Volume 1: Trial For Awakening
Chương 14: Ngày Yên Bình Cuối Cùng (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,041 từ - Cập nhật:
Sau khi được báo giá cùng hỏi han mặc cả vài món đồ, Thiên Phi liền mua một lượng lớn, có cả thạch để làm topping. Đúng vậy, là một loại thạch từ gelatin động vật, nom sắc vàng đục như mật ong, vị hơi mặn. Xong xuôi tất cả, cậu cầm cái túi xách nặng trịch bằng một tay, lăn lội trên đường và giờ đây mệt mỏi như cái hồi vác ba lô ở trường.
Vừa rảo bước, lại vừa phải quan sát chung quanh trong khi cầm theo hàng hóa thật sự rất khổ sở. Đôi lúc Thiên Phi vẫn buộc phải chen chân vào góc nhỏ bóng râm của con hẻm bên đường để cho đỡ nắng cũng như giảm thải nhất thời gánh nặng phải chịu từ cơ bắp, dù để cái tối tăm bao trọn và đồng thời chẳng thể biết được có chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo không phải điều hay ho gì. Dẫu thế, không thể giống mong chờ vốn có là hiện hữu cái tựa tựa nô lệ người thú bị bắt nạt hay ông già cao thủ ngồi ăn xin như mấy bộ tiểu thuyết thông thường khác, nó vẫn giúp ích phần nào đó bằng việc thỏa mãn cậu một vài thì giờ ngắn ngủi mát mẻ trong bóng râm.
Mặc cho thoải mái đến cỡ nào, việc bước ra ngoài trời nắng chói ngay bờ kia biên giới bé nhỏ được rạch ra bởi nét tối của bóng râm là bất khả kháng. Theo đó, Thiên Phi chỉ biết đặt cái túi mù: “tìm được vài đồ hay ho trong mấy cửa tiệm” ngay trước tâm trí và cam tâm chịu trận đi tiếp. Có lẽ sẽ phải nhanh một chút để bớt đi sự lo lắng của gia đình Eldric.
Thiên Phi ngó nghiêng, rồi lại nhìn ngang liếc dọc, xong đảo mắt lia lịa để dòm xem có cái nhà nào trông tựa tựa cái cửa hàng buôn bán vũ khí không. Nhưng thật đáng tiếc, chỗ này không ra dáng một nơi đáng ra phải là thời Châu Âu Trung Cổ phong cách fantasy gì cả, đến cả cái dao găm còn khó thấy nói gì đến mấy thứ như quyền trượng phép. Xung quanh trông hết sức bình thường, san sát bên đường xây thành gian những nhà, cái nào cũng y hệt cái nào, đều sở hữu trong mình chữ “lặng” của nhàm chán, rất một màu. Như thể cái thảo nguyên rộng lớn tại đồng không hiu quạnh, muốn tìm chỉ một cái cây thuốc thôi mà sao toàn cỏ dại thế này.
Thêm vào đó, nó yên bình đến lạ, ngày nghỉ chết tiệt cuối tuần thật sự làm cậu tụt hứng. Cứ tưởng nơi này sẽ có gì hay ho kì diệu cơ, song thứ duy nhất đặc biệt lạ lẫm Thiên Phi có thể thấy được từ khi ở Sparkly đến giờ vậy mà chỉ là phép làm mát hay thắp sáng bóng đèn gì đó. Đâu còn cái hứng khởi ngày đầu mới tới nữa, uổng cả tâm tư.
“Thôi bỏ đi chờ đến lúc thức tỉnh xong rồi xả hứng.” Thiên Phi lẩm bẩm đương lúc mệt mỏi khi đang hướng cái nhà to nhất thị trấn tiến bước. Cậu đã bỏ cuộc, và giờ chỉ muốn về nhà, làm bữa tráng miệng, thưởng thức chúng cùng gia đình rẻ tiền, rồi sẽ... rồi... sao nữa?
Rồi sẽ rất dư dả thời gian và rảnh rỗi sinh nông nổi? Không có gì để làm cả...
“Học lễ nghi chăng? Chậc chậc, nghe thôi đã chán rồi. Hay tìm đại mấy quyển sách ở thư phòng đọc?” Thiên Phi tự nhủ. Và nhanh chóng đưa ra quyết định rằng sẽ xin phép Wilfred để được vào thư phòng thỏa chí tò mò. Để xem nào, mới đọc xong Sơ Yếu Ma Pháp Lý Thuyết chưa bao lâu, giờ còn đọc thêm Cao Cấp Ma Pháp Lý Thuyết có hơi quá không? Bên cạnh đó, phân ra Sơ Yếu với Cao Cấp coi chừng khá giống với một môn học ở Trái Đất. Về cơ bản, cũng gần tương tự, coi Ma Pháp là một môn học cũng tốt.
Bỗng, giấu không nổi sự táy máy trong tâm can, Thiên Phi bỗng tự hỏi Ma Pháp rốt cuộc là gì? Nó có nguồn gốc từ đâu? Cũng tại trong sách Sơ Yếu không có lấy một lời giải thích nào đáng tin, cái gì mà quyền năng từ thần linh, nghe hay đấy.
‘Lĩnh vực Ánh Sáng được Nữ Thần Ánh Sáng tạo ra, vậy chắc cũng có Nam Thần Ma Pháp nhỉ?’ Thiên Phi mơ màng nghĩ vui trong lúc đi, chắc đã bị nóng mệt đến chín não.
Sau khoảng thời gian mệt mỏi tưởng chừng như vô tận, cuối cùng cái bóng mờ phía xa của dinh thự Eldoria cũng lọt vào tầm nhìn. Mồ hôi nhễ nhãi rỏ giọt tí tách xuống nền đường ố vàng rồi như đầu cơn mưa thưa hạt, rồi chỉ trong chốc lát đã bốc hơi tức thì, làm người ta nổi da gà dù nóng đến bức bách. Thấy thế Thiên Phi càng thêm nhanh chóng tăng tốc bước chân, sự mát mẻ giải nhiệt đang ngay trước mắt, cậu không muốn ở bên ngoài thêm một giây nào nữa.
Tại trước cổng to, hai vị hiệp sĩ khốn khổ đứng canh và chôn chân nơi đây cho tới khi thấy Thiên Phi tiến vào. Hai người nhẹ cúi chào cậu theo kiểu quý tộc, Thiên Phi bèn phẩy phẩy tay qua loa rồi bảo một người nhìn có vẻ khắc khổ hơn, giúp vác túi sách vào trong. Vị hiệp sĩ lắc đầu, biểu cảm nhẹ nhàng như giảng viên cố giải thích cho học trò, từ tốn nói:
“Xin lỗi công tử, chúng tôi buộc phải ở đây không rời, bởi dạo gần đây có phản động. Ngoài ra cũng không có quyền được tiến vào khuôn viên dinh thự khi không có phép.”
“Phản động? Có cả cái này sao?” Thiên Phi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Vâng, ngay thành phố kế bên thôi, nơi đặt nhà thờ chính tòa.”
“Diễn ra bao giờ?”
“Cuối tuần trước, là cuộc biểu tình bá tước Yolanda cai quản thành phố đó... Họ từng kiến nghị lên ngài Wilfred nhưng không nhận được phản hồi nên đã bị kích động. Nguyên do thì tôi không rõ lắm.”
Nghe vậy, bất giác Thiên Phi bị một cảm giác bất an bao trọn vì an nguy có thể sẽ bị ảnh hưởng. Thiên Phi gượng hỏi thêm một chút, bao gồm nhiều mục như tên các bá tước làm việc cho Wilfred, tên các thành phố, thành phần bạo động tầm bao nhiêu, mạnh mẽ ra sao và nhận được vài câu chữ không mấy rõ ràng. Chẳng hạn: “Một dàn người dân kéo dài đến mấy con phố tụ tập lại. Kẻ cầm gậy gộc, người cầm dao phay vừa đi vừa hét lớn: “Đả đảo bá tước Yolando!” và chẳng mấy chốc bị đàn áp bởi quân đội bá tước.”; hay như: "Chúng tôi không biết được nguyên do, tin tức sớm đã bị phong tỏa, thành phố còn bị cấm túc ra vào. Sao mà có thể biết được!"
Sau cùng, cậu chỉ có thể gạt nó sang một bên, mọi thứ vướng vào chính trị đều rối rắm. Ai biết được, Wilfred hoặc chí ít là cấp dưới của ông có thể chẳng phải loại tốt lành gì khi để dính phải cái này.
Bỏ qua tất cả mà tiến bước vào khuôn viên, cổng to rút lại phía sau nhường đường. Cậu có chút tiến bộ, có lẽ, trong việc trở nên giống một thành viên trong gia đình, hoặc trong công cuộc coi nơi này là nhà, khi lần này đã không thèm sửa soạn quần áo hay gõ cửa như trước đó mà hiên ngang mở chúng ra rồi bước vào. Và ôi! Hơi lạnh phả vào mặt như chốn thiên đường ngay trên đỉnh đầu, cách xa địa ngục trần gian, thật sung sướng làm sao. Tuy vậy, việc hưởng thụ điều này ngay lập tức làm tăng khả năng khiến cơ thể bị sốc nhiệt, hơn nữa xem xét đến trường hợp cơ thể Eldric yếu đuối như nào làm Thiên Phi càng phải cẩn trọng. Thế là cậu bực dọc cắn môi, đợi ở cửa khoảng 1-2 phút, đến khi đầu tóc khô đi phần lớn mồ hôi, mới nhấc cái túi vải đựng đồ đi vào đại sảnh, đích đến là gian bếp ở tầng 1.
Có nhiều gian bếp tách xa với phòng chính và sảnh tiệc. Tuy vậy, tại một căn phòng đang mở, du dương tiếng hát trong trẻo từ cổ họng nhỏ Clara đã làm cho cậu nhận ra đâu là nơi mình cần đến. Nó khép nép chôn ở phía xa cửa chính, nằm bên phải cầu thang, sau một vài căn phòng nhỏ của người hầu. Quãng đường đi không tính là dài, trải bước từ tấm mền đỏ dưới đại sảnh, bắc đến tay vịn cầu thang, nơi đặt một chậu hoa tuyệt đẹp, ngang qua nơi một hầu nữ đang lau sàn, và rảo bước thêm chút ít nữa, phòng nấu ăn liền hiện ra. Một cánh cửa mà Thiên Phi chưa từng bước qua, nhưng lại bung toang, thành thử xem xét bên trong trước khi vào là lựa chọn ổn áp.
Đập vào mắt, đương nhiên rồi, hai mẹ con ngồi chán chường trải tóc cho nhau, Katarina âu yếm Clara và nấp tại một cái bàn gỗ dài khá thô sơ chính giữa phòng. Hai người đang vui vẻ với nhau, mẹ thì chắt chiu, con thì biểu hiện háo hức đến độ viết cả chữ hứng khởi lên trán. Dù thế, hơi buồn là sự mong chờ đó không dành cho Thiên Phi, con bé nhìn thấy cậu và không thay đổi vẻ mặt gì cả, vậy nó mong chờ điều gì thế?
Clara tươi tắn, chỉ tay về phía cửa ra vào, nói to nhằm để cả anh trai và có lẽ là cả mẹ, nghe được: “Anh ơi, vào đây chờ bánh ngọt nướng xong rồi chúng ta cùng phết kem lên nè.”
“Hả?”
“Sao vậy? Ngon lắm á.” Clara chúm chím môi, cẳng chân đung đưa bỗng dừng lại, lộ vẻ thắc mắc.
“À không...”
Clara chau mày, Katarina cũng vậy. Nhưng cô gác sự tình ấy sang chỗ khác, bảo cậu đặt chiến lợi phẩm ở bếp hình chữ L.
Xong việc, cậu lựa ghế đối diện hai mẹ con, ngồi xuống rồi ngó ngàng mọi ngóc ngách. Cái câu "nướng bánh" được thốt ra từ miệng Clara tất nhiên sẽ làm người có định kiến về Châu Âu trung cổ sửng sốt rồi, lấy lò nướng bằng gạch thì nấu cho 10 người ăn chắc? Thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy cái gian bếp này. Dẫu không đạt chuẩn như thời hiện đại, nhưng thoạt nhìn vẫn to với cao cấp ghê gớm.
Đâu đó tại góc có lò gạch xếp lớn, cao chạm mái nhưng ống xả khói thì ở sau tường, và nó không có bánh ở trong, chắc được bánh đang nướng ở phòng khác bởi đầu bếp riêng cũng nên. Bên cạnh nó, tồn tại vài chiếc bếp núc lạ kì, thoạt nhìn giông giống cái ở trái đất và cũng khác biệt. Chúng được nâng đỡ bởi bếp chính, đặt tại nơi hơi lõm vào trên chốc, ở trển còn lồng những cái kiềng bếp dẹp đến khó mường tượng, sao mà đặt củi ở đó được chứ? Xung quanh tường thì treo lủng củng dụng cụ tại giá treo, bao gồm: nồi gang, chảo đồng, vạc lớn, dao, thớt, chày cối, khuôn bánh và... xẻng? Còn có vài bình gốm đặt trên khung cửa sổ có vẻ thoáng đãng đang khép kín. Và đó là những thứ có vẻ bình thường nhất nên có, mấy đồ dụng khác nhìn kì quặc lạ thường.


0 Bình luận