Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10 - Bước Chân Đầu Tiên

0 Bình luận - Độ dài: 2,209 từ - Cập nhật:

Siêu thị tiện lợi nằm cách chung cư khoảng mười phút đi bộ, nhưng với Minh Khánh An, quãng đường đó cảm thấy dài hơn bình thường. Không phải vì khoảng cách, mà vì anh đang chú ý đến từng bước chân của mình, đến cách vai anh không còn cúi gập như trước, đến cách anh bắt nhịp với bước đi của Mai Khánh An bên cạnh.

Cô bước đi với một sự háo hức khó che giấu, đôi mắt không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh. Những tòa nhà cao tầng mà anh đã nhìn thấy hàng nghìn lần, với cô lại như những phát hiện mới mẻ. Cách những chiếc xe máy di chuyển, cách người ta mặc cả ở quầy hàng rong, cách ánh nắng chiếu qua những tán cây bàng - tất cả đều khác với thế giới mà cô quen thuộc.

"Kiến trúc ở đây thú vị ghê ha!" cô nói, nhìn lên một tòa nhà có thiết kế độc đáo. "Pha trộn giữa hiện đại và cổ điển, giữa Đông và Tây. Ở thế giới tôi, phong cách xây dựng khác hẳn."

Anh theo cái nhìn của cô, lần đầu tiên thực sự quan sát tòa nhà mà anh đi ngang qua mỗi ngày. "Tôi chưa bao giờ để ý điều này trước đây." anh thừa nhận.

Khi họ bước vào siêu thị, sự tương phản giữa hai người càng trở nên rõ rệt. Đó là một không gian sáng choang, mát lạnh và đầy ắp hàng hóa - từ những kệ cao chạm trần với đủ loại thực phẩm đến những dãy tủ lạnh phát sáng chứa đồ uống. Đối với Minh Khánh An, đây chỉ là nơi để mua những thứ thiết yếu một cách nhanh nhất có thể - một cuộc phiêu lưu mười lăm phút với danh sách cố định: sữa, bánh mì, cà phê hòa tan, thỉnh thoảng một ít thịt đông lạnh.

Nhưng với Mai Khánh An, siêu thị này lại giống như một phòng triển lãm về văn hóa tiêu dùng của thế giới này, một nơi để khám phá những sự khác biệt tinh tế giữa hai thực tại song song.

Cô đi dọc các gian hàng với một sự tò mò trẻ thơ mà anh chưa từng thấy ở một người trưởng thành nào. Cô nhặt lên một gói bim bim có bao bì kỳ lạ, xoay qua xoay lại để đọc thành phần, xem xét một loại nước ngọt mà cô chưa từng thấy, ngạc nhiên trước sự đa dạng của các loại mì ăn liền - từ mì tôm chua cay đến mì bò hầm, từ mì kim chi Hàn Quốc đến mì cà ri Nhật Bản.

"Sao mà cái thế giới của tôi lại đơn điệu quá thể vậy chứ, tôi chưa từng thấy những sự đa dạng này trước đây. Những thứ này ở đó chỉ có vài loại đơn giản..." cô giải thích khi thấy anh quan sát cô. "Chứ không có cả chục loại như thế này."

"Anh xem này!" cô gọi, tay cầm một gói trà túi lọc có thiết kế tinh tế. "Bao bì này thiết kế đẹp quá. Màu sắc và bố cục rất hài hòa. Kiểu chữ này cũng rất có tính nghệ thuật."

Minh Khánh An bước tới, nhìn vào gói trà trong tay cô. Anh chưa bao giờ để ý đến bao bì của một hộp trà. Với anh, trà thì chỉ là trà - chất lỏng có tác dụng làm dịu căng thẳng. Nhưng khi cô chỉ ra từng chi tiết thiết kế, từ sự cân bằng giữa các màu sắc đến cách bố trí logo và thông tin sản phẩm, anh cũng phải công nhận rằng nó có một vẻ gì đó tinh tế mà anh chưa từng nhận ra.

"Tôi thường chỉ nhìn giá cả thôi." anh thú thật.

"Đó là điều đáng tiếc khi anh được sinh ra tại cái thế giới nghệ thuật này." cô nói, không có ý chỉ trích mà chỉ đơn thuần tiếc nuối. "Thiết kế bao bì kể lại rất nhiều câu chuyện về sản phẩm, về thương hiệu, về cả văn hóa nơi nó được tạo ra."

Cuộc đi mua sắm của họ nhanh chóng biến thành một cuộc "đối đầu" thầm lặng nhưng đầy hài hước giữa hai triết lý sống hoàn toàn khác nhau.

Khi Minh Khánh An theo thói quen với tay lấy một lốc bia - thứ đồ uống quen thuộc giúp anh quên đi những buổi tối cô đơn, Mai Khánh An đã nhẹ nhàng nhưng quyết đoán đẩy tay anh ra. "Chúng ta mua sữa tươi và nước ép hoa quả đi. Cơ thể anh cần vitamin, không phải alcohol."

Khi anh định lấy một thùng mì gói - bữa ăn tiêu chuẩn của anh trong những tháng qua, cô đã khéo léo kéo xe đẩy hàng sang khu rau củ quả tươi xanh. "Tủ lạnh đã có thịt cá rồi, chúng ta cần mua thêm nấm, cà rốt và bông cải xanh. Tôi đã nói là cơ thể anh thiếu chất xơ và vitamin mà."

"Tôi không biết nấu những thứ đó." anh phản đối một cách yếu ớt, nhìn mấy củ cà rốt như nhìn những vật thể ngoài hành tinh.

"Không sao, tôi biết là được." cô đáp lại một cách quả quyết, rồi bắt đầu chọn lựa những củ cà rốt tươi nhất, những cây bông cải xanh đậm màu nhất. "Tôi phải học nấu ăn từ nhỏ. Đã quen rồi."

Anh cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị mẹ dẫn đi siêu thị, không có quyền quyết định. Nhưng lạ thay, anh không cảm thấy khó chịu. Có một người khác lo lắng cho việc anh nên ăn gì, uống gì, hóa ra lại là một cảm giác không tệ. Nó khiến anh cảm thấy được quan tâm.

Họ dừng lại ở quầy cà phê, nơi có hàng chục loại cà phê khác nhau được trưng bày.

"Anh hay uống loại hòa tan kia à?" cô hỏi, nhíu mày nhìn những chiếc hộp cà phê hòa tan đủ màu sắc.

"Ừ, cho nhanh mà."

"Không tốt đâu." cô nói, rồi với lấy một gói cà phê rang xay của một thương hiệu địa phương. "Thử loại này đi. Cà phê Arabica của Đà Lạt, có lẽ sẽ khác một chút với loại mà tôi biết phía bên kia. Nhưng cứ coi như là một chút hương vị từ thế giới của tôi đi."

Anh nhìn gói cà phê trên tay cô, rồi lại nhìn cô. Anh gật đầu.

Đến quầy thanh toán, khi nhân viên thu ngân bắt đầu tính tiền, Mai Khánh An theo phản xạ định thò tay vào túi áo khoác, rồi cô khựng lại. Cô nhớ ra mình không có gì cả. Một cảm giác bất lực và có phần xấu hổ thoáng qua trên gương mặt cô. Dù mạnh mẽ đến đâu, cô vẫn đang phải sống phụ thuộc vào người đàn ông này.

Minh Khánh An nhận ra sự im lặng của cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rút ví ra, trả tiền. Hành động đó, dù nhỏ, nhưng là một sự khẳng định về vai trò của anh. Anh là người bảo vệ, là điểm tựa duy nhất của cô ở thế giới này. Và trách nhiệm đó, không hiểu sao, lại khiến anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.

Họ đi bộ về, tay xách những túi đồ. Gánh nặng vật lý của những túi hàng hóa dường như lại làm cho tâm trạng của họ nhẹ nhõm hơn. Họ đã hoàn thành một nhiệm vụ cùng nhau. Họ là một đội.

Trên đường về, khi đi ngang qua công viên nhỏ, cảnh tượng những người già đang tập thể dục, những đứa trẻ chạy nhảy, và những cặp đôi trẻ đang trò chuyện khiến cả hai đều chậm lại bước chân. Đó là những hình ảnh bình dị của cuộc sống đang diễn ra, thứ mà họ đã tách mình ra khỏi nó trong thời gian dài.

"Chúng ta ngồi nghỉ một lát được không?" Mai Khánh An hỏi.

"Được." anh đáp.

Họ chọn một chiếc ghế đá khuất trong góc, đặt những túi đồ xuống. Mai Khánh An tháo chiếc mũ lưỡi trai ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

"Cảm ơn anh." cô đột nhiên nói, mắt nhìn về phía mấy đứa trẻ đang chơi đùa.

"Vì chuyện gì?"

"Vì đã đưa tôi ra ngoài. Tôi đã nghĩ mình sẽ phát điên nếu phải ở trong căn phòng đó thêm một ngày nữa."

"Tôi cũng vậy." anh thừa nhận. "Đã lâu lắm rồi tôi mới ra ngoài lâu như vậy mà không có mục đích gì cụ thể."

Họ ngồi trong im lặng, nhưng sự im lặng lần này đầy ắp sự sẻ chia. Họ cùng nhau nhìn ngắm cuộc sống đang diễn ra xung quanh. Những điều bình dị mà họ đã bỏ lỡ. Một cặp vợ chồng già nắm tay nhau đi dạo. Một cậu sinh viên ngồi đọc sách dưới gốc cây. Tiếng cười trong trẻo của một đứa bé.

Đây là cuộc sống. Nó vẫn luôn ở đó, diễn ra mỗi ngày. Chỉ có họ là đã tự mình tách ra khỏi nó.

"Ở đây cũng có những điều tốt đẹp." Mai Khánh An nói khẽ, như tự nói với chính mình.

Minh Khánh An nhìn cô. Dưới ánh nắng chiều tà, gương mặt cô trông thật dịu dàng. Anh nhận ra, từ lúc gặp cô, thế giới của anh đã thay đổi. Căn hộ của anh có thêm ánh sáng. Bữa ăn của anh có thêm hương vị. Và cuộc sống của anh, dường như đã có thêm một lý do để tiếp tục.

"Mai Khánh An này." anh gọi, lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách trọn vẹn như vậy.

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

"Cảm ơn cô… vì đã xuất hiện."

Câu nói đó không có sự lãng mạn. Nó là một lời thừa nhận chân thành, một lời cảm ơn sâu sắc từ một linh hồn đang lạc lối gửi đến người dẫn đường bất đắc dĩ của mình.

Mai Khánh An nhìn anh, và cô mỉm cười. Một nụ cười thật sự ấm áp.

"Cảm ơn anh," cô đáp lại, "vì đã không tống tôi ra đường."

Họ cùng bật cười. Một tiếng cười nhẹ nhàng, giải tỏa mọi căng thẳng. Lần đầu tiên, họ cười cùng nhau.

Họ ngồi đó thêm một lúc, cho đến khi trời bắt đầu sẩm tối. Những tia nắng cuối cùng của ngày đã khuất sau những tòa nhà cao tầng, và không khí mang theo hương vị mát mẻ của buổi tối sắp đến. Tiếng ồn của thành phố cũng chuyển từ sự hối hả của giờ làm việc sang nhịp điệu thư thái hơn.

"Chúng ta về nhà thôi!" Mai Khánh An nói, nhưng trong giọng nói không có gì vội vàng. Cô gọi nơi ở của Minh Khánh An là "nhà" một cách tự nhiên, như thể nó đã trở thành nhà của cả hai.

Họ cùng nhau đứng dậy, xách những túi đồ và đi về. Bước chân của họ chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút. Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, họ cảm thấy hoàn toàn thoải mái bên cạnh nhau, không còn bất kỳ sự ngại ngùng hay căng thẳng nào.

Khi bước vào sảnh chung cư, ánh đèn vàng ấm tạo ra cảm giác đón chào. Thang máy đưa họ lên tầng 11, và khi cánh cửa số 1106 mở ra, căn hộ dường như chào đón họ về nhà với một không khí khác hẳn so với sáng nay.

Ngôi nhà giờ đây không còn là một cái boong-ke lạnh lẽo của riêng anh, hay một nhà tù xa lạ của riêng cô. Nó đã trở thành "nhà của họ", một nơi trú ẩn chung cho hai linh hồn đến từ hai thế giới, đang cùng nhau học lại cách để sống.

Khi đặt những túi đồ xuống bàn bếp, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi không chỉ trong căn hộ mà trong chính mối quan hệ của họ. Họ không còn là hai người xa lạ buộc phải chung sống. Họ đã trở thành một đôi bạn, có thể là những người bạn tốt nhất mà mỗi người từng có - những người hiểu nhau không qua lời nói, mà qua sự đồng cảm với những vết thương và hy vọng của nhau.

Buổi tối hôm đó, khi Mai Khánh An bắt đầu chuẩn bị bữa tối với những nguyên liệu tươi mới họ vừa mua, và Minh Khánh An ngồi bên bàn làm việc nhưng thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn cô, cả hai đều biết rằng một trang mới trong cuộc đời họ đã được mở ra. Một trang viết bằng sự tin tưởng, hiểu biết, và một tình bạn đặc biệt đã vượt qua mọi ranh giới của không gian và thời gian.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận