Soaring's Domain
Mộng Dực Trùng Thiên Mộng Dực Trùng Thiên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Trial For Awakening

Chương 11: Lừa Dối

0 Bình luận - Độ dài: 2,173 từ - Cập nhật:

   Khi lời lẽ ấy lọt vào tai Wilfred, cũng là lúc áp lực mà Thiên Phi phải chịu giảm dần. Ông ấy ủ rũ thấy rõ, không nói lời nào. Do đó, Thiên Phi tự biết bản thân phải nói tiếp, khai ra xem bản thân đã lừa Wilfred cái gì.

   Xác thực Thiên Phi chưa từng nghĩ sẽ có trường hợp này, bởi không biết độ sâu nông cạn của người cha này ra sao. Và tại trong sách Sơ Yếu Ma Pháp, Nhật Ký không nhắc đến, nên Thiên Phi chẳng ngờ rằng ông cha lại có thủ đoạn này. Có lẽ thuộc vào lĩnh vực Thông Linh, khả năng nhỏ hơn thì là lĩnh vực Ánh Sáng.

   Dừng khoảng chừng vài thì, cậu cố nhớ lại toàn bộ lời thoại phát được phát ra từ đầu đến giờ, đồng thời kỹ lưỡng xem xét thử xem câu nào trở thành lời nói dối thì tốt nhất. Xong, không theo lẽ thường như vừa ngẫm, hỏi.

   “Trước đó thì cha cho con biết tại sao người nghi ngờ con được không?”

   Wilfred hơi mỉm cười, song chóng vánh làm bộ thản nhiên, đáp: “Bởi ta là Wilfred, là cha của con.” 

   Thế là ông nhận được cái ánh mắt tràn chề sự không hài lòng của Thiên Phi cùng với một cái lắc đầu nhẹ tâng. Wilfred nhìn thằng con quý tử, chỉ biết thở dài.

   “Mẹ con không được linh động hay suy tính kỹ càng cho lắm, nên con nghĩ cái tính soi xét kỹ lưỡng tình huống của con thừa hưởng từ ai?” Wilfred đan xen hai bàn tay phát ra tiếng kêu sột soạt, rồi giải thích: “Một số cái con nói thật sự là khó tin. Cái gì mà mất ký ức? Con có biết nó là một trong những dấu hiệu thức tỉnh Thông Linh không? Nhưng rất khó có thể, bởi người Thông Linh toàn kẻ điên chứ không đời nào lại tỉnh táo như vậy. Cho nên chỉ có thể coi như con bị cái bệnh kì cục này mà soi xét.” 

   “...”

   “Thành thật mà nói, mọi thứ mà con tiết lộ xem xét một cách tổng thể thì y như con là gián điệp hay gian tế nào đó đang viện một cái cớ ngu ngốc cho trường hợp hắn bị phát hiện vậy. Có điều, nghe thôi thì khá đáng tin.”

   “...”

   “Được rồi, giờ thì nói thử xem, con lừa ta cái gì? Đừng có nói là từ đầu đến giờ đều là giả.”

   Dù lực đè nén tinh thần giờ đây đã hết hẳn, song mỗi chữ mà Wilfred nói ra mang lại cho lòng Thiên Phi những gợi sóng lạ lùng. Tâm trí giờ đây hệt như ven mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động tại khoảnh khắc Thiên Phi nhận ra sai lầm của bản thân qua lời giải thích của Wilfred. Dẫu không chi tiết lắm, Thiên Phi hẳn đã nhận ra điểm yếu kém của mình.

   Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là thất bại, mục tiêu tránh bị nghi ngờ nhất thời không thể, nhưng rồi sẽ đạt được. - Thiên Phi tự nhủ

   “Tình tiết sai sót mà con đưa ra ở chỗ: con không biết tại sao bản thân lại bị như vậy...” Thiên Phi hơi nghiêng đầu về phía trước, mắt hướng về phía cái chân gỗ bé tẹo của bàn làm việc nhìn đến, hối lỗi nói: “Một cơn đau đầu nặng nề ập đến vào khoảng hôm qua khiến con mất ý thức trong giờ và hình như nó dẫn đến chuyện này.”

   Không cho Wilfred thời gian phản ứng, cậu buột miệng: “Cuối cùng, cái cảm giác bị lột trần mà con nói trên thật ra cũng chỉ là một phần. Về cơ bản, con không muốn gia đình lo lắng về chuyện này... Cha còn nhớ con nói gì với mẹ khi bữa ăn kết thúc điều cái gì chứ? Là: “Sẽ ổn thôi!” Và đúng như vậy, con không sao. Eldric là con đây, cũng có một số mối quan hệ và khoản tiền riêng. Con đã ngay lập tức xin nghỉ hôm đó, nhằm làm rõ bệnh tình của bản thân. Đến một số bệnh xá không được thì con bèn nhờ đến một người thân thuộc. ”

   Thiên Phi làm vẻ ấm ức ngay khoảnh khắc thốt ra chữ “người thân thuộc”. Điều đó khiến Wilfred không khỏi trằn trọc. Xem nào, có vẻ như con trai ông còn quen với người thân thuộc đó hơn là cả gia đình của chính nó. 

   “Là ai?”

   “Gia tộc Toulouse...”

   Lúc nói ra từ Toulouse, Thiên Phi lén nâng cao đồng tử nhìn sắc mặt Wilfred. Vị công tước quyền quý, thủy chung, lo toan cho gia đình, giờ đây lại hơi tái mép, u sẫm hẳn lại. Bởi hơn ai hết, Wilfred đưa Eldric đến cái quận cùng tên gia tộc quý tộc ấy không chỉ để học mà còn làm quen với người con gái mà con trai ông bị đính hôn 2 năm trước. Cái nói trên đúng ra phải là tin tốt nhưng không hẳn vậy. Nó tương đương với việc Eldric có ấn tượng về gia tộc ấy nhiều hơn gia đình chăng? Dẫu sao nó mất hầu hết ký ức về gia đình mà vẫn nhớ bản thân có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Toulouse, trong khi đó ông còn nhớ rõ 2 năm trước Eldric phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này như thế nào.

   Ông đượm mình trong mảnh suy tư bồi hồi rồi bảo Thiên Phi nói tiếp.

   “Con được một cao thủ của họ thăm khám cho. Và cuối cùng, họ nói rằng ký ức đã mất không thể lấy lại, dù vậy sau này sẽ không tái diễn...”

   Thiên Phi nói dối mà không thấy ngượng mồm, liền chém gió tiếp: “Cha không cần lo trả ân tình, hay gì đó tương tự. Họ nói vậy.”

   “Lời con nói là thật?”

   “Vâng!” Một câu trả lời đầy đanh thép và dõng dạc được cất lên khi Wilfred không dùng áp lực tinh thần lên Thiên Phi.

   Nghe xong, Wilfred ngả người về sau, thở dài, rồi vẫy vẫy tay như thể tiễn khách. Sau đó, ông vẫn thấy Thiên Phi ngẩn người ra, và nhớ lại rằng con trai ông có lẽ đã quên hết cả lễ nghi thường thức.

   “Không sao thì tốt rồi, đi ngủ đi.”

   Thiên Phi liền cố đứng dậy, cẳng chân hơi run rẩy nhẹ làm cậu phải vịn lấy thành ghế. Cậu rời bỏ cái hơi ấm còn đọng lại từ chỗ ngồi mà chậm rãi lui ra ngoài. Để lại Wilfred ngồi một mình trầm ngâm.

   Thời điểm bước ra cửa, một cảm giác mừng rỡ đã tràn ra khỏi thâm tâm Thiên Phi mà nổi lên trên bề mặt. Không thể dấu đi cảm giác hồi hộp vì vừa mới thoát nạn nhờ nói dối. Nhìn lại cả đời, đây là lần đầu tiên Thiên Phi nói dối nhiều như vậy. Giả dối từ đầu đến cuối, không có lấy một lời thật lòng, tất cả đều là đúng lúc lâm chung mà suy nghĩ bịa ra. 

   ‘Chà, nếu vẫn còn ở Trái Đất thì tương lai chắc hẳn mình sẽ làm diễn viên chăng? Ừm, chỉ mong không phải làm lừa đảo.’

   Thiên Phi một mạch đi thẳng về phòng của mình, vừa tiến bước chậm vừa ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm thư phòng cũng như lối đi lên gác mái. Xét về cấu trúc thì hành lang tầng 3 khá giống tầng 2, nó kết hợp giữa tay vịn và tường để tạo thành một lối đi khá thoáng đãng bao quanh toàn bộ khu vực dinh thự trên hệ quy chiếu của một mặt phẳng. 

   Ánh đèn sáng trưng cả quãng đường, từ trong ra ngoài, soi rọi mọi ngóc ngách của căn nhà, chiếu vào tầm mắt Thiên Phi. Theo đó, có lẽ từ ngày mai trở đi, cậu sẽ không lúng túng lạ lẫm trong căn nhà này nữa.

   Người ta có câu: “nước chảy thành sông”, và dù chậm đến mức nào cũng có lúc cậu phải từ biệt tầng ba rồi lại chia ly tầng hai cũng như quan cảnh chung quanh mà tiến đến trước cửa phòng của Eldric. 

   Lấy chìa khóa phòng trong vạt áo, một cái chìa khóa kì lạ màu đồng thau, Thiên Phi cắm nó vào ổ khóa cửa, xoay khoảng ba, bốn vòng cho đến khi phát ra tiếng lạch cạch. Thì cánh cửa vững chắc đã đung đưa trên bản lề để cậu từ tốn đẩy ra, bước vào.

   Gian phòng vẫn tối thiu thỉu, tuy vậy, bóng tối vẩn đục không còn đặc quánh như trước vì có tới tận hai nguồn sáng làm nó dịu đi. Một từ hành lang, một ở nơi ánh trăng treo lủng lẳng trên không trung phía bên kia cửa sổ phảng phất vào. Thiên Phi từ từ khép cửa, để nó phát ra tiếng cạch rồi khóa chốt lại. 

   Sau một ngày nữa, Thiên Phi giờ đây thanh thản rõ rệt, cũng bởi đã quá mệt mỏi trong ngày và hiện tại mong muốn duy nhất là nằm êm ái trên giường. Ồ, ngoài ra còn muốn rằng không bị mộng du nữa. Thiên Phi đảo mắt quanh, sau khi xác định nhật ký, đống tiền không bị động đậy, chắc chắn rằng không có ai khác đột nhập, cậu lập tức tiến tới chỗ balo và lục lọi hộp chứa đựng con dao. Đảm bảo nó còn nguyên vẹn, cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi giấu sâu nó trong bộ đồ. 

    Hỡi ôi, giờ nghĩ lại thì thế giới này thật nguy hiểm, Thiên Phi sẽ không bao giờ bỏ con dao găm bên người ra nữa - cậu kiên quyết như vậy ngay từ khi cảm nhận được nỗi sợ của việc đối diện con mãnh thú đầu tiên trong đời.

    Cuối cùng, Thiên Phi chồm mình lên cái nôi êm ả, lưng tựa vào đầu giường, đầu hơi xoay lệch về phía bên phải để ngắm nhìn quang cảnh ngoài khung cửa. Thứ duy nhất có thể thấy được là cái vành khuyết trên không cùng với mấy lốm đốm li ti ánh sáng tại thị trấn bao quanh dinh thự. Góc nhìn ở đây vào buổi tối chán thật sự!

   Thôi nghĩ về điều này, Thiên Phi trầm ngâm ngẫm về các tình huống bắt gặp trong ngày hôm nay và lên kế hoạch cho ngày mai. Thế nhưng, đâu có gì để nghĩ, chuyện qua thì cũng qua rồi, tương lai thì lại như một đống sương mù, dự đoán trong đó có gì còn chẳng được nữa thì lên kế hoạch làm chi? Dù vậy cậu vẫn phì cười khoái chí.

   ‘Haha, sai lầm mắc nhiều thế mà vẫn qua được đúng là tài thật. Xem nào, bao gồm: Lỗ mãng trước quản gia cũng như gia đình, không rõ nông cạn của Wilfred, cũng chưa tính đến trường hợp biết đâu gia tộc này thật sự có Thông Linh giả, cũng biết đâu đấy Thông Linh giả có thể nhìn ra mình là người đoạt xá Eldric. Chà, may mà lũ người Thông Linh giả toàn hiếm hoi với người đi trên lĩnh vực ấy toàn người điên... Ừm, cũng phải cảm ơn cái quan hệ không tốt của Eldric với vợ của hắn sau này, khiến Wilfred ảo tưởng rằng nỗi hận vì bị gia đình ép buộc đính hôn đó còn lớn hơn tình thương gia đình nên mới thả mình đi. Trông ông ta hối lỗi ghê! Còn ngày mai thì chắc tìm cách nấu trà sữa với dỗ dành Clara vậy...’

   Và rồi như hôm qua, Thiên Phi cầu nguyện cho bản thân có một giấc mơ, lần này thì cầu nguyện lâu hơn hẳn. Hôm nay tỉ lệ khá cao Thiên Phi sẽ không thể mơ mộng. Bởi không giống với thông thường, khi người ta stress hoặc có cảm xúc mãnh liệt sẽ sản sinh giấc mơ, Thiên Phi thì không như thế. Cảm xúc càng mãnh liệt, tâm trí cậu sẽ càng mệt mỏi khi suy nghĩ về nó, mức độ mệt mỏi so với người thường là một trời một vực. Cũng chính cái sự nhọc não ấy sẽ khiến đầu óc cậu không còn đủ sức tạo ra giấc mơ nữa. Thế là có một tâm trí trống rỗng, và khuyết điểm của năng lực sẽ bắt đầu hoành hành cách nặng nề.

   Sau khi cầu nguyện đủ đầy, Thiên Phi chùm chăn thư thái thiếp đi. Đó là cách Thiên Phi trải qua ngày thứ hai ở đại lục Sparkly.

   Sau tất cả, một giấc ngủ ngon lành với giấc mơ dù không đẹp lắm, bao chùm lấy tâm trí cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận