còn cái hầm kia là gì mà để thất thoát ra hơi lạnh rợn người thế?'

   Tách biệt với tất cả, một cái cửa mở xuống phía xa kia nom có vẻ lạ, hẳn là nắp hầm, làm bằng gỗ sồi dày, gia cố chắc chắn vào bản lề khủng, kèm thêm tay nắm sắt gắn liền. Cái lãnh giá tại đó tỏa ra bên ngoài, cô đọng hơi nước nơi không khí tạo thành sương mờ mờ ngay nền đất, mới nhìn cứ tưởng ni-tơ lỏng. Vì ở hơi xa, cậu không ngửi thấy gì ngoài mùi khả nghi, có lẽ hiện hữu một cơ chế làm lạnh đẳng cấp nào đó ở dưới, cũng có thể là hầm chứa lương thực cấp đông.

   Bỗng một thanh âm rung đều lạ lạ phát ra đâu đó trong căn phòng: “Vù vù...” Làm Thiên Phi đang đăm chiêu ngơ ngác thì bừng tỉnh quay lại. Cậu nhìn quanh một lượt và phát hiện cái tiếng động như nồi áp suất thoát khí khi nấu nướng ấy vậy mà lại bắt nguồn từ chiếc hộp sắt kín mít ban nãy. Không hé lời, chỉ chăm chú nhìn, cậu phát hiện ra nó trông na ná cái lò vi sóng. Chỉ là nó dường như mang phong cách cổ lỗ sĩ hơn, một kiểu cổ lỗ sĩ quý tộc và không có chỗ tựa tựa kính trong suốt để dòm ngó tiến độ, đồng thời hình như nó đang “sinh khí”. Đúng, sinh khí theo cả nghĩa Hán Việt lẫn Việt thuần, giống hệt đang tức giận rồi phát ra khí nóng, cậu còn nghi ngờ nó sẽ nổ tung do tăng áp suất nhanh.

   “Ôi chao, nó không dừng lại thì bánh sẽ cháy khét mất!” Katarina vờ tỏ vẻ tiếc nuối, cô giả bộ quở trách, réo tên con gái mình: “Cũng tại Clara hấp tấp gạt cần chỉnh nhiệt độ quá tay.”

   Chỉ thấy Clara lo lắng, con bé há miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng buồn tủi nhìn vào cái hộp sắt như thể bữa ăn ngon trước mắt bị phá hỏng. Cảnh tượng xị mặt này quả thật là hiếm có.

   Ting

   Đúng lúc này, tiếng ting ting nhẹ nhàng phảng phất cất lên báo hiệu cho việc gì đó đã được hoàn thành, nhưng điều ấy chỉ càng làm sự nôn nao trong lòng tăng mạnh. Clara nhảy xuống khỏi đùi Katarina, bàn chân chuẩn bị tiến bước, đang lúc muốn đi đến xem thì bị Katarina dùng tay bế hẳn lên, đặt lại bị trí cũ. Cô xoa đầu đứa con đang sốt ruột, nhẹ an ủi, còn đưa ra lý do:

   “Chưa để nó tự động làm mát nhanh thì nguy hiểm lắm. Chờ một lát đã nhé, rồi anh Eric sẽ lấy ra cho.”

   “Vâng.” Clara hụt hẫng.

   “Khoan, tại sao lại là con?” Thiên Phi ngơ ngác vì ngồi không cũng dính đạn.

   Rốt cuộc, Katarina chỉ mỉm cười mà không đưa ra câu trả lời. Sau một lát, cô hướng dẫn người con mình cách lấy bánh sao cho chuẩn: “Không cần gì nhiều, chỉ việc lấy găng tay rồi cầm nó ra thôi.”

  Đồng thời, trong quá trình giảng dạy vỏn vẹn một hai câu, có một hơi nóng nhẹ tỏa ra, nguồn gốc từ cái hộp sắt, bao trọn cả căn phòng, làm nhiệt độ trung bình tăng lên đáng kể. Và đến nhanh đi cũng nhanh, vỏn vẹn vài khoảnh khác tí tẹo, gian bếp lại nguội lạnh đi trông thấy. Thiên Phi nhanh chóng nhìn đến cái hộp sắt để xem xét, nó hết “sinh khí” rồi!

  Thiên Phi đưa mắt nhìn Katarina đang thư thái, xong lại nhìn đến cái hộp sắt rồi nuốt ừng ực nước bọt nơi cổ họng. Rốt cuộc, sau một thì giờ bé giành riêng cho cuộc đấu tranh tâm lý nhỏ, cậu đi ra khỏi chỗ, lấy găng xỏ vào đôi tay trần rồi đến gần hộp sắt. Thiên Phi cẩn trọng huơ huơ tay vài lần trên cục kim loại nặng nề mà không để ý rằng có hai người đang nhìn. Khi nhận thấy nó vậy mà thật sự đã nguội lạnh cách kì lạ, cậu mới chậm chạp mở nó ra. Một lát loay hoay qua đi nhường chỗ cho cái vui vẻ, chỉ thấy Thiên Phi nở nụ cười đượm vẻ tươi tắn rồi lấy ra chiếc bánh bông gato mềm mại, màu sắc sáng láng được gói ghém cẩn thận nửa dưới bởi giấy bạc, to bằng cả khuôn trăng và quan trọng nhất là không bị cháy khét như lời lẽ của Katarina.

   ‘Khoan, tại sao mình lại vui? Hình như là hai người nữ kia đã quên mất còn một món tráng miệng nữa rồi đi làm cái này. Không thể chấp nhận được!’

   Dù thế, Thiên Phi dễ dàng vẫn bỏ qua hiểu nhầm lặt vặt kia với hai mẹ con kia. Dẫu sao, đến thế giới này rồi thì cái dinh thự này hẳn cũng là nơi duy nhất chứa chấp cậu, không nên giữ hiềm khích mặc cho có là nhỏ nhất.

   Clara thấy thế liền hớn hở, lần nữa nhảy ra khỏi đùi mẹ rồi chạy đến gần anh trai với bộ mặt rạng rỡ. Con bé linh hoạt nhanh chóng đã ở ngay bên cạnh chiếc bánh.

   “Cho em xem với.” Clara bám vào cẳng tay đang nâng đỡ chiếc bánh gato, kéo xuống. Xong chẳng nói chẳng rằng mà lấy ngón tay sờ vào, làm Thiên Phi giật mình mà mang nó ra xa.

   “Không nóng đâu mà.” Clara phơi phới lên tiếng.

   Nghe vậy, Thiên Phi nghi ngờ, rồi đành tháo găng tay ra, để bản thân thử nghiệm trước mới yên tâm để cô em gái nhỏ này hành động được.

   “Xác thực là khá ấm áp, ăn rất vừa miệng. Là mẹ làm sao?” Thiên Phi bứt lấy một phần bánh bỏ mồm, vừa nhai ngon lành vừa lải nhải.

   “Ừm, tiệc trà thì phải có bánh gato ăn kèm tráng miệng chứ.” Katarina hài lòng gật đầu.

   “Cho em thử nữa!” Clara nhanh nhảu cũng dùng 2 ngón kẹp lấy một phần nhỏ rồi thưởng thức cách hạnh phúc.

   Thiên Phi bỏ bánh trên bàn gỗ dài, dự tính nghe chỉ thị từ Katarina xem làm gì tiếp theo. Cô ấy vươn vai, khỏe khoắn đứng dậy sau khi thoát khỏi cái gánh nặng nhỏ ở đùi, rồi đi đến giở túi vải ra nhằm xem xét thành quả cậu con trai kiếm được.

   Thoáng thấy cô gật đầu, lấy đồ đạc ra, thạch, trà, mật ong để một bên, sữa, đường để một bên. Rồi cô loay hoay mở từng thứ một ra kiểm tra, nào là ngửi thử, lấy thìa vét lấy một chút rồi ăn. Tất cả đều ổn và đủ chất lượng, đủ để cô công nhận phần nào.

   Qua một lúc lưng chừng, Katarina lục lọi cái tủ gỗ giản dị ở phòng, tay cầm chiếc tạp dề mỏng mặc lên người, vén tóc qua vai, làm thành chỏm gọn ghẽ trên đỉnh đầu, đoạn kết tóc nói: “Eric đợi một lát rồi làm trà sữa nhé. Để mẹ xong công đoạn đầu tiên của làm kem phết đã, chắc khoảng 1 khắc thôi.”

   “Vâng.” Thiên Phi đáp đang lúc trọc ghẹo em gái và bị véo má nhẹ. Thoáng chốc, khi nghe thấy mình được nghỉ ngơi chút ít, cậu liền bỏ việc trêu Clara sang một bên. Thiên Phi bảo bản thân đi vệ sinh rồi chạy ra ngoài, hướng phòng của Wilfred ở tầng 2 đi tới. Chà, mới một đêm không gặp mà nhớ người cha rẻ tiền quá đi.

   ‘Chắc hẳn ông cha rẻ tiền cũng nhớ con trai ổng như vậy, nên hẳn sẽ đồng ý cho mình vào thư phòng thôi, haha...’ Thiên Phi nghĩ mớ.

   Rảo bước trên cầu thang, xong rồi thì chậm chạp đi bộ thanh thản tại hành lang dẫn đến căn phòng mà cậu cho rằng của cặp vợ chồng công tước. Thiên Phi còn ngắm nghía lại khuôn mặt mấy đời nhà Eldoria treo ảnh thờ trên tường, dù đã nhớ hết bọn họ. Cậu chạm vào khuôn tranh, sờ nét vẽ, cũng thử làm nhà bình luận hội họa với mục đích nhận xét ba tác phẩm nghệ thuật nơi đây.

   Upton d’Eldoria - cha của Wilfred. Đại khái, vẽ xấu nhưng được cái nhìn rõ mặt, mặc áo quý tộc.

   Isher d’Eldoria - cha của Upton. Đại khái, vẽ xấu, không nhìn rõ mặt, trang phục bình dân giản dị.

   Oberon d’Eldoria - cha của Isher. Đại khái, giống tranh ông cố Eldric.

   Chẳng mấy chốc, vì thì giờ đã được giết nhờ cuộc đáng giá công tâm, Thiên Phi giờ đây đã đến nơi. Ngay cửa phòng ngủ của Wilfred, cậu bất giác nhớ lại tình huống bị gây áp lực hôm qua khiến bản thân dừng lại bước chân chập chững. Cảnh tượng ấy đúng là đã khiến tinh thần gặp khó khăn, giờ nghĩ lại thôi cũng rùng mình mà phải cất những suy tư vớ vẩn đi. Trước khi gõ cửa, cậu cố tình sửa soạn chỗ giấu kín dao găm, để nó vào trong sâu hơn.

   Cộc cộc cộc...

   Không có tiếng đáp lại.

   “Cha thân mến!” Thiên Phi hắng giọng trang nghiêm, kính cẩn gọi. Vẫn không có tiếng đáp lại.

   “Cha ơi!” Thiên Phi hơi ngạc nhiên vì câu trước đó chưa được phản hồi, liền nâng cao âm lượng. Song, mọi thứ y nguyên như cũ, trừ tay nắm cửa kêu cọt kẹt liên hồi vì bị Thiên Phi tra tấn xoắn vặn nhưng không xi nhê. Có lẽ Wilfred đã mở mắt rồi và đang ở văn phòng làm việc, nhưng sao ông ấy thức giấc mà không chào hỏi vợ con một tiếng rồi đi ăn sáng nhỉ? Ban nãy Thiên Phi đi qua phòng ăn, cơ bản thì không thấy bóng dáng nào. Thôi thì đi lại lần nữa và tiếp tục bình phẩm mấy thứ tranh giấy bị vấy bẩn bởi mực sơn dầu cũng ổn áp.

   Bước chân lúc này rõ ràng đã linh hoạt hơn, Thiên Phi một mạch thẳng tiến tầng 3, đôi khi đang đi còn để ý đồng hồ thời gian đặt tại góc trên cùng phía xa nơi cuối tường hành lang. Rồi chóng vánh, cậu hiện đang ở cầu thang và có vài thứ lọt vào tai cậu, vài tiếng sột soạt bước đi hấp tấp, nho nhỏ loáng thoáng kèm theo âm gõ cửa vang rền. Xem xét ra thì đúng hướng nơi Wilfred đang ở.

   Khi lên đến nơi, đúng lúc thấy một hầu nữ phía xa tít trong hành lang đi ra từ cửa văn phòng, thoạt nhìn mờ mờ qua gọng kính thì người ấy chẳng mang theo gì như thường thức là chổi hay cây lau nhà. Cô ta mặt không biến sắc, tâm trạng bình thản, thư thái bước đi. Hai người mặt đối mặt, từ từ lại gần nhau rồi bước qua, khúc đi qua lưng chừng thì hầu nữ quay lại chào hỏi: “Thiếu gia lên đây làm gì vậy?”

   “Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi cô sao?” Thiên Phi làm ra vẻ mình mới là chủ nhân, hỏi ngược.

   “Dạ, nô gia mang đồ vật được người ta gửi cho gia chủ thôi. Ngài đừng nghĩ nhiều!”

   “Ừm... ta đùa thôi.” Cậu quay mặt về phía trước, bỏ qua câu hỏi trước đó từ hầu nữ, đi tiếp.

   Chỉ trong nháy mắt đã tới trước cửa, còn kèm theo tiếng bước chân rất tự tin nên hẳn Wilfred sẽ nhận ra rằng con trai hắn đang đến đây. Thiên Phi cần làm ra vẻ tự tin để đối mặt với ông ấy, đương nhiên rồi, phải ngay từ thứ căn bản như bước chân cũng phải đều đặn mà thể hiện phong thái. Thiên Phi gật đầu hài lòng trước biểu hiện bản thân, cậu lần nữa coi lại chỗ để dao găm và định gõ cửa.

   Tuy nhiên đang lúc chuẩn bị làm, một uy áp kinh hồn bạt vía từ bên trong phát ra, cực kì mạnh mẽ, khủng khiếp đến đáng ghê sợ. Nó chẳng kiêng nể gì mà trực tiếp thẩm thấu vào hình hài nhỏ nhắn, làm mình mẩy thân thể Eldric run lên cầm cập. Thiên Phi trực tiếp bị dọa cho hãi hùng, tay phải vốn định gõ cửa giờ đã bay loạn, ngón tay cách bản gỗ nửa phân tấc rung động trên lề, đập vào nó liên tục phát ra tiếng trống nhỏ du dương như nốt điệu của bản ca khó nghe.

   

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận