Tập 01: Thử Thách Để Thức Tỉnh
Chương 08: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
0 Bình luận - Độ dài: 2,298 từ - Cập nhật:
Tiếng nói, giọng điệu, lời lẽ thân thương đến lạ kỳ, như thể Thiên Phi đã nghe lời đó hàng hà xa số lần.
Rốt cuộc, cái tên Eric vẫn khiến cậu hơi lạ lẫm, dù đã thường xuyên bị gọi là Eldric mấy ngày gần đây nhưng tên ngắn gọn: Eric mà người quen hay gọi thì chưa. Sau cùng, Thiên Phi chỉ biết gãi đầu trước câu hỏi của mẹ, vừa lén nhìn vừa đáp lại với giọng điệu trang trọng.
“Dạ thưa mẹ thân mến, con của người gặp chút vấn đề trên đường đi khi cảm thấy hơi đói. Nên phải dừng chân mua ít thức ăn.”
Vừa nói Thiên Phi vừa lo lắng nếu mình nói không đúng, có vẻ không đúng thật khi cậu quét mắt thấy biểu cảm lạ lùng của Katarina, hình như hơi gượng. Dù vậy, nét nửa vời ấy chỉ càng làm gương mặt của cô thêm độc nhất, toát lên sự hiếm có bởi không mấy ai nhìn thấy được sắc độ này hiện hữu trên dung mạo mỹ miều ấy.
Eldric hẳn là nhận di truyền cái sự lùn tịt từ cô, hai người đứng thẳng thì cao ngang ngang nhau- đều thấp hơn quản gia một cái đầu rưỡi. Tóc Katarina dài ngang hông, vàng óng mượt mà, và được cô để xõa xuống. Về cửa sổ tâm hồn thì trùng màu mắt lam ngọc với Eldric, nó không đơn thuần là màu sắc, mà còn hiện hữu sự tĩnh lặng, phảng phất như biển sâu thẳm, sự kiêu hãnh khó bờ với tới, dễ dàng chạm tới trái tim người khác. Ngoài ra, trái với thân hình nhỏ bé, những đường cong trên cơ thể cô khá rõ nét sau tấm vải của váy lụa nhiều lớp, điều thường thấy ở các người phụ nữ đã trưởng thành. Không chỉ vậy, còn có hương thơm dịu nhẹ, quyến rũ bị lẫn trong không khí bao quanh cô. Rất ra dáng vợ của một quý tộc.
Katarina càng thêm gượng gạo khi nhận ra mình không bắt được ánh nhìn từ con trai, đứa quý tử ấy dường như còn muốn lẩn tránh. Không chỉ vậy, hôm nay sao nó lại nói trang trọng thế? Cô chưa từng một lần nghe Eldric nói “Dạ thưa mẹ thân mến”
Katarina lo lắng đáp: “Con có chuyện gì bất cập à? Nói như thể mẹ là người ngoài vậy! Ta có điểm nào không vừa mắt con sao?”
Sau câu hỏi nghi vấn đó, Thiên Phi càng thêm chắc nịch rằng Eldric khá buông thả với gia đình, chí ít thì với Katarina. Thiên Phi vừa nghĩ đáp án, vừa đổi ngữ điệu sao cho phù hợp.
‘Sao có thể như thế được! Rất vừa mắt.’
“Sao có thể như thế được! Mẹ của con luôn xinh đẹp nhất. Hôm nay, con chỉ muốn đổi phong cách chút thôi”
Nghe vậy, Katarina mới mỉm cười, biểu cảm tốt hơn hẳn ban nãy. Cô đem theo ánh mắt nhìn ra phía sau Thiên Phi và nhận được cái cúi đầu khẽ cùng điệu bộ để tay trái sau hông, cái còn lại để trước ngực, nơi tim đập. Một cách chào hỏi quý tộc, Katarina nhẹ gật đầu.
Bập bập... bập bập
Bỗng từ đâu đó trong dinh thự vang lên tiếng lộp cộp hối hả, nghe như tiếng chạy chối chết. Cảm nhận được rung động từ chận, Katarina vén tóc qua một bên tai mà vểnh lên nghe, khóe miệng nhếch lên để lộ đôi chút sự ánh sáng phản chiếu trắng bóc từ bộ nhá. Thấy thế Thiên Phi thắc mắc hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Chà, là tiếng bước chân của Klara đó. Con bé sau một tuần ở nhà làm bạn với mẹ thì đã phát ngán rồi. Nó sẽ vui mừng khi biết Eric đã về đấy.” Cô lấy tay che miệng, phì cười.
Một hồi trò chuyện qua đi thì cô bảo Thiên Phi đi tắm rửa và chuẩn bị ăn tối sau đó quay đầu bước vào trong.
Thiên Phi cùng quản gia theo sau. Đang đi thì hơi chùn bước, vì choáng ngợp với quang cảnh xung quanh, nơi này không khỏi quá rộng làm dấy lên suy nghĩ bản thân nhỏ bé trong cậu. Phòng Eldric như miêu tả ít ỏi trong nhật ký thì nằm khá gần cầu thang ở tầng 2, dù thế Thiên Phi vẫn sợ đi sai.
Thế là Thiên Phi nhờ quảng gia cầm balo, bắt đi trước, để cất hộ vì lý do hôm nay cậu hơi mệt và cặp sách quá nặng. Do đó, Thiên Phi hiện tại đã yên vị một góc trên cái giường mềm mại của Eldric, thoải mái ngắm nghía quang cảnh mờ mịt.
Chốn ngủ to như cái giường đôi được dành riêng cho cậu, thế giới bên ngoài cửa sổ sẽ đặc biệt đẹp đẽ nếu trời không âm u. Và chỉ như thế, Thiên Phi không nhìn thấy gì từ căn phòng này, ánh trăng mãi phía xa xăm mờ mịt là không đủ để mang mọi hình ảnh tối mịt chôn vùi vào óc.
Đành vậy. Thiên Phi lần mò trong nhà của mình như ăn trộm, tay cậu vịn lấy bức tường cao vững trãi, men theo nó mà tìm kiếm một thứ kiểu như công tắc bật đèn. Nhưng thay vì một cái công tắc, thứ bàn tay nhỏ táy máy tìm thấy một cái cần gạt. Thiên Phi giật mạnh nó xuống. Cậu cũng biết rằng cần gạt để thắp đèn sáng là một trong những ứng dụng của ma pháp ở phạm trù phục vụ đời sống,
Có một chương riêng trong cuốn sách sơ yếu ma pháp nói về vài loại vật liệu cơ bản. Hầu hết là các kim loại, vài cái trong chúng quen thuộc như vàng, đồng... Một số sở hữu sẵn trong mình đặc tính dẫn truyền hoặc chứa đựng ma pháp, một số thì không nhưng có thể làm như vậy sau khi tiếp xúc lâu dài với ma lực trong điều kiện tương thích.
Sau một vài giây, ánh lửa le lói sáng đã phập phùng cháy ở đèn, len lỏi trong từng ngóc ngách của căn phòng. Và bao quát hiện lên, tràn ra cả tầm mắt Thiên Phi là hoa văn tường tinh xảo, sẽ có vài bức bích họa phảng phất hiện ra nếu chăm chú nhìn kĩ. Bên cạnh đó, ngay tầm tay, một cái tay gạt khác y hệt cái đầu tiên hiện ra. Bỏ qua nó, Thiên Phi phóng tầm mắt ra khắp gian phòng.
Một cái kệ gỗ chất chứa đống sách vàng ngọc của Eldric bị gắn liền với chiếc bàn dài. Nó nằm đối diện với giường, lưng dựa sát chính giữa bức tường mà cách biệt hai bên. Nơi góc phòng phía xa hơn so với cửa ra vào, tồn tại một tủ quầy to chiều ngang, dài chiều dọc, với khuôn hình theo kiểu chữ L, nó mang trong mình công năng chứa đựng quần áo và vài dụng cụ chuyên biệt lạ lùng như roi, kiếm gỗ, áo giáp nhẹ...
Dù có nhiều thứ để khám phá, song Thiên Phi động tay vào món đồ gần ngay trước mắt đầu tiên. Thật không ngờ, bên cạnh cần gạt bật tắt đèn là công tắc điều chỉnh "điều hòa", cả hai cái đều có thể làm cho căn phòng có nhiệt độ và ánh sáng thích hợp chỉ bằng việc căn chỉnh tay gạt. Khi đã cảm nhận được hơi ấm nồng nàn dễ chịu trong không khí, Thiên Phi chuyển mục tiêu sang ngăn bàn của Eldric, để lại tủ quầy sau cùng.
Nơi đó, ngay sát, sàn có một cái tủ kéo đựng đồ dài hoằm. Thiên Phi kéo hết nó ra ngoài và để sang một bên. Xong tiếp tục thò tay vào, lục lọi cho đến khi tìm được một cái khóa kéo nữa, tiếp tục lôi nó ra. Nương theo bàn tay bé nhỏ của Thiên Phi là một ngăn bí mật chấp chứa một xấp tiền dày cộp, toàn tờ vài chục Rion.
Và không chỉ có thể, Eldric hẳn là một người thông minh khi biết rằng người ta sẽ tưởng đống tiền như bí mật cuối cùng cậu ta cất giữ nơi đây mà không dò xét nữa. Chính vì vậy, tại một lỗ bị khoét trên sàn nhà ngay dưới ngăn bí mật tàng trữ xấp Rion, có giấu hai cuốn nhật ký vừa khít với bìa cùng màu với mặt sàn.
Thiên Phi lấy hết chúng ra, vui vẻ đặt trên bàn. Rồi hứng khởi chạy đến tủ quầy tìm hiểu. Đáng tiếc là không có gì quá bất nổi bật, toàn là những đồ dành cho người thường chứ không mang khả năng gì đặc biệt như con dao găm xịn xò khi trước.
Sau khoảnh khắc nghịch vài chiêu trong “Tịch Tà Kiếm Phổ” bằng kiếm tập gỗ, Thiên Phi lấy quần áo đi tìm kiếm phòng tắm.
...
Tầng một, xung quanh đại sảnh đặt phòng nghỉ của gia nhân trong dinh thự, đa phần là các hầu nữ và một phòng riêng cho quản gia. Tầng hai bao gồm các nơi ngủ nghỉ của người có quyền chức, cũng như khách khứa, phòng ăn, phòng tắm. Là một gian rất rộng, loáng thoáng vài chỗ trên hành lang còn treo tranh ảnh thờ mấy đời nhà Eldoria. Về tầng ba, ông cha đặt thư phòng cũng như nơi làm việc ở đó, đều là không phận sự miễn vào. Cuối cùng, gác mái là nơi đựng toàn đồ cũ kĩ…
Lách tách, lách tách!
Tiếng nước chảy sóng sánh tràn từ ven mặt của bồn tắm rơi xuống mặt sàn tạo ra những giai điệu êm tai. Thiên Phi biết điều cậu vừa nghĩ trên nên khi tìm kiếm nơi gột rửa thân thể thì đã rất nhanh thấy được mục tiêu. Giờ đây, cậu thoải mái ngâm mình mà ngước mặt lên trần nhà.
Dòng chảy ấm cúng, không khí tràn ngập hương thơm dễ chịu, đặc quánh do hơi nước, và rất sung sướng. Thiên Phi cảm giác như mình đã rất thân thuộc nơi này, và rồi cậu hơi nhức đầu, cơn đau hơi lạ so với triệu chứng từ việc óc bị quá tải do hồi ức khiến cậu phải đưa ngón tay lên day day huyệt thái dương.
‘Khỉ thật, nó thân thuộc bởi vì cũng gần giống như khi tắm ở Trái Đất. Nghĩ nhiều làm gì cho mệt não… À mà nghĩ mới nhớ, dinh thự có một tầng hầm nữa nhỉ!’
Theo lẽ thường tình thì tầng hầm này sẽ chứa rượu cũng như lương thực và ngân khố của gia đình. Dẫu vậy, hẳn nếu không khám phá nó, bản tính tò mò sẽ giết bản thân Thiên Phi mất.
Cậu nghĩ như vậy và ngồi lì cách im lìm ở đó. Tới khi nhận ra bản thân có thể bị úng nước rồi ốm thì Thiên Phi mới giơ tay lên, gõ gõ nhẹ vào một cái đầu sư tử kim loại giả vàng, cái mà đang há hốc mồm để dòng suối ấm áp chảy ra, nhằm khiến nó ngậm miệng lại.
Ngồi chụm chân, dùng nước vuốt ngược chỏm tóc và vặn mình lấy đà đứng dậy. Thiên Phi xả van nước thoát nước rồi vùng lên khỏi sàn nhà và lao ra khỏi chiếc bồn tắm được xây gắn liền với dinh thự.
Đang lúc lau chùi thân thể, Thiên Phi mơ hồ nghe thấy tiếng bập bẹ bên ngoài khung cửa. Sẽ không phải vì có người chờ đến lượt tắm bởi dinh thự có nhiều phòng dành riêng cho việc đấy, nên khả năng cao, có người muốn gặp cậu.
Thiên Phi đành lau khô người, mặc quần áo, sửa soạn bản thân trước khi ra ngoài. Đặt bàn tay nhỏ nơi tay cầm trằng mịn và ngập ngừng suy đoán thân phận người đang đứng đấy.
Nếu đúng như mình nghĩ, đâu còn ai khác ngoài Clara. Là con bé thật thì hơi khổ rồi, nó bám Eldric dai như đỉa vậy.
Một vài thì giờ trôi qua thì bản lề cánh cửa khẽ xoay, theo đó, một thế lực tí hon nhưng đây áp bức va chạm vào người Thiên Phi. Nó chỉ cao đến hơn nửa so với thân hình người lớn, cân nặng cũng chỉ chừng 1/3 là cùng nhưng có khả năng đặc biệt khiến bất kể ai, trừ người nhỏ tuổi hơn, đều bị mê hoặc. Thiên Phi bị dính đòn phủ đầu đau điếng, dính phải một cái ôm trìu mến nặng nề.
“Nè nè, anh hai! Tuần trước anh về đến nhà, là đến chơi với Klara luôn. Còn tuần này sao đã về muộn rồi lại còn không đến chơi Klara vậy?”
“Ờ… ừm…”
“ ”Ờ…ừm…” Nghĩa là gì?”
Thiên Phi cứng họng, cười trừ trước cái câu hỏi đầy tò mò ở cái tuổi ăn học của cô bé. Cậu khẽ nói: “Klara, chúng ta có gì từ từ nói. Trước, em bỏ tay ra được không?”
Nghe thế, Clara phồng hai má mà lắc đầu mãnh liệt. Bởi cái sự bám giai như đỉa đói sắp làm Thiên Phi nghẹt thở, cậu bèn cúi xuống xoa đầu con bé. Bỗng chốc dường như sức lực của cơ thể tí hon mất đi phần nào, Thiên Phi liền nhân cơ hội gỡ tay Clara khỏi bản thân và lợi dụng ưu thế tầm với để ngăn con bé nhào vô lần nữa.


0 Bình luận