Khánh An
Dyah Dofamin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1 - Destiny Trouble

Chương 12 - Tàn Tro

0 Bình luận - Độ dài: 2,235 từ - Cập nhật:

Khi bước ra khỏi tòa nhà, cái nóng ẩm đặc trưng và sự ồn ào chói tai của Hà Nội ập vào mặt cô như một cơn sóng thần. Tiếng còi xe, tiếng máy móc, tiếng người la hét - tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng hỗn loạn khiến cô cảm thấy ngạt thở. Không khí đặc quánh mùi khói bụi và xăng dầu, hoàn toàn đối lập với không khí trong lành của Đà Lạt mà cô yêu thương.

Cô đứng giữa dòng người tấp nập như một hòn đảo cô đơn, cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong thành phố xa lạ này. Mọi người đều có đích đến rõ ràng, đều bận rộn với cuộc sống của mình, trong khi cô thì không biết phải đi về đâu. Cô đã đặt cược tất cả - tiền bạc, thời gian, sức khỏe, và cả niềm tin - vào chuyến đi này, và cô đã thua cuộc một cách thảm hại.

Cô không còn gì cả. Không sự nghiệp - ước mơ trở thành nhà thiết kế độc lập đã tan thành mây khói. Không tình yêu - mối quan hệ với Bảo Dương đã kết thúc trong nước mắt và đau khổ. Không tiền bạc - những khoản tiết kiệm cuối cùng đã đổ vào dự án thất bại này. Không mục đích - cô không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Cô chỉ là một kẻ thất bại, đang lang thang ở một thành phố xa lạ và thù địch, mang theo những giấc mơ đã chết và những hi vọng đã vỡ tan. Cô chỉ muốn về nhà, về với sự yên tĩnh và mát mẻ của Đà Lạt. Nhưng nhà ở đâu? Với hoàn cảnh như hiện tại, liệu cô còn có nhà để về không?

Và rồi, trong cơn hoang mang và vô định đó, đôi chân như có ý thức riêng đã đưa cô đi. Đi mà không có phương hướng, không có đích đến, chỉ đơn giản là để thoát khỏi tòa nhà chứa đựng sự thất bại đó. Cô đi qua những con phố, qua những ngã tư, qua những tòa nhà cao tầng lạ mặt, cho đến khi đôi chân mệt mỏi dừng lại trước một tòa chung cư bình thường.

Và chính tại đó, trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của cuộc đời, một cánh cửa vô hình đã mở ra, đẩy cô vào một thực tại hoàn toàn khác - một thực tại nơi cô gặp được người duy nhất có thể hiểu được nỗi đau của mình…

Minh Khánh An ngồi im lặng, chén trà trong tay đã nguội lạnh từ lúc nào mà anh không hay biết. Anh nhìn chằm chằm vào Mai Khánh An, người vừa chia sẻ với anh câu chuyện đau đớn nhất trong cuộc đời cô. Trong ánh đèn vàng ấm, anh có thể thấy những giọt nước mắt lấp lánh ở khóe mắt cô - những giọt nước mắt mà cô đã kiềm chế suốt quá trình kể chuyện.

Cô đã không khóc khi kể lại những khoảnh khắc tồi tệ nhất, nhưng giờ đây, khi câu chuyện kết thúc, cảm xúc cuối cùng cũng tràn về. Không phải sự đau khổ dữ dội, mà là một nỗi buồn sâu lắng, một sự mệt mỏi của người đã chiến đấu hết mình nhưng vẫn thất bại.

"Anh hiểu không?" cô nói, giọng nhỏ như thì thầm. "Tôi đã mất tất cả. Không chỉ là tiền bạc hay thời gian. Tôi đã mất niềm tin vào chính mình, vào khả năng sáng tạo của mình. Họa Sắc không chỉ là một bộ sưu tập - nó là tất cả những gì tôi tin tưởng về nghệ thuật, về ý nghĩa, về cách kết nối quá khứ và hiện tại."

Cô dừng lại, lau nhanh một giọt nước mắt đang lăn xuống má.

"Và quan trọng hơn cả, tôi đã nhận ra một sự thật đáng sợ: có lẽ họ đã đúng. Có lẽ tôi thực sự chỉ là một kẻ lý tưởng hóa, không hiểu gì về thế giới thực. Có lẽ nghệ thuật và thương mại thực sự không thể đi cùng nhau. Có lẽ tôi phải chọn: hoặc là bán linh hồn để làm những thứ 'ăn khách', hoặc là nghèo khó và thất bại với những ước mơ cao đẹp."

Minh Khánh An đặt chén trà xuống bàn, tạo ra tiếng keng nhỏ trong không gian yên tĩnh. Anh hiểu. Anh hiểu quá rõ cảm giác đó - cảm giác khi cả thế giới dường như đều nói rằng những gì bạn tin tưởng, những gì bạn theo đuổi, đều không có giá trị. Cảm giác khi bạn bắt đầu nghi ngờ chính mình, nghi ngờ những nguyên tắc mà bạn đã sống theo.

"Và đó là lúc cô muốn từ bỏ thế giới của mình, rồi quyết định đi thật xa... nên cô mới được đưa đến đây?" anh nói, không phải như một câu hỏi mà như một sự thấu hiểu.

"Đúng vậy." cô gật đầu. "Tôi không thể về khách sạn ngay lập tức. Tôi cần thời gian để… tiêu hóa sự thất bại đó. Tôi đi lang thang trên những con phố Hà Nội, cảm thấy như một con ma đang lảng vảng trong thế giới của những người sống."

Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xôi.

"Tôi nhớ mình đã dừng lại ở nhiều nơi. Một quán cà phè vỉa hè, một hiệu sách nhỏ, một công viên có những đôi tình nhân đang hẹn hò. Tôi quan sát cuộc sống diễn ra xung quanh mình và tự hỏi: tại sao tôi lại cảm thấy mình không thuộc về nơi nào cả? Tại sao những giá trị mà tôi cho là quan trọng lại không có chỗ đứng trong thế giới này?"

"Tôi nhớ có một lúc, tôi đứng trước một cửa hàng thời trang nhanh - kiểu fast fashion." cô tiếp tục, nụ cười đắng chát hiện trên môi. "Trong kính, tôi thấy những mẫu áo được bày biện rực rỡ, với giá cả rẻ đến không thể tin được. Chất lượng tệ, thiết kế copy từ những thương hiệu lớn, nhưng lại có hàng đống khách hàng. Và tôi tự hỏi: đây có phải là điều mà thị trường thực sự cần không? Đây có phải là 'thành công' không?"

Minh Khánh An lắng nghe, cảm nhận được nỗi đau trong từng câu chữ của cô. Anh nghĩ đến chính mình, đến những lần anh thỏa hiệp với lương tâm nghề nghiệp để làm hài lòng khách hàng, để đạt được "kết quả thương mại"

"Anh biết không?" cô nói, quay lại nhìn anh, "lúc đó tôi cảm thấy như mình đang sống trong một thế giới ngược đời. Nơi chất lượng không quan trọng bằng giá cả. Nơi ý nghĩa không quan trọng bằng xu hướng. Nơi tâm hồn không quan trọng bằng lợi nhuận."

Cô dừng lại, hít một hơi sâu.

"Và tệ nhất là, tôi bắt đầu tự hỏi: có phải tôi sai? Có phải tôi quá cứng đầu, quá lý tưởng hóa? Có phải tôi nên từ bỏ những nguyên tắc đó và học cách 'thích nghi' với thực tế?"

Minh Khánh An cảm thấy tim mình siết chặt. Anh nhận ra rằng cô đã trải qua chính xác những gì anh đã từng vấp phải - sự xói mòn từ từ của niềm tin, của những giá trị cốt lõi, bởi áp lực của một thế giới dường như không có chỗ cho những điều cao đẹp.

"Cô đã không sai..." anh nói, giọng chắc chắn hơn anh nghĩ. "Cô không hề sai."

Cô nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.

"Tôi chắc chắn điều đó," anh tiếp tục, "sau khi nghe câu chuyện của cô. Thế giới có thể không sẵn sàng cho những gì cô muốn mang đến, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sai. Điều đó chỉ có nghĩa là thế giới vẫn chưa đủ tốt."

Mai Khánh An nhìn anh một hồi lâu, như thể cô đang xem xét những lời này, đang cố gắng quyết định xem có nên tin vào chúng hay không.

"Cảm ơn anh." cuối cùng cô nói. "Nhưng anh có biết cảm giác tồi tệ nhất là gì không? Không phải là việc bị từ chối. Không phải là việc mất tiền. Mà là việc tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự tài năng không, liệu những gì mình tạo ra có thực sự có giá trị không."

Cô đưa tay lên trán, massage nhẹ như thể đang cố gắng xoa dịu một cơn đau đầu lâu ngày.

"Anh biết không, trong suốt ngày hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi về những lời họ nói. 'Quá nghệ thuật', 'không có tính thương mại', 'già'. Những từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một bài hát ma quái."

"Và rồi tôi bắt đầu nhìn mọi thứ bằng con mắt của họ. Những chiếc áo của tôi có thực sự 'già' không? Những họa tiết thổ cẩm có thực sự lỗi thời không? Tôi có thực sự đang sống trong quá khứ không?"

Minh Khánh An thấy cần phải làm gì đó. Anh không thể chỉ ngồi đó và nhìn cô tự hành hạ mình bằng những nghi ngờ đó. Anh đứng dậy, bước đến tủ quần áo và lấy ra chiếc áo khoác mà cô đã mặc ngày hôm đó - chiếc áo duy nhất cô mang theo từ thế giới của mình.

"Xem này," anh nói, cầm chiếc áo lên. "Đây là một trong những thiết kế của cô phải không?"

Cô gật đầu, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.

"Khi tôi lần đầu nhìn thấy nó, cô biết tôi nghĩ gì không?" anh tiếp tục. "Tôi nghĩ nó rất đẹp. Không phải vì nó theo xu hướng hay vì nó 'ăn ảnh'. Mà vì nó như có trong mình một câu chuyện, có một linh hồn."

Anh cầm chiếc áo lại gần, chỉ vào những chi tiết tinh xảo.

"Nhìn cách cô kết hợp màu sắc này. Nhìn cách cô cân bằng giữa truyền thống và hiện đại. Đây không phải là 'già' - đây là vĩnh cửu. Có sự khác biệt giữa hai khái niệm đó."

Mai Khánh An đứng dậy, bước đến gần anh, chạm nhẹ vào chiếc áo mà cô đã thiết kế. Trong ánh mắt cô, một tia sáng nhỏ bé bắt đầu thắp lên.

"Cô có biết điều gì khiến tôi ấn tượng nhất về cô không?" anh hỏi. "Không phải tài năng thiết kế - dù cô thực sự tài năng. Mà là sự kiên định của cô với những giá trị mình tin tưởng. Trong một thế giới mà ai cũng sẵn sàng thỏa hiệp, cô vẫn cố gắng bảo vệ những điều mình cho là quan trọng."

"Nhưng tôi đã thất bại..." cô nói nhỏ.

"Cô đã thất bại trong một trận chiến." anh sửa lại.

"Nhưng cô chưa thất bại trong cuộc chiến. Hai điều này khác biệt hoàn toàn."

Anh đặt chiếc áo lên ghế, quay lại nhìn cô.

"Cô biết điều gì đã thay đổi tôi trong những ngày qua không? Không chỉ là sự hiện diện của cô, mà là cách cô nhìn cuộc sống. Cô đã nhắc nhở tôi rằng có những thứ quan trọng hơn thành công thương mại. Có những thứ đáng để chiến đấu cho dù có thể thất bại."

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy cảm xúc.

"Cái đêm cô xuất hiện ở đây," anh tiếp tục, "tôi cũng đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng. Tôi cũng đã mất hết niềm tin vào bản thân. Nhưng cô biết không? Việc gặp cô, việc nghe câu chuyện của cô, đã giúp tôi nhận ra rằng thất bại không có nghĩa là mình sai. Đôi khi nó chỉ có nghĩa là mình đang đi trước thời đại."

Họ đứng đó, trong ánh đèn vàng ấm, nhìn nhau với sự thấu hiểu sâu sắc mà chỉ những người đã cùng trải qua nỗi đau mới có thể có. Không phải tình yêu, không phải sự thương hại, mà là một thứ gì đó sâu sắc hơn - sự đồng cảm hoàn toàn của hai linh hồn đã cùng bị thế giới từ chối nhưng vẫn không chịu từ bỏ những điều mình tin tưởng.

"Cảm ơn anh." Mai Khánh An nói, giọng đầy xúc động. "Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi rằng có những thứ quan trọng hơn sự thành công mà thế giới định nghĩa."

"Tôi cũng vậy." anh đáp lại. "Cô đã nhắc nhở tôi rằng đôi khi, việc giữ vững nguyên tắc quan trọng hơn việc chiến thắng."

Đêm đã khuya, nhưng cả hai đều không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Họ đã chia sẻ với nhau những nỗi đau sâu nhất, và trong sự chia sẻ đó, họ đã tìm thấy một loại chữa lành mà không ai khác có thể mang lại. Họ đã tìm thấy nhau - không phải như những người yêu, mà như những chiến hữu trong cuộc chiến chống lại một thế giới đôi khi thiếu vắng tâm hồn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận