Khánh An
Dyah Dofamin; Notaclone
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1 - Destiny Trouble

Chương 02 - Thế Giới Này Có Một Tôi Nữa

0 Bình luận - Độ dài: 2,932 từ - Cập nhật:

Giấc ngủ của Nguyễn Minh Khánh An không phải là một cuộc trốn chạy, nó là một cái chết tạm thời. Không mộng mị, không suy nghĩ, chỉ có một màu đen sâu thẳm và nặng trĩu. Anh chìm vào đó như một hòn đá ném xuống giếng sâu, mang theo tất cả gánh nặng của một ngày đã vỡ nát.

Ánh sáng là thứ đầu tiên đánh thức anh.

Không phải thứ ánh sáng gay gắt của mặt trời, mà là một luồng sáng dịu nhẹ, khuếch tán, len lỏi qua mí mắt. Nó không giống ánh đèn vàng vọt trong phòng ngủ của anh. Nó trong hơn, và có vẻ… bình yên hơn.

Ý thức từ từ quay trở lại, kéo theo những cảm giác vật lý trần trụi. Cơn đau đầu âm ỉ sau gáy. Cổ họng khô khốc như sa mạc. Toàn thân ê ẩm như vừa trải qua một trận vật lộn. Anh rên rỉ một tiếng khẽ, cố gắng cử động. Anh đang nằm trên giường, trong phòng ngủ của mình. Chăn đắp ngang ngực, ngay ngắn.

"Khoan đã."

"Làm sao mình về được đây?"

Ký ức cuối cùng của anh là một màn mưa trắng xóa, là dòng tin nhắn của Bảo Dương hiện lên trên màn hình điện thoại, là cảm giác lồng ngực bị rút cạn không khí, và là sàn đá hoa cương lạnh lẽo của sảnh chung cư đang lao về phía mình. Anh đã ngất đi. Chắc chắn là vậy. "Vậy ai đã đưa mình về? Bảo Vy? Có lẽ vậy. Chắc là cô ấy đã đến đây, rồi nhờ bảo vệ đưa mình lên."

Anh thở phào một cách yếu ớt, lòng dâng lên một sự biết ơn mơ hồ. Ít nhất trong cơn khốn cùng nhất, anh vẫn còn một người bạn.

Anh chậm rãi ngồi dậy, lưng tựa vào thành giường. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt. Giá sách, bàn làm việc, tủ quần áo. Mọi thứ vẫn ở đúng vị trí của nó. Nhưng có gì đó không đúng.

Không khí.

Nó không có mùi của sự cô độc và bế tắc thường ngày. Thay vào đó, anh ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, giống như mùi của mưa quyện với một loài hoa trắng nào đó mà anh không thể gọi tên. Nó khiến không khí trong phòng bớt đi vẻ ngột ngạt.

Và rồi, mắt anh dừng lại ở chiếc ghế bành đặt ở góc phòng, cạnh cửa sổ.

Tim anh hẫng một nhịp, rồi bắt đầu đập mạnh, thình thịch trong lồng ngực.

Có một người đang ngồi ở đó.

Một người phụ nữ, đang co người lại và ngủ say. Cô mặc một chiếc áo màu be, mái tóc nâu dài xõa xuống, che đi một phần gương mặt. Ánh sáng ban mai chiếu lên mái tóc cô, tạo thành một vầng hào quang mềm mại.

Một loạt câu hỏi điên rồ nổ tung trong đầu Khánh An. Cô ta là ai? Sao lại ở đây? Cô ấy vào nhà anh bằng cách nào? Đây là một trò đùa ư? Hay anh vẫn đang mơ?

Anh nhéo mạnh vào đùi mình. Đau. Vậy là không phải mơ.

Anh nheo mắt, cố gắng nhìn kỹ hơn. Có lẽ là một người bạn của Bảo Vy, được cô ấy nhờ ở lại trông chừng anh? Nhưng tại sao Bảo Vy không nói gì với anh? Anh với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Là một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Bảo Vy.

Sự bối rối ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho cảm giác bất an và một chút hoảng sợ. Một người phụ nữ lạ mặt trong nhà mình vào lúc sáng sớm. Đây không phải là chuyện đùa. Anh hắng giọng, cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng khô khốc khiến anh chỉ có thể phát ra một âm thanh khàn khàn.

Người phụ nữ trên ghế khẽ cựa mình. Vài lọn tóc trượt xuống, để lộ ra gương mặt đang say ngủ.

Và đó là lúc thế giới của Nguyễn Minh Khánh An một lần nữa đảo lộn.

Anh sững người, toàn thân cứng đờ như bị hóa đá. Anh dụi mắt, rồi lại nhìn. Không thể nào. Không thể nào có chuyện vô lý đến như vậy được.

Gương mặt đó. Gương mặt của người phụ nữ xa lạ kia.

Là gương mặt của chính anh.

Tất nhiên, nó mềm mại hơn, thanh tú hơn với những đường nét của phái nữ. Sống mũi không quá cao nhưng thẳng. Đôi môi không quá dày nhưng đầy đặn. Và cả nốt ruồi nhỏ xíu ở đuôi mắt trái. Mọi thứ đều ở đúng vị trí, như thể ai đó đã lấy gương mặt anh làm khuôn mẫu, rồi tạc nên một phiên bản hoàn hảo hơn, nữ tính hơn.

Sự hoảng sợ biến mất, thay vào đó là một cảm giác phi thực tế đến cực điểm. Anh đang nhìn thấy điều gì thế này? Một người chị em song sinh thất lạc mà anh chưa bao giờ biết đến? Hay anh đã thực sự hóa điên sau tất cả những biến cố ngày hôm qua?

Không. Anh phải tìm ra câu trả lời. Anh hít một hơi thật sâu, lấy lại chút bình tĩnh, rồi cất giọng, lần này rõ ràng và dứt khoát hơn.

"Cô... là ai?"

Giọng nói của một người đàn ông xa lạ kéo Nguyễn Mai Khánh An ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô khẽ nhíu mày, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. "Mình đang ở đâu thế này? À, đúng rồi. Ghế bành. Mình đã thiếp đi trên ghế."

Cô lơ mơ mở mắt, ánh sáng ban mai khiến cô phải nheo lại. Khung cảnh một căn phòng xa lạ, ngăn nắp nhưng lạnh lẽo hiện ra. Và một người đàn ông đang ngồi trên giường, nhìn cô chằm chằm.

"Cô là ai?" Anh ta lặp lại, giọng nói có phần nghi hoặc và cảnh giác.

Mai Khánh An mất vài giây để não bộ xử lý tình hình. Người đàn ông. Gương mặt quen thuộc. Căn phòng lạ. À, cái gã hôm qua bị ngất ở sảnh.

Ký ức về cơn hoảng loạn và sự kiện kỳ lạ tối qua ùa về. Nhưng sự mệt mỏi và cảm giác khó chịu khi bị đánh thức khiến cô quên đi nỗi sợ hãi. Thay vào đó là sự bực dọc. Cô là người đã giúp anh ta, vậy mà anh ta lại nhìn cô như thể cô là kẻ xâm nhập.

Cô ngồi thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lại.

"Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng." cô nói, giọng ráo hoảnh. "Anh là ai, và tại sao giờ vẫn ở trong nhà của tôi?"

Minh Khánh An ngớ người. Nhà của cô? Anh ta có nghe nhầm không?

"Nhà của cô?" anh bật cười, một tiếng cười khẩy đầy hoài nghi. "Cô có bị nhầm không vậy? Đây là căn hộ 1106, chung cư Starlight, và nó là nhà của tôi. Nguyễn Minh Khánh An. Còn cô, tôi hỏi lại lần cuối, cô là ai và tại sao lại đột nhập vào nhà tôi?"

"Đột nhập?" Mai Khánh An nhướng mày. Sự kiêu ngạo trong giọng nói của anh ta chọc giận cô. "Này anh bạn, chính anh là người ngất xỉu ngoài sảnh, và tôi là người tốt bụng đã nhờ bảo vệ đưa anh về phòng đấy. Nếu không có tôi, có lẽ giờ này anh vẫn đang nằm sõng soài ngoài kia rồi. Đột nhập? Anh nên cảm ơn tôi mới phải."

Luồng lý lẽ của cô khiến Minh Khánh An càng thêm bối rối. Cô ta nói có lý. Anh nhớ mình đã ngất đi. Nhưng điều đó không giải thích được tại sao cô ta lại nhận đây là nhà của mình.

"Được rồi, tạm cho là cô đã giúp tôi. Cảm ơn." anh nói một cách miễn cưỡng. "Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tự nhận đây là nhà của cô được. Rõ ràng là cô đã nhầm lẫn ở đâu đó."

"Tôi nhầm?" Mai Khánh An đứng bật dậy, bắt đầu đi một vòng quanh phòng, quan sát kỹ hơn. Sự tự tin ban đầu của cô bắt đầu lung lay khi những chi tiết "sai" đập vào mắt. "Không thể nào. Tôi đã ở đây một năm rồi. Làm sao tôi có thể nhầm được?"

Cô chỉ tay vào bức tường trống đối diện giường ngủ. "Bức tranh sơn dầu trừu tượng tôi mua ở phố Nguyễn Thái Học đâu rồi? Tại sao ở đây lại là một bức tường trắng?"

Minh Khánh An chau mày. "Tranh gì cơ? Tôi không bao giờ treo tranh."

Mai Khánh An không để ý đến câu trả lời của anh. Cô bước nhanh đến giá sách. Mắt cô mở to kinh ngạc. "Sách của tôi đâu? Những cuốn sách về lịch sử thời trang, về nghệ thuật Phục Hưng, những cuốn tiểu thuyết của Haruki Murakami... tại sao ở đây lại toàn là sách về lập trình? 'Java cho người mới bắt đầu'? 'Cấu trúc dữ liệu và giải thuật'? Cái quái gì thế này?"

"Thì đó là sách của tôi. Tôi là lập trình viên" Minh Khánh An đáp, cảm thấy cuộc đối thoại này ngày càng trở nên vô lý.

"Lập trình viên?" Mai Khánh An lẩm bẩm, một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng. Cô chạy vào khu bếp nhỏ được ngăn cách bằng một quầy bar. Cô mở tủ bát. Bên trong là những chiếc bát đĩa màu trắng và xám, được sắp xếp thẳng tắp, tối giản đến mức tẻ nhạt.

"Bộ ly tách gốm Bát Tràng men rạn của tôi đâu?" cô gần như hét lên, giọng bắt đầu có chút hoảng loạn. "Cả bộ ấm trà bằng sứ xương tôi được tặng nữa? Tại sao ở đây chỉ có mấy cái cốc thủy tinh rẻ tiền này?"

"Vì tôi chỉ cần cốc để uống nước, không cần 'ấm trà bằng sứ xương'" Minh Khánh An gằn giọng. Sự kiên nhẫn của anh đã cạn. Anh không quan tâm cô ta là ai nữa, anh chỉ muốn tống cô ta ra khỏi nhà mình ngay lập tức. "Nghe này, tôi không biết cô bị ảo giác hay có vấn đề gì, nhưng đây là nhà của tôi. Mọi thứ trong căn nhà này đều là của tôi. Bây giờ mời cô ra khỏi đây cho."

Cuộc cãi vã của họ ngày một lớn tiếng. Tiếng của Minh Khánh An đầy vẻ tức giận và bất lực. Tiếng của Mai Khánh An ban đầu là sự phẫn nộ, nhưng dần chuyển sang hoang mang và sợ hãi. Cô bắt đầu nhận ra sự thật. Đây không phải nhà cô. Mọi thứ đều sai. Từ bức tranh, giá sách, cho đến bộ ấm trà. Nhưng nếu đây không phải nhà cô, vậy nhà cô ở đâu? Và tại sao cô lại ở đây? Tại sao người đàn ông này lại có gương mặt giống hệt cô?

"Không... không thể nào..." cô lùi lại, lưng chạm vào tường, đôi mắt mở to nhìn anh đầy sợ hãi.

Đúng lúc sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm, một tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài. Không phải tiếng gõ cửa lịch sự, mà là tiếng đập mạnh mẽ, thô bạo.

"CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG ĐẤY? MỚI SÁNG SỚM TINH MƠ ĐÃ GÂY SỰ VỚI NHAU THẾ HẢ? CÓ ĐỂ CHO HÀNG XÓM NGỦ KHÔNG THÌ BẢO?"

Giọng nói lanh lảnh, chói tai của một người phụ nữ vọng vào, cắt đứt bầu không khí căng thẳng.

Minh Khánh An nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi đầy bực bội. Vương Duyên My. Không thể lẫn vào đâu được. Cô hàng xóm "bánh bèo" ở phòng 1108, người có thể biến mọi chuyện nhỏ thành một vở bi kịch hoành tráng.

"Lại còn chuyện gì nữa?" anh lẩm bẩm, rồi quay sang Mai Khánh An, hạ giọng: "Cô ở yên đây. Đừng gây thêm rắc rối nữa."

Anh bực bội ra mở cửa. Vừa mở hé, một bóng người mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn hình con thỏ, đầu quấn lô, mặt còn đắp dở miếng mặt nạ dưa leo đã lách vào.

"Này anh Khánh An, nhà anh có chuyện gì mà sáng sớm đã như cái chợ vỡ thế? Em đang đắp mặt nạ dưỡng da để chuẩn bị đi hẹn hò mà cũng không yên với anh nữa." Vương Duyên My vừa nói vừa uốn éo, tay phe phẩy như một bà hoàng.

"Không có gì đâu. Hàng xóm nói chuyện hơi to tiếng chút thôi. Xin lỗi đã làm phiền em." Khánh An cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

"Hơi to á? Em ở phòng 1108 mà còn nghe rõ mồn một nhé. Anh cãi nhau với bạn gái à? Ủa đây là... bạn gái mới sao, trông xinh thế..."

Duyên My liến thoắng, rồi ánh mắt tò mò của cô ta hướng vào sâu trong phòng, và dừng lại ở Mai Khánh An đang đứng chết trân ở đó.

Và khoảnh khắc đó, Mai Khánh An không còn nghe thấy gì nữa.

Tai cô ù đi. Cô không nhìn thấy bộ đồ ngủ màu hồng, không thấy cái lô cuốn trên đầu, không thấy miếng mặt nạ dưa leo.

Trong đầu cô, hình ảnh của Vương Duyên My mờ đi, chồng lên đó là hình ảnh của một người khác. Vương Trung Anh. Gã công tử bột hàng xóm ở thế giới của cô. Trung Anh cao gầy, trắng trẻo, lúc nào cũng mặc đồ hiệu, tóc vuốt keo bóng loáng, nhưng tính cách thì khép kín, nói năng nhỏ nhẹ, gặp ai cũng chỉ cúi đầu chào chứ không dám nhìn thẳng. Trung Anh là một phiên bản hoàn toàn đối lập với cô gái đang đứng trước mặt cô lúc này.

Một người hướng ngoại, ồn ào, đồng bóng. Một người hướng nội, lặng lẽ, khép kín.

Một người là nữ. Một người là nam.

Và cả hai đều có chung một gương mặt.

Rồi cô nhìn sang Minh Khánh An. Một phiên bản nam của chính cô.

Một tia sét đánh ngang qua tâm trí Mai Khánh An. Mọi mảnh ghép rời rạc đột nhiên khớp lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, một bức tranh điên rồ và phi lý nhưng lại là lời giải thích hợp lý duy nhất.

Căn phòng sai lệch. Gương mặt giống hệt nhau. Người hàng xóm bị đảo ngược giới tính và tính cách.

"Là xuyên không."

Cô đã xuyên không đến một thế giới song song.

Luồng khí lạnh toát chạy từ gót chân lên đến đỉnh đầu. Cơn hoảng loạn lúc nãy biến mất, nhường chỗ cho một sự choáng váng đến tột cùng, một sự im lặng chết chóc trong tâm trí. Cô không còn cảm thấy sợ hãi. Cô chỉ cảm thấy... trống rỗng.

"...Này chị, sao nhìn em ghê thế?" Giọng của Duyên My kéo cô về thực tại. "Bộ mặt em có dính gì à?"

Mai Khánh An chớp mắt. Cô hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra. Bàn tay đang nắm chặt của cô từ từ thả lỏng. Nếu đây là sự thật, thì hoảng loạn cũng chẳng giải quyết được gì. Cô là người trưởng thành. Cô phải đối mặt với nó.

Cô nhìn thẳng vào Minh Khánh An, người vẫn đang cố gắng đẩy Duyên My ra khỏi cửa. Ánh mắt của cô giờ đây không còn vẻ phẫn nộ hay sợ hãi. Nó tĩnh lặng, sâu thẳm, và có một chút gì đó... thương hại chính bản thân mình.

Sau khi cuối cùng cũng "tống tiễn" được cô hàng xóm lắm chuyện, Minh Khánh An quay vào, định tiếp tục "trục xuất" vị khách không mời. Nhưng anh khựng lại khi bắt gặp ánh mắt của cô.

"Nhìn gì?" anh gắt gỏng.

Mai Khánh An không trả lời câu hỏi của anh. Cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, từ mái tóc rối, đôi mắt thâm quầng, cho đến bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ. Rồi cô cất tiếng, giọng nói không còn sự gay gắt, mà lại bình thản đến lạ lùng.

"Anh... đã trải qua một ngày tồi tệ lắm, phải không?"

Câu hỏi đó, dịu dàng và bất ngờ, đánh thẳng vào bức tường phòng ngự mà Minh Khánh An đang cố gắng dựng lên. Anh sững người, không biết phải phản ứng thế nào.

Mai Khánh An khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn bã và thấu hiểu.

"Chào anh," cô nói, "tôi là Nguyễn Mai Khánh An. Có vẻ như, từ bây giờ, chúng ta sẽ phải làm quen với sự tồn tại của nhau rồi."

Sự bình tĩnh của cô còn đáng sợ hơn cả sự la hét lúc nãy. Minh Khánh An đứng đó, hoàn toàn bối rối, nhìn người phụ nữ có gương mặt của mình vừa tuyên bố một điều khó tin nhất mà anh từng nghe trong đời.

Cánh cửa của một chương mới trong cuộc đời họ đã thực sự mở ra, không phải bằng một tiếng nổ lớn, mà bằng một lời chào bình thản giữa đống đổ nát của hai thế giới.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận