Không gian trong căn hộ 1106 dường như ngưng đọng lại sau lời giới thiệu bình thản đến phi lý của Mai Khánh An. Minh Khánh An đứng đó, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có gương mặt của mình, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu của sự điên rồ, một kẽ hở trong vẻ điềm tĩnh của cô. Cơn đau đầu từ đêm qua vẫn còn âm ỉ, nhưng giờ đây nó chỉ như một tiếng rì rầm vô nghĩa so với sự choáng váng mà cảnh tượng trước mắt mang lại. Nhưng không có. Ánh mắt cô trong veo, tĩnh lặng, và có một sự chấp nhận lạ lùng, như thể cô vừa thông báo rằng trời sắp mưa, chứ không phải một sự thật có thể xé toạc mọi định luật vật lý.
"Cô... vừa nói cái gì?" Minh Khánh An lắp bắp, bộ não logic của một lập trình viên đang gào thét phản đối. Những thuật toán, những dòng code logic mà anh đã xây dựng và tin tưởng bấy lâu nay, đang sụp đổ tan tành trước mắt. Đây là một lỗi hệ thống khổng lồ, một bug không thể nào vá được.
"Tôi nói, có vẻ như chúng ta sẽ phải làm quen với nhau." Mai Khánh An lặp lại, cô chậm rãi bước đến chiếc ghế bành bọc vải thô màu xám tro, vốn dĩ là nơi anh thường ngồi đọc sách hoặc xem phim, và ngồi xuống, một cử chỉ cho thấy cô không có ý định rời đi.
"Và tên tôi là... Nguyễn Mai Khánh An."
"Không, ý tôi là cái trước đó." anh bước tới, giọng nói có phần mất kiểm soát. "Cái cách cô nhìn tôi, cái câu 'anh đã trải qua một ngày tồi tệ'. Cô đang đóng kịch gì vậy? Ai phái cô đến đây? Có phải là một trò chơi khăm của đám bạn cũ không?" Anh bất giác lùi lại một bước, như thể khoảng cách vật lý có thể giúp anh thoát ly khỏi sự phi lý này. Trí óc anh cố gắng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý, dù là phi thường nhất, nhưng mọi giả thuyết đều trở nên vô nghĩa trước sự trùng khớp đến kinh hoàng này.
Mai Khánh An ngước lên nhìn anh. Trong một khoảnh khắc, anh thấy trong mắt cô một nỗi buồn sâu thẳm, một sự đồng cảm chân thành đến mức làm anh phải nao núng. Nỗi buồn đó không phải là sự thương hại, mà là một sự sẻ chia, như thể cô hiểu rõ từng ngóc ngách trong tâm hồn đang rối bời của anh.
"Không có trò chơi khăm nào cả." cô nói khẽ. "Tôi không biết giải thích thế nào cho anh tin. Chính tôi cũng chỉ vừa mới chấp nhận nó vài phút trước. Cảm giác này... nó giống như một cơn ác mộng mà anh không thể tỉnh dậy được. Ban đầu tôi cũng nghĩ mình phát điên, nhưng những bằng chứng cứ liên tục hiện ra, và cuối cùng tôi phải đối mặt với sự thật. Nhưng hãy nhìn xem..." cô giơ tay lên, chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào chính mình. "Gương mặt này. Anh không thấy quen sao?"
"Tất nhiên! Vừa quen vừa lạ luôn ấy?" anh gần như hét lên. "Lạ vì tôi chưa bao giờ thấy ai giống tôi đến thế. Nhưng thế giới có đến bảy tỉ người, có người giống nhau cũng là chuyện bình thường." Anh cố gắng bấu víu vào chút lý trí cuối cùng. Phải, chỉ là trùng hợp thôi. Trùng hợp đến mức khó tin, nhưng vẫn là trùng hợp.
"Bình thường đến mức có cùng một nốt ruồi ở chính xác cùng một vị trí sao?" cô hỏi ngược lại, giọng vẫn đều đều, như thể đang đặt ra một câu đố mà anh không có lời giải. Cô thậm chí còn hơi nghiêng đầu, chỉ cho anh thấy nốt ruồi nhỏ xíu ở đuôi mắt trái của mình, đúng vị trí nốt ruồi mà anh chỉ thấy khi soi gương thật kỹ. "Và người hàng xóm của anh, Vương Duyên My. Cô ấy có phải là một cô gái ồn ào, điệu đà?"
Minh Khánh An sững người. Miêu tả đó chính xác đến từng chi tiết. "Làm sao cô biết?" Anh cảm thấy sợ hãi những gì đang diễn ra. Duyên My là một người khá đặc biệt, và không phải ai cũng có thể miêu tả cô ấy một cách chính xác đến thế chỉ qua vài câu nói.
"Bởi vì hàng xóm của tôi, ở thế giới của tôi, cũng có gương mặt y hệt cô ấy. Nhưng anh ta là con trai, tên là Vương Trung Anh. Một công tử bột khép kín, nói một câu đã đỏ mặt, chưa bao giờ dám to tiếng với ai." Nụ cười thoáng hiện trên môi cô, một nụ cười pha lẫn chút bâng khuâng và hoài niệm.
Mỗi một từ của cô như một nhát búa nhỏ, gõ vào bức tường thành của sự hoài nghi trong anh. Anh muốn phản bác, muốn nói rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp nực cười, nhưng anh không thể. Những mảnh vỡ của niềm tin đang vỡ vụn, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm của những điều không thể giải thích.
Mai Khánh An nói tiếp, giọng cô như một nhà khoa học đang trình bày một giả thuyết, từng từ rõ ràng, rành mạch, không một chút biểu cảm thừa thãi, càng khiến cho những gì cô nói trở nên đáng sợ hơn. "Căn phòng này. Bố cục y hệt căn phòng của tôi. Cùng một diện tích, cùng một vị trí cửa sổ. Nhưng mọi chi tiết bên trong đều khác. Sách của anh là sách kỹ thuật, của tôi là sách nghệ thuật. Đồ dùng của anh theo chủ nghĩa tối giản, của tôi thì lộn xộn và đầy màu sắc. Nó giống như... một hình ảnh phản chiếu trong gương. Giống, nhưng bị đảo ngược."
Cô nhìn xuống chiếc điện thoại đen ngòm của mình đặt trên bàn. "Và cái này. Nó đã hết pin từ hôm qua. Chiếc ốp của tôi có kèm cả sạc dự phòng luôn nên giờ tôi có thể dùng được điện thoại dù chỉ còn một chút pin. Nhưng tôi không thể kết nối mạng di động, wifi, bluetooth gì hết, ít ra thì bluetooth vẫn hoạt động với chiếc Airpods cắm sạc cả đêm vẫn không lên nguồn của tôi. Như thể chúng không thuộc về nơi này, không thể kết nối với nguồn năng lượng của thế giới này." Cô nhấc chiếc điện thoại lên, như một vật thể lạ lạc loài giữa không gian quen thuộc.
Minh Khánh An im lặng. Anh ngồi phịch xuống mép giường, hai tay vò lấy mái tóc rối bù. Logic của anh đang gãy vụn. Mọi thứ cô nói, dù hoang đường, nhưng lại xâu chuỗi với nhau một cách hoàn hảo đến đáng sợ. Anh nhìn cô, người phụ nữ xa lạ mang gương mặt của mình, và lần đầu tiên, anh không nhìn cô như một kẻ xâm nhập, mà như một bí ẩn khổng lồ, một câu hỏi không lời giải vừa rơi vào cuộc đời anh.
"Vậy... ý cô là sao?" anh hỏi, giọng khản đặc. "Thế giới song song? Cô đến từ một vũ trụ khác à? Nghe như phim khoa học viễn tưởng vậy." Anh cố gắng dùng những từ ngữ quen thuộc để gọi tên cái điều phi thường đang diễn ra, nhưng chúng đều trở nên thiếu thốn và vô nghĩa.
"Tôi cũng mong nó chỉ là phim." Mai Khánh An thở dài, tựa lưng vào ghế. "Nhưng có vẻ như đây là sự thật. Bằng một cách nào đó, tôi đã ở đây. Và chúng ta là hai phiên bản của cùng một người, đến từ hai thực tại khác nhau, bằng một lý do nào đó, chúng ta đã gặp nhau." Cô đưa tay lên day day thái dương, như thể cố gắng xua đi sự nặng nề của một thực tại khó tin.
Cả hai cùng im lặng. Sự thật, dù đã được nói ra, vẫn quá lớn để có thể tiêu hóa ngay lập tức. Bên ngoài, thành phố đã hoàn toàn thức giấc. Tiếng còi xe, tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng chim hót... những âm thanh của cuộc sống đời thường vọng vào, khiến cho sự kiện phi thường bên trong căn phòng càng trở nên lạc lõng. Căn hộ 1106, vốn dĩ là nơi trú ẩn an toàn của Minh Khánh An, giờ đây lại giống như một hòn đảo nhỏ cô độc giữa đại dương bao la của sự hỗn loạn.
Họ đã ở trong một cái bong bóng của sự phi lý, và không ai biết làm cách nào để thoát ra. Một cảm giác bất lực, xen lẫn chút tò mò, bắt đầu len lỏi vào tâm trí Minh Khánh An. Anh chợt nhận ra, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng bụng réo của Minh Khánh An. Anh nhận ra mình đã không ăn gì từ trưa hôm qua. Cơn đói kéo anh về với thực tại trần trụi. Dù thế giới có đảo lộn thế nào, thì con người vẫn phải ăn, phải uống, phải đi vệ sinh. Tiếng réo không mấy trang nhã đó là một lời nhắc nhở phũ phàng rằng dù tâm trí có đang bay bổng đến đâu, cơ thể vẫn đòi hỏi những nhu cầu cơ bản nhất.
"Tôi nghĩ mình cần thời gian để chấp nhận việc này, trước hết thì tôi đi tắm đây." anh nói, đứng dậy. Anh cần dòng nước lạnh để gột rửa sự mệt mỏi và để cái đầu đang quay cuồng của mình tỉnh táo lại. Anh cần được đứng dưới vòi sen, để dòng nước cuốn trôi đi không chỉ bụi bẩn mà cả những hoang mang, những câu hỏi không lời đáp đang chất chồng trong đầu.
"Tôi cũng vậy." Mai Khánh An nói.
Họ lại nhìn nhau. Một vấn đề thực tế đầu tiên nảy sinh. Căn hộ này chỉ có một phòng tắm. Một sự thật đơn giản nhưng lại trở nên phức tạp một cách lạ lùng khi có thêm một người "giống mình" xuất hiện.
"Tôi vào trước." Minh Khánh An nói một cách dứt khoát, với lấy chiếc khăn vắt trên ghế. Anh muốn có không gian riêng để sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn của mình, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.
Mai Khánh An nhún vai. "Tùy anh. Dù sao thì tôi cũng không có đồ để thay." Cô nhìn bộ quần áo trên người, chúng đã nhăn nhúm và có mùi mồ hôi sau một đêm dài đầy biến cố. Một cảm giác bất tiện và lạ lẫm len lỏi trong cô.
Câu nói đó khiến Minh Khánh An khựng lại. Đúng vậy. Cô ta xuất hiện ở đây với chỉ bộ quần áo trên người. Anh thở dài, cảm thấy vấn đề ngày càng trở nên phức tạp. Anh chưa bao giờ phải nghĩ đến việc chia sẻ không gian sống cá nhân của mình với bất kỳ ai, chứ đừng nói đến một phiên bản "song song" của chính mình.
"Trong tủ." anh nói, giọng có phần bực bội nhưng cũng có một chút bất đắc dĩ. "Ngăn thứ ba. Có vài bộ đồ ngủ và áo thun của tôi. Chắc là cô mặc tạm được." Anh chỉ tay về phía tủ quần áo, không dám nhìn thẳng vào cô, như thể việc đề nghị đó là một điều gì đó hết sức khó xử.
Rồi anh bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, như thể muốn dùng cánh cửa để ngăn cách mình khỏi thế giới điên rồ bên ngoài. Tiếng "sầm" vang lên mạnh mẽ, như một tiếng thở dài đầy miễn cưỡng của chính anh.
Mai Khánh An nhìn theo. Cô không cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ cộc cằn của anh. Cô hiểu. Nếu là cô ở trong hoàn cảnh của anh, có lẽ cô còn phản ứng tệ hơn.
Cô mở tủ quần áo của anh. Quần áo được sắp xếp theo màu, thẳng tắp. Áo sơ mi trắng, áo sơ mi xám, áo sơ mi đen. Quần tây đen, quần tây xám. Mọi thứ đều đơn điệu, không một chút màu sắc nổi bật. Cuộc sống của anh ta, có vẻ còn tẻ nhạt hơn cả những gì cô tưởng tượng. Một sự đối lập rõ rệt với tủ quần áo đầy màu sắc, ngẫu hứng của cô ở thế giới kia. Cô chợt nghĩ, liệu có phải vì thế mà anh mới có thể chấp nhận sự phi lý này dễ dàng hơn không? Cuộc sống của anh đã quá "đơn sắc" rồi chăng?
Cô lấy ra một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần short thun màu xám. Quần áo của anh rộng thùng thình so với cô, nhưng ít nhất chúng sạch sẽ và có mùi nước xả vải dịu nhẹ. Cô hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc của bột giặt Comfort lan tỏa, mang lại một chút an ủi giữa sự xa lạ. Đây là lần đầu tiên cô mặc đồ của một người đàn ông, và lại là đồ của một người đàn ông có gương mặt giống hệt mình.
Một lúc sau, Minh Khánh An bước ra, người quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tóc vẫn còn ướt sũng. Anh liếc nhìn cô một cái rồi đi thẳng đến tủ quần áo, lấy đồ và mặc vào một cách nhanh chóng, lưng quay về phía cô. Sự ngượng ngùng lơ lửng trong không khí. Dù có cùng một gương mặt, họ vẫn là một người đàn ông và một người phụ nữ xa lạ. Cả hai đều cảm thấy một rào cản vô hình, một sự ngại ngùng cố hữu giữa hai cá thể độc lập.
Đến lượt Mai Khánh An vào phòng tắm. Khi cô bước vào, cô không khỏi nhíu mày. Phòng tắm của anh cũng giống như con người anh: sạch sẽ, tối giản, nhưng vô hồn. Chỉ có một bánh xà phòng, một tuýp sữa rửa mặt cho nam và một chai dầu gội "tất cả trong một". Không có dầu xả, không có sữa tắm thơm mùi hoa, không có những hũ kem dưỡng thể mà cô thường dùng. Một sự trống rỗng đến khó tin. Cô bất giác nhớ đến phòng tắm của mình, nơi đầy ắp những chai lọ đủ màu sắc, đủ mùi hương, phản ánh một cuộc sống đầy trải nghiệm và sự chăm chút cho bản thân.
Cô bật vòi sen, dòng nước ấm chảy xuống cơ thể mệt mỏi. Nỗi hoang mang tạm thời bị gác lại. Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác được gột rửa này. Từng giọt nước ấm như xoa dịu những căng thẳng tích tụ. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh, những suy nghĩ đang xoáy vào đầu. Cảm giác sạch sẽ, dù tạm thời, cũng đủ để mang lại một chút bình yên. Khi bước ra, mặc trên người bộ đồ rộng thùng thình của anh, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ đang mặc đồ của người lớn. Một cảm giác vừa buồn cười, vừa chua xót.
Cô nhìn mình trong gương, thấy một hình ảnh quen thuộc nhưng lại xa lạ đến lạ lùng, như thể đang nhìn vào một phiên bản lộn ngược của chính mình.
Minh Khánh An đang ở trong bếp, tay cầm một lát bánh mì sandwich khô khốc. Anh đưa cho cô một lát.
"Ăn tạm đi." anh nói, giọng vẫn còn chút xa cách.
Mai Khánh An nhận lấy, nhưng không ăn. Cô nhìn vào căn bếp. Căn bếp cũng tối giản và thiếu vắng hơi ấm như mọi thứ khác trong căn hộ này. Chỉ có những vật dụng cần thiết nhất, không hề có dấu hiệu của một bữa ăn cầu kỳ hay một sở thích nấu nướng nào. "Nhà anh không có cà phê à?"
"Có. Cà phê hòa tan." Anh chỉ vào một chiếc hộp trên kệ.
Cô thở dài. Tiếng thở dài đầy thất vọng. "Anh không có ấm đun nước và phin pha cà phê sao?"
"Không. Tôi không có thời gian cho những thứ đó." Anh trả lời cụt lủn, như thể đó là một điều hiển nhiên và không cần bàn cãi.
"Vậy còn trà?"
"Tôi không uống trà."
Mai Khánh An nhìn anh, rồi nhìn lát bánh mì trên tay mình. "Cuộc sống của anh... thật sự chỉ có thế này thôi sao? Công việc, cà phê hòa tan và bánh mì khô?" Câu hỏi của cô không phải là sự phán xét, mà là một sự ngạc nhiên chân thành, pha lẫn chút xót xa. Cô không thể tưởng tượng được một cuộc sống đơn điệu đến mức này.
Câu hỏi của cô như một mũi kim châm vào lòng tự trọng của anh. "Liên quan gì đến cô?" anh gắt. "Cuộc sống của tôi thế nào thì mặc tôi." Minh Khánh An cảm thấy bị công kích, như thể cô đang vạch trần một phần yếu đuối, trống rỗng mà anh luôn cố gắng che giấu.
"Nó liên quan đến tôi." cô đáp lại, giọng bình tĩnh, không một chút lay động trước sự tức giận của anh. "Bởi vì anh là một phiên bản khác của tôi. Nhìn thấy anh sống như thế này, tôi cảm thấy... buồn. Buồn cho cả anh và cho cả chính mình." Cô đặt lát bánh mì xuống bàn, ánh mắt vẫn hướng về anh, đầy sự thấu hiểu và sẻ chia.
Minh Khánh An chết lặng. Anh không biết phải nói gì. Lần đầu tiên trong đời, có người nhìn thấu sự trống rỗng của anh một cách trực diện và không hề phán xét như vậy. Những lời của cô như một tấm gương phản chiếu chính anh, khiến anh phải đối mặt với một sự thật mà anh luôn cố gắng lờ đi. Một cảm giác khó chịu nhưng cũng pha lẫn chút giải tỏa. Anh nhận ra, anh đã sống một cuộc đời quá sức đơn điệu, quá sức cô độc.
Sự im lặng khó xử của họ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Minh Khánh An. Anh nhìn vào màn hình.
"Lưu Bảo Vy." Cái tên hiện lên như một lời nhắc nhở về thế giới bên ngoài đang chờ đợi.
Anh bấm nút nghe, giọng có phần bối rối.
"Alo?"
"Nguyễn Minh Khánh An!" Giọng Bảo Vy từ đầu dây bên kia vang lên, mạnh mẽ và có phần sốt ruột. "Cậu đang ở đâu thế? Tối qua không thấy sang, gọi cả chục cuộc không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Bộ tính tự tử thật đấy à?" Giọng nói quen thuộc của Bảo Vy mang theo sự lo lắng chân thành, nhưng cũng không thiếu phần trách móc và bông đùa, như một liều thuốc giải độc cho sự căng thẳng trong căn phòng.
Lời mắng mỏ của Bảo Vy, thay vì làm anh khó chịu, lại khiến anh cảm thấy một sự ấm áp quen thuộc. Một tia sáng nhỏ lóe lên trong cái mớ hỗn độn cảm xúc của anh. Dù sao thì, vẫn có người quan tâm đến anh.
"Tớ... tớ không sao." anh đáp. "Tối qua mệt quá nên tớ về phòng ngủ luôn."
"Về phòng? Cậu tìm thấy chìa khóa rồi à?" Giọng Bảo Vy có chút nghi ngờ, nhưng cũng pha lẫn sự nhẹ nhõm.
"À... ừ. Tớ tìm thấy rồi." Anh nói dối, liếc nhìn Mai Khánh An đang đứng quan sát mình. Anh cảm thấy một sự khó xử tột độ. Làm sao anh có thể giải thích chuyện này với Bảo Vy?
"Thật không đấy?" Bảo Vy nghi ngờ. "Giọng cậu nghe lạ lắm. Mở cửa ra, tớ đang đứng trước cửa nhà cậu đây. Mang cho cậu ít cháo hành giải cảm đây này, đồ con rùa rụt cổ." Tiếng cười khẽ của Bảo Vy vang lên, cô không biết rằng cô vừa đặt Minh Khánh An vào một tình thế khó xử đến nhường nào.
Minh Khánh An giật bắn mình. "Cậu... cậu đang ở ngoài cửa á?" Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán anh. "Chứ sao. Mở cửa nhanh lên, mỏi tay quá."
"Tút... tít... tít..." Bảo Vy cúp máy.
Minh Khánh An nhìn trân trân vào chiếc điện thoại, rồi ngước lên nhìn Mai Khánh An bằng ánh mắt hoảng loạn. Một vấn đề đã đủ điên rồ, giờ lại sắp có thêm một vấn đề khác. Anh phải giải thích chuyện này với Bảo Vy như thế nào đây? Một cảm giác mắc kẹt, không lối thoát bủa vây anh. Anh chợt nhận ra, sự phi lý của Mai Khánh An không chỉ ảnh hưởng đến anh, mà còn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh anh.
Trong khi đó, Mai Khánh An, người đã nghe loáng thoáng cuộc đối thoại, lại đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Lưu Bảo Vy. Cô nhớ Minh Khánh An từng nhắc đến cô bạn thân này. Giọng nói mạnh mẽ, thẳng thắn qua điện thoại khác hẳn với Lưu Gia Minh của cô. Gia Minh nếu ở trong tình huống này, chắc chắn sẽ ré lên: "Trời đất ơi! Bà có biết tôi đã lo cho bà như thế nào không hả? Tôi đã phải đốt bao nhiêu nén nhang cầu cho bà tai qua nạn khỏi đấy!" Một nụ cười nhỏ thoáng hiện trên môi Mai Khánh An khi cô so sánh hai người bạn. Sự khác biệt này càng khiến cô tin vào những gì đang xảy ra.
Sự khác biệt đó một lần nữa khẳng định sự thật về thế giới này.
"Ting."
Tiếng chuông cửa vang lên, dứt khoát và kiên nhẫn. Tiếng chuông như một lời đe dọa, báo hiệu rằng thế giới thực đang chuẩn bị va chạm với thế giới phi lý trong căn phòng này.
Minh Khánh An và Mai Khánh An nhìn nhau. Trong ánh mắt của cả hai đều là một sự bất đắc dĩ. Bức màn của vở kịch phi lý này, sắp có thêm một khán giả. Và không ai trong số họ sẵn sàng cho điều đó. Một cảm giác bất lực bao trùm lấy cả hai. Họ là những con rối trong một vở kịch mà không ai cầm dây, và khán giả đầu tiên sắp sửa xuất hiện.


3 Bình luận