Volume 1: Thử Thách Để Thức Tỉnh (Trial For Awakening)
Chương Mở Đầu
0 Bình luận - Độ dài: 1,562 từ - Cập nhật:
...
-28/09/2035 Lịch Gregorius-
Tại một vùng hẻo lánh xa xôi của mảnh vũ trụ tối tăm nọ, nền văn minh tự xưng: Nhân loại lấm lem ươm mầm. Họ đặt nền móng trên Trái đất, đáo để bào mòn tài nguyên nơi góc vụn vặt nhỏ nhoi này để rực rỡ trổ bông, rướn công nghệ họ chắt chiu xa hơn và ngày một xa nữa.
Rốt cuộc, xuyên suốt hai thế kỷ nay, sự phát triển ấy chưa từng thuyên giảm. Nó hào nhoáng, luôn hào nhoáng và trang hoàng như vậy. Rồi bất cứ con người nào thuộc giống loài Nhân loại nếu đủ hồn nhiên, tự hào cùng một niềm tin mạnh mẽ vào khoa học đều sở hữu khả năng tự dặn lòng, tự huyễn hoặc với bản thân, với xã hội họ sống cũng như đang cưu mang họ rằng: Nhân loại sẽ còn phát triển rực rỡ mãi về sau, không đời nào dừng lại ở con số tẹo teo chẳng đủ tầm vóc ‘2’ thế kỷ.
Tuy nhiên, thế giới không đồng tình với họ. Và nhiêu đó là đủ để họ biến mất.
Chỉ dừng lại vẻn vẹn nơi cột mốc khoảng 3 triệu năm kể từ khi họ được gọi là nền văn minh sơ khai; 10 thiên niên kỷ kể từ khi họ đủ để được gọi là nền văn minh đúng quy chuẩn; và 2 thế kỷ cho tới thời điểm này đây họ đã cháy phần phật hơn hầu hết các quãng thì giờ trong những thời đại còn lại.
Thế giới từ chối họ, như chán ghét, căm phẫn con kiến hèn mọn dám ham đòi miếng mồi béo bở. Thực ra Nhân loại không sở hữu bất cứ quyền gì cả, thật vậy, sinh ra tại vũ trụ tối tăm này vốn không có bất cứ quyền gì cả.
Cứ vậy, vũ trụ bị xóa xổ, kéo theo cái bản án kịch khung tử vong đầy tức tưởi đến mức tất cả nền văn minh nó chấp chứa đều sẽ phản kháng, nhưng khi và chỉ khi họ đủ thời gian nhận ra mình sẽ biến mất, rồi sớm chìm vào quên lãng. Cùng với đó, thời điểm vũ trụ ấy bị lãng quên, cũng chính là thời điểm họ nghênh đón cái chết thật sự.
May mắn thay, còn sót lại vài kỷ niệm, những dấu tích thiết yếu cho việc chứng minh sự tồn tại ấy, để người ta ít nhiều nhớ về, vỏn vẹn gửi gắm tại ba thứ: Đầu tiên là Hư không đã ghi chép; thứ hai là các thực thể chứng kiến cảnh tượng này đã nhường nhịn chỗ nhỏ trong tâm trí chừa đường cho khối ký ức bé mọn; cuối cùng là Thiên Phi.
Thiên Phi, hắn xuất thân chốn này, cũng là sinh vật, thực thể duy nhất tại nơi đây dẫu có lim dim, lơ đễnh, hắn vẫn mang theo ký ức bịn rịn mà bẽn lẽn ve vãn theo gót chân thời gian tới khi tận cùng của thế giới cập bến.
Mọi thứ của hắn đều sống, và một phần sống để nhớ về nơi này. Thế nhưng, duy chỉ có thân thể cùng tâm trí vốn ghi nhớ chúng đã không còn thuộc về hắn nữa. Thiệt tình thì chuyện đó không quá quan trọng, dù sao chăng gì đi nữa hắn vẫn sẽ nhớ như vốn đã từng.
...
Sau một giấc ngủ tưởng chừng như vô tận, một con người lạc lõng thức dậy trên một tảng đá vuông vức được chạm khắc tinh xảo. Nơi tảng đá nhìn đến, phiến đá to tướng đặt vừa khít mà không để lại nếp gấp, trông giống hệt như chôn cất ai bên trong đó. “Cây Thiêng” từ đó mọc lên, đâm chồi non qua kẽ hở nhỏ nhất và vươn trái mà nó hằng chắt chiu chất chứa bao dinh dưỡng xuống. Chỉ nhằm bù đắp cho cơn đói dài đến mức tàn dư còn lại của thời gian bị bẻ cong vặn vẹo, tùy ý uốn nắn.
Thoáng nhìn người đó gầy guộc, chẳng rõ nam hay nữ, bả vai phải khoét một chút làm nền cho việc cụt một tay. Thân thể không mang nổi mảnh vải chắn, chỉ biết bon chen nương cậy ít ỏi bóng tối mong manh, rẻ tiền, nhờ nó chở che, cất chứa.
Mắt người đó mở toang, nhìn thấy quả thiêng, cảm nhận rõ mồn một cái lãnh giá từ sự hanh hao, khô quắt quéo nơi nền trần đá lạnh. Cuối cùng, cơn hoang ran kệch cỡm tới nỗi mê sảng trong tận lòng mề, bụng dạ thét lên tựa cồn cào chát chúa thúc ép hắn vơi với lấy quả thiêng tươi tắn ấy kia.
Người đó làm theo ham muốn lấp đầy khoảng trống hiu quạnh, cũng như ý chí sinh tồn vốn dĩ sinh vật nào cũng được đặc ân ban cho lúc sinh thời.
Cơ bản người đó muốn đưa cả hai tay lên nhưng khúc khuỷu cánh đòn bên phải dẫu cố vung vẩy, vẫy vùng cũng chẳng làm lên trò trống gì. Rốt cuộc, ngoài trừ thị giác hơi mịt mờ, gần như mù lòa, các giác quan còn lại đem tới một trải nghiệm đầy đau đớn, dị hợm với mọi cá thể sinh vật nếu chúng có cảm quan.
Vui thay, dù tai ù như bị tra tấn bởi các vụ nổ, thân thể liệt cùng như thể có hàng tá ổ bệnh, đủ loại tật, nguyền tá túc, cũng như các giác quan còn lại nữa ắp đầy trải nghiệm lạ. Người đó vẫn đủ sức mạnh, kiên cường và ý chí nghị lực để cầm lấy quả thiêng.
Khoảnh khắc hốc tay chai sạn, na ná món vật cổ đại cũ sờn, va chạm với lớp vỏ mịn màng đượm sắc nắng nhưng mát lịm, năm ngón ngay lập tức co rụm, dựa vào đầu móng nhọn bấu vào, siết chặt. Và đó là một kế hoạch tuyệt vời dành riêng cho kẻ khánh kiệt sức lực. Thật thế, khi mà cánh tay ấy đã tích góp hết sức bình sinh và chỉ vừa khẽ vuốt lấy bờ mặt quả thiêng, nó đã gần chạm đỉnh khả năng của nó. Hành động dùng móng cấu, chẳng qua chỉ để nhờ vả trọng lực giúp đỡ bứt quả thiêng khỏi nhành cây vì đến sức nắm cũng chẳng còn bao nhiêu cả.
Rốt cuộc, Cây Thiêng đáp trả lại nguyện vọng thánh thót. Nhành gỗ nhỏ nhắn chậm rãi hạ mình, cuống nâng là mối liên kết, hàn gắn của quả với cây từ từ nứt ra từng chút, từng chút một theo dòng chảy thời gian kẽo kẹt. Cho đến lúc mà sự dần dà góp nhặt đủ lâu để chiếm ưu thế, cuống bị bẻ tới nửa phần đã trở thành điểm đột phá. Tức thì, trong cái chợp mắt hững hờ đắp trọn nỗi ngóng trông đợi chờ, quả thiêng tách ra khỏi Cây Thiêng, rơi xuống cùng tay người đó. Quả được mu bàn tay bảo vệ mặt dưới, xương xẩu va với nền đá tạo tiếng lợp cóc cách khó chịu.
Bỏ qua việc Cây Thiêng lần nữa trở nên kiêu hãnh, đứng thẳng lại và khinh khi ném cho người đó cái nhìn coi thường, thì hiện tại đây người đó chẳng có tâm tư diện kiến nào, chỉ quan tâm thứ thức ăn gần ngay trước mắt, song xa tận chân trời.
Đầu cố ngẩng rồi chẳng cách nào thành toàn, nên đành hé mắt xuống. Tay lại vận lực kéo lên, móng vẫn cắm cụi nhằm giữ cho quả và tay không rời bỏ nhau. Mu bàn tay miết, ma sát với nền đá mài trắng toát cả da, cọ xương khiến chúng run lẩy bẩy. Nhẹ nhàng đau đớn, cảm giác ví von so cùng tra tấn không quá khác biệt.
Lần nữa đợi chờ nhưng mê mỏi hơn, người đó gắng sức kéo lết tay cùng quả mãi, rồi mãi cũng thành công. Quả đến gần đầu, ngay bên cạnh, người đó xoay cổ, gò má hốc hác xao xác úp xuống. Nước miếng thòng lòng chảy, ứa nhem nhuốc tượng trưng cho khát khao cháy bỏng, thèm muốn nãy giờ.
Răng lởm chởm nhô ra, miệng cố hé mà chỉ tạo nổi một hố nhỏ, người đó gắng gượng cắn. Răng cửa hợp cùng nanh nhọn khẽ khàng cắm vào, bứt lấy một miếng, nhai và nuốt. Lại một miếng nữa, rồi một miếng nữa... Từng nhát cắn, mỗi lần nuốt đều kéo theo sự hồi sinh của người đang trên ngưỡng cửa cái chết.
Bỗng chốc, văng vẳng bên tai người đó, một giọng nói thanh thoát nỉ non thầm thì:
[Ca ngợi sinh vật mã hiệu: Soaring’sdomainHuman31101582000000, hay còn tự xưng Eldric d’Eldoria hoàn thành thử thách đầu tiên: Trial For Awakening (Thử thách để thức tỉnh).
Đánh giá độ khó: Trung Bình.
Đánh giá kết quả: Hoàn Thành Chỉ Tiêu.
Đánh giá biểu hiện: Sử Thi.
Nhận xét: ...Không tìm thấy dữ liệu ghi chép quá trình thực thi.
Nhận thấy sinh vật mã hiệu: Soaring’sdomainHuman31101582000000 có dấu hiệu lấy lại tinh thần, phần thưởng sẽ được phát ngay lập tức.]
0 Bình luận