Soaring's Domain
Mộng Dực Trùng Thiên Mộng Dực Trùng Thiên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Trial For Awakening

Chương 13: Ngày Yên Bình Cuối Cùng (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,011 từ - Cập nhật:

   Còn về quản gia thì ai mà biết được, có lẽ đi thực thi nhiệm vụ bí mật?

   “Chẳng phải 27/10 là ngày sinh nhật của con sao? Không chỉ là sinh nhật mà còn phải là ngày mừng cho con thức tỉnh nữa.”

   “Ừm...” Katarina hơi lộ ra nụ cười nơi khóe môi như thể mừng thay cho con trai, rồi hiếu kỳ hỏi: “Nhưng liên quan gì tới Wil và quản gia?”

    “Bố thì con không rõ nhưng có lẽ quản gia đi phân phát thư mời dự yến tiệc chăng?”

   Katarina nhẹ gật đầu, dường như đã chấp nhận câu trả lời đó làm đáp án, mới sáng sớm, cô không có sức để lo lắng nhiều. Và cũng không có sức để vui vẻ lên, hẳn Thiên Phi đã thất bại trong nhiệm vụ Clara giao. Cậu hơi hoảng, cảm giác như rụng rời người khi nghĩ đến cảnh cô bé trong vòng tay sẽ kéo má mình tiếp. Nhưng đủ hai bên rồi nhỉ, đâu còn chỗ khác để thỏa mãn cơn bão ocd?

   Để nhanh chóng cứu vãn tình hình của bản thân, Thiên Phi ra vẻ háo hức, cất giọng đủ to để cả 3 nghe rõ dù ngữ điệu giống hệt đang nói nhỏ, rằng đây là bí mật đấy.

   “Ở quận Toulouse, con được thưởng thức một món tráng miệng ngon lắm. Nghe người ta bảo là trà sữa, thấy tên gọi lạ lẫm thì con liền hỏi cách làm ngay. Đại khái cũng biết sơ qua rồi. Nên tí nữa, nếu đủ nguyên liệu, con làm món này cho mọi người có được không?”

   Clara nghe đến tràng miệng thì phấn khích, muốn nhảy cẫng lên, song vẫn nghi ngờ tay nghề của ông anh trai. Trước đây, con bé chưa từng thấy Eldric nấu ăn bao giờ, ngay lúc này lại đòi làm món tráng miệng ư? Không phải là đang cố đầu độc mọi người chứ?

   Clara lên tiếng, phũ phàng nêu quan điểm: “Klara nghi ngờ tay nghề của anh hai.”

   Thiên Phi chau mày: “Thế thì lát nữa thấy ngon quá đừng có đòi thêm đấy.”

   “Haha...” Vẻ mặt Katarina tươi tắn hơn hẳn so với ban nãy, cô không nhịn được mà phát ra tiếng cười đùa, cũng hùa theo lũ trẻ. “Phải làm dư ra một phần cho Wil nhé. Nếu được thì mẹ cũng có thể phụ giúp.”

   Thế là một cuộc thảo luận, về cách làm món tráng miệng, nho nhỏ trước bữa bắt đầu. Cũng là lúc Thiên Phi tìm kiếm chút thông tin ít ỏi về thế giới này, cậu nhân cơ hội hỏi thông tin từ Katarina về vài nguyên liệu.

   Khá bất ngờ khi tất cả những thứ đáng ra không nên có ở thời Châu Âu Trung Cổ thì lại hiện hữu ở đây, cô còn nói ra được vài công dụng, đặc tính của chúng. Như ca cao, vanila, bơ,... ngoài ra, có lẽ là lỗi của Thiên Phi khi đáng ra không nên đề cập đến “trà” vì ở Châu Âu Trái Đất, mãi về sau nó mới du nhập từ Trung Hoa về. Và cũng phần nào cho thấy mức độ hiểu biết của cô với nấu nướng, ai dè, phu nhân công tước là một nữ công gia chánh... Hoặc không, cái món ăn ngập biển mặn hôm qua nếu là do Katarina nấu thì Thiên Phi sẽ thẳng thắn nhận xét như vậy!

   Đang lúc say sưa thăm dò, tiếng kút kít đâu đó ngoài hành lang vang vọng. Thanh âm loang lổ, từ từ to dần, báo hiệu cho một bữa sáng ngon nghẻ. Hoặc không, nếu nó mặn chát như hôm qua.

   Thiên Phi bất giác lo lắng cho vị giác của bản thân, bất đắc dĩ hỏi: “Sẽ không mặn như hôm qua chứ?”

   Katarina ngạc nhiên, nói: “Sẽ không đâu. Muối hiếm lắm. Biết hôm qua con về nên mẹ mới cho nhiều một chút đấy. Mọi khi con vẫn khen mà, sao hôm nay lại tỏ ra ghét thế?”

   Vừa dứt lời, thâm tâm quặn lại, nhắc nhở cô về căn bệnh lạ lùng con trai đang mắc phải. Bất chợp, cô lo toan thốt lên: “Không phải là cả sở thích cũng quên mất đó chứ?”

   Thiên Phi vừa nghe đã dàn xếp che đậy, giờ chỉ việc nói lảng nguyên do: “Haha,... đời nào người ta có thể quên mất sở thích chứ! Nói thật một chút, con xưa nay đều là vì cái tính hiếm có của muối nên mới tỏ ra thích thú gia vị mặn mòi đó.”

   Tất nhiên, câu lấp liếm qua loa đấy không giấu được Katarina, nhưng cô đã tự làm nó ém nhẹm đi bằng việc bỏ ngơ, dù vẫn để trong lòng. Tâm trí không khỏi dấy lên những suy tư ngờ vực, dù thế, vẫn dùng cái niềm tin vào lời lẽ mà cô nhớ rõ: “Sẽ ổn thôi!” của cậu con trai hôm qua, để xoa dịu nỗi liềm.

   Thế là suýt soát, cứ ngỡ như bữa ăn sẽ ảm đạm, tuy nhiên, bằng cách nào đó, nó vẫn cầm chừng được và 3 mẹ con có một cuộc trò chuyện rôn rả nhẹ nhàng khi dùng bữa với nhau.

   ‘Ngon quá! Thiếu muối thì nhạt nhẽo nhưng ngon hơn nhiều, tay nghề của Katarina tuyệt vời ghê... Nhưng tại sao muối lại hiếm nhỉ?’ Vài mảnh vỡ vụn bé của suy nghĩ thoáng hiện qua rồi bị Thiên Phi gạt đi. Thật không đáng khi để cái tâm trí đáng giá này bị đau đớn chỉ bởi vì mấy món gia vị nội trợ.

   ...

   - Giữa khắc thứ 7 canh Kim (07:15), tại thị trấn Eldoria, quận Bascal-

   Nếu tựa như Trái Đất, cụ thể là miền bắc Việt Nam, thì mùa màng nơi đây hiện đang chớm hạ. Trời chói trang và kín gió, đất rợp bóng cây cối ven lề và tĩnh lặng, còn lẫn cả cái du dương âm hưởng xào xạc của âm thanh tháo vát ngày mới. Bên cạnh đó, phố phường tưởng chừng phải đông nghịt nhưng lại không giống lẽ thường mà vắng tanh bóng người. Dù thế, lạ thay, nơi thị trấn này vẫn văng vẳng đâu đó bên tai tiếng rôn rả. Đây đó những thanh âm êm dịu trò chuyện giữa người với người len lỏi qua kẽ hở của bức tường gạch dày cộp, đằng kia phủ sóng bằng tiếng ca hợp xướng ríu rít của đàn chim đậu trên mái nhà, còn xa xăm hơn nữa thì lỗ tai sẽ bị tra tấn không thương tiếc bởi bản nhạc vỗ cánh dày đặc do mấy con ve sầu đực chết tiệt tới kì. Tất cả hoà lại, mang cho cái địa điểm trống rỗng này một hồn điệu riêng biệt với thế giới ồ ạt ngoài kia.

   'Say nắng sắp chết đến nơi rồi mà còn bị thủng màng nhĩ nữa. Hồn điệu cái khỉ khô.'

   Ấy vậy mà, hiên ngang tại đây, vẫn để lọt ra bốn người đi tới đi lui. Xen giữa đó, một tên con trai ẻo lả lọt thỏm giữa một phụ nữ, một thiếu nữ, và một nhóc con, đang ngó nghiêng mọi lẻo đường, ngóc ngách. Hệt như ăn trộm. Họ cất giấu bản thân trong chiếc bóng bị lãng quên của hai cái ô dù, Thiên Phi đi cùng một hầu nữ, Katarina che chở Clara. Bốn người ấy đang đi mua sắm.

   Thiên Phi vốn chẳng ưa gì cái bộ môn này nhưng bị ép đi với mẹ vì nhà đúng lúc hết cả trà lẫn sữa, tất nhiên cũng thiếu mấy món khác nữa và cậu bị bắt gia nhập chỉ bởi phải chuẩn bị cho bữa tráng miệng. Không thì chắc là phụ bê đồ? Ô thế còn nhóc con Clara kia dõi theo làm cái gì vậy? Ai mà biết được, con bé tỏ ra thích thú, đòi đi cùng khi thấy cả mẹ lẫn anh hai đều đi, bởi không mấy khi có dịp thế này. Thông thường, như Katarina kể trong lúc dạo quanh, nếu như cô nấu ăn mà mà thiếu nguyên liệu thì sẽ nhờ cái cô hầu nữ, người mà đang đi cùng, đi mua và cô vẫn ở dinh thự. Cho nên dịp này, ngay cả với Katarina cũng hiếm thấy.

   “Cái gì? Con phải trông chừng Clara và đi mua sữa với trà sao? Đổi người được không?” Thiên Phi hoảng hốt ngay trong lúc di chuyển khi được giao nhiệm vụ. Cậu rướn người, lùi vài bước trong cái màng bảo vệ nhỏ bé được tạo ra từ chiếc ô trên tay hầu nữ, thành thử ra dính phải chút nắng. Đôi khi, cậu cũng không được minh mẫn lắm... không, tần suất cái “không được minh mẫn” phải là thường xuyên.

   Nhưng gần như ngay lập tức, cậu minh mẫn lại rồi, bằng chứng là đã thành công thuyết phục Katarina rằng nên để Clara đi ở nhóm hai người họ, còn con trai cô chỉ việc nhận lấy dù dự phòng và đi một mình. Sau thống nhất ý kiến và nhận được chỉ dẫn cửa hàng cần đi, Thiên Phi tách nhóm tại một ngã ba hình chữ T.

   Giờ đây, không chỉ thoát khỏi cái gánh Clara, cậu còn được tự do đi đây đó. Katarina cho tận 100 Rion, Thiên Phi còn mang theo 100 Rion nữa, đâu thể cứ thế mua sữa với trà rồi đi về được. 

   Kế đó, đang lúc thoải mái vung mình mẩy, đôi lúc bấp chợp đưa tiền lên ngắm nghía vẻ đẹp đậm đặc khí chất sang trọng. Bỗng, Thiên Phi lo lắng, không ngừng liếc quanh, đảo mắt hết mọi chỗ, trên người mang nhiều tiền thế còn đi một mình, ngộ nhỡ gặp cướp giật thì sao? Đi sát bên lề, lâu lâu sẽ có một con hẻm sâu, rất có thể sẽ bị trấn tiền ở đấy.

   ‘Nghĩ nhiều rồi, trời nắng ngày nghỉ, đến người làm kinh doanh còn chẳng muốn ra khỏi nhà, lấy đâu ra người giàu cho bọn trộm hành nghề nên bọn chúng sẽ không manh động vào hôm nay đâu. Chưa kể chỗ này là thị trấn quanh dinh thự, bọn chúng ngon thử động vào mình xem. Haha, có ông cha công tước bảo kê nên phải ra oai tí mới được!’

   Thế là kiêu ngạo lại hoàn ngông cuồng, dù không còn cầm tiền vung vẩy nữa nhưng vẫn hiên ngang tiến bước, Thiên Phi chẳng sợ sệt cái gì. Vài khoảnh khắc có con mèo hoang chạy ngang qua sủa loạn, cậu liền gầm gừ lại với nó rồi đuổi theo. 

   Chẳng mấy chốc đã đến địa điểm cần đến, là một cửa hàng tạp hóa chui lọt giữa những gian nhà cao ráo. Cửa khẽ hờ mở nửa vời mà không nhúc nhích, đôi khi còn phả hơi lạnh từ trong ra, như thể bị đóng băng. Thiên Phi không chần chừ, liền tiến vào trong, và đúng như cậu nghĩ, chẳng có cái gì đặc biệt. Các món hàng chỉ là những đồ dân dụng bình thường, không có chút đặc sắc nào. Dường như Thiên Phi phải mau chóng mua đồ rồi đi đến chỗ khác xem vài món thú vị.

   Cậu hét lên để người phụ nữ ở sâu trong nhà nghe thấy.

   “Bà chủ?... Bà chủ đâu rồi?”

   “Đây, ngay đây, chờ chút.”

   “...”

   “Cậu trai trẻ muốn mua gì?”

   Bất giác, Thiên Phi nhướng mày vì cô ta không nhận ra thân phận của cậu, nhưng rồi cố đè nèn tính kiêu căng đi. Bởi như vậy là không được, kẻ ngạo mạn thường chết sớm, dù có hậu thuẫn đi nữa thì như chỉ càng giống phản diện hạng ba mà thôi.

   “Sữa tươi với lá trà hảo hạng bán như nào? Có đường không? Mật ong thay đường cũng được.” 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận