Soaring's Domain
Mộng Dực Trùng Thiên Mộng Dực Trùng Thiên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Trial For Awakening

Chương 06: Quận Bascal

0 Bình luận - Độ dài: 2,579 từ - Cập nhật:

   ...

   Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, không chờ ai cả mà cứ vậy rượt đi thôi. Những khoảnh khắc quý giá trong lớp học được Thiên Phi dành phần lớn cho việc suy xét lý thuyết ma pháp.

   Thiên Phi cho rằng cậu sẽ đạt đến trình độ hiểu biết kha khá và có thể chém gió ra bão với vài thành phần thiếu hiểu biết... Nếu nghiền ngẫm hết ngày hôm nay.

   Rồi một khoảng lặng mới hiện ra tại khoảnh khắc Thiên Phi nghĩ tới tương lai, nghĩ đến gia tộc Eldoria và nhớ đến rằng ngôi trường này được gia đình Eldric chọn cho cậu ta học vì trước tiên, nó thuộc hàng danh giá đồng thời gần với gia tộc nhất.

   Ngoài ra, chức vị công tước của cha giúp ông ấy có quyền điều hành, lãnh đạo và đứng đầu một quận, được quản lý nó và một vùng lãnh thổ rộng lớn phủ bên ngoài.

   Nơi gia đình Eldric nắm giữ là quận Bascal.

   Giờ đã qua tiết học sáng và tới giờ trưa, chiều ngày thứ 10 trong tuần có lịch học trống. Tức là không cần đi học, được nghỉ, là thời gian dành cho các học sinh ở xa để về thăm gia đình.

   Bụng Thiên Phi đói meo kêu ọc ọc buồn bã, làm cậu phải bước nhanh đến căn tin khi kết thúc tiết học. Lần này cậu ăn tiết kiệm hơn dù đói.

   Và tất nhiên phải quay về phòng chuẩn bị đồ để mang về nhà. Khoảng giữa canh Huyền (13:00) thì quản gia sẽ tới đón.

   ...

   Sau giấc ngủ trưa, đồng hồ đã điểm thiếu 1 khắc rưỡi trước khi đến giữa canh Huyền. Thiên Phi lấy từ trong rương ra vài mớ quần áo, tất nhiên bao gồm cuốn nhật ký và đống tiền.

   Ấn chúng vào một cái ba lô mà Eldric không sử dụng nhiều, bởi túi vải tiện hơn. Một phần nữa vì hầu như các tiết học không có sách, mà chỉ cần vở ghi chép nên mang rất ít.

   Thiên Phi cũng mang cuốn nhật ký và hộp dao găm về. Cái đầu là để thiêu hủy, cái sau là để phòng ngừa vài tình huống bất ngờ có thể xảy đến.

   ...

   Cảm nhận độ trĩu nặng của ba lô trên vai làm Thiên Phi thở dài. Quả thật thân thể này quá yếu. Dậy thì muộn.

   Vác thứ trĩu nặng ấy từ ký túc xá ra tận cổng trường xa xôi chả khác gì cực hình cả, Thiên Phi ước gì quản gia có thể vào đây phụ mình cầm đồ. Quá trình di chuyển mệt mỏi nên đôi khi cậu phải dừng chân khoảng chục giây, để bao lô xuống rồi thay đổi tư thế.

   Kết quả không mấy khả quan vì vác trên vai dường như vẫn dễ nhất, Thiên Phi vừa chứng thực điều đó bằng sự uể oải.

   Nhắm mắt mà bước đi, chỉ đến khi một giọng nói trầm ấm cất lên xa xa, báo hiệu để Thiên Phi mừng rỡ mở mắt.

   “Công tử,... công tử Eldric! Tôi ở đây.”

   Đứng nép về một bên của cổng trường vững trãi là một người đàn ông mặc vest dạ, ông ta dường như không cảm thấy nóng khi khoác lên mình trang phục dày cộp giữa trời nắng. Ngũ quan bình thường, hơi gầy và khá cao.

    Ông ấy không được Eldric biết tên, hoặc chí ít cậu ta không ghi tên quản gia vào nhật ký. Nên Thiên Phi chỉ đành hét lớn chữ quản gia bảo xách hộ mình ba lô nặng trịch.

    Quản gia vui vẻ đỡ Thiên Phi dậy và cầm ba lô bằng một bên tay, nhẹ nhàng xách lên cao để nó không bị vấy bẩn bởi bụi từ sân trường. Chiều dài hơn hẳn cậu một cái đầu rưỡi và mạnh khủng như vậy làm Thiên Phi hơi sợ hãi. Hẳn ông ấy đã rèn luyện thân thể cách khổ cực và dường như cũng đã nam chinh bắc chiến nhiều nơi.

   Phía sau, ngay gần là một cái xe ngựa trông khá bình thường với khung khoang chứa người được sơn trắng bóng loáng. Bánh xe gỗ bọc viền sắt thép, kẽo kẹt theo từng cú xóc dù di chuyển có một chút, chúng nặng nề và vững trãi để có thể nâng đỡ cái khoang cũng như sức nặng của nhiều người. Ngay phía trước, chình ình là một cái ghế gỗ nhỏ bé, tự thân trên đó hẳn phải là người đánh ngựa. Ông ta khoác một lớp áo choàng, thoải mái tựa lưng ra sau, trên đầu đội mũ nỉ viền nửa vời che đi phần lớn ánh sáng, cũng như giấu đi gương mặt rạm nắng khỏi tầm nhìn của người đời. Tuy vậy nổi bật hơn hẳn là hai con tuấn mã dẫn đầu.

   Chúng khỏe mạnh cách cường tráng, đôi khi lại oằn mình vặn vẹo rồi phát ra gầm một tiếng "hi" đinh tai. Cái nóng hẳn cũng chẳng xi nhê gì mà chỉ là tô điểm lên cái sự bóng loáng, làm sáng ngời thêm cho bộ lông tuấn lãng nâu sẫm của chúng.

  Qua một hồi thất thần trước thứ súc vật Thiên Phi chưa từng gặp gỡ trước đây, cậu lao lên xe ngựa và bắt được trong không khí nơi khoang mũi cái dư vị tồn đọng lại của hương nước hoa, ẩm thấp dễ chịu. Quản gia theo sau bước vào và ra lệnh. Người đánh ngựa liền duỗi thẳng lưng, tay cầm dây cương quất mạnh vào không khí.

   Sau một tiếng "tét" đầy uy lực làm đám ngựa sợ hãi, chúng đành phải duỗi thẳng vó mà tiến lên phía trước với tốc độ phi nước kiệu, kéo theo khung xe nặng trịch mà dẫn dắt nó đi về hướng mặt trời mọc, dù chưa được nghỉ ngơi đủ.

   Khoang xe khá vuông vắn và rộng rãi, ghế ngồi có nệm êm, dưới còn có chỗ đựng đồ, trần thấp và mái hơi cong mà nhô ưỡn lên thành đường vòng cung. Và cũng y hệt lớp học mà mát mẻ hơn bên ngoài. Trước kia thì Thiên Phi sẽ nghĩ là có một phiên bản điều hòa nào đó nhỏ bé được giấu trong này, những giờ đây thì Thiên Phi biết đó là do ma pháp. Một ma pháp trận hay được gọi là kết giới, thuộc hỏa hệ sơ cấp.

   Nhưng cái mát ấy cũng chẳng giúp ích gì cho cổ họng khát khô vì mất nước của cậu. Thiên Phi liền chìa tay ra với quản gia, hỏi giọng đều đều: “Ông có nước không? Tôi khát.”

   Quản gia dường như không thích nói mà chú trọng hành động hơn. Nương theo cánh tay chắc khỏe, ông ấy lấy từ trong túi giấu kín ở vạt áo trong ra một bình nước, tiếp tục là một bình nước quý phái. Rồi đưa cho cậu, khoảng khắc Thiên Phi vui mừng chộp lấy và uống ừng ực, dường như làm hỏng hình tượng của Eldric.

   Tuy nhiên, nó không đủ thỏa mãn, vì nước có lẽ được giữ ấm bởi nhiệt độ cơ thể cùng cái áo vest dạ dày cộp. Chẳng sung sướng tí nào khi không được tu một chai nước mát lịm giữa trời hạ oi. Thế là Thiên Phi nghĩ ra một ý tưởng để làm mát nó.

   Ánh mắt mong chờ của công tử được đặt trên người, làm quản gia dường như không chịu nổi mà hơi rùng mình.

   “Quản gia, ông biết ma pháp làm mát không?”

   “Tôi có biết một vài phép sơ cấp. Ngài cần chúng để làm gì sao?”

   “Giúp tôi làm mát bình nước này được chứ?”

   Ông ấy dường như muốn há hốc mồm nhưng phải kìm nén, bất đắc dĩ lẩm bẩm trong miệng vài từ lạ rồi đưa tay ra mượn lấy bình nước. Một tay cầm, tay kia đặt đầu ngón trỏ ở trọng tâm của nó. Bỗng chốc Thiên Phi có cảm giác khoang phòng dường như lạnh hơn và rằng nhiệt độ đã thất thoát khỏi cái bình mà dung nạp vào người ông ấy.

   Thế là cậu được thoải mái giải khát trong sự mát mẻ mà ma pháp đem lại.

   Nhắc đến thì ma pháp được chia ra làm ngũ hành bao gồm thủy, thổ, hỏa, lôi, phong. Và vì lý do nào đó lại khác với ngũ hành được đặt ra ở tên các canh đầu ngày trong vòng luân nhật. Bên cạnh đó, hỏa hệ sẽ hơi lạ khi nó có 2 loại, một loại liên quan đến lửa, phần còn lại liên quan đến nhiệt độ. Cái đầu thì dễ nói nhưng cái sau thì ít người dùng và chỉ mạnh mẽ ở phần cao cấp khi có thể phóng thích nhiệt độ làm vạn vật tan chảy. Còn về cái phép làm mát kia là loại thứ 2 và thuộc kiểu thu nhiệt độ để tích trữ chúng, hoặc trực tiếp truyền qua vật khác. Kết giới làm mát có nguyên lý hoạt đồng tương tự.

   'Cho nên cái nóng bên trong được thải ra ngoài môi trường? Bảo sao tiết trời ngột ngạt thế!' Thiên Phi trầm ngâm khi nghĩ đến điều đó.

   Ngoài ra, nó là thứ được nói rõ trong Lý Thuyết Sơ Yếu Ma Pháp, vì là kiến thức cơ bản. Trong sách cũng từng nhắc đến ngũ hành không phải thứ duy nhất mà ma pháp có thể điều khiển, đó chỉ là thứ phổ biến nhất. Và hầu hết ma pháp sư đều biết phép cơ bản như làm mát hay giữ ấm.

   ‘Thật là tiện lợi, sau này thức tỉnh rồi chắc chắn phải học vài ma pháp như này!’

   Rồi một khoảng im lặng kéo dài. Cuối cùng, quản gia mở miệng hỏi một số câu về cảm nhận của cậu chủ sau một tuần nữa ở học viện. Tuần trước ông ấy cũng hỏi như vậy, dường như là quan tâm đến Eldric.

   “Trường học này như nào sao? Câu trả lời vẫn như tuần trước ấy.”

   Thế nhưng Thiên Phi đâu có biết tuần trước Eldric trả lời như nào, hắn nói qua loa rằng nơi đây không tốt chứ không nhắc rõ nguyên văn trong nhật ký. Và cậu định bụng hỏi ngược lại quản gia một số vấn đề về ma pháp nhưng rồi thôi, hẳn sẽ không hợp lý khi Eldric hỏi như thế.

   ...

   Ngồi không một chỗ cả canh giờ hiển nhiên là nhàm chán, tuy nhiên hôm nay thì không phải. Trong lúc đi đường, không có chuyện gì quá quan trọng xảy ra ngoài việc phải đi qua một vài cửa thu quan và để quản gia nộp tiền.

   Thực lực của người hộ tống cậu không tệ khi cậu dò hỏi và ông ấy có vẻ tự hào khi được nhắc đến.

   “Tôi sao? Ma pháp sư trung cấp, ngoài ra còn tinh thông võ thuật cùng nhiều loại vũ khí.”

   Ma pháp sư trung cấp, nghe không cao lắm nhưng đó chắc chắn không tồi. Nếu mà hơn nữa thì hắn còn làm quản gia sao?

   Rốt cuộc, Thiên Phi chán chường, móc ra quyển sách ma pháp và đọc giết thời gian, cơ bản cậu cũng chưa đọc xong. Quản gia thấy thế cũng bèn hỏi một câu.

   “Ngài đọc gì vậy?”

   Cậu liền giở bìa sách ra, nơi khắc to dòng chữ “Foundational Magic Theory” (Sơ Yếu Lý Thuyết Ma Pháp). Mặt cậu mau chóng biểu hiện hứng khởi khi thấy quản gia bị sốc, dường như ông ấy cũng biết Eldric là thiên tài ma pháp lý thuyết.

   Thiên Phi thấy quản gia nhếch miệng, duỗi thẳng lưng định hỏi, xong lại chùng xuống để lại không gian riêng cho cậu. Sự vui vẻ của cậu cũng kết thúc mà nhanh chóng chú tâm vào những gì tiếp theo được học.

   ...

   -Khắc thứ 10 canh U (Khoảng 17:40), tại thành phố Bengen, quận Bascal-

   Thời khắc Thiên Phi giở trang cuối của quyển sách ưa thích, cũng là khi điểm đến mà họ mong chờ hiện ra ở rìa tầm mắt. Một thành phố rìa ngoài của Bascal.

   Suốt quãng thời gian vừa qua, nhìn từ trong xe ra ngoài, sẽ thấy bên cạnh là một khu rừng rậm rạp. Phương tiện giao thông của cậu hiển nhiên là đi trên đường mòn ở vùng ngoại các quận thành phố.

   Nơi đây không thiếu đất đai, nhưng người dân vẫn tụ tập thành từng cứ điểm như các quận hay thành phố. Chắc hẳn vì cách tổ chức này vừa dễ bề phòng thủ lại vừa thuận tiện cho việc cai quản.

  Thiên Phi ngắm nhìn bức tường ngoài thành đồ sộ, được làm bằng đá khối khổng lồ. Trông như những viên gạch xếp đều ngay ngắn, chồng chất lên nhau. Vẻ ngoài khoác một màu xám đen sạm, thô ráp, vững chãi và cũng mang theo hương vị cổ kính như đã đứng vững ở đó hàng thế kỷ.

   Tiết trời bên ngoài đã lụi dần cái nóng. Và đó là một bức tranh tuyệt vời, hòa quyện giữa tòa thành uy nghi và bầu trời nhá nhem tối, điểm xuyết những ánh đèn lấp lánh dần hiện lên từ phía trong thành.

   Trông ma mị đến khó chịu. Phải chăng đây là lý do người ta đặt tên khoảng thời gian này là canh U?

   Một cổng phí kiểm soát thu quan nữa được đặt ra, 2 hiệp sĩ giáp sáng bóng đã tháo mũ bảo vệ, họ đang gác cổng liền chạy đến gần xe ngựa để kiểm tra. Thật không ngờ, quản gia chỉ cần khẽ ló mặt ra đã khiến 2 hiệp sĩ đó đơ người mà tức tốc trở về vị trí, nhường đường cho xe qua đi. Còn không thèm lấy tiền qua cửa, họ cũng không dám.

   Có hậu thuẫn phía sau là một công tước thật tốt, chỉ cần không động vào hoàng gia hẳn Thiên Phi có thể tùy ý làm càn. Dù làm chuyện đại nghịch bất đạo như giết người thì tên đó miễn là không phải quý tộc, chắc chắn ông cha vẫn có thể bao che cho mình.

   Do đó, hiện hữu rõ một điểm khác biệt giữa nơi đây và Trái Đất: “Pháp luật là do kẻ mạnh đặt ra.”

   Nó không còn là để bao che kẻ yếu như xưa cậu từng biết mà để củng cố quyền lực của người nắm quyền.

   ‘Haha, thậm chí còn ông anh Hầu tước nữa cơ mà.”

   Hầu tước nói ra thì thua Công tước. Dù cũng đều cai quản một quận hoặc một vùng lãnh thổ to lớn, chỉ có điều nó sẽ ở xa Valdereth và nằm gần nơi chiến tranh giữa Man Tộc và Domarion. Jude, anh ấy hiện đã lập công ở chiến tuyến đầy nước biển mặn chát, giáp ranh với Man Tộc, danh tiếng ngày càng vang dội. Việc được phong Hầu tước chỉ còn là vấn đề thời gian.

    Có thực lực như thế hẳn là áp lực cho Eldric, cùng là anh em một nhà mà giờ đây cậu ta còn chưa thức tỉnh.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận