Tập 1: Trong con thuyền mang tên "nhân loại"
Chương 05: Tới vài điều không ổn từ chính đồng đội quanh ta
3 Bình luận - Độ dài: 7,072 từ - Cập nhật:
Chiều muộn, ngay sau buổi tập trung đó, Kerick ưu ái gửi lời triệu tập riêng năm mống thuộc tiểu đội của mình đến sân sau thao trường, nơi neo đậu phương tiện tác chiến các loại. Dãy xe hộ tống G35V của đội Catastrophe dàn ở góc gần nhất với lối ra, chúng phủ lên thân lớp thép xám nặng nề mà vẫn giữ được dáng vẻ cơ động đặc trưng của xe quân dụng hạng trung. Để cho dễ hình dung thì chiều dài độ tương đương loại xe buýt mini.
Tsuyasa đến nơi sau cùng, vừa lúc Kerick đang lật nắp capô của chiếc có dán số 17 lên. Tay áo xắn cao, gặm một thanh kẹo, trông không khác gì thợ máy lành nghề, dưới chân hắn là hộp dụng cụ mở hờ.
“Chỉ có bốn người chúng ta thôi à?” Tsuyasa thắc mắc.
Đội trưởng vẫn cắm đầu vào buồng động cơ, miệng vừa nhai vừa nói:
“Ờ, chắc là Wes với La Min lại bận chuyện gì đó. Gần đây chú em không nghĩ rằng Wes Jan cư xử hơi lạ à? Tốt nhất là nên để mắt nhiều hơn đến ông ta.”
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ cao ráo, khoác áo sơ mi vàng mở hờ phía trước. Với mái tóc đỏ cột thấp cùng cặp mắt màu trời sống động, Tsuyasa đánh giá cô thuộc kiểu nổi bật từ cái nhìn đầu tiên. Bất kỳ ai đã làm việc với Utogi Sehn đều sẽ nhớ cô rất lâu bởi vẻ ít nói, hành động mạnh bạo, phản ứng dứt khoát và cực kỳ không quan tâm tới mấy trò đùa vô nghĩa. Ấy thế mà người như thế lại chung cặp trong công tác quân phòng với Kerick suốt mấy năm nay.
“Chìa ba mươi hai.”
“Đây.”
Kerick không cần nhìn, theo phản xạ ném cái đầu nối từ trong hộp về phía cô ấy.
Người ta đồn Utogi từng là dân kỹ thuật của quân đội với truyền thống gia đình làm thợ máy. Thực hư chẳng ai rõ, chỉ biết ở đội quân phòng, hiếm có đồ cơ khí mà Utogi không “nắn” được. Dây dẫn cháy, phanh hỏng, module kết nối chập, chỉ cần đưa tới cô, khỏi làm phiền tới tổ kỹ thuật.
Tsuyasa nhướn mày, quay sang Nebu, chép miệng:
“Trông không khác gì hội lái xe độ.”
“Nào, anh đừng nói thế. Việc này quan trọng lắm đấy.”
“Đúng đấy, đây là chuyện sinh tử cho chuyến đi đó, chú em biết không?”
Đội trưởng Kerick cũng được đà đồng tình, điệu bộ có phần châm chọc nhưng vẫn xen lẫn sự thực tế:
“À, tiện thể nhắc luôn, đừng tưởng quân phòng chỉ biết vác súng đi tuần. Với tình hình nhân sự hiện nay, tụi mình vừa là người vận hành, vừa là người bảo trì, vừa là nhân viên hậu cần luôn đấy.”
Utogi đứng cạnh, tay vẫn đang chỉnh lại khóa chốt cửa sau, gật đầu nhè nhẹ:
“Không ai rảnh đâu mà sửa xe giúp mấy đứa hễ gãy ống dẫn là ngồi thở dài. Không biết thì học, không học thì đi chịu chết thôi.”
Cách người này nhấn mạnh chữ “chết” thật dễ làm tâm người ta ảo não. Tsuyasa cũng thế, cậu than:
“Từ quân phòng bỗng thành dân đa năng lúc nào không hay…”
“Làm quen dần đi. Chào mừng em trai đến với thời đại mới, nơi mọi chức danh đều đi kèm với cái mỏ lết.”
"Nghe là thấy mệt rồi.”
"Đàn ông con trai thì bớt càm ràm đi nhóc.”
Người phụ nữ xong việc, đứng dậy phủi găng, nhìn Tsuyasa bằng ánh mắt thiện chí. Cô chỉ gật đầu thay lời chào. Phong thái đầy trưởng thành theo kiểu phóng khoáng ấy khiến cậu thường phân vân rằng bản thân có nên xưng hô với cô ấy bằng kính ngữ hay không. Sau cùng thì Tsuyasa chọn cách gật lại với ngụ ý bỏ qua lễ nghi.
Tiếp sau đó, khi vấn đề kỹ thuật đã tạm ổn, Kerick kéo thẳng người dậy, búng sạch vụn kẹo còn dính trên tay rồi đập nắp xe cái rầm, vang vọng cả sân.
“Rồi, giờ đến phần giới thiệu linh hồn của tiểu đội chúng ta.”
Đội trưởng quay người, đập nhẹ lòng bàn tay lên hông xe như thể đang vỗ về một con thú cưng to xác.
“Xin chào mấy cưng. Đây là G35V đời cải tiến, số hiệu 17, tâm huyết của tôi. Còn nếu muốn gọi thân mật thì tôi đặt tên riêng cho nó là Quái…”
“Thôi thôi! Đủ rồi! Anh đặt tên cho mớ kim loại này luôn à?” Tsuyasa nhăn mặt.
Utogi đứng kế bên, khoanh tay, mắt đảo nhẹ kiểu “không quan tâm đến mấy trò đặt tên ngu xuẩn này”. Có vẻ cô đã nghe màn giới thiệu này nhiều hơn một lần.
Kerick bắt đầu đi vòng quanh xe, vừa đi vừa chỉ tay như hướng dẫn viên du lịch đang thuyết minh về hiện vật:
“Thân xe bọc giáp lớp kép, chống đạn cỡ trung và chịu được va chạm tầm vừa, tức là nếu có thằng nào liều mình lao xe vô thì cũng chưa chắc ăn thua với anh bạn này.”
Anh ta vỗ vào khung cửa, phát ra tiếng vang chắc nịch.
“Bên trong có hệ thống kiểm soát nội khí, ghế xoay gắn dây đai ba điểm, khoang chứa được ba khẩu súng nòng dài, hai drone trinh sát loại C, và hai hộp tiếp tế khẩn cấp. Ổ máy ổn định, không rung nhiều, rất phù hợp cho việc nạp đạn trong tình huống khẩn cấp.”
Còn thêm mớ điều nữa về độ đa dụng của công xuất truyền động, thứ mà Tsuyasa từ chối giữ nó vào đầu vì vốn cũng chẳng hiểu mô tê gì.
“Lần trước đi xe đời cũ, mỗi lần đánh lái là cái drone rơi khỏi móc treo.” Nebu chợt nhớ lại những nhiệm vụ năm ngoái.
“Thì phương tiện được cấp cho hồi ấy là của thời nghèo. Giờ tụi mình là Catastrophe, không thể cứ thế mãi được đâu, em gái à.”
“Tuyệt quá! Em muốn leo lên xem thử quá đi.” Khỏi phải bàn, cô gái kìm thế nào nổi sự hứng thú này, cứ như vừa được mua cho đồ chơi mới vậy.
“Có thế chứ! Đó mới là phản ứng mà một đội trưởng muốn được nhìn thấy từ mấy anh em thân yêu.”
Nghe tới đó, Tsuyasa bỗng nhớ ra rằng đây là kẻ chịu chơi đến mức nào. Chắc chắn tài sản hắn đổ vào những thứ hào nhoáng và tốn kém này là không hề ít. Tuy nhiên gã có quyền làm thế, bởi lẽ điều kiện của Kerick phải thuộc hàng tốp đầu Loromicon. Nhiều lúc cậu cũng thắc mắc làm cách nào mà nguồn kinh tế của tên này lại dồi dào thế.
Tên lắm tiền lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Lưu ý một điểm chết người rằng khoang điện áp phụ phía sau bánh xe bên trái rất dễ chập nếu đường ẩm hoặc bị va chạm. Khi ấy thì tuyệt đối đừng đạp vô đó như lần trước tên đầu nâuđã làm.”
Utogi hai tay chống hông, lườm nguýt “tên đầu nâu” ấy:
“Tôi đã thay module mới rồi. Nhưng tránh vẫn tốt hơn.”
Kerick gật gù rồi chỉ vào cụm màn hình điều khiển bên trên ghế lái.
“Toàn bộ giao diện vận hành đã được lập trình lại bằng mã nhanh. Ai không quen thì đừng có mà chỉnh gì. Đôi kia có nghe chưa?”
“Anh đừng có nhìn bọn tôi với ánh mắt mặc định là người gây rối vậy chứ?”
“Đó là ánh mắt dành riêng cho người từng đạp nhầm thắng khẩn cấp ba lần trong vòng cùng một nhiệm vụ trước đây.”
“Là tại cái phanh đặt ngược mà!” Cậu phản pháo.
Một tràng cười rời rạc bật ra, kể cả Utogi vốn nghiêm túc là thế, cũng khẽ nhếch mép. Không khí quanh chiếc G35V số 17 có vẻ nhẹ hơn, bớt đi cái gò bó thường thấy của buổi họp kỹ thuật. Kerick duỗi lưng, xoay cái cổ rệu rã rồi xoa tay tỏ vẻ hài lòng lắm, anh dặn dò vài lời sau chót:
“Được rồi. Vậy là mấy điều cơ bản cũng nói xong. Từ giờ trở đi, tôi muốn mọi người coi chiếc xe 17 này như một người đồng đội đúng nghĩa, các bạn trẻ đã rõ chưa?”
“Rõ…” Tsuyasa ểu oải đáp cho qua chuyện.
Kerick ngừng một nhịp, ánh mắt hạ xuống bánh xe đã được sơn lại viền, nét nghiêm túc thoáng hiện ra hiếm hoi giữa khuôn mặt vốn lúc nào cũng bỡn cợt:
“Chúng ta sắp bước vào một chiến dịch dài ngày. Lúc di chuyển, xe là lớp vỏ giữ mạng cho cả đám khỏi làn đạn và phóng xạ. Hy vọng đừng có ai chết trên chiếc xe yêu quý của tôi.”
“Sao ông không cưới nó luôn đi?” Tsuyasa thở ra.
Cậu bắt đầu cảm thấy sự có mặt của mình ở đây khá vô nghĩa.
“Thôi được rồi. Danh sách nhiệm vụ cũng sắp được gửi về hệ thống nội bộ. Tạm thời ai về nhà nấy, nghỉ xả hơi đi.”
Sau lời tuyên bố giải tán ấy, bốn người trong tiểu đội hiện đang có mặt, bỗng đứng nhìn nhau một lúc, đúng hơn là chỉ có Kerick cùng cộng sự là Utogi nhìn chằm chằm vào Tsuyasa đầy khó hiểu. Chẳng rõ thứ gì tạo ra cái giây phút kì cục này, ai nấy đều cứ như đang đợi người nào đó lên tiếng, ấy thế mà chẳng có.
Âm thanh duy nhất là tiếng kêu lạch cạch của móc khóa còn treo lủng lẳng bên hông xe vì gió lùa. Chiều muộn tan dần vào ngưỡng tối, sắc trời nhuộm một lớp cam nhạt nhòa lên thân xe G35V, khiến nó như trẻ ra vài tuổi. Có lẽ bản thân thứ này cũng đang rất nóng lòng chờ được lăn bánh.
