Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04 - Người Chăm Bón

0 Bình luận - Độ dài: 2,740 từ - Cập nhật:

Tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, lần này dồn dập và mất kiên nhẫn hơn, như một lời cảnh cáo. Nó xuyên thủng lớp bong bóng phi thực tế đang bao trùm lấy căn phòng, kéo cả Minh Khánh An và Mai Khánh An về với một thực tại trần trụi và cấp bách.

"Cô... cô vào phòng ngủ trốn đi! Nhanh lên!" Minh Khánh An cuống cuồng, giọng nói thì thầm nhưng đầy vẻ hoảng loạn. Anh chỉ tay về phía phòng ngủ, nơi duy nhất có thể che giấu sự hiện diện của Mai Khánh An.

Mai Khánh An nhìn anh, rồi nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt cô không hề có một chút bối rối. Cô lắc đầu. "Vô ích thôi. Chị ấy vào đây, không thấy tôi thì cũng sẽ hỏi. Anh định nói dối đến bao giờ? Một lời nói dối sẽ cần cả ngàn lời nói dối khác để che đậy."

"Vậy chứ cô bảo tôi phải làm gì bây giờ?" anh gắt lên, cảm giác bất lực dâng lên đến cổ họng. "Nói với cô ấy rằng tôi đang ở cùng một phiên bản nữ của chính mình đến từ vũ trụ khác à? Cô ấy sẽ nghĩ tôi bị điên và gọi cho bệnh viện tâm thần đấy!"

"Có lẽ anh nên tin tưởng vào bạn của mình hơn một chút?" Mai Khánh An nói khẽ, nhưng ánh mắt cô nhìn anh đầy ẩn ý.

"Ting... ting... ting..." Tiếng chuông cửa giờ đây đã biến thành một chuỗi âm thanh liên hồi, đầy vẻ đe dọa. Kèm theo đó là giọng nói của Bảo Vy vọng qua cánh cửa: "Nguyễn Minh Khánh An! Tớ đếm đến ba mà cậu không mở cửa là tớ gọi bảo vệ phá cửa thật đấy! Một... hai..."

Không còn lựa chọn nào khác. Minh Khánh An hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình sắp phải đối mặt với một đội hành quyết. Anh liếc nhìn Mai Khánh An lần cuối, trong ánh mắt là một lời cầu khẩn câm lặng: "Làm ơn đừng nói gì cả."

Rồi anh bước ra, bàn tay run rẩy đặt lên nắm đấm cửa và xoay nhẹ.

Cánh cửa vừa hé mở, một cơn lốc đã ập vào. Lưu Bảo Vy, trong bộ đồ tập gym màu đen bó sát, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mắt thì sắc như dao, không cần đợi anh mời đã lách qua khe cửa bước vào. Tay cô xách một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, mùi cháo thơm phức lan tỏa khắp không gian.

"Cuối cùng cũng chịu mở cửa à, ông tướng?" cô nói, đặt chiếc cặp lồng lên bàn. "Tớ mà không đến chắc cậu định tuyệt thực mà chết trong này luôn quá."

Cô vừa nói vừa cởi đôi giày thể thao, rồi ngẩng lên. Và đó là lúc cô nhìn thấy Mai Khánh An, người đang đứng lặng lẽ ở góc phòng, cạnh quầy bar ngăn cách bếp.

Dòng năng lượng ồn ào của Bảo Vy đột ngột khựng lại. Cô đứng bất động, đôi mắt mở to, quét một lượt từ đầu đến chân Mai Khánh An, rồi lại quay sang nhìn Minh Khánh An, rồi lại nhìn Mai Khánh An. Sự ngạc nhiên ban đầu nhanh chóng chuyển thành sự bối rối, rồi đến một vẻ mặt đầy dò xét.

"À..." Bảo Vy lên tiếng, giọng nói không còn vẻ suồng sã. "Xin lỗi, nhà có khách mà tớ không biết. Chào bạn."

Mai Khánh An khẽ gật đầu, một lời chào không lời.

Bảo Vy quay sang Minh Khánh An, người đang đứng cứng đờ như một bức tượng. Cô nheo mắt lại, hạ giọng, nhưng sự sắc bén trong đó thì không hề giảm. "Giải thích đi."

"À... ờm... đây là..." Minh Khánh An lắp bắp, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. "Đây là... em họ của tớ. Đúng rồi, em họ ở quê mới lên chơi. Tên... tên là..."

"Em họ?" Bảo Vy nhướng một bên lông mày, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. "Chúng ta đã ở cạnh nhau đủ lâu để cậu có thể tự biết lời nói dối đó không có tác dụng với tớ rồi đấy? Sao tớ không biết cậu có một cô em họ nào giống cậu như tạc tượng thế này? Hai người như bước ra từ cùng một khuôn vậy, chỉ khác mỗi kiểu tóc thôi đấy."

Cô bước lại gần Mai Khánh An hơn một chút, quan sát kỹ hơn. "Chào em, chị là Bảo Vy, bạn thân của anh họ em. Em lên chơi lúc nào mà anh ấy không báo chị một tiếng?"

Cách Bảo Vy nhấn mạnh từ "anh họ" khiến Minh Khánh An biết rằng lời nói dối của mình đã hoàn toàn thất bại. Bảo Vy quá thông minh và quá hiểu anh.

Mai Khánh An nhìn thẳng vào mắt Bảo Vy. Cô có thể thấy sự thông minh và thẳng thắn trong đôi mắt đó. Cô biết rằng nói dối với người phụ nữ này là vô ích.

"Xin lỗi, em không phải em họ của anh ấy." Mai Khánh An lên tiếng, giọng nói bình tĩnh và rõ ràng.

Minh Khánh An nhắm mắt lại. Thôi xong.

Bảo Vy quay lại nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: "Thấy chưa, tớ biết mà." Rồi cô lại nhìn Mai Khánh An. "Vậy em là ai?"

"Đây là một câu chuyện dài và khó tin." Mai Khánh An nói.

"Chị có cả một buổi sáng." Bảo Vy đáp, cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, ra hiệu cho họ bắt đầu. "Tớ đang nghe đây, Khánh An. Một câu chuyện đủ hay để giải thích cho việc cậu nói dối tớ, và việc có một cô gái lạ trong nhà cậu vào lúc tám giờ sáng. Dù sao thì tối qua tớ cũng đã đến đây, và biết chuyện xảy ra lúc đó qua lời lễ tân ở sảnh rồi."

Không khí trong phòng đặc quánh lại. Minh Khánh An cảm thấy mình như một bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa, với Bảo Vy là công tố viên và Mai Khánh An là một nhân chứng bí ẩn không biết sẽ nói gì tiếp theo. Anh không thể nói dối được nữa. Sự mệt mỏi về thể chất và tinh thần đã vắt kiệt mọi khả năng bịa chuyện của anh.

"Tớ... tớ không biết phải giải thích thế nào nữa..." anh nói, giọng đầy vẻ bất lực. Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện cô, hai tay ôm lấy đầu. "Tớ chỉ biết là tối qua tớ đã ngất đi, và khi tỉnh dậy, cô ấy đã ở đây."

Bảo Vy nhìn sâu vào mắt anh. Cô thấy sự hoảng loạn, sự kiệt sức và một nỗi sợ hãi chân thật. Cô biết anh không nói dối về cảm xúc của mình. Nhưng câu chuyện vẫn quá vô lý.

"Vậy còn em?" Bảo Vy chuyển hướng sang Mai Khánh An. "Em có thể giải thích được không?"

Mai Khánh An hít một hơi thật sâu. Cô nhìn Minh Khánh An đang gục ngã, rồi lại nhìn Bảo Vy đang chờ đợi. Cô biết rằng đây là thời điểm quyết định. Hoặc là cô sẽ bị tống ra đường như kẻ điên, hoặc là cô sẽ có được một đồng minh. Và để có được lòng tin, cô phải cho đi sự thật, dù sự thật đó có khó tin đến đâu.

"Chào chị, em là Nguyễn Mai Khánh An." cô bắt đầu, giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. "Và đúng vậy, chúng em có cùng một gương mặt. Bởi vì, ở một mức độ nào đó, chúng em là cùng một người."

Bảo Vy nhíu mày, không ngắt lời, ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Em không đến từ 'quê'. Em đến từ một nơi khác. Một nơi mà chị cũng tồn tại, nhưng là ở một phiên bản khác. Một nơi mà người hàng xóm ồn ào của Khánh An lại là một tên công tử bột khép kín. Một nơi mà căn hộ này cũng tồn tại, nhưng chứa đựng những đồ vật hoàn toàn khác."

Cô trình bày lại giả thuyết của mình, một cách mạch lạc và logic, giống như cách cô đã giải thích cho Minh Khánh An. Cô nói về sự đảo ngược của người hàng xóm, về sự tương đồng và khác biệt của căn hộ, về chiếc điện thoại không thể hoạt động.

Bảo Vy lắng nghe, không bỏ sót một chi tiết nào. Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt thì ngày càng trở nên phức tạp. Cô không cười nhạo, cũng không tỏ ra hoảng sợ. Cô chỉ đơn giản là tiếp nhận thông tin, phân tích nó bằng bộ óc sắc bén của mình.

Khi Mai Khánh An kết thúc, cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Bảo Vy không nói gì. Cô chỉ đứng dậy, đi một vòng quanh phòng. Cô nhìn vào giá sách đầy những cuốn sách kỹ thuật. Cô nhìn vào căn bếp tối giản. Rồi cô dừng lại trước mặt Mai Khánh An.

"Chiếc điện thoại của em đâu?" cô hỏi.

Mai Khánh An chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Bảo Vy cầm nó lên. Một chiếc điện thoại đời mới, nhưng màn hình đen ngòm. Cô bấm nút nguồn. Không có gì xảy ra. Cô lấy dây sạc của Minh Khánh An, cắm vào. Đèn báo sạc không sáng.

"Hết pin hay là hỏng vậy?" Bảo Vy nói.

"Ban nãy vẫn còn dùng được, em nghĩ là hết pin rồi." Mai Khánh An đáp. "Thậm chí giờ nó còn không thể sạc vào nữa."

Bảo Vy đặt chiếc điện thoại xuống. Cô nhìn Minh Khánh An, người vẫn đang cúi gằm mặt. Rồi cô nhìn Mai Khánh An, người đang nhìn thẳng vào cô, không một chút sợ hãi. Cô thấy hai con người mang cùng một gương mặt, nhưng lại có hai thần thái hoàn toàn đối lập: một người đã vỡ vụn, một người dù lạc lối nhưng vẫn giữ được sự kiên cường.

Cô thở ra một hơi dài.

"Tớ không hiểu cái quái gì đang diễn ra cả" cô nói, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. "Chuyện này nghe còn vô lý hơn cả việc sếp tớ đòi KPI cho việc sáng tạo. Đa vũ trụ, thế giới song song... tớ chỉ nghe thấy trên phim thôi."

Minh Khánh An ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng. "Tớ biết mà. Cậu cũng nghĩ bọn tớ bị điên, đúng không?"

Bảo Vy nhìn anh, rồi ánh mắt cô bất chợt dịu lại. Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh.

"Tớ không nghĩ cậu bị điên" cô nói khẽ. "Tớ nghĩ cậu đang ở trong một mớ bòng bong tồi tệ nhất mà tớ từng thấy. Tớ không tin vào câu chuyện về thế giới song song. Nó quá sức tưởng tượng." Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, từng từ rõ ràng. "Nhưng tớ tin cậu. Tớ tin vào sự hoảng loạn trong mắt cậu. Tớ tin rằng cậu tin câu chuyện đó là thật. Và với tớ, như vậy là đủ rồi."

Đó là một sự khác biệt tinh tế, nhưng lại là tất cả. Cô không tin vào câu chuyện, nhưng cô tin vào người bạn của mình. Cô chọn đứng về phía anh, dù cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nước mắt bắt đầu lưng tròng trong mắt Minh Khánh An. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy mình không hoàn toàn cô độc. Anh có một người bạn, một người sẵn sàng bước vào sự điên rồ này cùng anh.

Mai Khánh An, người đã chứng kiến tất cả, cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm len lỏi trong lòng. Cô nhìn Bảo Vy với một sự nể trọng. Cô gái này có một sự mạnh mẽ và một lòng tin đáng kinh ngạc. Khác hẳn với sự ồn ào nhưng cũng dễ hoang mang của Gia Minh.

"Được rồi." Bảo Vy nói, vỗ vỗ vào vai Minh Khánh An, giọng nói đã quay trở lại vẻ thực tế thường ngày. "Tạm gác chuyện đa vũ trụ sang một bên. Chúng ta xử lý những vấn đề trước mắt đã."

Cô đứng dậy, nhìn Mai Khánh An từ đầu đến chân. "Vấn đề đầu tiên: quần áo. Em không thể mặc đồ của tên này mãi được. Nó rộng thùng thình và trông thật tệ."

Cô rút điện thoại ra, lướt lướt vài cái. "Chị sẽ đặt cho em vài bộ đồ mặc ở nhà và vài thứ đồ dùng cá nhân cần thiết. Đọc cho chị số đo của em đi."

Sự thực tế và chủ động của Bảo Vy khiến cả hai Khánh An có phần bối rối.

"Em... em không có tiền." Mai Khánh An nói.

"Coi như chị cho em mượn. Hoặc là bắt anh họ 'hờ' của em trả nợ ấy?" Bảo Vy nháy mắt. "Vấn đề thứ hai: thức ăn. Trong tủ lạnh của tên này ngoài bia và trứng ra thì chẳng có gì. Hai người ăn cháo đi đã, rồi chị sẽ đi siêu thị mua ít đồ ăn về lấp đầy cái tủ lạnh đó."

Cô mở chiếc cặp lồng, múc cháo ra hai chiếc bát. Mùi thơm của hành lá, tiêu và thịt băm lan tỏa, đánh thức cơn đói của cả hai.

"Vấn đề thứ ba và quan trọng nhất!" Bảo Vy nói trong khi họ bắt đầu ăn. "Chuyện này, tạm thời chỉ ba chúng ta biết. Đừng nói với bất kỳ ai khác, kể cả bố mẹ cậu, Khánh An. Họ sẽ không hiểu được đâu."

Minh Khánh An gật đầu lia lịa.

Họ ngồi ăn trong im lặng. Nhưng sự im lặng lần này đã khác. Nó không còn nặng nề và ngột ngạt. Nó là sự im lặng của một thỏa hiệp, của một liên minh vừa được thành lập. Sự hiện diện của Bảo Vy, với năng lượng tích cực và đầu óc thực tế, đã trở thành một mỏ neo, giữ cho con thuyền của họ không bị cơn bão phi lý nhấn chìm.

Sau khi ăn xong, Bảo Vy đứng dậy. "Được rồi, chị đi mua đồ đây. Ở nhà đừng có gây sự với nhau nữa đấy." Cô nhìn Minh Khánh An, rồi lại nhìn Mai Khánh An. "Haizz... Cố gắng... làm quen với nhau đi."

Cô rời đi, để lại hai người trong căn hộ.

Bầu không khí giờ đây đã thay đổi. Sự thù địch và nghi ngờ đã tan biến, chỉ còn lại sự ngượng ngùng và một chút tò mò về người kia.

"Cô bạn của anh... thật đặc biệt." Mai Khánh An lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.

"Cô ấy luôn như vậy." Minh Khánh An đáp, một nụ cười yếu ớt lần đầu tiên xuất hiện trên môi anh kể từ hôm qua. "Mạnh mẽ, thẳng thắn, và rất tốt bụng."

"Bạn thân của tôi thì khác. Cậu ấy sẽ khóc lóc ầm ĩ, rồi kéo tôi đi xem bói hoặc làm lễ giải hạn." Mai Khánh An nói, và cô cũng bất giác mỉm cười.

Lần đầu tiên, họ nói chuyện với nhau không phải như hai kẻ thù, mà như hai người xa lạ đang cố gắng tìm hiểu về nhau. Họ nói về bạn bè, về những khác biệt nhỏ nhặt giữa hai thế giới. Cuộc trò chuyện vẫn còn ngập ngừng và đầy những khoảng lặng, nhưng nó là một sự khởi đầu.

Họ không còn là hai cá thể đơn độc bị ném vào một tình huống kỳ lạ. Họ đã trở thành hai người đồng hành bất đắc dĩ, cùng với một người bạn trung thành, chuẩn bị đối mặt với bất cứ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Bữa cháo của Bảo Vy vẫn còn ấm trong dạ dày, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Minh Khánh An cảm thấy, có lẽ, ngày mai sẽ không quá tồi tệ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận