Lưu Bảo Vy quay trở lại sau hơn một tiếng, không giống một cơn lốc mà giống như một đội quân hậu cần. Tiếng chìa khóa lạch cạch trong ổ, cánh cửa bật mở, và cô xuất hiện cùng với một núi đồ đạc. Cô lỉnh kỉnh xách theo hai túi đồ lớn từ siêu thị và vài chiếc túi giấy từ một cửa hàng thời trang bình dân. Năng lượng thực tế và hiệu quả của cô nhanh chóng lấp đầy sự im lặng ngượng ngùng trong căn hộ.
"Đây." cô đặt những chiếc túi giấy lên ghế sofa với một tiếng "bịch" đầy thỏa mãn. "Tạm thời chị mua cho em vài cái áo phông, quần short, đồ lót và một bộ đồ ngủ tử tế. Không thể để em mặc đồ của tên này mãi được, trông như ăn trộm ấy."
Minh Khánh An lườm cô một cái nhưng không nói gì. Anh thừa biết vẻ mặt bất cần của mình lúc này càng khiến lời nói của Bảo Vy thêm chính xác.
Mai Khánh An nhìn những món đồ mới, ngón tay bất giác mân mê chiếc túi giấy. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, cô có thứ gì đó thực sự là "của mình". Một cảm giác biết ơn nhỏ nhoi và một nỗi buồn sâu thẳm cùng lúc dâng lên trong lòng.
"Còn đây là đồ dùng cá nhân" cô lôi ra từ trong túi siêu thị. "Sữa rửa mặt, kem dưỡng ẩm, dầu gội, dầu xả, sữa tắm. Loại cơ bản thôi, nhưng chắc chắn tốt hơn cái chai '3 trong 1' của đàn ông các người." Cô đặt mọi thứ lên bàn, rồi bắt đầu lôi ra hàng loạt thực phẩm: rau xanh, thịt, cá, sữa tươi, hoa quả. Âm thanh của những món đồ được đặt xuống bàn bếp tạo thành một bản nhạc của sự sống. "Chị lấp đầy tủ lạnh rồi đấy. Cấm tiệt mì gói và bia cho bữa tối. Hai người phải ăn uống cho ra hồn người."
Sự sắp đặt của Bảo Vy không cho ai có cơ hội từ chối. Cô giống như một vị tướng đang thiết lập lại trật tự cho một khu vực vừa trải qua thảm họa. Cô chỉ cho Mai Khánh An một góc tủ để treo đồ, dọn một ngăn kệ trong phòng tắm cho những món đồ mới của cô. Mỗi một hành động của Bảo Vy đều toát ra một thông điệp rõ ràng: "Chuyện quái quỷ gì đó đã xảy ra, và tôi không hiểu. Nhưng chừng nào tôi còn ở đây, mọi thứ phải đi vào quy củ."
"À, chị có mua một cái SIM mới" Bảo Vy nói, đưa cho Mai Khánh An một chiếc vỉ nhựa nhỏ. "Lắp vào điện thoại của em thử xem."
Theo lời của Bảo Vy, Mai Khánh An cẩn thận lắp chiếc SIM mới vào điện thoại của mình. Đôi tay cô hơi run khi thực hiện thao tác quen thuộc trong một hoàn cảnh xa lạ. Cô bấm và giữ nút nguồn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc điện thoại. Một giây. Hai giây. Màn hình vẫn đen kịt, vô cảm.
"Thấy chưa?" Mai Khánh An nói khẽ, giọng không có vẻ thất vọng mà chỉ đơn thuần là một sự xác nhận. Sự thật này, dù phũ phàng, nhưng lại củng cố vị trí của cô trong thế giới này: một người hoàn toàn ngoại lai.
Bảo Vy thở dài, xoa xoa thái dương. "Tạm tin là nó không thuộc về nơi này. Coi như em sẽ phải sống một thời gian mà không có điện thoại."
Trước khi ra về, Bảo Vy kéo Minh Khánh An ra một góc. "Này" cô nói khẽ, giọng nghiêm túc hơn hẳn, "tớ không biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy có vẻ không phải người xấu. Và... trông cậu thật sự rất tệ. Cậu gầy đi, mắt thì thâm quầng. Tớ gọi cậu không nghe máy. Có lẽ sự xuất hiện của cô ấy, dù kỳ lạ, nhưng lại là một điều gì đó để cậu có thể bám víu vào thay vì cứ chìm nghỉm như vậy."
Cô nhìn sâu vào mắt anh. "Đừng cố gắng một mình nữa, Khánh An. Cậu không ổn đâu. Hãy để người khác giúp đỡ, dù người đó có là ai đi chăng nữa."
Lời nói của cô bạn thân chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh. Cổ họng anh nghẹn lại, và anh phải nuốt khan để ngăn một cảm xúc yếu đuối nào đó trào ra. Anh chỉ khẽ gật đầu, không nói được lời nào.
Khi Bảo Vy rời đi, cánh cửa đóng lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn hộ. Nhưng sự yên tĩnh lần này đã khác. Nó không còn nặng nề bởi sự thù địch, mà được lấp đầy bởi sự hiện diện của những món đồ mới, của thức ăn trong tủ lạnh, và của một thực tại không thể chối bỏ: hai con người xa lạ mang cùng một gương mặt, giờ đây sẽ phải chung sống.
Hai mươi tư giờ đầu tiên sống chung là một nghiên cứu chi tiết về sự đối lập.
Không gian chật hẹp của căn hộ bỗng dưng trở nên quá nhỏ bé. Minh Khánh An, người đã quen với sự cô độc và toàn quyền kiểm soát không gian của mình, giờ đây cảm thấy như bị xâm phạm. Sự hiện diện của Mai Khánh An ở khắp mọi nơi. Một đôi giày thể thao nữ đặt cạnh đôi giày tây của anh. Một chiếc cốc sứ màu xanh ngọc mà Bảo Vy mua cho cô nổi bật giữa dàn cốc thủy tinh vô vị của anh. Mùi dầu gội hương hoa nhài thoang thoảng trong phòng tắm, át đi mùi bạc hà quen thuộc. Mái tóc dài của cô vương lại trên gối, trên sàn nhà. Anh khó chịu với tiếng bước chân rất nhẹ của cô, với cách cô ngâm một giai điệu vô định khi rửa cốc. Anh cảm thấy ngột ngạt, như một con thú bị dồn vào góc trong chính lãnh thổ của mình.
Ngược lại, Mai Khánh An lại cảm thấy như đang đi tham quan một viện bảo tàng về nỗi buồn. Mọi thứ trong căn hộ của anh đều toát lên một sự từ bỏ. Không một bức tranh, không một vật trang trí, không một chậu cây. Giá sách chỉ có những cuốn về lập trình dày cộp, không một cuốn tiểu thuyết. Bụi đã phủ một lớp mỏng trên chiếc loa bluetooth không dùng đến. Ngay cả cách anh đặt cuốn sách trên bàn cũng thẳng tắp một cách máy móc. Cô cảm thấy thương hại cho phiên bản này của mình, một người dường như đã quên mất cách tận hưởng những niềm vui nhỏ bé của cuộc sống.
Buổi chiều hôm đó, sự va chạm đầu tiên thực sự xảy ra.
Minh Khánh An mở laptop, định bụng sẽ phớt lờ mọi thứ và chìm vào công việc. Nhưng màn hình vừa sáng lên, một email mới với tiêu đề "V/v: Tổng kết dự án Phoenix." từ Chu Huy Hà đã hiện ra. Tim anh thắt lại. Hơi thở anh như ngừng lại một nhịp. Cái tên "Phoenix" – Phượng Hoàng, từng là niềm hy vọng của anh, giờ lại như một lời chế nhạo. Anh không muốn đối mặt với nó. Anh không muốn nhìn lại thất bại của mình. Anh chỉ muốn đóng chiếc máy tính lại, đi ngủ và hy vọng khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất.
Anh thở dài một tiếng nặng nề, ngả người ra sau ghế.
"Có chuyện gì à?" Giọng Mai Khánh An vang lên từ phía sau. Cô đang ngồi trên ghế bành, đọc một cuốn sách mà cô tìm thấy trên giá của anh.
"Không có gì," anh đáp cộc lốc. "Việc của tôi."
"Tôi biết là việc của anh." cô nói, không hề bị thái độ của anh làm cho khó chịu. "Nhưng tiếng thở dài của anh nghe như sắp sập cả cái nhà này đến nơi rồi, nó làm tôi không tập trung đọc được."
Minh Khánh An quay lại nhìn cô, định gắt lên, nhưng rồi lại thôi. Năng lượng để tức giận cũng đã cạn kiệt. Anh mệt mỏi quá rồi. Anh chỉ im lặng, quay lại nhìn màn hình email trống rỗng.
Mai Khánh An đặt cuốn sách xuống, bước lại gần phía sau anh. Cô liếc nhìn màn hình. "Dự án Phoenix? Tên nghe hay đấy. Nó là gì vậy?"
Có lẽ vì quá cô đơn, hoặc vì sự tò mò chân thành trong giọng nói của cô, Minh Khánh An lại bắt đầu giải thích. Anh nói về một phần mềm quản lý nhân sự, về những thuật toán phức tạp, về những đêm thức trắng để sửa lỗi. Anh nói về nó với một sự cay đắng, như một người cha đang kể về đứa con đã chết yểu của mình.
Mai Khánh An lắng nghe. Cô không hiểu gì về code, về thuật toán. Nhưng cô hiểu về sự sáng tạo và sự thất bại.
"Vậy giờ anh phải làm gì? Dọn dẹp những gì còn lại à?" cô hỏi.
"Ừ." anh đáp. "Trưởng phòng bảo tôi tổng kết và bàn giao lại dữ liệu."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chứ cô muốn sao nữa?" anh gằn giọng, sự phòng thủ trỗi dậy.
Mai Khánh An im lặng một lúc, ánh mắt cô đăm chiêu. "Nếu là tôi," cô nói chậm rãi, giọng nói trở nên rành rọt, chuyên nghiệp, "tôi sẽ không chỉ dọn dẹp. Dọn dẹp chỉ là hành động của một kẻ thua cuộc. Nó thừa nhận sự thất bại và kết thúc câu chuyện ở đó."
Minh Khánh An nhíu mày. "Vậy cô sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ viết một bản tổng kết. Một bản báo cáo thực sự. Không phải để nộp cho sếp anh," cô nói, "mà là cho chính anh. Phân tích rõ ràng, tại sao nó thất bại? Do kỹ thuật, do quản lý, hay do định hướng sai lầm? Từ thất bại đó, có thể rút ra những bài học kinh nghiệm gì? Những module nào đã hoàn thành có thể tái sử dụng cho các dự án trong tương lai?"
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Trong thế giới thiết kế của tôi, không có bản nháp nào là hoàn hảo. Chúng tôi thất bại mỗi ngày. Nhưng mỗi lần thất bại, chúng tôi phải giải trình được tại sao, và chúng tôi đã học được gì. Đó mới là cách chúng tôi trưởng thành. Thay vì chỉ bàn giao một đống dữ liệu lộn xộn, hãy bàn giao một tài liệu chuyên nghiệp, thể hiện rằng dù dự án thất bại, nhưng anh không phải là một kẻ thất bại. Anh là một người có trách nhiệm, biết phân tích vấn đề và học hỏi từ sai lầm. Nó không thay đổi được quá khứ, nhưng nó sẽ thay đổi cách người khác, và cả chính anh, nhìn nhận về thất bại này."
Lời nói của cô như một luồng sáng bất ngờ, chiếu rọi vào một góc tối mà anh chưa bao giờ nghĩ đến. Anh luôn coi sự thất bại này là một dấu chấm hết, một vết nhơ. Nhưng cô lại nhìn nó như một cơ hội để thể hiện sự chuyên nghiệp. Tư duy của một nhà thiết kế, người luôn phải đối mặt với những lời phê bình và làm lại từ đầu, hoàn toàn khác với tư duy của một lập trình viên chỉ quen làm việc với những logic đúng-sai rạch ròi.
Anh không nói gì, nhưng trong đầu, những ý tưởng bắt đầu hình thành. Cái cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực anh dần được thay thế bằng một dòng chảy năng lượng mới. Lần đầu tiên, anh cảm thấy muốn mở một file Word mới không phải với sự sợ hãi, mà với một mục đích rõ ràng.
Buổi tối hôm đó, Minh Khánh An không gọi đồ ăn ngoài.
Khi anh vẫn đang mải mê viết bản tổng kết, Mai Khánh An đã tự nhiên vào bếp. Cô lôi những thứ thực phẩm mà Bảo Vy đã mua ra, rửa sạch, cắt thái. Tiếng lạo xạo của dao thớt, tiếng xèo xèo của dầu ăn trên chảo nóng, những âm thanh và mùi hương đã rất lâu rồi không xuất hiện trong căn hộ này, giờ đây lại vang lên một cách sống động.
Cô nấu một bữa tối đơn giản: thịt rang cháy cạnh, canh rau ngót nấu tôm và một đĩa rau luộc. Nhưng với Minh Khánh An, đó là một bữa tiệc. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp nhà, kéo anh ra khỏi mớ bòng bong của công việc.
Họ ngồi ăn tối trong im lặng. Nhưng không khí không còn ngượng ngùng như buổi sáng. Nó là một sự im lặng dễ chịu, được lấp đầy bởi tiếng bát đũa va vào nhau khe khẽ và mùi thơm của bữa ăn nóng hổi.
"Anh viết được đến đâu rồi?" cô hỏi.
"Cũng sắp xong rồi," anh đáp. "Cảm ơn cô... về ý tưởng đó."
"Không có gì. Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ." cô nói, gắp một miếng thịt vào bát anh. "Ăn đi. Có thực mới vực được đạo."
Bữa ăn đó là bữa ăn đầu tiên anh thực sự cảm nhận được vị của thức ăn. Anh không chỉ ăn để lấp đầy cái bụng rỗng, anh ăn để tận hưởng. Anh nhận ra vị ngọt của rau, vị đậm đà của thịt, vị thanh của canh. Và trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra Mai Khánh An nói đúng. Cuộc sống của anh đã thiếu đi hương vị trong một thời gian quá dài.
Khi màn đêm buông xuống, một vấn đề thực tế khác lại nảy sinh: chỗ ngủ. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ với một chiếc giường duy nhất. Phòng khách thì có một chiếc ghế bành, không phải sofa giường.
"Tôi sẽ ngủ ở ghế." Mai Khánh An nói trước, như thể đọc được suy nghĩ của anh. "Dù sao thì tôi cũng đang ở nhờ nhà anh."
Minh Khánh An nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc giường của mình. Anh là chủ nhà. Chiếc giường đó là của anh. Nhưng để một cô gái ngủ trên ghế trong khi mình nằm trên giường, có một cái gì đó... không đúng. Nó không chỉ là phép lịch sự, mà sau những gì cô đã làm cho anh hôm nay, anh cảm thấy mình nợ cô một sự tử tế tối thiểu.
"Không cần." anh nói, giọng vẫn có chút ngượng ngập. "Cô ngủ trên giường đi. Tôi ngủ ở ghế được rồi."
"Anh chắc chứ? Lưng anh sẽ đau đấy."
"Tôi quen rồi." anh nói dối. Thực ra anh chưa bao giờ ngủ ngoài ghế. "Cô là khách, cứ ngủ trên giường đi."
Cuối cùng, cô cũng đồng ý.
Anh lấy một chiếc chăn mỏng và một cái gối, trải ra chiếc ghế bành. Mai Khánh An đã ở trong phòng ngủ. Anh tắt đèn phòng khách, chỉ để lại ánh đèn ngủ màu vàng hiu hắt từ trong phòng ngủ hắt ra. Căn nhà chìm vào bóng tối.
Anh nằm co ro trên chiếc ghế không mấy thoải mái, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Anh không ngủ được. Sự hiện diện của một người khác trong phòng ngủ của mình quá rõ ràng. Anh có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô. Anh có thể tưởng tượng ra cô đang nằm trên chính chiếc giường của anh, trong không gian riêng tư nhất của anh.
Nhưng lạ thay, anh không cảm thấy bị xâm phạm. Anh chỉ cảm thấy... kỳ lạ. Và một chút bình yên. Sự tĩnh lặng của căn nhà không còn đáng sợ nữa. Nó không còn là sự trống rỗng, mà là sự yên tĩnh được sẻ chia. Ít nhất, đêm nay anh không phải đối mặt với bóng tối một mình.
Anh nghĩ về bản tổng kết mình vừa viết. Anh cảm thấy một sự tự tin nho nhỏ, một cảm giác kiểm soát được cuộc đời mình, điều mà anh đã đánh mất từ lâu. Tất cả là nhờ cô. Một người đến từ một thế giới khác.
Bất chợt, anh nghe thấy một tiếng sụt sịt rất khẽ từ trong phòng ngủ. Âm thanh đó mong manh đến mức anh gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Rồi một tiếng nữa. Lần này rõ hơn, một tiếng nấc bị kìm nén trong cổ họng.
Cô ấy đang khóc.
Minh Khánh An nằm im, không dám cử động. Anh biết đó là những giọt nước mắt của sự lạc lõng, của nỗi nhớ nhà, của sự sợ hãi trước một tương lai vô định. Anh hiểu cảm giác đó hơn ai hết. Cô gái mạnh mẽ, bình tĩnh mà anh thấy ban ngày, giờ đây cũng chỉ là một người bình thường, yếu đuối và đang tan vỡ trong bóng tối.
Anh muốn làm gì đó. Nói một lời an ủi. Hay đưa cho cô một cốc nước. Nhưng anh không làm gì cả. Anh sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cô phải khoác lại chiếc vỏ bọc mạnh mẽ, sẽ dập tắt đi khoảnh khắc yếu đuối chân thật mà cô cần phải có. Anh chỉ nằm im, lắng nghe, biến mình thành một phần của bóng đêm, một nhân chứng câm lặng.
Và trong sự im lặng đó, trong tiếng khóc thầm của cô và sự lắng nghe câm lặng của anh, một sợi dây kết nối vô hình, mỏng manh nhưng bền chặt, đã được hình thành. Họ không còn là hai phiên bản đối lập, mà là hai mảnh vỡ của cùng một linh hồn, đang ở đây, trong cùng một căn phòng tối, cùng nhau đối mặt với nỗi đau của riêng mình.


0 Bình luận