Utogi là người quay đi trước. Cô ấy tháo găng tay, nhét vào túi áo sơ mi rồi gật vẫy tay chào đơn giản. Chỉ sau vài thao tác dọn đồ gọn ghẽ, bóng lưng khỏe khoắn ấy mất hút sau cánh cổng sân xe như thể hòa vào nền xi măng xám.
Kerick lùi xe vào trong kho xong, vỗ nhẹ vào phần thân lần cuối tựa một lời tạm biệt trìu mến cho “con cưng” của mình, sau đó cũng quay gót tới khu kí thúc xá nhân viên, không quên để lại câu bâng quơ:
“Mai phải đánh bóng mày lần nữa mới được.”
Và cứ thế, chẳng mấy chốc mà chỉ còn đôi Tsuyasa với Nebu lẻ loi giữa khoảng sân rộng lớn, nơi ánh sáng cuối cùng của buổi chiều muộn hắt xuống mặt đất những vệt vàng lạnh lẽo, tạo cái cảm giác trống trải dần len lỏi vào lòng người.
Nebu lặng lẽ nhìn theo cánh cổng sân xe đã khép lại sau lưng Utogi, rồi đảo qua cánh cửa của kho chứa, nơi Kerick vừa biến mất. Đôi đồng tử hồng lựu của cô lúc này không còn cái lấp lánh tinh nghịch mà lại đem theo thứ gì đó đang dần vươn đi.
“Chắc mình cũng nên về thôi.” Cô bé nhỏ nhẹ cất tiếng thúc giục đồng đội của mình.
Có thứ gì đó trong lời nói ấy thật xao xuyến. Tsuyasa quay sang, bắt gặp gương mặt nghiêng nghiêng của em ấy dưới mảng ngày tàn, hình ảnh quá đỗi quen thuộc đã khắc sâu trong đầu cậu chàng từ lâu.
“Ừ, hai ta cùng về thôi, cũng trễ rồi.”
Họ rời khỏi sân, hai cái bóng đối xứng đổ dài theo các trụ bê tông, chúng lặng lẽ, yên ắng đầy dịu dàng. Họ giống các phận đời lạc lỏng tại buổi chiều mà cả thành phố đang khẽ khàng gấp lại chương đệm.
Cơ mà, ai nói rằng các linh hồn lạc lỏng không thể tìm thấy nhau cơ chứ?
***
“Này, sao anh cứ quay lại nhìn em hoài thế?”
Tiếng Nebu bất ngờ nhào tới, cắt ngang sự im lặng vừa kịp lớn lên giữa hai người. Tsuyasa khựng một nhịp, vai hơi giật nhẹ như bị bắt quả tang, rồi cố giữ cho bước chân tiếp tục đều đều.
“Có đâu. Em tưởng tượng thôi.”
“Anh có thấy tòa quân phòng tổng kia không?”
Cô gái nhỏ chỉ tay về hướng tòa cao tầng vốn hằng ngày đã vốn quá quen thuộc với họ.
“Thì sao?”
“Từ lúc chúng ta bước ngang qua đó đến giờ, chắc anh đã làm cái hành động khả nghi kia không dưới mười lần. Eo ơi ghê quá!”
“Linh ta linh tinh.” Cậu nghe lời buộc tội đó liền bối rối gãi gãi tóc rồi quay mặt đi.
Nebu cũng chẳng buồn dí tới làm gì, cô chỉ khẽ cúi đầu, để tóc xõa nghiêng che mất biểu cảm bên gò má. Dĩ nhiên là cô biết, biết rất rõ lý do tại sao anh chàng cứ chốc chốc lại quay lại nhìn. Nhưng những điều như thế, Nebu cho rằng chỉ cần mỗi mình mình giữ trong lòng là đủ.
Quả thực cứ mỗi vài bước, Tsuyasa lại ngoái đầu nhìn. Lần đầu là vì cậu tưởng đồng sự chưa bắt kịp, lần thứ hai là vì tiếng bước chân của em quá nhẹ, lần thứ ba có lẽ chẳng vì gì cả, chỉ là quán tính. Cái thói quen thấm đẫm vẻ ân cần này khiến đứa hay bị bỏ lại là Nebu có thiện cảm quá thể.
Cả hai bước chậm lại. Con đường nhựa trước mặt hẹp dần, nhường chỗ cho khu công trường dang dở cắt ngang hành lang bê tông. Hàng rào tôn dựng nghiêng ngả, vài tấm bị gió hất ngược, kêu lên những âm thanh rỗng tuếch của kim loại lạnh va nhau.
Bọn họ chẳng thích bước chân ngang qua cái phần đất hổ lốn này tí nào, nhưng vì đây là con đường duy nhất để trở về căn hộ nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Dự án mở rộng hành lang dân cư trung tâm này đã nằm đó suốt mấy tháng nay, bị bỏ dở vì thiếu vật liệu, thiếu nhân công, thiếu lý do để tiếp tục, có khi là cả ba. Chỉ biết nó là một cái bẫy thị giác giữa thành phố đổ nát, giàn giáo chằng chịt như xương cá trơ trọi, xi măng chưa đóng hết, nền đất lởm chởm như vừa qua cơn co giật.
Dưới chân hai người, từng mảng gạch lát đã bong tróc, khiến bước đi chẳng thể thoải mái. Cứ mỗi vài mét lại phải né một thanh dằm lòi ra hoặc một vũng nước đen lờ lợ không rõ độ sâu. Trong bóng tối lổn nhổn của móng công trình, Tsuyasa tưởng mình thấy thứ gì đó lấp lánh, có thể là mảnh thủy tinh vỡ, cũng có thể là vỏ lon rỉ sét.
“Chỗ hố sụp này bữa nào mà có người rơi xuống chắc không ai biết luôn.”
“Em ghét cái đường này quá đi thôi! Vừa dơ giày, vừa hôi, mà không đi thì cũng chẳng có lối nào khác.” Nebu lầm bầm, mắt dán vào cái nắp cống hở lưng chừng như cái miệng đang chờ sập bẫy.
Nơi này từng được hứa hẹn sẽ thành khu dân sinh kiểu mẫu, một dải hy vọng được vẽ ra trên giấy. Nhưng như bao lời hứa khác, nó bị bỏ mặc khi dòng ngân sách đổi hướng.
Cuối cùng, sau vài cú trượt chân nhẹ và ba bốn lần suýt té vì đạp trúng đoạn thép gỉ cắm nghiêng giữa lối đi, cả hai cũng thoát khỏi vùng công trường mà trở lại phần đường nhựa tử tế.
Tsuyasa phủi bụi dính ở gấu quần, hít sâu một hơi dù biết không khí quanh đây cũng chẳng khá hơn. Nebu khẽ lắc đầu, gương mặt hiện rõ vẻ bực bội không buồn giấu.
“Cứ mỗi lần đi qua đây là như đi rước xui.”
Con đường từ đây về đến khu căn hộ của hội quân phòng cấp cho, chỉ còn chưa đầy trăm mét. Tất nhiên thì “được cấp cho” cũng đồng nghĩa với chất lượng như bố thí. Khu nhà hình chữ L nối nhau bằng hành lang gạch thô dần hiện ra. Hai bên là dãy tường nhà nứt rạn, xen lẫn mấy tấm biển khuyến cáo an ninh đầy vết mối mọt. Đổi lại thì, mặt đường ở đây bằng phẳng, yên tĩnh và quan trọng nhất là vẫn có điện đóm ổn định.
Khi vừa rẽ vào con hẻm dẫn thẳng về lối vào khu nhà, cả hai cùng thót tim.
Có bóng ai đó đứng trước tòa căn hộ.
Người ấy không có vẻ gì là đang bồn chồn, cũng không tạo cảm giác rình rập. Dáng dấp thanh thanh đó bước về phía hai bạn trẻ ngay khi nhác thấy họ xa xa từ đầu hẻm.
Ông ta tỏa ra khí chất trẻ trung có lẽ là nếu đem so với tuổi tác thực sự của mình. Mái tóc đen lòa xòa một phía, thêm cặp kính cũ với chiếc áo sơ mi trắng đã sờn, cùng chiếc quần nhăn nheo khiến cho nhân vật này tỏ ra vẻ vô cùng tầm thường. Nụ cười nhẹ hiện lên trên cái khuôn mặt gầy gò của ông, nó lại khiến cho người ta có nhiều ấn tượng về sự yếu đuối hơn là hiền lành.
Vị khách này vẫy tay, mở lời trước đầy thân mật:
“Chào hai em, lâu quá không gặp. Em Tsu với bé Ne vẫn ổn chứ?”
“Thầy Wes? Lâu lắm mới thấy thầy tới thăm.”
Tsuyasa giọng không giấu được ngạc nhiên khi nhận ra người đứng trước mặt mình không ai khác ngoài Wes Jan, từng là giảng viên huấn luyện lý thuyết quân phòng, đồng thời là người cậu luôn thật sự kính trọng. Cái sở thích gọi tắt tên người khác khiến ông lúc nào trông cũng gần gũi kì lạ.
Người đàn ông hơn ba mươi này cười nhẹ, đưa tay lên đẩy gọng kính bị trượt xuống sống mũi.
“Thôi mà, nhờ Tsu nên ai cũng bắt đầu bắt chước gọi tôi là thầy rồi đấy.” Ông nói, giọng ôn hòa.“Tôi không còn dạy cho lực lượng quân phòng nữa rồi. Giờ chúng ta chỉ đơn giản là đồng nghiệp có chung cấp bậc.”
Tsuyasa chớp mắt, chưa biết phải phản ứng ra sao trước sự thay đổi đột ngột của danh xưng mà bản thân vẫn giữ như thói quen. Trong mắt cậu, Wes Jan chưa từng rời khỏi hình tượng "người thầy". Có lẽ trong quãng thời gian làm việc chung sắp tới, những giây phút bỡ ngỡ này vẫn còn dài.
Đối với Tsuyasa thế nào thì với Nebu cũng thế, cô cúi đầu lễ phép:
“Chào thầy ạ.”
Wes quay sang cô học trò cũ. Nét cười vẫn giữ nguyên trên môi, mặc cho đôi mắt phía sau lớp kính phản quang nhè nhẹ lại hơi chùng xuống. Cứ như việc nhìn Nebu khiến ông phải cân nhắc điều gì đó của sự ái ngại pha lẫn xót xa. Biểu hiện ấy chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây, nhưng tình cờ thay lại chẳng thoát khỏi sự chú ý của Tsuyasa. Cậu lo sợ người đàn ông này sẽ nói ra điều gì đó không phải, liền phủ đầu ngay:
“Thầy Wes đến tìm bọn em có việc gì thế? Dạo này ít thấy thầy trên văn phòng quá.”
Wes hiểu ý tứ nên không để cảm xúc đó kéo dài, ông đáp:
“Chuyện này dài lắm. Hay là… mình vào nhà em rồi nói cho tiện? Nebu cũng đi cùng nhé? Tôi có mang chút trà này.”
Chiếc túi nhựa đựng hộp trà xanh nhà trồng được dúi vào tay Tsuyasa.
“Dạ, cảm ơn thầy. Thực ra tụi em cũng đang định mời thầy lên nhà.”
Khi cả ba bắt đầu bước vào cầu thang khu căn hộ, trong đầu Tsuyasa dần hiện lên một suy nghĩ khó bỏ. Thầy Wes có vẻ bình thản thật đấy, dáng đứng nhẹ nhàng, lời nói từ tốn, ánh mắt thậm chí còn có chút ấm áp quen thuộc, nhưng không lừa được cậu. Tsuyasa quen người này đủ lâu để biết, ông chỉ trở nên lặng lẽ đến mức ấy khi trong đầu đang có thứ gì đó rất nặng. Và càng nặng, ông thầy lại càng cố tỏ ra bình tĩnh.
Căn hộ của Tsuyasa nằm ở tầng ba, cuối hành lang bên phải, nơi có gió thường xuyên lùa qua lưới chắn bụi đã sờn. Lúc họ bước vào, đèn trong phòng rực lên thứ ánh sáng vàng nhạt có phần mỏi mệt. Nội thất tối giản, phần lớn là đồ tái chế như một chiếc bàn gỗ có vết cháy, một giá sách nghiêng hẳn sang một bên, chồng sách cũ lẫn hộp đựng linh kiện chưa đóng nắp.
Thầy Wes đưa mắt nhìn quanh trong khi bước chậm rãi vào giữa phòng, ông cúi nhìn đống dây nhợ rối như tổ rắn trên bàn rồi lắc đầu.
“Hừ…nhìn qua là biết ngay chỗ của Tsu nhỉ.”
Ông giáo này lên tiếng nhẹ nhàng, pha chút hoài niệm, khó để người ta nghĩ rằng thầy đang thiếu hài lòng.
“Em sống thế này được mấy năm rồi hả?”
Tsuyasa ngồi phịch xuống ghế, cười ngượng.
“Thầy biết rồi còn hỏi. Hồi còn đi học em đã sống thế rồi.”
Wes kéo ghế ngồi xuống đối diện, ngả người tự nhiên như thể đây là lần thứ một trăm ông lui tới căn phòng này.
“Lúc đó tôi nghĩ chắc do em học hành bận rộn quá nên ở bừa. Ai ngờ ra làm rồi vẫn sống lộn xộn.”
“Tên này thì làm có gì có chuyện học hành bận rộn hả thầy? Nghe buồn cười quá vậy?” Nebu huých Tsuyasa cái nhẹ rồi nhanh nhảu gây sát thương tâm lý.
Wes chẳng mấy mặn mà với việc bỡn cợt, thầy thở dài thành tiếng, kiểu thở của người đã quen chấp nhận những thứ không thể thay đổi.
“Đầu tiên ta nói về chuyện phân tiểu đội thì tôi được sắp vào nhóm của hai em đấy.”
“À, cái đó thì em có biết.”
Wes gật đầu, khẽ gác khuỷu tay lên thành ghế.
“Chính xác là tiểu đội 3. Cùng xe, cùng nhiệm vụ. Tôi, hai em, Kerick, Utogi và cả bé La Min nữa. Đội hình thì ổn, mà cũng... hơi thừa.”
Nebu ngồi xuống cạnh bàn, hỏi rõ hơn:
“Ý thầy là...?”
“Ý tôi là đội này tập hợp hơi nhiều người giỏi một cách không cần thiết. Nếu là sắp xếp bình thường, đáng ra mỗi tiểu đội chỉ nên có một tới hai nhân tố nòng cốt. Ở đây thì tới ba, bốn người đều được đánh giá mức khá giỏi hoặc tiệm cận.”
Tsuyasa ngớ người trước nhận định đó, cậu chưa từng nghĩ theo hướng ấy. Giờ nghe thầy nói, cảm giác lệch cân bắt đầu xuất hiện. Cơ mà ngay sau đó, nó bị lấn át bởi cảm giác thinh thích khi được thầy ấy xếp mình với những người kia, chẳng thể ngờ bản thân được đánh giá cao thế.
“Chúng ta có nên cùng nhau ý kiến lại về việc đó không?” Tsuyasa đề xuất, trong lòng tưởng tượng ra cảnh Kerick sẽ gặp khó khăn khi bị hỏi vặn thì thích thú lắm.
Wes im lặng trong vài giây, gương mặt trở nên nghiêm nghị hơn đôi chút. Rồi ông đưa tay xoa nhẹ trán, giọng trầm xuống một nấc, rõ ràng là muốn chuyển chủ đề khác:
“Tôi nói là nói thế thôi, cái này bàn sau cũng được. Để xem nào...., cái chính hôm nay muốn nói là chuyện tôi có nghe hai em bị khiển trách trong vụ thu hồi xác chết tuần trước. Có gì không ổn à?”
Ông giáo nói ra câu đó một cách nhẹ nhàng, không hề mang hàm ý buộc tội. Nhưng trong cái cách ông nhìn Tsuyasa và Nebu, ánh mắt khẽ nheo lại tiềm tàng chút thăm dò. Rõ ràng Wes không mong muốn nghe biện minh, mà là chờ câu trả lời thật lòng.
Tsuyasa lập tức mất đi nụ cười thoải mái nãy giờ vẫn còn lấp ló nơi khoé môi. Cậu hơi lúng túng, liếc qua Nebu để tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng khi biết em ấy né ánh mắt mình thì mới nhận thức rằng đây là vấn đề đang được đùn đẩy.
Wes đặt úp hai tay lên bàn, giọng chậm rãi hơn thường lệ, cái cách mà người từng dạy học hay dùng khi sắp sửa khơi gợi vấn đề cần sự thẳng thắn:
“Tôi có đọc qua báo cáo hai em viết, nó khá cẩu thả. Chắc là Tsu viết chứ gì? Cơ mà tôi chỉ đang tò mò về gã đeo mặt nạ gương, thứ khiến hai em thất bại trong vụ ấy. Cứ thoải mái chia sẻ đi, tôi luôn sẵn sàng làm quân sư cho các em mà?”
Tsuyasa cúi mặt, ngón tay bất giác gõ nhịp nhẹ lên mép bàn, cố gắng tìm lối thoát giữa mê cung toàn ánh mắt. Lại là cái thúc đẩy đầy ý tốt này, nó thật khó để người ta đưa lời từ chối.
Cậu biết rõ kiểu nói chuyện này của thầy ấy, ôn tồn, không áp lực, nhưng lại khiến người ta chẳng thể trốn tránh. Cái cách ông gói gọn mọi thứ vào sự nhẹ nhàng ấy lại khiến cậu thấy áp lực hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Giống như khi còn học, thầy gọi cậu lên bảng không phải để trả lời câu hỏi, mà để tự bản thân nhận ra chỗ mình đang giấu dốt.
Có nên nói không?
Phần nào đó trong cậu muốn gạt đi, muốn lảng sang chuyện khác, nói dối nửa vời, bảo rằng “mọi chuyện chỉ là do sơ suất, không có gì nghiêm trọng.” Nhưng phần còn lại, phần vẫn còn mang vết lạnh buốt từ nòng súng đêm đó, vẫn nhớ rõ tiếng cười méo mó của gã đàn ông đeo mặt nạ, lại đè nặng lên ngực cậu như đeo theo khối chì, cần người kéo lên.
Tsuyasa ngẩng lên, nhìn thầy Wes đang mỉm cười khích lệ.
Rồi cậu thở ra một hơi dài, đành phải khai:
“Nghe hơi giống lời bịa chuyện của đám rách việc nhưng bọn em thực sự đã bị tấn công bởi tên mặt nạ gương mà người dân hay báo lại.”
Tsuyasa kể ra tất cả những gì xảy ra hôm ấy, sự thật về việc hiện trường thu hồi xác ở nhà ông Licher bị cá nhân bí ẩn đột nhập, tấn công cả hai, và cuối cùng mang theo cái xác rời đi trước khi đội hỗ trợ tới. Qua đó có thể móc nối với báo cáo rằng đội dọn xác số ba mươi chín bị sát hại cùng ngày.
Chỉ tới khi cậu dừng lại, ông thầy mới chậm rãi rướn người về phía trước, ánh mắt lóe lên thứ gì đó ngạc nhiên.
“Vậy là kẻ đeo mặt nạ gương lấy đi xác chết không phải là dựng chuyện?”
Cả hai đứa học trò đều gật đầu.
"Và hắn có trong tay đạn làm từ Sapphiredon.”
Lại tiếp tục là hai cái gật đầu.
Wes ngồi lặng vài giây, mắt hơi nheo lại phía cửa sổ đang để ngỏ, nơi rèm lay nhè nhẹ, tưởng như có bàn tay nanh vuốt đang khều vào ánh đèn. Mọi thứ bắt đầu giống buổi tụ họp kể chuyện kinh dị vào ban đêm.
“Trước khi nói tiếp về vấn đề đó thì hai đứa chắc sẽ cần biết điều này.”
Ông chậm rãi rút trong túi áo ra một tờ giấy gấp làm ba, được kẹp trong một túi bóng mỏng. Thầy không mở nó ra, chỉ đặt trên bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bề mặt, nơi có dòng chữ “giấy báo tử”.
“Ông Licher Smurt đã tự sát vào chiều nay. Từ tầng năm nhảy xuống tại một tòa cao ốc.”
Câu nói ngỡ là hòn gạch rơi cái rầm xuống giữa bàn. Tsuyasa sửng sốt, hình ảnh ông Licher hôm đó in thành cái bóng mờ đen giữa hai luồng sáng bỗng trở lại xâm chiếm tâm trí cậu.
“Không thể nào…” Nebu thì thầm bằng âm vực nhỏ hơn cả tiếng máy lọc không khí đang rên rỉ phía góc phòng.
Thấy người chết tại bối cảnh này vốn chẳng còn gì quá xa lạ, tuy nhiên tự sát rõ ràng không phải nguyên nhân phổ biến.
Thầy Wes quan sát phản ứng hoang mang ấy của cô học trò cũ. Thầy ấy chọn cách không cố xen vào hay xoa dịu dòng cảm xúc tự nhiên kia của cô bé. Bản thân Wes từng chứng kiến rất nhiều người phải mang theo gánh nặng vô hình suốt cả đời, với ông thì tốt nhất chính là củng cố sự thật:
“Đối với tôi mà nói, có lẽ lựa chọn của Licher Smurt đã gần với con đường tốt nhất hiện giờ cho chính ông ta rồi.”
Tsuyasa nghe lời đánh giá đó mà ánh mắt chợt tối lại.
“Các em đã làm những gì có thể cho ông ta rồi, đôi khi mọi sự không thành âu cũng thường tình.”
Tsuyasa lặng lẽ đứng dậy, bước về phía kệ bếp nhỏ. Tiếng nấu nước, pha trà vang lên khe khẽ. Cậu đưa cho Nebu chiếc ly sứ cũ sứt mẻ, có in hình con cú. Cô bé nhận lấy với không lời cảm ơn, cũng không nhìn lên, nhưng bàn tay siết quanh chiếc ly cho thấy em ấy hẳn là đang cảm kích lắm.
Một lát sau, khi Nebu đã nhấp một ngụm nước trà dùng để khóa chặt lại mạch suy nghĩ đang bị lún chìm, không gian trong phòng mới được thả lỏng đôi chút. Phải công nhận là loại trà hái trực tiếp ở nhà vườn này là tuyệt phẩm, như thể đang uống một ngụm sương sớm đọng lại trên lá non trong rừng sâu, thanh khiết đến mức khiến mọi tạp niệm trong đầu bỗng chốc tan biến.
Trước cảnh tượng đẹp này, thầy Wes đã tìm được cái liên kết sâu sắc bên trọng hai người họ. Ánh mắt của ông trông rất kì lạ, tỏa ra ánh nhìn vô cùng trừu tượng. Cuối cùng thì dáng vẻ nghiêm túc đó lại bị thay thế cho nụ cười đầy sức sống của một người từng rất nhiệt huyết với việc giảng dạy. Người thầy này đặt hai tay lên vai của đôi bạn trẻ kia với ngụ ý tự hào, là sự công nhận lặng lẽ của người từng chứng kiến rất nhiều cây non gãy gục, nay thấy hai mầm sống mới sẽ chống chọi trước bùn thối nhân thế.
Ông ho nhẹ một tiếng, gãi gáy, rồi cười nhăn nhở:
“A ha ha, xin lỗi hai em. Tự nhiên thầy chỉ thấy có gì đó thật đẹp đẽ trong khung cảnh vừa rồi thôi. Đúng là tật cũ khó bỏ, cứ hay đi lạc đề giữa chừng.”
“Đúng rồi đó. Thầy làm trò gì mà sến thấy ớn.” Tsuyasa phủi phủi vai mình.
“Quay lại chuyện chính nè. Ai cũng đồn về tên mặt nạ gương, nhưng giả sử nếu hắn xuất hiện theo lời của các em, thì hẳn phải thuộc về dị giáo nào đó.”
“Dị giáo?” Tsuyasa với Nebu đồng thanh nhắc lại từ khá nhạy cảm ấy.
Thật ra, trong thế giới hậu tận thế, khái niệm dị giáo không còn giữ nguyên cái dáng vẻ cổ điển của nó nữa. Không chỉ là chuyện niềm tin lệch hướng của các tông phái, dị giáo giờ đây là thứ mọc lên từ chính những mảnh vỡ của lòng người sau khi trật tự sụp đổ.
Khi chính phủ đầu hàng, khi tôn giáo truyền thống im lặng, khi khoa học không còn giữ được chỗ đứng tuyệt đối của mình, thì con người sẽ bám víu vào điều còn hiện hữu. Một trong những thứ ấy là Artocoil.
Trong bóng tối của thế giới rạn nứt này, đã có những nhóm người chọn tin vào chính căn bệnh này là điều kì diệu. Họ gọi bệnh dịch Artocoil là “mưa của kỷ nguyên mới”, là sự thanh lọc ví với trận hồng thủy của Noah từng được kể trong những trang Kinh Thánh cổ. Chủ động từ góc khuất, tổ chức các cuộc khủng bố với danh nghĩa ban phát đi ân sủng, kèm với dó là ngăn cản thế lực cản lối.
Tóm lại, mối đe dọa từ các thế lực dị giáo là khôn lường.
Đôi mắt Wes sau lớp kính phản sáng chao đảo lại đầy cảnh giác. Chính ông ta vừa tự ý thức rằng điều mình thốt ra là vô cùng đáng sợ.
“Tôi sắp nói điều này ra là vì tôi tin hai em đủ tỉnh táo để hiểu chuyện.”
Tsuyasa và Nebu lập tức nghiêm lại. Không gian quanh họ như rút hẳn về một điểm giữa bàn trà, nơi chiếc ly nước mẻ thành in hình con cú nằm im thin thít.
“Thầy cứ nói đi ạ!”
“Đúng thế, Nebu thì không biết nhưng Tsuyasa em trước giờ nổi tiếng là kín tiếng.”
“Anh cứ thích hạ thấp uy tín của em đi!” Nebu đấm vào lưng anh chàng đau điếng.
Wes gật đầu, lòng đã củng cố chút tin tưởng.
“Thật ra tôi đã theo dõi hoạt động của vài nhóm tình nghi có liên quan tới các dị giáo từ hơn một năm nay. Chúng không chỉ tồn tại ở ngoài kia mà ngay trong Loromicon, ngay trong các tầng hành chính, có những tổ chức hoặc ít nhất là những kẻ đang thao túng bộ máy từ phía sau, chúng ta không biết họ đang làm việc cho ai, hoặc vì cái gì.”
“Cái gì? Thật không thầy?”
Ông thở ra, nhưng lần này không phải tiếng thở dài thất vọng. Mà là kiểu thở của ai đó đang lật lá bài nguy hiểm tại sòng bạc.
“Tôi có trong tay vài báo cáo mật từ khu hậu cần về những chuyến hàng vận chuyển Sapphiredon không được ghi lại trong kho dữ liệu chính thức. Cả những bản kê khai giả mạo nhân sự. Cụ thể là trong năm qua, ít nhất mười bốn nhân viên quân phòng cấp cao đã mất tích sau khi tham gia các chiến dịch ở vùng ranh giới số 9.”
Tsuyasa thoáng sững người trước con số tương đối lớn đó. Cấp cao ở đây là phải từ hạng A trở lên và chắc chắn tại Loromicon cũng chỉ tầm đâu đó gần năm mươi người đạt chỉ tiêu.
“Lạ ở chỗ khu vực đó từng bị khoanh vùng là không thể phục hồi do nhiễm phóng xạ nặng. Đột nhiên giờ lại được xem xét mở rộng địa bàn dân sinh? Không hề có bất kỳ công bố nào từ bộ kiểm soát an toàn sinh học. Vậy mà hội đồng vẫn phê duyệt đó mấy em à.”
Wes tiếp lời, giọng khẽ hơn nữa:
“Tôi nghĩ…có thứ gì đó sâu xa hơn đang được che giấu. Và những nhiệm vụ quân phòng chẳng qua là lớp vỏ mỏng như giấy bóng, bọc lấy một thứ gì đó lớn hơn, rất lớn.”
Lời của Wes vừa rồi giống như lưỡi dao phẫu thuật cắt xuyên qua bầu không khí vốn đã tĩnh, để lộ ra những sợi gân đang căng như dây đàn phía dưới cuộc sống mà họ tưởng là bình thường. Đối với Tsuyasa mà nói, những gì vừa nghe đã mở ra cả một không gian mới hoàn toàn xa lạ.
Cậu đã luôn sống với niềm tin mù mờ rằng chỉ cần tuân thủ chỉ thị, hoàn thành nhiệm vụ, giữ mạng sống trong vùng an toàn thì mọi chuyện sẽ được duy trì theo quỹ đạo.
Tsuyasa bất giác thấy mình nhỏ bé đến buồn cười, thằng quân phòng cấp C quèn ấy hóa ra xưa giờ vẫn đứng giữa một mê cung chính trị, dị giáo, và lưới ngầm chưa từng hình dung nổi.
“Tôi muốn các em phải lựa chọn đồng minh thật kĩ lưỡng trong thời điểm tăm tối này. Hãy luôn cảnh giác với tất cả, kể cả những người đồng đội.”
“Như…là ai ạ?” Tsuyasa nuốt nước bọt.
“Ví dụ những kẻ hay mời mọc em vào mấy chuyện kỳ lạ chẳng hạn?”
Thầy ấy…đang ám chỉ đến tên Kerick và phòng Y Sinh à?
Wes duỗi lại thẳng lưng, hai tay xoa với nhau, rồi lại chùi vào quần, lau đi lớp mồ hôi túa ra. Thầy ấy vươn vai vài cái, xương sống phát ra một tiếng kêu nhỏ như tiếng bản lề lâu ngày được tra dầu. Cặp kính trễ xuống lại được đẩy lên một cách lười biếng bằng ngón giữa, động tác quen thuộc đến mức chẳng ai để ý nó đã lặp đi lặp lại suốt cả buổi.
“Giờ thì tôi về đây, chắc bé La Min ở nhà đói lắm rồi. Nếu có tin gì mới, hãy lại chia sẻ cùng nhau nhé?”
Khi cánh cửa vừa mở được gần một nửa, Tsuyasa bỗng bật dậy, gọi với ra:
“Thầy Wes! Tại sao lại kể những chuyện đó cho bọn em?”
Thầy Wes không ngoảnh đầu lại, tay vẫn đặt trên nắm cửa, người hơi nghiêng nghiêng vì bị kéo lại bởi câu hỏi đó. Ông chỉ khẽ nhún vai, lời lẽ cất lên, ngỡ rằng vọng từ nơi rất xa:
“Vì tương lai của thế giới này sớm muộn cũng sẽ nằm trong tay các em.”
Trút xong cái gửi gắm đó, ông mới quay đi, nửa người khuất trong bóng tối. Trong ánh mắt phía sau tròng kính ấy, có một điều mà cả Tsuyasa và Nebu đều biết rất rõ và đã cố tránh nhắc đến suốt từ đầu buổi. Đôi mắt mỏi mệt ấy không phải kiểu kiệt quệ sau ngày dài, mà là sự hao mòn lặng lẽ của một sinh mệnh đang lùi dần về bờ rìa.
Wes nhoẻn cười, lần này là nụ cười thực sự nhẹ bẫng.
“Cả hai đứa đều hiểu ý tôi mà, phải không?”
“...”
“Tôi không biết còn theo các em được bao lâu. Tương lai của cái thế giới khập khiễng này, tôi sẽ cố gắng đi cùng các em đến phút cuối.”
Lần này, thầy đi thật. Khi cánh cửa đã khép lại sau lưng Wes, căn phòng chìm vào một khoảng lặng kỳ lạ, chắc chắn không phải loại trống vắng sau khi khách rời đi.
Tsuyasa vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt dán vào mép cửa đã đóng, lòng bỗng nghẹn lại. Thông tin thầy bị nhiễm Artocoil vốn đã được công bố từ hơn một năm trước. Tsuyasa nhớ rõ ngày đó, cậu đã nhìn chằm chằm vào dòng thông báo ấy suốt năm phút, không hiểu sao mình lại không cảm thấy gì rõ rệt. Chẳng buồn, chẳng sốc chỉ có một thứ gì đó trượt ngang ngực như tấm rèm bị gió kéo hờ. Nhưng giờ, khi điều ấy vừa được chính chủ nhắc khéo lại bằng giọng điệu gửi gắm, Tsuyasa mới cảm thấy nó chân thật tới tàn nhẫn.
“Em cứ nghĩ là thầy ấy sẽ ổn lâu hơn” Nebu gượng cười, tay xoay xoay cốc trà trên bàn đã nguội từ lúc nào. “Thầy bình tĩnh đến mức nhiều khi em quên mất đó là một người sắp gần đất xa trời.”
“Ừ.” Tsuyasa đáp, mặt dài thượt. “Thầy luôn như vậy, ngay cả lúc đứng trên bục giảng, dù mệt cũng chẳng bao giờ để lộ chút gì.”
Cơ mà chẳng phải em ấy cũng khá giống thầy Wes về khoản đó sao?
Tuy nhiên, chẳng ai nào ngờ được chuỗi sự kiện bước ngoặt sắp ập tới.
Trong lúc hai bạn trẻ chào tạm biệt nhau để ai về nhà nấy thì phía bên ngoài, mọi thứ đã bắt đầu.
***
Gió đêm đổi hướng, lùa qua khu công trường cũ gần căn hộ như tiếng thở dài kéo lê qua bê tông nứt và máy xúc. Những khung sắt trơ trọi dựng giữa trời, bộ xương của một thành phố chưa kịp hoàn thành, in bóng xuống mặt đường loang loáng ánh đèn mà trườn dài trong giấc ngủ nửa vời.
Wes Jan dừng lại nơi rìa ngoài của khu công trường, ngước nhìn lên bầu trời đen xám, nơi không còn ánh sao. Mây đêm nay dày từng mảng như lớp chướng khí chực chờ nhuốm xuống. Ông đứng im một lúc, không rõ là đang nghỉ chân hay đang nghĩ ngợi. Nhưng xa xa từ sau, phía giữa những cột giàn giáo đổ nghiêng và mớ ống thép rỗng, có tiếng giòn gãy vang lên, tiếng bước chân ai đó đạp trúng mớ tôn thiếc lỉnh kỉnh.
Một bóng người lẫn trong tối lững thững dõi theo, chờ thời điểm hoàn hảo để hành động. Dù hơi bất ngờ khi mục tiêu của hắn lại thiếu cẩn trọng thế, nhưng dẫu sao thì có lẽ cũng chẳng có mấy khác biệt.
Nếu không phải lúc này thì chẳng còn là khi nào nữa. Giây phút ông giáo ngoảnh lại cũng là thời khắc kết thúc.
Bánh xe vận mệnh lại được xoay. Sau đêm nay, nhất định sẽ có sự việc kinh hoàng diễn ra với số phận người thầy đoản mệnh ấy.


3 Bình luận