Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 07 - Hai Miền Ký Ức

0 Bình luận - Độ dài: 3,134 từ - Cập nhật:

Một đêm không có tiếng khóc thầm.

Minh Khánh An thức dậy trên chiếc ghế bành lúc năm giờ sáng, thời điểm mà ánh nắng đầu tiên bắt đầu len lỏi qua khe rèm. Lần này, anh không cảm thấy ê ẩm như hôm trước. Cổ anh vẫn hơi cứng, vai vẫn còn đau nhức, nhưng những cảm giác đó dường như đã trở nên quen thuộc, thậm chí có phần dễ chịu. Có lẽ cơ thể anh đã bắt đầu quen với tư thế ngủ mới này, hoặc có lẽ, sự nhẹ nhõm trong tâm trí đã xoa dịu đi những cơn đau mỏi thể xác.

Anh ngồi dậy trong im lặng, cử động chậm rãi để tránh làm kêu chiếc ghế da. Anh nhìn về phía phòng ngủ – cánh cửa vẫn khép hờ như mọi đêm, bên trong là một sự tĩnh lặng bình yên. Qua khe cửa hé mở, anh có thể thấy một góc của chiếc giường, nơi Mai Khánh An đang ngủ say. Lạ lùng thay, việc biết có ai đó đang ở đó, trong không gian riêng tư nhất của anh, lại không khiến anh cảm thấy bị xâm phạm nữa. Thay vào đó, anh cảm nhận được một sự ấm áp mơ hồ, như thể căn hộ này cuối cùng cũng đã có hơi thở của sự sống.

Đêm qua, sau khi nhận được email của Chu Huy Hà, anh đã không ngủ ngay. Email đó ngắn gọn, chỉ vài dòng lịch sự về việc sẽ xem xét lại đề xuất và sắp xếp một cuộc họp trong tuần tới. Không có lời xin lỗi nào cho sự thô lỗ trước đó, nhưng anh cũng không cần. Điều quan trọng là anh đã không bị từ chối hoàn toàn. Cánh cửa vẫn còn hé mở.

Anh đã ngồi trước màn hình máy tính thêm một lúc lâu sau đó, không phải để làm việc, mà chỉ để tận hưởng cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi đó. Nó không phải là một sự phấn khích ồn ào như những lần anh thành công trong quá khứ, mà là một cảm giác ấm áp, âm ỉ, như một đốm lửa vừa được nhen lên giữa một đêm đông giá rét. Anh đã đối mặt với thất bại, và anh đã không bị nó nuốt chửng. Quan trọng hơn, anh đã đứng vững và tìm được cách để đứng dậy.

Anh nghĩ đến Mai Khánh An, đến cách cô đã đẩy anh ra khỏi vùng an toàn tự thương hại của mình. Cô đã không làm điều đó bằng những lời khuyên nhủ dài dòng hay những động viên sáo rỗng. Cô chỉ đơn giản chỉ cho anh thấy rằng, đôi khi, cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ là bước thẳng vào nó.

Bây giờ, khi ngồi trong căn phòng khách của chính mình, trong bình minh của một ngày mới, anh cảm thấy như mình đã lấy lại được một phần nào đó của bản thân - phần mà anh tưởng đã mất mãi mãi sau cuộc chia tay với Bảo Vy.

Sáng nay, khi bước vào bếp, anh không còn cảm thấy sự ngần ngại như những ngày trước. Anh đã biết Mai Khánh An thích cà phê pha phin, và việc chuẩn bị đồ uống cho cô đã trở thành một thói quen tự nhiên. Anh thành thạo lấy gói cà phê rang xay - loại Trung Nguyên mà anh đã mua thêm hôm qua, lấy chiếc phin nhôm nhỏ và bắt đầu một nghi thức mới mẻ.

Anh rót nước sôi vào phin, chờ đợi những giọt cà phê đầu tiên rơi xuống. Mùi cà phê thơm lừng bắt đầu lan tỏa khắp căn hộ, không còn là một sự thử nghiệm như những lần đầu, mà đã trở thành một dấu hiệu quen thuộc của ngày mới, một lời chào không lời đến người bạn cùng nhà bất đắc dĩ của anh.

Trong lúc chờ cà phê nhỏ giọt, anh đứng bên cửa sổ bếp, nhìn ra con phố đã bắt đầu tấp nập. Những người đi làm sớm, những xe máy chở đồ ăn sáng, những cụ già tập thể dục trong công viên nhỏ bên kia đường. Cuộc sống bình thường của thành phố, thứ mà anh đã tách mình ra khỏi nó trong suốt những tháng qua, bây giờ lại không còn khiến anh cảm thấy xa lạ hay bị loại trừ nữa.

Tiếng bước chân nhẹ từ hành lang báo hiệu Mai Khánh An đã thức dậy. Khi cô bước ra phòng khách, tóc còn rối bù sau giấc ngủ, ánh mắt còn ngái ngủ, cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh đã dậy từ lâu và đang đứng bên bàn ăn với hai ly cà phê vừa pha xong.

"Chào buổi sáng!" anh nói, giọng nói tự nhiên hơn những ngày trước.

Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn rồi đón lấy ly cà phê anh đưa. Bàn tay cô chạm nhẹ vào bàn tay anh khi nhận ly, một cảm ứng thoáng qua nhưng đủ để anh nhận ra rằng cô cũng đã quen với sự hiện diện của anh, không còn cảnh giác hay ngần ngại như những ngày đầu.

Họ ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, ở vị trí đã trở thành thói quen trong những ngày qua. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, vẽ những vệt sáng dài trên sàn gỗ, chiếu lên gương mặt cô một cách dịu dàng. Anh để ý thấy rằng, trong ánh sáng này, Mai Khánh An trông khỏe mạnh hơn những ngày đầu. Vẻ kiệt sức và hoảng loạn ban đầu đã được thay thế bằng một sự bình tĩnh có phần trầm lặng.

"Hôm nay… anh có vẻ khác." Mai Khánh An lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng buổi sáng.

Giọng nói của cô không còn thận trọng như trước. Có điều gì đó trong cách cô quan sát anh, trong cách cô nghiêng đầu một chút khi nói, khiến anh cảm thấy cô thực sự quan tâm đến câu trả lời.

"Khác thế nào?" anh hỏi lại, tò mò về những gì cô nhìn thấy mà bản thân anh chưa nhận ra.

"Trông… nhẹ nhõm hơn" cô nói, quan sát anh với ánh mắt của một người từng quen với việc đọc cảm xúc qua nét mặt. "Bóng đen trên mặt anh đã tan đi một chút. Vai anh cũng không còn gúi xuống như những ngày trước."

Minh Khánh An bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, như thể có thể cảm nhận được sự thay đổi mà cô nói đến. Anh không nhận ra sự thay đổi của bản thân cho đến khi cô nói ra. Có lẽ khi ta ở trong cơn bão, ta không thể nhận ra khi nào gió bắt đầu lặng.

"Có lẽ vậy." anh thừa nhận, giọng nói chân thành. "Cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã giúp tôi gửi email đó."

"Anh không cần cảm ơn tôi." cô đáp, lắc đầu nhẹ. "Anh đã tự mình làm điều đó. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và chỉ cho anh thấy một con đường khác thôi. Cuối cùng, người quyết định bước đi vẫn là anh."

Sự khiêm tốn của cô khiến anh cảm thấy tôn trọng. Cô không nhận công lao về mình, dù anh biết rằng nếu không có cô, anh sẽ không bao giờ dám gửi email đó. Cô không cố gắng trở thành vị cứu tinh của anh, mà chỉ đơn giản là một người bạn đồng hành trong một thời điểm khó khăn.

Anh nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang thay đổi một cách tinh tế. Anh không còn nhìn cô như một bí ẩn đáng sợ hay một sự xâm phạm vào không gian riêng tư của mình, mà như một chất xúc tác, một người có khả năng nhìn thấy những điều mà anh đã cố tình che mắt không nhìn. Cô giống như một tấm gương, phản chiếu lại hình ảnh thật của anh - không phải để phán xét, mà để giúp anh nhìn rõ hơn về chính mình.

Sau chiến thắng nhỏ đó, Minh Khánh An cảm thấy có động lực để làm việc trở lại. Cảm giác này xa lạ với anh sau những tháng dài chìm đắm trong sự tê liệt. Anh mở máy tính với tâm thế khác hẳn, không còn là một kẻ đang trốn chạy thực tại, mà là một người có việc cần hoàn thành.

Anh bắt đầu dọn dẹp và sắp xếp lại những tài liệu cũ mà trước đây anh chỉ nhìn thấy như những lời nhắc nhở tàn khốc về sự thất bại. Bây giờ, chúng trở thành những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn, những kinh nghiệm mà anh có thể học hỏi và xây dựng lại từ đó. Anh không còn cảm thấy như một kẻ bại trận đang lầm lũi thu dọn đống đổ nát, mà như một người lính đang thu dọn chiến trường để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Anh tạo ra một thư mục mới trên máy tính, đặt tên là "Dự án mới - Tháng 8". Hành động đơn giản đó mang một ý nghĩa biểu tượng. Anh đang cho phép bản thân nghĩ về tương lai, điều mà anh đã không dám làm trong nhiều tháng qua. Anh có việc để làm, có mục tiêu để tập trung, có lý do để thức dậy vào mỗi buổi sáng.

Nhưng chính sự tập trung mãnh liệt này của anh lại làm nổi bật một cách rõ rệt sự vô định của Mai Khánh An.

Khi anh đang chìm đắm trong dòng chảy của công việc, cô trở thành một bóng người lặng lẽ trong căn hộ. Anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ngay cả khi không nhìn thấy - tiếng bước chân nhẹ trên sàn gỗ, tiếng lật trang sách, tiếng thở dài thoảng chốc vọng đến từ phòng khách.

Cú sốc ban đầu khi tỉnh dậy trong một thế giới xa lạ đã qua đi. Nỗi buồn và sự hoảng loạn khi nhận ra mình có thể không bao giờ trở về được cũng đã tạm lắng xuống, ít nhất là trên bề mặt. Giờ đây, thứ đang gặm nhấm cô từng giờ từng phút là một cảm giác còn tệ hại hơn cả nỗi sợ hãi: sự nhàm chán và cảm giác vô dụng.

Cô không có gì để làm. Chiếc điện thoại của cô vẫn là một cục gạch đen ngòm, không kết nối được với bất cứ mạng nào trong thế giới này. Không có internet để cô có thể tìm hiểu về nơi mình đang ở, không có mạng xã hội để cô có thể liên lạc với ai đó, không có ứng dụng thiết kế nào để cô có thể làm việc. Căn hộ này cũng không có những cuốn sách hợp gu để cô đọc - những cuốn sách của Minh Khánh An chủ yếu là về kỹ thuật và kinh doanh, khô khan và xa lạ với cô. Không có những mảnh vải màu sắc, những cây kim, những cuộn chỉ để cô có thể tạo ra điều gì đó bằng đôi tay của mình.

Cô bị mắc kẹt. Bị mắc kẹt trong một không gian không thuộc về mình, trong một thực tại không phải của mình, với một cơ thể đầy năng lượng và một khối óc đầy ý tưởng nhưng không có chỗ để giải phóng, không có cách nào để biến những ý tưởng đó thành hiện thực.

Trong thế giới của mình, cô luôn luôn bận rộn. Luôn có một dự án đang chờ hoàn thành, một khách hàng cần tư vấn, một ý tưởng mới cần khám phá. Ngay cả khi nghỉ ngơi, tâm trí cô vẫn luôn hoạt động, quan sát mọi thứ xung quanh để tìm cảm hứng - một tổ hợp màu sắc trong bức tranh graffiti trên tường, cách ánh sáng rọi qua tán lá tạo ra những hình thù kỳ lạ, cách một cụ bà phối đồ một cách bất ngờ nhưng lại hài hòa.

Giờ đây, tất cả những thói quen đó đều bị cắt đứt. Cô cảm thấy như một nghệ sĩ bị cắt đứt đôi tay.

Cô bắt đầu đi lại trong phòng, từ cửa sổ phòng khách đến bàn ăn, rồi lại ra ban công nhỏ, rồi quay về. Sự bồn chồn hiện rõ trong từng bước chân. Cô như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, dù lồng đó có thoải mái đến đâu đi nữa.

Trong lúc đi lại vô định như vậy, cô bắt đầu ngắm nghía căn hộ một lần nữa. Nhưng lần này, không phải với con mắt của một người xa lạ đang cố gắng hiểu về chủ nhân của nó, mà với con mắt của một nhà thiết kế - con mắt đã được rèn luyện để nhìn thấy tiềm năng trong mọi không gian.

Cô thấy một không gian có tiềm năng to lớn nhưng lại bị bỏ phí một cách đáng tiếc. Bức tường trắng trống trơn đằng kia, nếu được treo một bức tranh phù hợp, sẽ trở thành một điểm nhấn đầy nghệ thuật, tạo chiều sâu cho căn phòng. Chiếc ghế bành da nâu kia, tuy có chất lượng tốt nhưng trông hơi cô lẻ, nếu được đặt thêm một chiếc gối ôm có màu sắc ấm áp sẽ trở nên mời gọi và ấm cúng hơn rất nhiều. Chiếc giá sách gỗ tự nhiên kia, nếu được sắp xếp lại một cách có chủ ý thay vì chỉ xếp sách theo chiều cao, sẽ không còn là một nơi chứa đồ vô hồn mà trở thành một góc đọc thực sự hấp dẫn.

Càng quan sát, cô càng thấy nhiều điều cần thay đổi. Ánh sáng trong phòng quá đơn điệu với chỉ một bóng đèn trần chính, thiếu những nguồn sáng phụ để tạo không khí. Màu sắc của căn phòng quá trung tính, thiếu những điểm nhấn để tạo sự sống động. Bố cục đồ đạc quá đối xứng và cứng nhắc, thiếu sự tự nhiên và thoải mái.

Một sự thôi thúc không thể kiềm chế nổi lên trong cô, mạnh mẽ như một cơn khát nước giữa sa mạc. Cô cần phải thay đổi một thứ gì đó. Cô cần phải đặt dấu ấn của mình lên không gian này, không chỉ để khẳng định sự tồn tại của bản thân, mà còn để giải tỏa năng lượng sáng tạo đang ứ đọng trong người.

Cô bắt đầu bằng những việc nhỏ nhất, những thay đổi mà cô hy vọng sẽ không làm Minh Khánh An khó chịu.

Đầu tiên, cô mở toang rèm cửa sổ, để ánh nắng mặt trời tràn ngập khắp phòng. Đó là thứ ánh sáng tự nhiên mà Minh Khánh An, trong sự u uất và khép kín của mình, đã luôn tìm cách che đi, như thể anh sợ rằng ánh sáng sẽ phơi bày những vết thương trong tâm hồn anh. Nhưng cô biết rằng ánh sáng cũng có thể chữa lành. Ánh nắng chiều qua cửa sổ không chói chang mà dịu dàng, ấm áp, mang đến một cảm giác sống động cho căn phòng.

Sau đó, cô tìm một chiếc khăn ướt và cẩn thận lau sạch lớp bụi mờ đã tích tụ trên bậu cửa sổ, trên mặt bàn làm việc, trên kệ sách. Những lớp bụi này như những lớp màng của thời gian và sự buông xuôi. Khi chúng được lau sạch, mọi vật dụng dường như sáng bóng và có sức sống hơn.

Cuối cùng, cô sắp xếp lại một số cuốn sách trên giá theo một trật tự mới. Không phải theo chiều cao hay theo chủ đề như cách sắp xếp máy móc của Minh Khánh An, mà theo một logic về cảm xúc và màu sắc mà chỉ cô mới hiểu. Những cuốn sách bìa đỏ được đặt cạnh những cuốn bìa cam để tạo một dải màu ấm, những cuốn sách dày được xen kẽ với những cuốn mỏng để tạo nhịp điệu thị giác.

Minh Khánh An đang làm việc tập trung, nhưng anh vẫn nhận ra sự thay đổi đang diễn ra xung quanh mình. Anh cảm nhận được không khí trong phòng đang chuyển động, có điều gì đó đang khác đi. Ánh sáng trong phòng dường như trong trẻo hơn, không còn ảm đạm như trước. Có một mùi hương nhẹ nhàng của nước lau nhà, thay thế cho mùi ẩm mốc quen thuộc.

Ban đầu, một cảm giác khó chịu mơ hồ xuất hiện trong tâm trí anh. Đó là không gian của anh. Anh đã sống trong đó theo cách của mình trong nhiều năm. Tại sao cô lại tự ý thay đổi nó mà không hỏi ý kiến anh? Những cuốn sách anh đã sắp xếp cẩn thận theo một hệ thống riêng, giờ đây bị xáo trộn. Ánh sáng mà anh muốn tránh giờ đây tràn vào mọi ngóc ngách.

Nhưng rồi, khi anh ngẩng lên khỏi màn hình máy tính, nhìn căn phòng đã sáng sủa và có sức sống hơn một cách rõ rệt, sự khó chịu đó tan biến từ từ. Anh nhận ra rằng sự ngăn nắp đến vô cảm mà anh duy trì trong căn hộ này thực chất chỉ là một biểu hiện khác của sự bế tắc trong cuộc đời anh. Anh đã xây dựng một cái boong-ke không chỉ để bảo vệ mình khỏi thế giới bên ngoài, mà còn để cô lập mình khỏi chính cuộc sống của mình. Và cô, bằng những hành động nhỏ bé nhưng có ý nghĩa, đang cố gắng phá bỏ cái boong-ke đó, mở ra những ô cửa sổ để ánh sáng và sự sống lọt vào.

Anh quan sát cô từ góc mắt, thấy cách cô di chuyển trong không gian với sự tự tin của một người hiểu biết về thiết kế, cách cô đánh giá từng góc độ ánh sáng, từng tỷ lệ của đồ vật. Có điều gì đó rất đẹp trong cách cô làm việc - không vội vàng, không phá hoại, mà chỉ đơn giản là cải thiện.

Anh không nói gì, chỉ quay lại với công việc của mình. Nhưng trong lòng, anh ngầm cho phép sự "xâm chiếm" ngọt ngào đó được tiếp diễn. Có lẽ căn hộ này, và cả cuộc đời anh, đều cần một chút thay đổi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận