Volume 1: Trial For Awakening
Chương 09: Cảm Tưởng Như Đã Quên
0 Bình luận - Độ dài: 2,284 từ - Cập nhật:
‘Cái con bé này... Ừm, cũng phải thôi. Năm sau Clara mới bắt đầu học lễ nghi. Mà chắc Katarina chiều nó quá nên sinh hư rồi.’
Thiên Phi chăm chú nhìn lấy đối thủ bên kia chiến tuyến, cách bản thân khoảng 1m và trông như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào. Liếc sơ qua thì con bé y hệt một phiên bản thu nhỏ đầy nghịch ngợm của Katarina. Mà nếu quét mắt kĩ thì cũng giống thật!
Clara sở hữu mái tóc vàng ong, uốn mượt như dải lụa, cùng với đó là đôi mắt xanh lam ngọc. Có lẽ vì đã tắm rửa đầy đủ và hiện tại đang là buổi tối, Clara khoác lên mình một chiếc váy hồng hào, xinh xắn nhưng tháo vát, thoải mái. Nếu bỏ được cái tính nghịch ngợm khó ưa khi lớn lên, thì biết đâu đấy, con bé có thể sẽ là một “tiểu nữ thần” trong tương lai.
“Này nhóc con, sắp đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn muốn chiến đấu sao? Trời đánh tránh miếng ăn mà. Đành vậy, ta sẽ giải quyết nhà ngươi nhanh chóng!”
Lời lẽ hùng hồn vừa cất lên, khiến Clara chưa kịp hoàn hồn suy nghĩ xem Thiên Phi vừa nói cái gì. Cậu liền túm lấy một tay của cô bé, nâng niu nó nhẹ nhàng và rồi phi một mạch ra đằng sau để khóa nốt chi còn lại, đè chúng lên nhau, cầm cả hai bằng một bên tay.
Theo sau đó, Thiên Phi hơi cúi người để đè trọng tâm thấp xuống nhằm ghì chặt Clara. Với mục đích không gì khác ngoài sử dụng cánh tay đang thoái mái, dùng nó để véo cái bánh bao mọng nước.
Giãy dụa cũng vô ích thôi!
Xen kẽ những bước chân linh hoạt của thân hình nhỏ bé, là tiếng kêu ư ử muốn thoát thân. Clara xoay người đủ kiểu nhưng chẳng cách nào thay đổi tình thế hiện tại, chỉ đành trơ mắt nhìn bờ má của bản thân bị anh hai hành hạ.
“Anh trai thối, sao tự nhiên bắt nạt Klara! Em mách mẹ đó!”
“Đừng tưởng lời nói sáo rỗng đó có tác dụng. Nói cho em biết, Eldric muốn véo má em từ lâu rồi!”
Thế là, hiên ngang tại đây, Thiên Phi vừa thực hiện xong mong muốn thầm kín nhỏ lẻ được ghi trong nhật kí của Eldric. Cậu nhẹ nhàng nhéo má, tận hưởng thời gian uốn nắn cái thứ bánh bao mềm dẻo như phô mai nơi bàn tay nhỏ của bản thân.
Khoảng vài thì trôi qua, sự vùng vẫy của Clara một lúc một mạnh hơn, Thiên Phi sợ con bé sẽ nhảy cẫng lên đầy mạnh mẽ để trả thù mình, liền hạ xuống hai tay. Theo đà dồn lực từ nãy đến giờ, dư ba của nó không chỉ đủ để Clara thoát khỏi sự trói buộc mà còn lao thêm một đoạn. Làm cho Clara chập chững bước, lảo đảo đến suýt soát ngã khụy. Song, vì không giữ được thăng bằng nên cô bé ngã thật.
Thiên Phi nhận ra bản thân đã làm hơi quá, đã tức tốc chạy đến xem. Trả lại cho cậu là một gương mặt ấm ức, hơi ửng hồng nhẹ nơi gò má trái, cùng khóe mắt mấp máy như sắp vỡ đê để rồi tuôn ào ra dòng lũ xiết.
Thiên Phi đỡ con bé dậy, rồi bất chấp thân thể hơi yếu mà bể bổng Clara lên bằng một bên tay. Còn muốn mệt hơn cả khi vác balo, nhưng Thiên Phi vẫn lo lắng hỏi: “Anh rất xin lỗi! Có sao không?”
Clara không thèm bận tâm đến lời lẽ ấy mà gục đầu vào vai Thiên Phi, cố rặn ra nước mắt.
“Thôi mà, mai anh làm trà sữa cho.”
“Khóc là sau này xấu xí đi đấy.” Thiên Phi nói tiếp
“Được rồi... Cho Klara véo má lại anh này!” Thiên Phi vờ như bản thân phải chịu thiệt, ấm úng nói ra. Chỉ chờ có thế, Clara tức tốc xoay mặt, gồng hết sức bình sinh mà bấu vào mặt Thiên Phi bằng cả hai cánh tay, mặc cho nước mắt nóng hổi còn đang vương vãi nơi hốc mắt. Clara kéo thật mạnh.
Ouch! - Tiếng rên rỉ đau đớn được thốt lên từ tận cổ họng.
Một lúc sau, Thiên Phi đang vừa xoa xoa hốc má đỏ ửng vừa hối hận về quyết định chốc nãy. Giờ thì nỗi đau từ việc bị Clara véo má sẽ đi theo Thiên Phi đến suốt đời.
Clara tủm tỉm cười trong vòng tay Thiên Phi, gạt đi nước mắt. Clara táy máy hỏi: “Trà sữa mà anh hai nói là gì vậy?”
“Trà sữa, chính là trà sữa. Như cách đọc, từ đầu là sữa, chữ sau là trà, nghĩa là trộn lẫn trà vào sữa. Nghe vậy thôi nhưng nó ngon lắm.”
“Thật không?”
“Thiệt mà! Anh hai có lừa em bao giờ đâu.”
“Anh lừa em tuần trước đấy thây. Cứ khăng khăng là sẽ về sớm để chơi với Klara, giờ lại đi bắt nạt là sao?”
“Quên việc đó đi!”
Cả hai đương lúc nói chuyện vui vẻ, thì nhận thấy đích đến đã ở ngay trước mắt. Tại trước một cánh cửa gỗ nơi được cho là phòng ăn, Clara bảo thả em ấy ra, Thiên Phi liền ẵm cô bé đặt xuống và vuốt nhẹ gò má. Xong, cậu gõ cửa...
Thấy ý chí của bản thân không được đáp lại, Thiên Phi tự ý đẩy nó ra rồi nhìn vào trong. Nơi đó là một phòng tương đối nguy nga, nhưng lại khá tối tăm bởi thay vì bật hết đèn ma pháp, chỉ một nửa trong số chúng được phép khoe mình dưới sự bao bọc của lớp thủy tinh. Chúng rọi xuống một nửa căn phòng ngập trong biển tối, phản chiếu hình ảnh Katarina đang đượm ngồi nơi đầu chiếc bàn dài đến lạ thường. Chỉ có mỗi Katarina, không có sự hiện hữu của cha Eldric - Wilfred d’Eldoria.
Clara không chờ Thiên Phi mà chạy vào trước, lao một mạch vào lòng Katarina, xiêu vẹo chèo lên ngồi chệm chễ trên đùi cô. Thiên Phi tìm chỗ cho bản thân và chọn cái ghế đối diện, ngồi chéo về một bên, nhường chỗ bên cạnh đối diện phu nhân cho Wilfred.
Sau một hồi vuốt ve chỉnh sửa mái tóc cho Clara, Katarina thổn thức tại khoảnh khắc nhìn thấy vết ửng trên mặt con gái mình. Phu nhân vẫn im lìm vuốt ve mái tóc Clara, miệng mở lời với giọng đều đều: “Klara, con bị sao vậy? Vệt trên mặt con là bị gì?”
Clara nhí nhảnh đáp: “Anh hai bắt nạt con.”
Thế là Katarina từ từ ngước mặt lên muốn nhòm Eldric và thấy thứ còn đáng sợ hơn nơi bờ má Thiên Phi. Chà, là một cuộc ẩu đả.
Cô nhẹ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cái đỏ hỏn trên mặt con trai. Cái ánh mắt ấy, dù là dò xét mức độ tổn thương của con mình một cách đầy tình thân, Thiên Phi vẫn thấy hơi ngượng. Để tránh tình huống này tiếp diễn như vậy, Thiên Phi lẹ làng nói: “Con không sao đâu. Nhưng còn cha, người đang làm gì vậy? Và tối nay có món gì thế?”
“Có thật là ổn không?”
“Vâng.”
Nghe thế, Katarina hài lòng, đáp khi đang nở một nụ cười duyên dáng: “Cha con ý, con còn không rõ sao? Có thể đinh ninh rằng đang bận ở dưới hầm, chọn cho mình thứ rượu ngon nhất mà tuần này chưa thử… Về món ăn hả, dù không phải món con thích nhất nhưng chắc chắn có vị con mong muốn đó.”
Thiên Phi gật đầu rồi cúi gằm mặt xuống tại khoảnh khắc nụ cười của Katarina lọt vào tầm mắt. Cậu hơi ngẫm nghĩ rồi ửng hồng cả má phải. Nói sao nhỉ, một người phụ nữ Châu Âu dù đã có chồng con, nhưng cô ấy vẫn trông rất trẻ và hợp gu Thiên Phi. Xinh đẹp, rất xinh đẹp, mỹ miều hơn tất cả người phụ nữ cậu gặp trước đây, có là mấy bạn nữ trẻ ở trường học quý tộc cũng không sánh được. Thiên Phi không thể miêu tả rõ vẻ kiều diễm ấy bởi cậu chẳng thấy rõ, chỉ lén nhìn, kể cả khi mới về nhà. Và giờ Thiên Phi mới làm rõ được cảm xúc của mình.
Thiên Phi tự nhiên ý thức rõ được điểm này mà quay mặt đi, không khỏi dấy lên suy nghĩ ngán ngẩm với bản thân.
‘Mình còn non tơ quá. Eldric hiện tại mới bắt đầu dậy thì nên cũng không trách được.’ Thiên Phi tự nhủ.
Cũng tại thời điểm ấy, người phụ trách phục vụ, một nữ hầu, gõ cửa, rồi tự ý mở ra mà đẩy chiếc xe đẩy thức ăn lăn dọc nhẹ nhàng dọc theo lối đi vào. Trên đó có vài món lạ lẫm so với phong cách Trái Đất hiện đại, một cái đầu dê to tướng là nổi bật nhất, còn có vài món làm từ dê, như nướng, hầm, hay giữ nguyên mà cắt lát, bên cạnh đó còn có món súp, canh và bánh mì trắng.
Bỏ đi tâm tư với Katarina, Thiên Phi quét mắt qua hầu nữ tóc đen nhánh đang bận rộn đặt đồ ăn lên bàn, cậu thấy cô ấy thật thân quen và một thứ khác nữa. Đúng rồi, từ khi về đến cái dinh thự này, Thiên Phi có cảm giác như bị bệnh.
Bị say bởi sắc đẹp của Katarina thì thôi chứ, còn cái sự thân thuộc lại quyện cùng xa lạ liên tục vương vấn trong tâm trí là như thế nào? Thiên Phi chưa từng có nhận thức hay trải qua cảm giác tương tự, và cậu hơi đau đầu khi nghĩ đến “bệnh” mà bản thân bị mắc phải. Thật gai óc, nó bắt đầu một vài khoảnh khắc ở phòng Eldric và một lần lúc đang tắm vừa nãy.
Thứ gì mà Thiên Phi chưa từng trải nghiệm lại còn có triệu chứng tương tự chứ?
“?!” Bỗng, Thiên Phi nhăn mặt.
Không thể có khả năng ấy đúng không? Thiên Phi không thể lãng quên một điều gì đó, nhưng phải chăng cậu đã có ký ức với cái gia đình này và nó đã bị xóa khỏi tâm trí? Có khi nào?
Thiên Phi bỗng bừng tỉnh khi nghe thấy cái tiếng bị xen kẽ của bước chân sau khi hầu nữ rời đi. Âm thanh đùng đoàng như dùng búa gõ mạnh lên sàn, hệt như có một võ sĩ sum mô đang dang sải chân mình tiến tới, nghe thôi cũng biết người ấy sở hữu một thân hình đồ sộ. Là Wilfred. Đồng thời, bằng cách nào đó, nó cũng đã thúc dục được Thiên Phi nhanh chóng đưa ra câu trả lời hợp lý nhất cho hoàn cảnh của bản thân.
Thiên Phi bất giác thì thầm thành lời: “Ừm, có lẽ cái cảm giác quen thuộc này vốn là của Eldric và mình thừa hưởng nó… Cũng không ngoại trừ việc ký ức của Eldric vẫn còn nhưng có lẽ mình chưa đánh thức được nên mới vậy… Có lẽ… Có lẽ là thế.”
Và Wilfred bước vào, Thiên Phi nhanh chóng gạt suy nghĩ qua một bên mà ngó thử người mình phải gọi là cha. Chà, ấn tượng lưu giữ đầu tiên chắc chắn phải là một con người cao lớn rồi, có lẽ là hơn Katarina 2 cái đầu, cao khoảng 2m. Bờ vai rộng săn chắc cùng khối cơ bắp cuồn cuộn không thể bị giấu đi, làm Thiên Phi cảm tưởng ông như một chiến binh hạng nặng. Bên cạnh đó, hẳn Eldric di truyền từ ông cái mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp, tuy nhiên tóc cậu ta hơi xoăn còn của cha cậu thì không. Gương mặt ông trưởng thành, chững trạc và hơi rậm râu ria. Wilfred bận cái áo lanh tunic mỏng để lộ vài mẩu áo giữ nhiệt bên trong, quần thì là quần vải lụa nom khá bình thường. Tay vịn một chén rượu thủy tinh đỏ, chắt chiu thứ chất lỏng đỏ rực, hẳn là rượu vang và ông ấy đang nhâm nhi nó cách hăng say.
Wilfred đảo mắt một lượt cả phòng ăn rồi tiến vào trong, tới chỗ bên cạnh Thiên Phi và gieo mông mình xuống, mỉm cười khàn khàn:
“Haha, mọi người có đợi lâu không?
“Cha!”; “Wil à, anh lề mề quá đó!”
Katarina nhấc bổng Clara, đặt xuống ghế bên cạnh rồi hai người đồng thanh nói. Chỉ có Thiên Phi là sững người, im lìm. Thấy điểm bất thường, không chỉ mình Wilfred cảm nhận được, vì cậu không mở lời với cha như thường xuyên gia đình hay làm và còn có những hành động lạ trong ngày hôm nay. Katarina và Clara đều nhận thức được gì đó.
Wilfred tiếp tục nhâm nhi chén rượu yêu thích, xong, ông đặt nó xuống và nói những lời lẽ làm Thiên Phi nhận ra bản thân đã ứng xử sai dù đã tự tin mình làm được tại khoảnh khắc đọc nhật ký của Eldric.
“Quản gia có báo cáo với ta rồi. Eric nhóc con, hôm nay con lạ lắm, có chuyện gì?”


0 Bình luận