Lãnh Địa Của Soaring
Mộng Dực Trùng Thiên Mộng Dực Trùng Thiên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thử Thách Để Thức Tỉnh

Chương 07: Gia Tộc Eldoria

0 Bình luận - Độ dài: 2,134 từ - Cập nhật:

    Hết việc để làm, Thiên Phi chỉ đành nhìn ra ngoài mà ngắm nghía cuộc sống, tay vịn trên khung cửa mà tựa đầu vào lười biếng. Ở đó cậu thấy các tầng lớp thấp hoặc là đang làm việc hoặc là đang sắp xếp trở về nhà. Họ là những người lao động lam lũ.

   Đường làng làm bằng đất thô sơ, có lẽ đường gầy dựng như câu nói “Người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Dưới nhìn đến có vài vũng trũng chứa nước, chúng là vết tích để lại qua một trận mưa rào và làm xe ngựa hơi đung đưa khi bước qua.

   Các tòa nhà không cao lớn hay chen chúc chật chội như thành phố lớn cậu sống sáng nay nhưng tràn đầy hơi ấm lạ kỳ. Chúng hầu hết làm bằng gạch hoặc gỗ, cá biệt đâu đó có những cái nhìn qua như được làm từ đất nện hoặc gì đó trông giống. Mái chúng lợp phủ ngói đều tăm tắp, lâu lâu lại có một căn xịn xò có ống khói xếp cao thon dài. Điều đó khiến Thiên Phi thấy lạ khi nói rằng ông già Noel có thể chui qua cái lỗ nhỏ bé như thế.

   Bề ngoài xe ngựa không quá sang trọng làm người dân không nhận ra ai ở trong mà đôi khi vẫn đi hơi sát. Một số người cố tránh né khi nhìn thấy khuôn mặt cậu, làm Thiên Phi khó chịu thay cho Eldric

   Trong khi đó vẫn vang vẳng bên tai những tiếng rao bán hàng hóa của những người ở lại, giọng họ khô khốc như đang khát nước giữa sa mạc.

   “Hoa quả tươi ngon nhà trồng đây, ăn vào đảm bảo sung sức!”

   “Tôi có cá phi đen đánh bắt ùng hồ Lampa, đặc biệt tươi.”

   “Hỡi ông đi qua, lạy bà đi lại xin bố thí cho tôi vài đồng... Chồng tôi bệnh nặng, con tôi vừa mới bị nạn, gia cảnh khốn khó.”

   Những tiếng rêu rao làm Thiên Phi thấy khó chịu, nhưng cũng phải thông cảm cho hoàn cảnh của họ. Hẳn Thiên Phi nên cảm thấy may mắn vì bản thân đoạt xá con của quý tộc chứ không phải một ai đó nghèo nàn hay thậm chí là một người già đau đớn bệnh tật.

   Sau một hồi im lặng, cậu chớp chớp nhìn lấy quản gia và nhớ lại thân phận của mình. Bất chợt Thiên Phi mỉm cười với người bạn cùng khoang xe.

   “Tôi thèm hoa quả!” Vừa nói Thiên Phi vừa chỉ đến người bán hàng lề đường. Thoáng thấy cánh tay Eldric chỉ về phía mình làm ông ấy vô hình chung lạnh sống lưng mà nuốt ừng ực nước bọt.

   Sau khi biểu đạt ý muốn của mình, Thiên Phi đứng bật dậy, khảng khái vươn vai. Sau một thì liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay đạp một phát vào cửa xe.

   Ầm!

   'Hơi quá lực rồi!'

   Cánh cửa bị bật ra khi phải hứng chịu sức mạnh từ thân thể nhỏ bé, Thiên Phi noi theo hướng đó và từ từ bước xuống. Quản gia chỉ biết thở dài theo sau, rõ ràng phải lo liệu hậu hoạn do Eldric làm loạn.

   Ngắm nhìn quang cảnh chung quanh, cậu cố gắng hít thở không khí trong lành nhưng thứ chui vào mũi chỉ là mùi hôi tanh tưởi, mùi bùn đất cùng nhiều thứ tạp nham khác quện vào.

   Ọe!

   Một bãi nôn được xả ra trong góc tường từ mồm Eldric làm Thiên Phi bực dọc. Quá trình đi xe ngựa cậu đã cố kiềm chế thân thể, để chịu đựng độ rung lắc say xe nhưng tất cả đã đi tong khi Thiên Phi bước xuống và thoát khỏi sự lắc lư ấy. Kết hợp với cái mùi hương đặc biệt khó chịu làm cậu không thể chịu đựng được nữa mà phải tống khứ bãi dịch dạ dày ra.

   Cơn tức giận phải bị đè xuống nhưng ánh mắt Thiên Phi vẫn còn đó cái sắc lịm khó chịu và bước tới quầy hàng. Gọi là quầy hàng cũng không phải vì người bán chỉ bày đống hoa quả của bản thân lên mấy chiếc khăn trắng sạch sẽ để tránh bụi bẩn từ lề đường, không có tủ quầy.

   Ông chủ hoa quả thấy bộ đồ của Thiên Phi thì biết chắc hẳn đây là một công tử quý tộc nào đó, đằng sau còn có hộ vệ mặc vest không thể trêu chọc.

   “Khốn kiếp!” Những từ thô tục thốt ra từ miệng ông chủ khi thấy tên công tử ấy vậy mà lại bước về quầy hàng khiêm tốn của ông. Ánh mắt hắn ta còn như muốn giết người nữa chứ.

   Mãi cho đến khi thân hình ấy đứng chễm chệ trước mặt, ông chủ mới nói nhỏ nhẹ.

   “Công tử đại nhân, ngài xem quầy hàng của tôi nhỏ bé thế này cũng không có gì nhiều. Chi bằng tôi đưa ngài hết chỗ hoa quả này. Thế nào?”

    Thiên Phi cúi người ngồi xổm xem xét đồng hoa quả, chủ yếu là để quản gia chắn cho mình ánh hoàng hôn. Nhặt đại ba, bốn quả rồi yếm chúng bên người bằng một tay, tay còn lại cầm một quả táo rồi cắn một cái giòn tan.

   Rốt cuộc sau một lúc nhai cả vỏ lẫn nhân, mặt cậu biến sắc và hơi nhăn lại. Chiếc cổ khẽ xoay, đem thêm khuôn mặt thờ ơ và ánh mắt lạnh ngắt nhìn về phía quản gia như đang ra lệnh giết người. Ở sau quản gia cứng đờ người khi thấy cậu hành xử kì lạ. Mọi người xung quanh giữ khoảng cách đủ xa để bàn tán xì xào và xem náo nhiệt

   “Quản gia, nè! Nhìn đi.” Cậu chỉ tay về phía người bán hàng làm ông ta muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng mọi thứ như đứng sững lại khi câu nói tiếp theo phát ra.

   “Ngon lắm á, ông cũng cắn thử một miếng đi.” Thiên Phi xoay cổ tay để lộ ra phần còn dang dở, cắn thêm một miếng và lải nhải.

   “Ờ ừm, ông chủ?”

   “Dạ.”

   “Cũng không để ông chịu thiệt được, tôi sẽ mua một ít. Táo bao nhiêu tiền một... quả?”

   Thiên Phi hơi đơ lại khi hỏi giá, cuối cùng nói bao nhiêu một quả, cậu đã định hỏi bao nhiêu một pound nhưng chưa chắc nơi này đã dùng đơn vị đo cân nặng như thế.

   “Một Coin một quả.”

   Nghe thế, Thiên Phi móc từ trong vạt áo ra, một cái túi được giấu sâu ở đó, tờ 1 Rion nương theo tay cậu đi ra đến chỗ ông chủ. Song, cậu cuốn gói đúng 10 quả rồi phủi phủi đế giày đi lên khoang xe ngựa. Để lại quản gia đang thở dài đi theo sau.

   Nhưng vừa đi lên khoang xe ngựa, Thiên Phi lại giật lùi bước chân xoay người đi xuống. Mặt ngơ ngơ nói với quản gia: ”Tôi thèm cá!”

   ...

   Trong khi nhấm nháp quả táo cách ngon lành, một nơi khiến cậu chú ý là cái căn hộ, hoặc là nhà hàng mà trông như cái quán rượu rộng rãi và cao ráo mọc lên. Biển hiệu ghi chữ “Hiệp Hội Mạo Hiểm”, làm dấy lên sự thích thú trong người.

   Thiết nghĩ thế giới này vẫn là một thế giới phong cách fantasy.

   Thiên Phi nằm dài ra để mơ tưởng khi nghĩ đến cảnh mọi nơi tràn ngập các hầm ngục, hang động, các loài sinh vật kì lạ tuyệt vời và cố tưởng tượng ra chúng. Tuy nhiên năng lực của Thiên Phi cũng hạn chế khả năng đó, bởi huyễn tưởng cũng phải dựa một phần trên ký ức.

   Thiên Phi chỉ đành thở dài và buông thả suy nghĩ để tâm trí bị thời gian cuốn trôi đi. Nó gần như một giấc ngủ và là một trong số ít tài lẻ của Thiên Phi. Tuy nhiên, không hẳn giống ngủ vì mắt Thiên Phi vẫn mở, tâm trí đang thức nên cậu vẫn sẽ ghi nhớ những hình ảnh mà bản thân nhìn thấy dọc đường, và đồng thời phải suy nghĩ một điều gì đó nhỏ bé để tránh hồi tưởng không mong muốn, như nghĩ đến việc thở chẳng hạn. Ngoài ra thì Thiên Phi muốn “tỉnh dậy” lúc nào cũng được.

   Đã trôi qua thêm vài khắc từ khi lần đầu nhìn thấy Hiệp Hội Mạo Hiểm. Và Thiên Phi sẽ phải chuẩn bị cho việc đối mặt với người thân mà cậu chưa bao giờ gặp, sắp tới.

   Điều luật: xe ngựa ở trong thành phải đi chậm, đã giúp đỡ Thiên Phi trong việc kéo dài thời gian dù nó chỉ là nhất thời.

   ‘Hành động như thường là được. Nhưng ai mà biết Eldric hành động như thường theo kiểu gì.’

   Haizz...

   Một hơi thở dài thoát ra từ phổi cậu mà hòa vào bầu không khí đã bớt ám mùi hôi, mang theo vài phần tâm tư khó ưa để thế giới cảm nhận.

   ‘Ước gì phúc lợi xuyên không của mình là hệ thống hay mang theo ma kiếm gì đó. Năng lực ghi nhớ này nhiều hạn chế quá. Dù nó đã đi theo mình từ khi chào đời nhưng mình vẫn không kiểm soát nó tốt, giống một lời nguyền hơn là một năng lực! Thậm chí đến kí ức của Eldric còn không có, tại sao chứ?’

   Sau khi nảy sinh ý nghĩ đó, quản gia im lặng đã nói với Thiên Phi một tiếng: “Công tử, sắp về nhà rồi.”

   Sắp về gia tộc Eldoria rồi, Thiên Phi không chịu được chui đầu qua cửa sổ ngó, để tầm mắt trải dài về phía trước. Một dinh thự hiện ra, là dinh thự của lãnh chúa quận Bascal.

   Nó khổng lồ về mọi mặt, từ chiều cao, độ dài rộng, đến diện tích sân, tường bao quanh và đến cả cái cổng cũng to chà bá. Xung quanh, làng mạc trở nên thưa thớt và cái gọi là làng mạc ấy thực ra cũng cực kì giàu có.

   Nơi này cách xa mọi chốn bộn bề, có không gian thoáng mát và yên tĩnh, có cảnh quan đẹp và hùng vĩ là một lợi thế. Cũng là cách mà Eldoria hay các công tước khẳng định vị thế của mình.

   Về kiến trúc, dinh thự đa phần ảnh hưởng bởi kiến trúc Gothic và trường phái kiến trúc cổ điển với mái vòm nhọn, hệ thống cột, ống khói, tượng và hệ thống trang trí tinh tế thể hiện địa vị và phong thái của chủ nhân. Thêm vào đó không gian vườn, cây xanh cũng được thiết kế rất cầu kỳ tạo nên vẻ bề thế cho dinh thự.

   Thiên Phi cảm thấy choáng ngợp khi biết đây là nơi mà cậu phải coi là nhà. Sắc trời đã tối rồi, ánh đèn sáng đặc trưng của căn nhà to làm cậu còn tưởng nơi đây vẫn là cái trường học cũ. Há hốc mồm mà chui lại vào khoang và thấy ánh nhìn lạ lùng từ quản gia hướng đến mình. Thiên Phi vờ như bản thân không sao và phẩy tay qua loa.

   Gần nửa khắc qua đi và ngay lúc này Thiên Phi đang đứng trước cổng của dinh thự. Hai hiệp sĩ đứng gác ở đó thường trực kiểm tra, lần này thì họ không kiêng dè quản gia nữa nhưng chuyển sang hơi kiêng dè cậu.

   Cổng to rút lại phía sau nhường đường cho Thiên Phi đi vào. Quản gia, sau khi nói vài câu với người đánh ngựa để họ đi cất xe và làm vài thứ lặt vặt, thì đi theo sau, cầm ba lô trĩu nặng. Con đường lát gạch vững chắc được ánh đèn soi sáng dẫn lối với đích đến là cửa chinh của dinh thự. Rảo bước đến nơi ấy, Thiên Phi đứng lại trước cửa chỉnh trang quần áo.

   Khi đã đảm bảo bản thân không bị ám mùi của vùng rìa ngoài hoặc hương dù nhiễm phải đã bị phai đi và trông gọn gàng chỉnh tề. Thiên Phi gõ cửa.

   Cốc cốc!

   Không có gì xảy ra, thế là Thiên Phi tự ý đẩy cửa đi vào. Đại sảnh hiện ra trước mắt và nép bên phải là một người phụ nữ kiêu kì, người mà cậu sẽ phải gọi là mẹ- vợ của công tước Eldoria, phu nhân Katarina.

   Tiếng gọi trong trẻo phát ra và rằng: “Eric? Sao con về muộn vậy?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận