Một buổi sáng không có sự ngượng ngùng.
Đó là cảm nhận rõ ràng nhất của Minh Khánh An khi anh thức dậy trên chiếc ghế bành lúc sáu giờ sáng. Cơn đau mỏi lưng vẫn còn đó - một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về tư thế ngủ không lý tưởng cho lắm, nhưng tâm trí anh lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách lạ lùng. Cuộc trò chuyện vừa đêm qua, nơi hai miền ký ức về hai thất bại song song giao thoa và hòa quyện, đã phá vỡ hoàn toàn bức tường cuối cùng giữa anh và Mai Khánh An.
Giờ đây, khi nhìn cô, anh không chỉ thấy một bản thể khác của mình trong một thực tại song song, mà còn thấy một người đồng đội thực thụ, một chiến hữu, một người duy nhất trên đời này thực sự hiểu được từng vết sẹo ẩn giấu trong tâm hồn anh. Họ đã chia sẻ với nhau những nỗi đau sâu nhất, những thất bại tồi tệ nhất, và trong sự chia sẻ đó, họ đã tìm thấy sự chữa lành mà không ai khác có thể mang lại.
Anh bước vào bếp với tâm trạng nhẹ nhàng, và nghi thức buổi sáng của họ bắt đầu một cách tự nhiên như hơi thở, như thể họ đã sống chung với nhau nhiều năm thay vì chỉ vài ngày. Anh mở hộp cà phê Đà Lạt mà cô đã chọn, xay một lượng vừa đủ cho hai người bằng chiếc máy xay tay cũ. Tiếng kẹt kẹt đều đặn của máy xay hòa với tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tạo nên bản nhạc buổi sáng quen thuộc.
Mùi cà phê thơm nồng và đậm đà bắt đầu lan tỏa khắp căn hộ, thay thế hoàn toàn mùi cà phê hòa tan nhạt nhẽo mà anh đã quen uống. Nó đã trở thành mùi hương đặc trưng của căn hộ vào mỗi buổi sáng, một dấu hiệu báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Mai Khánh An từ trong phòng ngủ bước ra, tóc còn rối nhẹ sau giấc ngủ, mặc chiếc áo phông oversized mà anh đã cho cô mượn. Cô không còn vẻ e dè hay cẩn thận như những ngày đầu, cô mỉm cười tự nhiên chào anh buổi sáng, rồi một cách thành thạo lấy hai chiếc cốc gốm từ tủ bát, tráng qua nước nóng để làm ấm cốc trước khi pha cà phê.
"Hôm nay là lượt của tôi đó nha." cô nói với giọng vui vẻ, rồi mở tủ lạnh lấy ra những quả trứng tươi, vài quả cà chua đỏ mọng và một ít hành lá xanh tươi. "Tối qua anh có nhắc anh thích ăn gì ấy nhỉ? Là trứng bác cà chua, đúng không?"
Minh Khánh An hơi ngạc nhiên. Đó chỉ là một câu nói thuận miệng trong cuộc trò chuyện dài đêm qua, khi họ trao đổi về những món ăn yêu thích thời thơ ấu. Anh không ngờ cô lại chú ý và nhớ kỹ đến vậy. "Ừ, đúng rồi. Nhưng tôi chỉ nói vậy thôi, cô không cần phải…"
"Vậy thì hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng," cô ngắt lời, đã bắt đầu rửa rau và chuẩn bị nguyên liệu. "Tôi đã chán cháo và bánh mì rồi."
Anh không từ chối, cũng không cố gắng giúp đỡ. Thay vào đó, anh đứng bên cạnh bàn bếp, nhìm cô nấu ăn với sự tập trung hoàn toàn. Bàn tay cô thoăn thoắt và khéo léo, từng động tác đều mang tính nghệ thuật - cách cô thái cà chua thành những lát vừa phải, cách cô đánh trứng tạo thành hỗn hợp mịn màng, cách cô nêm nếm gia vị bằng cảm quan thay vì đo lường, cách cô trang trí món ăn ra đĩa với những chiếc lá hành nhỏ xinh.
Mọi thứ đều toát lên một sự chăm chút tỉ mỉ và một niềm vui thầm lặng. Anh nhận ra rằng, nấu ăn đối với cô không chỉ là một công việc đơn thuần để no bụng, không chỉ là một nhiệm vụ sinh hoạt hàng ngày. Nó là một sự sáng tạo, một cách để cô thể hiện sự quan tâm, một phương tiện để cô mang cái đẹp và sự ấm cúng vào cuộc sống thường nhật.
Họ ngồi vào bàn ăn dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ. Món trứng có màu sắc bắt mắt - màu vàng của trứng hòa quyện với màu đỏ tươi của cà chua, điểm những chấm xanh của hành lá. Hương thơm thoang thoảng khiến anh cảm thấy đói bụng thực sự sau nhiều tháng chỉ ăn uống một cách máy móc.
Anh nếm thử miếng đầu tiên. Trứng mềm mịn, béo ngậy nhưng không quá đậm đà, cà chua chua ngọt vừa phải, toàn bộ món ăn hài hòa một cách hoàn hảo. Ăn cùng với miếng bánh mì nướng giòn rụm, đây thực sự là một bữa sáng đáng nhớ.
"Không ngờ luôn nha, ngon đấy 'đầu bếp'." anh nói chân thành sau khi nuốt miếng thứ hai. "Cảm ơn. Lâu lắm rồi tôi mới ăn một bữa sáng ngon như vậy."
"Nói gì mà sến súa quá thể, chỉ là bữa sáng thôi mà!" cô cười khiêm tốn, nhưng ánh mắt sáng lên vì được khen ngợi. "Chỉ là bữa ăn đơn giản, nhưng có lẽ nó ngon hơn khi có người ăn cùng."
Câu nói giản đơn của cô khiến anh phải dừng lại và suy ngẫm. Có lẽ cô đã nói ra một sự thật sâu sắc mà anh đã bỏ qua suốt thời gian dài. Suốt gần hai năm qua, anh luôn ăn một mình trong căn hộ im lặng này. Bữa ăn chỉ là một nhu cầu sinh học cần được đáp ứng, một nhiệm vụ cần hoàn thành. Anh đã quên mất rằng nó còn có thể là một sự kết nối giữa người với người, một niềm vui được sẻ chia, một khoảnh khắc ấm áp mỗi ngày.
Anh quan sát cô ăn - cách cô thưởng thức từng miếng, cách cô mỉm cười khi nếm được vị ngon, cách cô thỉnh thoảng nhìn qua anh để đảm bảo anh cũng đang tận hưởng bữa ăn. Có điều gì đó rất bình yên trong khoảnh khắc này, một cảm giác về "nhà" mà anh đã không có được từ rất lâu rồi.
Sự hiện diện của cô, dù ban đầu là một mớ hỗn trộn lớn đối với cuộc sống đơn điệu của anh, giờ đây lại đang từ từ sắp xếp lại mọi thứ theo một trật tự mới - một trật tự ấm áp và sống động hơn, theo một cách mà anh không hề nhận ra cho đến giờ phút này.
Sự bình yên mới mẻ và thoải mái của họ kéo dài suốt buổi sáng và đến gần trưa thì bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại quen thuộc. Tên "Lưu Bảo Vy" hiện trên màn hình khiến anh vừa mừng vừa lo - mừng vì được nghe giọng bạn thân, lo vì không biết cô bạn năng động này lại có kế hoạch gì.
"A lô, chiến sự trong nhà thế nào rồi?" Giọng Bảo Vy vang lên từ điện thoại, đầy năng lượng như một tia nắng buổi sáng. "Hai người đã ném nhau ra ngoài đường chưa? Hay là đã hòa giải và trở thành bạn tốt rồi?"
Minh Khánh An bật cười thật to - tiếng cười tự nhiên đầu tiên của anh trong nhiều tháng qua. "Vẫn an toàn. Bọn tớ vừa ăn sáng xong. Một bữa sáng rất ngon."
"Ra là vậy, nghe giọng cậu có vẻ khá hơn rồi đấy!" Bảo Vy nói, và anh có thể cảm nhận được nụ cười trong giọng nói của cô. "Tớ vừa đi tập gym về, đang đỗ xe ở dưới sảnh chung cư. Năm phút nữa tớ lên. Tớ có một kế hoạch lớn cho ngày hôm nay. Chuẩn bị tinh thần đi nhé."
"Kế hoạch gì?" anh hỏi, giọng có chút lo lắng.
"Bí mật quân sự, cứ từ từ sẽ biết" cô nói một cách bí ẩn. "À, cứ mặc đồ nào dễ vận động ấy, vậy là được. Và chuẩn bị ví tiền luôn đi, hôm nay chúng ta sẽ đi mua sắm nha."
"Mua sắm?" anh lặp lại, càng thêm bối rối.
"Chứ còn sao? Là để cứu lấy cái căn hộ tệ hại của cậu đấy." nói rồi cô cúp máy, không cho anh cơ hội hỏi thêm bất cứ điều gì.
Minh Khánh An nhìn chiếc điện thoại trong tay, rồi quay sang Mai Khánh An đang ngồi quan sát với vẻ mặt tò mò. Anh lắc đầu một cách bất đắc dĩ nhưng không thể giấu được nụ cười. "Bảo Vy, cô ấy đang lên đây. Và cô ấy có một 'kế hoạch lớn' gì đó liên quan đến việc mua sắm."
Mai Khánh An nhún vai, vẻ mặt tỏ ra khá thích thú với ý tưởng này. "Nghe có vẻ thú vị. Để xem chị ấy muốn làm gì."
Đúng năm phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Bảo Vy bước vào căn hộ như một cơn lốc năng lượng, trong bộ đồ tập gym màu hồng neon, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt thì sáng rực như những ngôi sao, đầy quyết tâm và hứng thú.
Cô không chào hỏi, không ngồi xuống nghỉ ngơi như thường lệ. Thay vào đó, cô đứng thẳng giữa phòng khách, hai tay chống hông, và bắt đầu một cuộc kiểm tra toàn diện căn hộ. Mắt cô di chuyển từ góc này sang góc khác, từ phòng khách ra đến bếp, rồi nhìn vào phòng ngủ đang để mở cửa, rồi lại quay về quan sát ban công nhỏ.
Trong suốt quá trình "thẩm định" này, cô hoàn toàn im lặng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc nhíu mày như một chuyên gia đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Mai Khánh An và Minh Khánh An đứng đó chờ đợi, không dám làm phiền quá trình quan trọng này.
Sau một hồi im lặng căng thẳng kéo dài gần hai phút, Bảo Vy cuối cùng cũng quay lại, nhìn thẳng vào mắt Minh Khánh An với ánh mắt của một bác sĩ vừa tìm ra căn bệnh hiểm nghèo.
"Tớ hiểu tại sao cậu lại trầm cảm rồi." cô tuyên bố một cách hùng hồn, giọng nói chắc chắn như một chẩn đoán y khoa.
"Hả?" Minh Khánh An ngớ người ra, không hiểu tại sao căn hộ của anh lại liên quan đến tình trạng tâm lý của anh.
"Căn hộ này..." cô dang hai tay ra như đang ôm lấy toàn bộ không gian, "nó không phải là một ngôi nhà. Nó là một cái nhà giam cao cấp. Một cái hang động hiện đại. Một cái hộp bê tông vô hồn và lạnh lẽo. Nhìn đây này!"
Cô bắt đầu đi vòng quanh phòng, chỉ tay vào từng chi tiết.
"Mọi thứ đều màu xám, trắng, đen - như một bệnh viện hay văn phòng chính phủ. Không một chút sức sống. Không một điểm nhấn màu sắc nào. Rèm cửa thì lúc nào cũng kéo kín mít, không cho ánh nắng mặt trời lọt vào. Tường trắng trơn như trang giấy chưa viết. Cậu sống ở đây mà không bị bệnh về tâm lý mới là lạ đấy?"
"Con người cần màu sắc để sống, Khánh An ạ. Cần ánh sáng, cần sự sống động. Cậu đã biến căn hộ này thành một nơi trốn chạy thay vì một nơi để sống."
Bảo Vy quay sang Mai Khánh An, nụ cười thân thiện. "Chị xin lỗi nhé, chị cũng đang nói về em luôn đấy, vì về cơ bản em cũng là cậu ấy mà. Nhưng em có cảm thấy sống ở đây khó chịu không?"
Mai Khánh An bật cười, gật đầu nhiệt tình. "Em hoàn toàn đồng ý với chị. Nó quá tẻ nhạt, quá lạnh lẽo. Như một không gian làm việc chứ không phải nơi ở."
"Thấy chưa?" Bảo Vy búng tay một cái, như một nhà ma thuật vừa chứng minh được điều kỳ diệu. "Ngay cả bản sao của cậu cũng thấy vậy! Chính vì thế, kế hoạch của chúng ta hôm nay là: 'Chiến dịch Giải cứu Căn hộ 1106'. Chúng ta phải 'chữa lành' cho nó, biến nó từ một cái hang tối thành một tổ ấm thực thụ."
Minh Khánh An cảm thấy choáng váng trước kế hoạch đột ngột với quy mô lớn này. Anh luôn thích sự đơn giản, sự gọn gàng, không muốn có quá nhiều đồ đạc rườm rà. "Nhưng… tớ thấy nó vẫn ổn mà. Gọn gàng, dễ dọn dẹp…"
"Có dọn dẹp bao giờ không mà nói hay vậy?" Bảo Vy ngắt lời một cách quyết đoán. "Ngăn nắp nhưng không có tâm hồn. Sạch sẽ nhưng thiếu sức sống. Tên dở hơi à, một ngôi nhà không chỉ là nơi để ăn ngủ. Nó phải là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là nơi làm cho ta cảm thấy hạnh phúc khi trở về."
Cô xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc từ việc tập gym đều đặn.
"Hôm nay chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ. Đầu tiên thì..." cô chỉ vào góc phòng nơi chất đống những thứ cũ kỹ, "... là dọn dẹp và bỏ đi những thứ không cần thiết. Sau đó chúng ta sẽ đi mua sắm - mua thảm, gối ôm, cây cảnh, tranh ảnh, đèn trang trí, và tất cả những gì cần thiết để biến nơi này thành một ngôi nhà thực thụ."
Cô nhìn thẳng vào mắt Minh Khánh An.
"Cậu tin tớ không? Sau hôm nay, cậu sẽ không nhận ra căn hộ của mình nữa đâu. Hơn nữa, cậu sẽ thực sự muốn ở nhà thay vì coi nó như một nơi trốn chạy."
Minh Khánh An nhìn sang Mai Khánh An, thấy cô gật đầu khích lệ. Trong mắt cô có ánh sáng của sự hào hứng - có lẽ đây cũng là cơ hội để cô đóng góp vào việc cải thiện nơi ở tạm thời của mình.
"Rồi rồi khổ lắm." anh cuối cùng cũng đầu hàng trước sự nhiệt tình của hai người phụ nữ. "Nhưng đừng làm quá lố nhé."
"Tớ hứa sẽ giữ trong tầm kiểm soát." Bảo Vy nói, nhưng nụ cười ranh mãnh trên môi cô khiến anh có chút nghi ngờ về lời hứa đó.
"Vậy thì bắt đầu thôi! Cuộc cách mạng thiết kế nội thất của căn hộ 1106 chính thức khởi động!"


1 Bình luận
😿Tôi luôn nghĩ nhà chỉ là nơi để ăn ngủ nghỉ thôi.