Khánh An
Dyah
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11 - Khoảng Lặng

0 Bình luận - Độ dài: 2,957 từ - Cập nhật:

Không khí trong căn hộ 1106 đã thay đổi hoàn toàn.

Nó không còn là sự im lặng nặng nề của hai người xa lạ đang cố gắng tránh né nhau, cũng không phải sự ngượng ngùng giả tạo của hai kẻ mới làm quen đang tìm cách lấp đầy khoảng trống bằng những cuộc trò chuyện sáo rỗng. Giờ đây, đó là sự tĩnh lặng dễ chịu của hai người bạn cùng nhà, một sự tĩnh lặng được lấp đầy bởi những âm thanh tự nhiên của cuộc sống thường ngày.

Tiếng lách cách nhẹ nhàng khi Mai Khánh An cẩn thận sắp xếp lại những món đồ mới mua vào tủ lạnh, xếp rau củ theo thứ tự từ tươi nhất đến những thứ cần dùng trước. Tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa khi Minh Khánh An rửa lại mấy chiếc bát họ vừa dùng cho bữa tối đơn giản nhưng đầy hương vị - bữa tối đầu tiên cô nấu cho anh bằng những nguyên liệu tươi ngon họ cùng nhau chọn lựa.

Họ làm việc cùng nhau một cách tự nhiên đến mức bất ngờ, không cần phân công hay thảo luận. Anh xách đồ nặng từ siêu thị về, cô sắp xếp chúng vào đúng vị trí. Cô nấu những món ăn đơn giản nhưng bổ dưỡng, anh tự động dọn dẹp bát đũa và lau chùi bàn bếp. Một nhịp điệu mới đang hình thành giữa họ - một điệu nhảy im lặng của sự thích nghi, của hai con người đang học cách sống chung và phát hiện ra rằng họ đồng điệu với nhau một cách đáng kinh ngạc.

Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, Minh Khánh An pha một ấm trà sen thơm dịu - thứ mà Mai Khánh An đã kỹ lưỡng chọn lựa khi họ ở siêu thị, sau khi ngửi thử mùi hương của ít nhất năm loại trà khác nhau. Cô đã giải thích rằng trà sen có tác dụng thư giãn thần kinh và giúp ngủ ngon, điều mà cả hai đều cần sau những đêm mất ngủ vì căng thẳng.

Anh đặt hai chén trà nhỏ xinh lên chiếc bàn gỗ trong phòng khách, bên cạnh là đĩa bánh quy nhỏ mà cô đã làm từ chiều - một kỹ năng bất ngờ mà cô tiết lộ khi thấy anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. "Sống một mình ở thủ đô, tôi phải biết làm nhiều thứ." cô đã giải thích với nụ cười khiêm tốn.

Mai Khánh An ngồi xuống chiếc ghế bành đen - chiếc ghế mà anh đã ngủ trên đó mấy đêm qua, nhưng giờ đây nó đã được cô sắp xếp lại vị trí và thêm vào một chiếc gối ôm màu be mềm mại. Cô co chân lên ghế một cách thoải mái, ôm chiếc gối vào lòng, tóc rơi tự nhiên xuống vai. Minh Khánh An ngồi ở chiếc ghế gỗ đối diện, cũng là vị trí anh thường ngồi khi làm việc nhưng giờ đây cảm giác hoàn toàn khác.

Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn sàn mà cô đã điều chỉnh lại tỏa xuống, tạo ra những vệt sáng dịu dàng thay vì ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn trần. Căn phòng mà trước đây chỉ là một không gian chức năng giờ đây đã biến thành một nơi trú ẩn thật sự ấm cúng, một nơi mà con người có thể thả lỏng tâm hồn.

Họ im lặng thưởng thức chén trà đầu tiên, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ của sen lan tỏa trong không gian. Chuyến đi ra ngoài chiều nay dường như đã gột rửa đi lớp bụi bặm vô hình đang bao phủ lấy cả hai - lớp bụi của sự tự cô lập, của nỗi sợ hãi, của những định kiến và rào cản. Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, họ có thể ngồi cùng nhau trong yên tĩnh mà không cảm thấy áp lực phải nói điều gì đó, phải làm điều gì đó để lấp đầy khoảng không.

Nhưng chính trong sự thoải mái và tin tưởng mới tìm thấy này, những câu hỏi sâu kín nhất lại có cơ hội được trỗi dậy. Những câu hỏi mà trong những ngày đầu, cả hai đều quá cảnh giác và bất an để dám hỏi.

Minh Khánh An nhìn cô qua làn hơi nóng của chén trà, quan sát khuôn mặt quen thuộc nhưng lạ lẫm này. Người con gái mang gương mặt của chính anh nhưng lại toát ra một thần thái hoàn toàn khác - sự mềm mại nơi anh cứng cỏi, sự uyển chuyển nơi anh bướng bỉnh, sự dịu dàng nơi anh thô ráp. Anh đã biết về sự thất bại trong tình yêu của mình, về những sai lầm và hối tiếc. Giờ anh muốn hiểu về cô - không phải vì tò mò tọc mạch, mà vì sự quan tâm chân thành đến người bạn đồng cảnh ngộ.

"Cô nói cô là người Đà Lạt..." anh bắt đầu, giọng nói trầm và chậm rãi, cẩn thận chọn từng từ để không phá vỡ sự yên bình đang bao trùm căn phòng. "Vậy thì hẳn công việc này phải là cả ước mơ to lớn của cô nhỉ… chuyến đi Hà Nội… hẳn phải quan trọng lắm mới khiến cô đến một nơi mà cô không thích như vậy."

Anh dừng lại, quan sát phản ứng của cô. Anh đã để ý thấy cách cô nhăn mặt mỗi khi nhắc đến Hà Nội, cách cô luôn nói về thành phố này với một sự xa cách và khó chịu khó giấu. Điều gì đã đủ quan trọng để buộc một cô gái yêu sự yên tĩnh của Đà Lạt phải đến với sự ồn ào và náo nhiệt của thủ đô?

Câu hỏi của anh không mang tính chất thẩm vấn hay sự tò mó bâng quơ. Nó là biểu hiện của một sự quan tâm sâu sắc, mong muốn hiểu được câu chuyện thật của cô, muốn biết được gánh nặng nào đã đẩy cô đến đây, vào chính cái đêm mà anh cũng đang ở dưới đáy của sự tuyệt vọng. Có phải đó chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, hay có một lý do sâu xa nào đó đã kéo hai linh hồn cùng cảnh ngộ đến gần nhau?

Mai Khánh An nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, biến những tòa nhà bên ngoài thành những khối đen mờ ảo điểm sáng lấp lánh. Gương mặt cô phản chiếu mờ mờ trên tấm kính, tạo ra một hình ảnh kép - cô của hiện tại và hình bóng của quá khứ đang nhìn nhau.

Ánh mắt cô xa xăm, như đang nhìn qua không gian và thời gian về một nơi rất xa, về một thời điểm khác. Khoảnh khắc đau đớn mà cô đã cố gắng chôn vùi sâu trong ký ức bỗng sống lại một cách rõ nét.

"Không chỉ quan trọng thôi đâu..." cô nói khẽ, giọng nói có một chút run rẩy không thể kiểm soát. "Nó còn là tất cả của tôi lúc đó, là giấc mơ mà tôi đã dốc hết mọi công sức và tiền bạc của bản thân vào."

Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu như thể cần lấy can đảm. Rồi, với giọng nói nhỏ dần nhưng đầy cảm xúc, cô bắt đầu kể về ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Ký ức ùa về như một cơn lũ, rõ nét và tàn khốc như một thước phim được chiếu chậm lại từng khung hình.

Phòng họp nằm trên tầng 20 của một tòa nhà văn phòng sang trọng ở quận Hoàn Kiếm, với tầm nhìn bao quát toàn bộ phố cổ Hà Nội. Nó lạnh lẽo và vô cảm với bức tường kính từ sàn đến trần, chiếc bàn họp gỗ óc chó dài bằng cả một chiếc ô tô, và những chiếc ghế da màu đen bóng loáng được sắp xếp đều tăm tắp. Bên ngoài cửa kính, Hà Nội hiện ra sầm uất và tráng lệ với những dòng xe cộ như dòng sông, với những tòa nhà cao chọc trời. Nhưng bên trong căn phòng này, không khí lại đặc quánh vì căng thẳng và sự chờ đợi.

Mai Khánh An ngồi ở một đầu bàn, lưng thẳng, đôi tay đặt nhẹ trên bàn để giấu sự run rẩy. Trước mặt cô là những bộ trang phục được treo ngay ngắn trên một chiếc giá đỡ di động chuyên dụng - từng chiếc được bọc cẩn thận bằng vải cotton trắng để bảo vệ. Đó là bộ sưu tập "Họa Sắc" - thành quả của sáu tháng trời cô mất ăn mất ngủ, dành từng xu từng hào từ việc bán hết tất cả những gì có thể bán.

Sau khi rời bỏ công ty cũ trong nước mắt và phẫn uất, cô đã dồn hết mọi tâm huyết, mọi hy vọng, và số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình vào dự án này. Cô đã bán chiếc xe máy yêu quý, đã sống bằng mì tôm và cháo hàng tháng trời chỉ để tiết kiệm từng đồng cho nguyên liệu và may mẫu.

"Họa Sắc" không chỉ là những bộ trang phục. Nó là tuyên ngôn của cô, là tiếng nói nghệ thuật mà cô muốn gửi gắm đến thế giới. Lấy cảm hứng từ những hoa văn phức tạp và đầy màu sắc trên thổ cẩm của người H'Mông ở vùng núi phía Bắc, mỗi một thiết kế là một cuộc hội thoại tinh tế giữa nét hoang dại, mộc mạc của núi rừng và sự tinh tế, hiện đại của thời trang cao cấp thương mại.

Cô đã tận mắt nhìn những bàn tay thô ráp của các cô gái H'Mông dệt ra những tấm vải kỳ diệu, đã học cách phân biệt từng sắc độ màu của chỉ nhuộm tự nhiên, đã hiểu được ý nghĩa văn hóa sâu sắc đằng sau mỗi đường nét. Rồi cô đã mất hàng tháng để chuyển đổi những họa tiết cổ xưa đó thành ngôn ngữ thời trang đương đại, vừa tôn vinh truyền thống vừa phù hợp với thị hiếu hiện đại.

Đối diện cô là hai người sẽ quyết định vận mệnh của toàn bộ công sức đó. Một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, mặc vest xám than chỉn chu, gương mặt nghiêm nghị với đôi mắt sắc lẹm đằng sau cặp kính gọng vàng. Ông ta là ông Hùng, đại diện cho một quỹ đầu tư lớn đang tích cực tìm kiếm những thương hiệu thời trang nội địa có tiềm năng để đầu tư và phát triển ra thị trường quốc tế.

Người còn lại là một phụ nữ trẻ hơn, có lẽ trạc ba mươi, ăn mặc vô cùng sành điệu với chiếc blazer màu hồng pastel và túi xách hàng hiệu. Cô ta là Chi, một fashionista nổi tiếng trên mạng xã hội với hơn chục triệu người theo dõi, được quỹ đầu tư mời đến với vai trò cố vấn "xu hướng thị trường". Mỗi bài đăng của cô ta có thể quyết định thành bại của một thương hiệu thời trang.

Mai Khánh An vừa kết thúc phần trình bày của mình - mười lăm phút nói về hành trình tìm cảm hứng, về ý nghĩa văn hóa, về tầm nhìn thương hiệu. Giọng cô hơi lạc đi vì hồi hộp và căng thẳng, thỉnh thoảng run rẩy khi phải nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hai người đánh giá, nhưng ánh mắt thì vẫn đầy nhiệt huyết và niềm tin. Cô đã nói về hành trình gian khổ đi tìm cảm hứng ở Hà Giang, về ý nghĩa sâu sắc của từng họa tiết, về chất liệu vải gai dầu được dệt thủ công bởi những đôi tay tài hoa của đồng bào dân tộc.

Khi cô dứt lời, căn phòng chìm vào một sự im lặng đáng sợ. Chỉ có tiếng điều hòa êm ả và tiếng xe cộ mờ mờ từ bên ngoài. Ông Hùng lật giở cuốn lookbook một cách chậm rãi, từng trang một, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc. Cô Chi thì cầm từng chiếc áo lên, xem xét đường kim mũi chỉ với ánh mắt chuyên nghiệp lạnh lùng, rồi lại đặt xuống một cách thờ ơ.

Những giây phút chờ đợi đó như kéo dài vô tận. Mai Khánh An cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, miệng khô như giấy. Tất cả hy vọng, tất cả tương lai của cô đang treo lơ lửng trong sự im lặng này.

"Ý tưởng rất hay." cuối cùng ông Hùng cũng lên tiếng, giọng điều độ và chuyên nghiệp. "Rất có chiều sâu văn hóa. Tôi đánh giá cao tâm huyết và sự chịu khó tìm tòi của em."

Một tia hy vọng le lói trong lòng Mai Khánh An như ánh nến trong đêm tối. Cô cảm thấy tim mình ngừng đập một nhịp.

"Nhưng…"

Cái từ nghiệt ngã đó vang lên trong không gian như tiếng chuông báo tử. Tia hy vọng vụt tắt ngay lập tức. Cô biết điều gì sắp đến. Cô đã nghe quá nhiều lần cái "nhưng" đó trong cuộc đời mình.

"…Nó không có tính thương mại, em ạ." ông Hùng tiếp tục một cách thẳng thắn nhưng không thiếu sự tàn nhẫn. "Nó quá kén người mặc. Quá nghệ thuật. Chúng tôi cần những sản phẩm có thể sản xuất hàng loạt với chi phí thấp, có thể tiếp cận được đại chúng, có thể bán được ở các trung tâm thương mại."

Cô Chi tiếp lời với giọng nói có phần hạ cố, như một giáo viên đang giảng bài cho học sinh chậm hiểu. "Chất liệu gai dầu này đúng là độc đáo và có ý nghĩa văn hóa, nhưng nó mặc vào sẽ hơi cứng và dễ nhăn. Giới trẻ bây giờ thích những gì thoải mái, năng động, và quan trọng nhất là… phải 'ăn ảnh' để đăng Instagram, Facebook. Những thiết kế của em, chị nói thật lòng, chụp lên sẽ hơi… 'già'."

"Già?" Mai Khánh An lẩm bẩm, không tin vào tai mình. Cô cảm thấy như có ai đó vừa tát một cái vào mặt cô. Cô đã dành bao nhiêu tâm huyết, bao nhiều đêm không ngủ để biến những giá trị truyền thống quý báu trở nên hiện đại và mới mẻ, để xây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, và họ lại gọi nó là "già"?

"Đúng vậy", cô Chi nói, vừa nói vừa lướt điện thoại một cách vô tâm. "Trend bây giờ là phong cách tối giản, hoặc là những màu sắc thật nổi bật, thật 'chói' để thu hút sự chú ý. Còn những họa tiết thổ cẩm phức tạp này… nó đã là xu hướng của vài năm trước rồi. Em phải học cách bắt kịp thị trường, phải linh hoạt hơn."

Thị trường. Lại là cái từ ma quái đó. Cái từ đã giết chết cảm hứng của cô ở công ty cũ, cái từ đã biến những nhà thiết kế thành những cỗ máy sản xuất xu hướng vô hồn. Cô đã nghĩ rằng khi làm việc độc lập, cô có thể thoát khỏi nó, có thể tự do sáng tạo theo tiếng gọi của trái tim. Nhưng không. Nó ở khắp mọi nơi, như một con quái vật vô hình khổng lồ, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ ai không tuân theo quy luật tàn khốc của nó.

Mai Khánh An cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng phản biện với giọng nói run rẩy. "Nhưng thưa anh, thưa chị, em không muốn chạy theo xu hướng nhất thời. Em muốn tạo ra những giá trị bền vững, những bộ trang phục có câu chuyện, có linh hồn, có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác…"

Ông Hùng xua tay một cách dứt khoát, cắt ngang lời cô. "Anh hiểu tâm tư của em. Nhưng anh là nhà đầu tư, không phải nhà bảo trợ nghệ thuật. Anh cần nhìn thấy lợi nhuận cụ thể trong vòng 12-18 tháng. Rất tiếc, dự án của em không phù hợp với tiêu chí đầu tư của anh lúc này."

Cuộc họp kết thúc. Nhanh chóng và phũ phàng như một lưỡi dao cắt. Họ bắt tay cô một cách máy móc, nói vài lời động viên sáo rỗng kiểu "chúc em thành công" và "hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai", rồi vội vã thu dọn giấy tờ và rời đi, để lại cô một mình trong căn phòng lạnh lẽo, cùng với những "đứa con tinh thần" của mình vừa bị tuyên án tử hình.

Cô đứng bất động một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào những bộ trang phục vẫn đang treo đó. Cô không khóc. Không thể khóc. Nước mắt dường như đã đóng băng lại cùng với trái tim cô. Cô chỉ cảm thấy rỗng tuếch, như thể linh hồn vừa bị hút ra khỏi cơ thể.

Cô chậm rãi thu dọn từng bộ trang phục, từng bản vẽ, từng mẫu vải. Chúng bỗng trở nên nặng trĩu một cách kỳ lạ, như thể chúng đã hấp thụ toàn bộ sự thất vọng và tuyệt vọng của cô. Gánh nặng của một giấc mơ đã tan vỡ, của một tương lai đã chết yểu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận