Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08 - Những Mảnh Vỡ

0 Bình luận - Độ dài: 3,468 từ - Cập nhật:

Buổi chiều hôm đó, khi công việc dọn dẹp và sắp xếp lại các tài liệu đã tạm ổn, Minh Khánh An cảm thấy một sự mệt mỏi dễ chịu. Đó không phải là sự kiệt sức như những ngày trước, mà là cảm giác thỏa mãn sau một ngày làm việc có kết quả. Anh đã hoàn thành được một phần đáng kể trong kế hoạch chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới với Chu Huy Hà.

Anh nhìn đồng hồ - đã gần ba giờ chiều. Thời gian này, trong những ngày trước, anh thường chỉ ngồi trước máy tính mà không thực sự làm gì, hoặc nằm trên ghế bành nhìn trần nhà. Hôm nay, anh có một ý tưởng khác.

Anh nhớ đến hộp trà mà Bảo Vy đã mua và để lại trong tủ bếp. Đó là loại trà ô long cao cấp mà cô bạn thân đã tặng anh nhân dịp sinh nhật năm ngoái, nói rằng uống trà buổi chiều sẽ giúp thư giãn và suy nghĩ tích cực hơn. Lúc đó, anh chỉ gật đầu cảm ơn nhưng chưa bao giờ thực sự thử. Hộp trà vẫn nằm nguyên vẹn trong tủ, như một món quà được cất giữ nhưng chưa được trân trọng đúng cách.

Anh không quen uống trà - anh là người của cà phê, của caffeine mạnh để duy trì sự tỉnh táo. Nhưng buổi chiều này, anh nghĩ có lẽ Mai Khánh An sẽ thích. Cô có vẻ là kiểu người sẽ đánh giá cao những nghi thức nhỏ như vậy, những khoảnh khắc bình yên giữa ngày.

Anh mở tủ bếp, lấy ra hộp trà và bộ ấm trà nhỏ xinh bằng sứ trắng - cũng là một món quà kèm theo từ Bảo Vy. Anh cẩn thận đọc hướng dẫn trên hộp trà, pha theo đúng tỷ lệ. Nước sôi được rót vào ấm, lá trà được thả xuống, tạo ra một màu vàng nhạt đẹp mắt. Mùi hương thoang thoảng của trà ô long bắt đầu lan tỏa - một mùi hương khác hẳn với cà phê, nhẹ nhàng và thanh tao hơn.

Anh mang trà ra phòng khách, nơi Mai Khánh An đang ngồi trên sàn gỗ, dựa lưng vào chiếc ghế bành mà anh vẫn ngủ mỗi đêm. Cô đang cầm cuốn sổ tay nhỏ - cái sổ duy nhất cô mang theo từ thế giới kia - và một cây bút chì mà anh đã cho cô mượn. Trên giấy là những đường nét không rõ hình thù, những hình khối trừu tượng xen lẫn với các đường cong mềm mại.

"Uống chút trà đi." anh nói, đặt một chén trà sứ trắng xuống trước mặt cô. "Tôi không biết pha có đúng cách không."

Mai Khánh An ngẩng lên, mắt sáng lên khi thấy chén trà. "Cảm ơn anh." cô nói, cẩn thận đặt sổ và bút xuống một bên. "Trà ô long phải không? Mùi hương rất quen thuộc."

"Ừ. Cô từng uống loại này?"

"Ở thế giới của tôi, tôi thường uống trà như thế này khi làm việc muộn." cô nói, nhấp một ngụm nhỏ. "Vị thanh mát, không làm người ta quá tỉnh táo như cà phê, nhưng cũng đủ để duy trì sự tập trung."

Họ ngồi đó, trong sự tĩnh lặng thoải mái của buổi chiều. Ánh nắng đã bớt gay gắt, chiếu qua cửa sổ tạo ra những vệt sáng ấm áp trên sàn nhà. Không khí thật bình yên, có điều gì đó rất cổ điển và thư thái trong cảnh tượng hai người ngồi uống trà như vậy. Sự bình yên này, sau những ngày đầy căng thẳng và bất định, như một món quà quý giá mà cả hai đều cần.

Chính sự yên tĩnh và thân mật này khiến con người ta dễ mở lòng hơn. Những bức tường phòng thủ mà mỗi người đã xây dựng xung quanh mình dường như đã hạ thấp xuống, tạo điều kiện cho những câu chuyện sâu hơn được bắt đầu.

"Bảo Dương…" Minh Khánh An đột nhiên lên tiếng. Cái tên đó bật ra một cách tự nhiên hơn anh nghĩ, không còn là một chủ đề cấm kỵ mà anh sợ chạm vào. "Ở thế giới của cô… anh ta là người như thế nào?"

Câu hỏi này đã ẩn ở trong tâm trí anh từ lâu. Anh tò mò về phiên bản khác của người con gái anh từng yêu. Trong thế giới của Mai Khánh An, liệu Đặng Bảo Dương có phải là kẻ phản bội? Hay anh ta là một người hoàn toàn khác?

Mai Khánh An hơi sững lại trước câu hỏi bất ngờ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang nhìn qua không gian và thời gian về một miền ký ức khác. Cô im lặng trong một lúc lâu, như đang cân nhắc xem mình nên chia sẻ bao nhiều.

"Anh ấy là một người tốt." cô bắt đầu, giọng nói có chút hoài niệm nhưng không đau khổ. "Một kiến trúc sư tài năng, luôn chỉn chu trong từng chi tiết, luôn có kế hoạch rõ ràng cho mọi thứ trong cuộc sống. Anh ấy có thể nhìn vào một mảnh đất trống và hình dung ra một tòa nhà hoàn hảo sẽ đứng ở đó. Anh ấy yêu tôi, tôi biết điều đó rất rõ. Nhưng tình yêu của anh ấy giống như một bản thiết kế hoàn hảo vậy."

Cô dừng lại, nhấp một ngụm trà như để lấy thêm can đảm.

"Với anh ấy, mọi thứ phải nằm đúng vị trí, không được có một chi tiết thừa, không được có một yếu tố bất ngờ. Anh ấy muốn bảo bọc tôi khỏi mọi rủi ro, muốn lo cho tôi từ những việc nhỏ nhất đến lớn nhất, muốn tôi có một cuộc sống an toàn và ổn định. Trong mắt anh ấy, tôi là một kiệt tác cần được đặt trong tủ kính, được chiêm ngưỡng và bảo vệ, nhưng không được phép chạm vào hay thay đổi."

Giọng nói của cô có chút gắt gỏng khi nhắc đến điều này.

"Nhưng tôi là một nhà thiết kế. Cuộc sống của tôi không thể là sự hoàn hảo tĩnh lặng như vậy. Nó phải là sự lộn xộn, là những cảm hứng bất chợt đến vào lúc ba giờ sáng, là những đêm thức trắng để theo đuổi một ý tưởng có vẻ điên rồ nhưng có thể tạo ra điều kỳ diệu. Tôi cần không gian để thở, để bay, để được phép sai lầm và học hỏi từ những sai lầm đó. Cái lồng son mà anh ấy tạo ra cho tôi, dù được làm bằng tình yêu và với những ý định tốt nhất, cuối cùng lại làm tôi ngạt thở."

Cô thở dài, một cái thở dài mang cả sự nuối tiếc và giải thoát.

"Chúng tôi chia tay không phải vì căm ghét hay phản bội. Chúng tôi chia tay vì cả hai đều nhận ra một sự thật đau lòng: chúng tôi đang cố gắng biến người kia thành một người không phải là họ. Anh ấy muốn tôi trở thành một cô gái ngoan hiền, ổn định. Tôi muốn anh ấy trở thành một người tự do, linh hoạt hơn. Cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi vì cuộc chiến thầm lặng đó."

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy quan tâm chân thành. "Còn cô ấy? Bảo Dương của thế giới này? Cô ấy là người như thế nào với anh?"

Đến lượt Minh Khánh An chìm vào im lặng. Anh chưa bao giờ thực sự phân tích một cách khách quan về mối quan hệ của mình với người yêu cũ. Anh chỉ biết rằng nó đã kết thúc, và trong tâm trí anh, anh luôn cho rằng mình là người có lỗi, là kẻ không đủ tốt. Nhưng giờ đây, khi được hỏi một cách trực tiếp như vậy, anh buộc phải nhìn lại mọi thứ một cách trung thực hơn.

"Cô ấy…" anh ngập ngừng, tìm kiếm từ ngữ phù hợp. "Cô ấy là một người con gái năng động, đầy hoài bão và ước mơ. Cô ấy luôn hướng về phía trước, luôn có kế hoạch cho tương lai, luôn muốn chinh phục những đỉnh cao mới. Cô ấy muốn du lịch khắp thế giới, muốn trải nghiệm mọi thứ mà cuộc sống có thể mang lại. Còn tôi thì lại luôn đứng yên tại chỗ, thậm chí là thụt lùi. Tôi sợ thay đổi, sợ rời khỏi thói quen, sợ những điều bất ngờ."

Anh ngừng lại, nhận ra rằng mình đang nói về Bảo Dương theo một cách mà anh chưa từng làm trước đây - không phải như một người phụ nữ hoàn hảo mà anh đã đánh mất, mà như một con người thực với những ước muốn và nhu cầu riêng.

"Cô ấy muốn chúng tôi đi du lịch cùng nhau, khám phá những nơi mới. Tôi thì lại luôn tìm cách lảng tránh, nói rằng công việc bận quá, tiền bạc chưa đủ, thời gian chưa phù hợp. Cô ấy muốn nói về những kế hoạch tương lai - về việc kết hôn, mua nhà, có con. Tôi thì lại sợ hãi trước tương lai, sợ không thể đáp ứng được kỳ vọng của cô ấy."

Anh nhìn vào chén trà trên tay mình, thấy hình ảnh mờ nhạt của chính mình phản chiếu trong mặt nước.

"Cô ấy không sai khi nói rằng cô ấy mệt mỏi. Sống bên cạnh một người không có sinh khí, không có ước mơ như tôi, thật sự rất mệt mỏi. Mỗi lần cô ấy đề xuất một điều gì đó mới mẻ, tôi lại tìm cách từ chối. Mỗi lần cô ấy muốn nói về tương lai, tôi lại thay đổi chủ đề. Tôi đã kéo cô ấy chìm xuống cùng với mình, dù không có ý định làm vậy."

Một sự thật phũ phàng nhưng cần thiết hiện ra trong tâm trí của cả hai khi họ lắng nghe câu chuyện của người kia. Họ ngồi đó, trong ánh chiều tà, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng nhưng lại cùng đi đến một kết luận tương tự.

Họ nhận ra, dù chi tiết cuộc sống có khác nhau, dù phiên bản Đặng Bảo Dương trong hai thế giới có những đặc điểm đối lập nhau - một người quá kiểm soát, một người quá tự do - nhưng nguyên nhân sâu xa của sự đổ vỡ trong cả hai mối quan hệ lại đến từ chính bản thân họ.

Minh Khánh An đã đánh mất bản thân trong sự trì trệ và tuyệt vọng, biến mình thành một người không có ước mơ.

Mai Khánh An đã đánh mất bản thân trong sự hỗn loạn và khao khát tự do đến cực đoan, từ chối mọi sự ràng buộc kể cả những ràng buộc cần thiết.

Cả hai đều đã không thể tìm được sự cân bằng trong thế giới nội tâm của mình, và mối quan hệ tình cảm của họ chỉ là một nạn nhân của sự mất cân bằng đó. Họ không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người yêu cũ. Sự thật là, họ chính là một nửa - có lẽ là nửa lớn hơn - của vấn đề.

"Thì ra là vậy." Mai Khánh An nói khẽ, một nụ cười buồn nhưng không đắng cay hiện trên môi. "Chúng ta đều đã thất bại trong tình yêu, nhưng theo những cách hoàn toàn trái ngược nhau. Anh quá ít, tôi quá nhiều."

"Có lẽ vậy." Minh Khánh An đáp, giọng nói đầy sự thấu hiểu. "Có lẽ chúng ta đều cần học cách tìm lại sự cân bằng."

Sự thấu hiểu này, sự đồng điệu trong thất bại này, lại kéo họ đến gần nhau hơn bất kỳ điều gì khác có thể làm được. Họ không còn là hai cá thể riêng biệt, mỗi người cô đơn trong nỗi đau của mình. Họ là hai mặt của cùng một tấm gương vỡ, soi chiếu cho nhau thấy những vết nứt mà bản thân đã cố tình lờ đi hoặc không nhận ra. Trong sự thấu hiểu lẫn nhau này, họ tìm thấy một loại an ủi mà họ chưa từng có - không phải sự an ủi đến từ việc được thương hại, mà từ việc được hiểu.

Cuộc trò chuyện sâu sắc đó để lại một bầu không khí trầm lắng nhưng cũng rất đỗi thân tình. Bức tường băng cuối cùng giữa họ - những dè dặt, nghi ngờ và sự xa cách - dường như đã tan chảy hoàn toàn. Họ đã chia sẻ với nhau những vết thương sâu nhất, những thất bại đau đớn nhất, và thay vì cảm thấy yếu đuối, họ lại cảm thấy mạnh mẽ hơn.

Minh Khánh An ngồi đó, nhìn người phụ nữ đang cầm chén trà trong tay với một cảm giác hoàn toàn mới. Cô không còn là một người lạ bí ẩn đã bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời anh. Cô không còn là một gánh nặng hay một trách nhiệm mà anh phải gánh vác. Cô là… một người bạn. Có lẽ là người bạn hiểu anh nhất mà anh từng có.

Anh cảm thấy một lòng biết ơn chân thành đối với cô gái này. Cô đã giúp anh nhìn rõ hơn về công việc, giúp anh lấy lại can đảm để đối mặt với thất bại. Và giờ là cả về chuyện tình cảm - cô đã giúp anh nhận ra rằng sự kết thúc của mối quan hệ với Bảo Dương không hoàn toàn là lỗi của riêng anh, mà là kết quả của sự bất tương thích giữa hai con người không thể tìm được tiếng nói chung.

Anh cảm thấy mình nợ cô một điều gì đó. Không phải vì nghĩa vụ hay lịch sự, mà vì anh thực sự muốn làm điều gì đó để báo đáp sự tử tế và sự hiểu biết mà cô đã dành cho anh.

Anh nhìn thấy cô vẫn đang ngồi yên, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, ánh mắt lại nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt đó, anh đọc được một nỗi buồn mơ hồ - không phải nỗi buồn của người đang đau khổ, mà của người đang nhớ nhà. Anh biết cô đang nghĩ về thế giới của mình, về cuộc sống mà cô đã để lại phía sau. Anh biết cô đang cảm thấy tù túng trong căn hộ này, dù anh đã cố gắng làm cho cô thoải mái nhất có thể.

Trong những ngày qua, anh chỉ tập trung vào việc giải quyết vấn đề của chính mình. Giờ đây, khi đã bình tĩnh hơn, anh mới nhận ra rằng cô cũng đang gặp khó khăn không kém. Cô bị cắt đứt khỏi mọi thứ quen thuộc, không có công việc, không có bạn bè, không có mục tiêu rõ ràng. Nếu anh cảm thấy tù túng trong chính cuộc đời mình, thì cô đang bị tù túng trong cuộc đời của một người khác.

Anh đứng dậy, một quyết định đột ngột hình thành trong tâm trí.

"Ở gần đây có một siêu thị tiện lợi." anh nói, giọng còn hơi ngập ngừng vì bản thân cũng ngạc nhiên với ý tưởng vừa nảy ra. "Và một công viên nhỏ. Cũng có vài quán cà phê, một hiệu sách…"

Mai Khánh An quay lại nhìn anh, có chút ngạc nhiên trên gương mặt. Đôi mắt cô sáng lên một chút, như thể nghe thấy một lời mời hấp dẫn sau nhiều ngày chờ đợi. "Hay là…" anh nói tiếp, lấy hết can đảm mà anh có thể. "…chúng ta ra ngoài một lát? Mua thêm ít đồ dùng cho căn hộ… và để cô hít thở một chút không khí bên ngoài. Tôi nghĩ cô cần điều đó."

Đó là một lời đề nghị đơn giản trên bề mặt, nhưng lại mang một ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với cả hai. Đối với Mai Khánh An, đó là cơ hội đầu tiên để bước ra khỏi căn hộ kể từ khi cô xuất hiện ở đây, cơ hội để cảm nhận thế giới mới này bằng chính đôi chân và đôi mắt của mình.

Đối với Minh Khánh An, đó còn quan trọng hơn nhiều. Đó là lần đầu tiên trong nhiều tháng qua anh chủ động đề xuất bước ra khỏi cái boong-ke an toàn mà anh đã xây dựng xung quanh mình. Trong suốt thời gian dài, anh đã sống như một kẻ ẩn dật, chỉ ra ngoài khi thực sự cần thiết - mua thức ăn, đi siêu thị, đến văn phòng. Anh tránh những hoạt động xã hội, tránh những nơi đông người, tránh mọi thứ có thể khiến anh phải tương tác với thế giới bên ngoài.

Nhưng hôm nay, anh không chỉ sẵn sàng ra ngoài mà còn mời một người khác cùng đi. Đó là lần đầu tiên anh không chỉ nghĩ cho bản thân, mà còn nghĩ cho cảm xúc và nhu cầu của người khác. Đó là một lời mời không chỉ đơn thuần là đi dạo, mà là cùng nhau đối mặt với thế giới bên ngoài, dù chỉ là một góc nhỏ của nó.

Quan trọng hơn cả, đó là một lời mời đến từ sự tin tưởng. Anh tin tưởng cô đủ để cho cô thấy thế giới của mình, để cùng cô khám phá những góc phố mà anh quen thuộc. Anh tin tưởng rằng cô sẽ không phán xét anh, dù có thể anh sẽ tỏ ra vụng về hay ngại ngùng khi phải tương tác với người khác sau thời gian dài cô lập.

Sự ngạc nhiên trên gương mặt Mai Khánh An tan đi từ từ, thay vào đó là một nụ cười. Một nụ cười thật sự rạng rỡ, tự nhiên và đầy vui mừng - lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt cô kể từ khi cô đến đây. Nụ cười đó xua tan đi vẻ u buồn và lo lắng thường trực, khiến gương mặt cô bừng sáng như được chiếu bởi ánh nắng mặt trời sau một cơn mưa dài.

"Được!" cô đáp, giọng nói đầy vẻ vui mừng khó che giấu. "Đi thôi. Tôi đã chờ đợi điều này từ lâu rồi."

Họ cùng đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Mai Khánh An chạy vào phòng ngủ để lấy chiếc áo khoác mỏng - cũng là một trong số ít quần áo của cô. Minh Khánh An tìm chìa khóa, ví tiền, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh thấy mình hào hứng với việc ra ngoài.

Khi cô bước ra, đã thay áo khoác và buộc tóc gọn gàng, anh nhận ra rằng cô trông khác hẳn. Không phải vì trang phục hay kiểu tóc, mà vì thần thái. Cô trông sống động, háo hức, như một người đang chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu nhỏ.

"Sẵn sàng chưa?" anh hỏi, tay đã đặt lên tay nắm cửa.

"Sẵn sàng!" cô đáp.

Đó là một hành động bình thường đối với hàng triệu người trên thế giới - việc mở cửa và bước ra ngoài. Nhưng lại là một bước tiến phi thường đối với hai con người trong căn hộ 1106. Một người đã dành nhiều tháng trốn chạy thế giới, một người đã bị mắc kẹt trong một thế giới không phải của mình.

Khi Minh Khánh An xoay chìa khóa và kéo cánh cửa mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào. Cả hai đều cảm nhận được một làn gió nhẹ từ bên ngoài, mang theo mùi hương của cuộc sống đang diễn ra - mùi thức ăn từ những căn hộ khác, tiếng nói chuyện xa xa, âm thanh của thành phố.

Họ sắp cùng nhau bước ra khỏi cánh cửa đó, để lại phía sau sự an toàn tương đối của căn hộ nhỏ, bước vào một thế giới rộng lớn hơn. Họ không biết điều gì đang chờ đợi - có thể sẽ có những khó khăn, những bất ngờ, những thử thách mới. Nhưng ít nhất, lần này, họ sẽ không đối mặt với chúng một mình. Họ có nhau, và có lẽ đó là điều quan trọng nhất.

Với bước chân đầu tiên ra khỏi ngưỡng cửa, một chương mới trong cuộc sống của cả hai đã bắt đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận