Tập 2: Thứ trôi nổi qua muôn trùng hải lý
Chương 13: Vật thất lạc của bầu trời
0 Bình luận - Độ dài: 6,062 từ - Cập nhật:
Đích đến cho tuổi trẻ là gì?
Thực tế, đã chẳng thể có câu hỏi này nếu thời gian không trở lại với hắn, vào một mùa đông nọ, bên bờ vịnh ngàn trùng ấy. Thứ gì trên đời này đủ quyền năng để quật lại nấm mồ thanh xuân muôn vàn suy tư?
Hãy bỏ qua mớ bận tâm khô khan kia mà tận hưởng khung cảnh hiện tại trải dài giữa lòng biển khơi. Từ đây nhìn ra bốn phương chỉ toàn là nước và mây trời. Khoảng cách đến đất liền đã bỏ lại hàng trăm hải lý, đủ để người ta dấy lên nỗi nhớ nhung da diết về miền đất mẹ.
Trên boong tàu thép khổng lồ, gió biển mang vị mặn tạt qua mái tóc màu trời của Nebu Malandy, làm gián đoạn mạch cảm xúc mơ mộng của cô bé.
Chợt thấy một đứa nhóc trạc 13 14 tuổi từ xa tiến lại, trên người mặc áo blu thùng thình, Nebu ranh mãnh chạy tới bắt chuyện:
“Nè! Em trai có muốn ăn kẹo không? Chị có nhiều lắm này.”
Cái đầu tóc xám xám lùn lùn ấy lập tức ngẩng lên, đôi mắt lóe tia phẫn nộ. Ngay sau đó, thằng nhóc ấy phản ứng bằng một câu văng tục chẳng chút kính nể:
“Chị chị em em cái *** nhà mày đấy! Tao cấm mày đùa mất dạy như thế lần nào nữa nghe chưa?!”
Nebu che miệng cười khúc khích, việc này đúng là sẽ chẳng bao giờ chán. Mãi mới có ai đó thấp bé hơn để bắt nạt thì không vui sao được? Ấy thế mà cộng sự của cô bé, Tsuyasa Albridge đứng cạnh lan can, khoanh tay nhìn cảnh tượng trước mắt mà lắc đầu ngao ngán:
“Nebu, thôi đi. Đừng có chọc con nít nữa.”
“…”
Tsuyasa sực hiểu mình vừa lỡ lời.
“Thằng kia! Mày mới gọi tao là con nít à?!”
Thằng nhóc tóc xám gằn từng chữ, mặt đỏ gay, quay phắt rời đi, chẳng khác gì một ông già cau có đang giận dỗi bỏ vào góc riêng.
Nebu còn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo thì Tsuyasa suy nghĩ thực tế mà thở dài theo chiều bất lực:
“Thấy chưa? Em lại làm người ta giận rồi đấy.”
“Nhưng mà chuyện này thú vị quá đi mất, làm sao mà kiềm được chứ?”
Tsuyasa liếc theo bóng dáng tên nhóc đang hậm hực bỏ đi, chẳng hiểu nổi cà khịa cái người lùn lùn chuyên đi ác khẩu ấy thì có gì hay? Cậu thầm nghĩ gu hài hước của Nebu thật kỳ lạ.
Nơi chân trời hòa vào lòng biển thẳm, vượt xa những vành đai cuối cùng, một mối họa vẫn âm thầm chờ đợi. Người ta gọi chúng là Artnoiseur, kẻ thù của nhân loại.
Tsuyasa cố hình dung ra hình thù của giống loài tàn ác ấy. Chúng muôn hình vạn trạng, một sự đa dạng trừu tượng mà hiểu biết của con người chắc chắn vẫn chưa thể bao quát hết. Cũng bởi thế, chúng mới đủ tiêu chuẩn để mang chữ “Art” trong tên.
“Không biết số phận của mình sẽ đi về đâu. Chưa làm được gì mà tinh thần đã chán nản rồi…”
Cứ ngỡ rằng đó chỉ là những lời độc thoại bâng quơ thì bỗng từ sau lại có một giọng nữ lanh lảnh hồi đáp:
“Hỡi kẻ phàm trần kia, ngươi đang phải vật lộn với ác ma trong tâm trí sao? Thật đáng thương.”
Là một cô bé ăn mặc trang phục áo choàng tím với chiếc mũ lưỡi trai thời trang, và trên đỉnh đầu ấy lòi ra… hai cái sừng cong cong. Nếu không được biết từ trước thì có khi Tsuyasa sẽ nghĩ nó là đồ giả mất. Cô bé nhào lộn một vòng ngoạn mục khiến hai bím tóc màu lục tung bay trong gió, giơ tay tạo thành hình móng vuốt hướng về phía cậu:
“Ta! Hiện thân của gã ác quỷ tàn ác và ghê tởm, vật chưa cho Pleg Sidra! Sẽ gán cho người lời nguyền khủng khiếp nhất!”
Tsuyasa nghe vậy mà thấy khúm núm giùm cho con bé đầu óc bất ổn ấy.
“Ừ, rồi. Chúc ngài ác quỷ may mắn với… lời nguyền của mình.”
Nói dứt, Tsuyasa quay mặt đi, gác khuỷu tay lên lan can và phóng mắt ra biển, thầm mong rằng bé gái kia sẽ tự thấy chán mà để cậu yên.
“Đừng giả vờ phớt lờ! Ngươi không thể thoát khỏi số mệnh đen tối được đâu!”
Ngay lúc đó, Nebu từ phía sau ló đầu ra, mắt sáng long lanh vì hiếu kỳ. Không nói không rằng, cô bé chộp lấy hai cái sừng nhô ra từ dưới vành mũ lưỡi trai của con bé kia.
“Bắt được rồi nha!”
“Ối daaa! Buông ta ra mau!”
Nebu bật cười, lắc lắc mấy cái sừng.
“Đừng giãy dụa nữa coi.”
“Á!! Ngươi… ngươi dám cả gan động vào Ma Vật của Pleg’xidra ư?! Kể cả có là Tử Tinh như ngươi thì cũng không được phép!”
Người qua kẻ lại trên boong bắt đầu liếc nhìn hai thiếu nữ đang ồn ào lộn xộn ấy. Vài thủy thủ đi ngang cũng phải ngoái lại, mặt đầy dấu hỏi.
Tsuyasa đưa tay lên xoa xoa thái dương, tuyệt vọng nhìn hai cô gái đang vờn nhau. Giữa một nhiệm vụ sống còn, xung quanh cậu lại là những tâm hồn vô tư đến gàn dở.
“Sao bọn nó có thể như vậy cơ chứ?”
Nhưng trước khi tiếp tục chuyến hải trình sóng gió ấy, hãy trở lại cái khởi đầu đầy tầm thường của đại sự kiện này.
***
Gặp nhau trong phòng họp kín vào cái tiết trời cuối hè quả thực chẳng dễ chịu chút nào, nhất là khi sắp có công việc mệt mỏi đi kèm theo đó.
Sau thiệt hại vô cùng lớn trong vụ việc NyoRaine tháng trước, đội Catastrophe giờ chỉ còn vài ba thành viên, đã chuyển về hoạt động như nhóm đặc công nhỏ, chỉ chuyên nhận những vụ đặc thù. Đặc thù là như thế nào thì cứ nghe tiếp là hiểu ngay thôi.
Ngay khi thông báo khẩn tại tòa quân phòng độ chục phút trước kết thúc, họ ngay lập tức tụ tập quanh một tấm màn chiếu do Kerick chuẩn bị, anh ta trình bày với giọng điệu trầm trọng:
“Theo tài liệu của trưởng phòng Colehann gửi thì thứ này được chụp cách đây chưa đầy bốn mươi tám tiếng.”
Nghe đội trưởng nói thế, Tsuyasa lại khó chịu hơn với cái cọc đen khổng lồ lềnh bềnh giữa đại dương đang được chiếu lên. Hình ảnh mờ nhòe, đường viền méo mó vì nhiễu sóng, chỉ biết dị vật đó vừa lao từ bầu trời xuống vài ngày trước.
“Nè, chị Utogi, đó là thứ gì thế?”
Nebu cất tiếng hỏi, cô bé nghĩ chỉ cần trông giống máy móc thì chị ta ắt sẽ biết. Tiếc rằng, Utogi cũng phải lắc đầu:
“Chịu thôi. Nhìn không có chút ấn tượng gì.”
“Khả năng cao là chiêu trò mới của giáo phái đối lập.” Nebu suy đoán.
“Không đâu, nếu từ trên trời thì chắc chắn là của lũ Artnoiseur ngoài hành tinh cơ.” Tsuyasa đưa ra một câu trả lời hợp lý hơn.
Để ngăn đồng đội tốn thời gian nghĩ thêm các giả thuyết mới, Kerick đập mạnh hai tay lên bàn cái rầm, mau chóng tiến vào phổ biến kế hoạch luôn:
“Dù nó là cái gì, cấp trên cũng yêu cầu chúng ta phải điều tra ngay lập tức. Không thể cứ để nó trôi nổi ngoài đó được.”
Tsuyasa khoanh tay ngả người ra ghế, giọng đầy ngờ vực:
“Nhưng… tại sao lại là chúng ta? Một tổ đội vỏn vẹn vài người, lại bắt nhận nhiệm vụ to tát thế này? Bọn thượng tầng dở hơi à?”
Không những điều đó vô lý, mà còn bởi niềm tin của cậu đối với những người điều hành Loromicon đã thực sự lung lay. Thực ra, mọi người ở đây đều có chung thắc mắc này.
Kerick như thường lệ vẫn là người nắm nhiều thông tin nhất, anh bẻ bẻ khớp tay, đó là cách anh dùng để nhấn mạnh lời mình:
“Bởi vì Loromicon bây giờ không có lấy một phương tiện đường thủy nào đủ sức ra xa thế. Những chiến hạm nội địa đều đã cũ kỹ, chỉ quanh quẩn trong lãnh hải là cùng.”
“Thế thì bơi ra đó à?!”
“Chúng ta phải nhờ đến tàu của HSS. Nhưng phía quân đội HSS đã đưa ra điều kiện Loromicon không được phép đưa nhiều nhân lực lên thuyền của họ vì vấn đề an ninh. Catastrophe của chúng ta là khả dĩ nhất vì vừa ít quân, vừa chỉ là bán quân sự.”
Chính xác thì mối quan hệ giữa Loromicon và HSS vốn là hợp tác, nhưng vài năm gần đây đang bất ổn dần.
Nebu lập tức chép miệng xen vào:
“Họ ngờ vực chúng ta dính líu tới dị giáo do vụ lần trước đúng không anh?”
Kerick gật đầu:
“Vậy nên công việc này, Catastrophe của chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào họ.”
Tsuyasa vẫn tỏ ra không phục với kịch bản ấy lắm, cậu bước ra sau mở phăng cái rèm cửa ra cho căn phòng sáng sủa, cùng lúc tiếp tục đặt câu hỏi:
“Vậy sự tồn tại của một tổ đội nhỏ như Catastrophe có ý nghĩa gì? Là con dấu xác nhận mà phía Loromicon muốn đóng lên dị vật kia à?”
Kerick gật gù, tự hỏi sao tên đầu nâu kia hôm nay nóng vội quá thể, anh ta lại phải giải đáp:
“Đúng là có yếu tố chính trị trong đó. Nhưng đừng quên, dịp này Catastrophe không đi tay không. Chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ hộ tống một nhân vật tương đối đặc biệt.”
Nebu lập tức bật dậy khỏi ghế, mắt sáng rực:
“Là ai thế? Người bí mật nào đây?”
“Người này thì thằng em Tsuyasa đã biết rồi. Hairando Grace, viện trưởng phòng y sinh Loromicon.”
Một cái im lặng ngắn ngủi nối tiếp khi cái tên đó được xướng ra. Nebu trân người thốt lên:
“Là người đã lắp cho anh Tsuyasa cánh tay hả?”
“Đúng vậy.”
Cánh tay ấy ở đây là Nexium Frame - Fiery, thứ giờ đây đã là vũ khí, cũng như bộ phận cơ thể vĩnh viễn của Tsuyasa. Nghĩ lại thì mọi thứ dẫn tới điều ấy vẫn có chút gì đó thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
“Với kiến thức và kinh nghiệm, chắc chắn viện trưởng sẽ mang về nhiều giá trị hơn cả. Nói không ngoa rằng chẳng ai hiểu về Artnoiseur và Nexium Frame hơn viện trưởng đâu.”
“Em chưa gặp người đó bao giờ, họ hay đồn là ông ta rất kì quái đúng không?”
Tuy tháng trước đã trải qua một đợt kiểm tra tổng quát do phòng y sinh điều hành, song Nebu vẫn chưa từng thấy mặt mũi của người đứng đầu ấy tròn méo ra sao. Mà quả thực, số người từng chứng kiến dung mạo của Hairando Grace có lẽ cũng chẳng nhiều. Cô bé đoán có khi viện trưởng gặp vấn đề gì đó về giao tiếp xã hội hay tự ti ngoại hình chăng?
Kerick khẽ hắng giọng, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng bí bách này:
“Được rồi. Trước mắt, chúng ta chia việc ra cho rõ. Quỹ thời gian bây giờ rất eo hẹp, ta sẽ khởi hành bằng xe xuống chân núi để tới bến cảng. Tôi và Utogi sẽ lo dăm ba chuyện trang bị, thủ tục và liên lạc với bên HSS. Còn Tsuyasa, Nebu, hai người hãy đến gặp viện trưởng ngay bây giờ đi.”
“Bọn tôi phải gặp để làm gì?” Tsuyasa nhăn mặt khó hiểu. Đang định phản bác rằng công việc ấy thật ngoài chuyên môn thì câu nói quân phòng không phải là đám chỉ biết đánh nhau lặp lại trong đầu khiến cậu đành thôi.
“Chú em thừa biết viện trưởng vô cùng phiền phức kia mà? Tôi muốn hai người đảm bảo rằng sẽ không bỏ sót bất kỳ một ý kiến hoặc điều kiện nào của ông ta. Hãy báo lại trước sáu giờ tối nay.”
“Rồi rồi.”
Thực ra điều này Tsuyasa biết thừa, cậu chỉ hỏi cho có lệ, như một cách bày tỏ cái tâm lười nhác của mình ra mà thôi.
Nói hết những gì cần nói, Kerick tắt màn chiếu rồi rời đi ngay cùng với cộng sự Utogi, để căn phòng họp rơi vào một khoảng lặng nặng nề. Ánh nắng cuối hạ ngoài khung cửa lùa vào cũng chẳng thể khiến nhịp sống bận rộn lúc này sáng thêm được tí nào. Triệu tập khẩn, vứt cho công việc, mọi thứ cứ hối hả dồn dập là thế, người quen với sự nhàn rỗi như Tsuyasa cảm thấy khó thở cũng phải.
“Bọn mình đi gặp lão ta nào, anh Tsuyasa! Viện trưởng Hairando có vẻ là một người rất thú vị đó.”
Nebu nhảy bật dậy khỏi ghế, xoay người với nụ cười toe, luôn là nhân tố tiếp thêm động lực cho cậu bằng cái thái độ lạc quan tới ngây thơ. Và như thường lệ, chắc chắn Tsuyasa không thể nào trốn tránh hay lười nhác trước sức ép đó rồi. Có điều, cậu vẫn thấy ơn ớn khi nhớ lại sự khó gần của tên viện trưởng mình sắp gặp lại.
Khu y sinh của Loromicon nằm tách biệt ở tầng dưới cùng của tòa phức hợp. Người ta vẫn đùa rằng đó là “dạ dày” của toàn bộ cơ cấu, nơi tiêu hóa mọi cơn ám ảnh về máu, thép và thịt người. Tsuyasa bước đi mà lòng không ngừng chộn rộn về quãng thời gian hồi mới lắp Nexium Frame, hằng ngày phải tới đây để tập vật lý trị liệu và kỹ thuật chiến đấu mới. Nebu thì trái ngược hoàn toàn, cô bé mở to đôi mắt nhìn ngó khắp nơi, gặp nhân viên nào cũng chào hỏi như thể thân thiết lắm vậy.
Ở tận cùng hành lang ấy là phòng riêng của Hairando Grace. Đáng ra, theo thủ tục thì phải thông báo trước với quầy tiếp tân, tuy nhiên Tsuyasa nào có quan tâm chứ, cậu chỉ muốn qua loa cho xong chuyện. Thành thử ra, cứ thế mà đẩy cửa bước vào cho nhanh chắc cũng chẳng sao, cậu nghĩ vậy.
Cánh cửa vừa hé mở, một bản giao hưởng của những mùi hương kỳ lạ đã xộc thẳng vào khứu giác. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, quyện với kim loại hoặc máu tanh. Đâu đó còn phảng phất hương giấy cũ ẩm mục. Một nửa diện tích là phòng thí nghiệm, nửa còn lại giống một thư phòng với giá sách gỗ được ánh đèn vàng rọi xuống.
Đón chào hai bạn trẻ là một người phụ nữ hơi quá đôi mươi với mái tóc màu hạt dẻ đứng chính giữa căn phòng. Tsuyasa không bị bất ngờ bởi áo quần dài tay nóng nực vào mùa hè hay chiếc mặt nạ khí che đi cả miệng lẫn hàm của cô ta, cậu cất tiếng chào:
“Chào chị.”
“Ồ, là em Tsuyasa đây mà.”
Người phụ nữ dùng đôi mắt tím sâu thẳm, soi hai người đối diện bằng cái nhìn ấm áp mà lại khó dò.
Mặc dù biết là cũng chẳng cần thiết mấy đối với một đứa làm thân dễ như Nebu, Tsuyasa vẫn giới thiệu cho chắc:
“À, đây là Lucier, chị ấy là trợ lý của viện trưởng đó em.”
“Ra là vậy. Chào chị, em là Nebu Malandy.” Cô bé nhoẻn cười.
Lucier gật đầu nhẹ, chị ta dường như cũng đang cười lại bằng mắt, chị ta tiếp lời bằng chất giọng hơi rè qua ống thở:
“Em là Tử Tinh chứ gì?”
Nebu chớp mắt, ngón trỏ vô thức đưa lên cằm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Hể? Chị biết em hả? Có phải vì em từng tới trung tâm này không?”
“Cũng đúng, nhưng mà phần lớn là bởi viện trưởng nhắc đến em khá nhiều sau hôm em tới viện để kiểm tra.”
Lucier dừng ở đó mà không giải thích gì thêm, điều này càng khiến sự tò mò trong lòng Nebu dâng cao. Trong khi cô gái nhỏ còn đang định bắt chuyện thêm với người trợ lý ấy, Tsuyasa liền khẽ huých nhẹ vào vai em, thì thầm đủ để hai người nghe:
“Nè, nhìn chị ấy có vẻ hiền lành thế thôi, nhưng tuyệt đối đừng có chọc giận chị ta đấy.”
Nebu quay sang, mặt tỏ vẻ khó hiểu:
“Sao vậy anh? Chị ấy trông thân thiện mà.”
“Cứ tin anh đi.”
Ánh mắt Tsuyasa thoáng chút ngán ngẩm khi nhớ lại vài chuyện trong quá khứ. Cậu tin rằng dù người phụ nữ tên Lucier này bề ngoài cư xử dù có nhã nhặn đi chăng nữa, thì việc làm trợ lý cho một kẻ lập dị như Hairando Grace cũng đủ để khiến cô ta bất thường.
Trong khi Tsuyasa còn đang mải suy nghĩ, Nebu đã nhanh nhảu bước tới gần hơn mà chẳng hề e dè, em ấy cho rằng đồng nghiệp của mình chỉ đang lo bò trắng răng mà tiếp tục bắt chuyện:
“Chị Lucier này, em nghe nói Viện trưởng rất khó phải không? Chắc chị làm ở đây vất vả lắm nhỉ?”
Lucier chỉ khẽ lắc đầu, rót trà ra mấy chiếc tách bằng phong thái vô cùng tinh tế rồi đáp:
“Cũng không hẳn đâu em. Một khi đã quen với nhịp độ làm việc của ngài ấy thì…”
Lời nói của cô ta bị cắt ngang bởi một tiếng “loảng xoảng” vang lên từ sâu bên trong phòng thí nghiệm, theo sau là một tiếng chửi thề làu bàu. Ngay sau đó, một bóng dáng trẻ con bước ra từ trong bóng tối, trên người mặc một chiếc áo blu trắng rộng thùng thình dính vài vệt ố bẩn. Vừa trông thấy hai vị khách không hẹn trước, cậu bé hỏi với quả giọng vô cùng thiếu hài lòng:
“Ê! Lucier! Bọn nó có hẹn trước không?”
Nhìn cậu bé có mái tóc xám hơi xoăn có vẻ mặt cau có, lấm lem và vóc dáng chỉ trạc 13, 14 tuổi, Nebu lập tức nảy ra một suy đoán hợp lý nhất trong đầu. Cô bé quay sang Lucier mà nói ra luôn những gì mình đang nghĩ:
“A, đây là con trai của chị Lucier ạ? Trông lanh lợi quá! Em đang phụ giúp mẹ trong phòng thí nghiệm sao?”
Tsuyasa nghe xong câu đó thì mặt trắng bệch. Cậu vội đưa tay định bịt miệng cô bạn đồng hành lại nhưng đã quá muộn. Một cảm giác thôi xong chạy dọc sống lưng cậu.
“Nebu, đừng…”
“HẢ?!”
Thằng nhóc tóc xám ngẩng phắt đầu lên, chiếc khăn trên tay bị ném thẳng xuống sàn. Đôi mắt nó tóe lửa, nhìn Nebu chằm chằm như thể cô vừa phạm phải một tội ác tày trời. Nó gằn giọng, từng chữ một rít qua kẽ răng:
“Con trai? Con trai cái đầu nhà cô đấy! Cái đồ mắt để trưng, óc không dùng để suy nghĩ à? Bọn mày tới đây chỉ để nói linh tinh thôi chứ gì?!”
Nebu đứng hình. Cô bé không ngờ một đứa trẻ lại có thể ăn nói cay độc và già đời đến thế. Trong khi cô còn đang ngơ ngác, Tsuyasa đã vội vàng cúi gập người, giọng đầy hối lỗi:
“Thành thật xin lỗi thưa viện trưởng! Đứa con gái này không biết nên đã có lời nói thất lễ!”
Nebu chớp chớp mắt, não bộ cố gắng xử lý thông tin. Viện… trưởng? Cái cậu bé lùn tịt, mặt mũi cau có, ăn nói như ông cụ này… là Viện trưởng Hairando Grace ư? Em ngơ ngác nhìn quanh, thầm nghĩ rằng nếu ai đó đứng ra bảo đây là một trò chơi khăm thì tốt quá.
“Em Nebu, giới thiệu với em, đây là Viện trưởng phòng y sinh Loromicon, ngài Hairando Grace.”
Cho đến khi trợ lý Lucier xác nhận thì cô bé mới hoàn toàn chấp nhận sự thật này.
Hairando xem ra là một gã thù rất dai, ông ta nhảy lên một chiếc ghế đẩu, cố gắng để trông cao hơn, chỉ thẳng vào mặt Tsuyasa mà mắng:
“Còn cậu nữa, Albridge! Cậu dẫn theo cái thứ gì tới đây vậy hả? Tao đã nói là tôi ghét những kẻ lắm mồm và ngu ngốc rồi cơ mà!”
Nebu, người nãy giờ còn đang đứng hình, nghe thế thì bỗng dưng bừng tỉnh. Cơn sốc ban đầu nhanh chóng nhường chỗ cho một cảm giác bất bình.
Cái gì chứ? Nhóc con mà dám lên mặt nói xấu mình sao?
Dù cho cậu ta có là viện trưởng đi chăng nữa, Nebu cũng chẳng thể bỏ qua. Cô bé chống hai tay lên hông, chỉ tay tới, một hành động y hệt Hairando vừa làm lúc nãy, rồi nhướng mày nhìn xuống:
“Này nhóc! Người lớn chưa dạy nhóc là phải biết kính trên nhường dưới à?”
Hairando nghe hai tiếng “này nhóc” thì như bị đổ thêm dầu vào lửa. Ông ta nhảy phắt xuống khỏi ghế, dù việc đó khiến viện trưởng trông càng nhỏ bé hơn. Lão nhe hàm răng nhọn hoắt của mình ra mà gầm ghè:
“Nhóc?! Mày gọi ai là nhóc?! Tao đã ngoài bốn chục rồi biết chưa?! Tao có thể khiến cho lão Colehann trừ sạch lương của cô vì tội bất kính đấy, cái đồ đầu xanh lè kia!”
“Ồ, ra là lấy chức quyền ra dọa con nít à?” Nebu lè lưỡi trêu tức. “Viện trưởng gì mà lùn một mẩu, ngồi ghế còn không tới đất, trông chẳng oai tí nào cả!”
“M… mày…!” Hairando tức đến đỏ mặt tía tai, lắp bắp không nói nên lời mà giậm chân bình bịch xuống sàn. “Ngoại hình thì liên quan gì tới trí tuệ chứ! Cái đầu của tao chứa lượng kiến thức còn nhiều hơn số tế bào não của mày đấy!”
“Nhưng rõ ràng nhóc con ăn nói chẳng có vẻ khôn lắm nhỉ?”
Cuộc khẩu chiến ngày càng leo thang. Hai người, một lớn một nhỏ, cứ thế cãi qua cãi lại như chó với mèo. Tsuyasa đứng giữa mà toát mồ hôi hột, cảm thấy tương lai của cả đội Catastrophe đang trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết.
“Thôi! Thôi! Nebu, em đừng nói nữa! Viện trưởng, ngài cũng bớt giận!” Tsuyasa khổ sở dang tay ra can ngăn, trông cậu chẳng khác nào một ông anh đang cố dỗ hai đứa em nhỏ cứng đầu.
“Thằng kia mày im đi!”
“Anh tránh ra chỗ khác cho em nhờ!”
Có lẽ tình hình chẳng mấy khả quan thì phải. Anh chàng đành đánh mắt sang Lucier, mang theo mười phần khẩn khoản sự can thiệp của cô ta. Dường như đã quá quen với cảnh này, người trợ lý chỉ khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy qua lớp mặt nạ.
Lucier bình thản lấy từ trong túi áo một viên kẹo nhỏ được gói giấy bóng kính sặc sỡ, đưa nó ra trước mặt Hairando.
Viện trưởng đang hăng máu bỗng khựng lại. Ông liếc nhìn viên kẹo, rồi lại liếc sang Lucier, đôi mắt tím của chị ta trở nên quyết liệt hơn đáng kể, cứ như đang ra lệnh vậy.
“Hừ! Nể mặt cô đấy.” Ông ta lầm bầm, nhưng bàn tay thì lại rất thành thật mà giật lấy viên kẹo, nhanh chóng nhét vào túi áo như thể sợ bị ai nhìn thấy.
Giải quyết xong “nguồn cơn chính”, Lucier quay sang Nebu, lịch sự cúi đầu:
“Em Nebu, làm phiền em nương tay một chút. Viện trưởng đang trong giai đoạn nhạy cảm, rất dễ bị kích động bởi các yếu tố bên ngoài.”
Nebu gãi gãi má, thái độ có phần dịu lại. Dù sao thì đối phương cũng là cấp trên, lại còn được trợ lý “bảo kê”, em ấy cũng không muốn làm lớn chuyện. Cô bé hắng giọng, cố tỏ ra người lớn hơn một chút:
“À, ra là vậy. Cháu xin lỗi nhé, viện trưởng. Cháu không biết ngài đang ở tuổi dậy thì.”
Tsuyasa vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một giây thì lại suýt ngã ngửa. Ánh mắt cậu long lên sự tuyệt vọng, thầm gào thét trong lòng: “Trời ơi con bé này! Sao nó có thể nói ra câu đó được chứ?!”
May mắn làm sao, kể từ khi nuốt viên kẹo kia xong, viện trưởng bỗng trở nên khác hẳn. Trái với dự đoán của mọi người, Hairando lần này không nổi điên. Ông ta chỉ lẳng lặng nhìn Nebu một hồi rồi mới cất lên một giọng điệu đều đều:
“Là do Artocoil.”
Trợ lý Lucier vội lo lắng lên tiếng:
“Em Nebu, có lẽ chúng ta không nên bàn về vấn đề này…”
“Có gì mà phải giấu giếm?!” Hairando gắt lên cùng với một cái xị mặt.
Câu nói đó khiến Nebu bất giác đưa tay lên chạm vào những tinh thể nhỏ lấp lánh trước ngực mình. Viện trưởng hất cằm lên, dù vóc dáng nhỏ bé nhưng khí chất của ông ta lúc này lại vô cùng cao ngạo và tự tin. Ông ngoạc miệng cười, những chiếc răng nhọn hoắt mà người ta hay gọi là kiểu răng cá mập đó càng khiến nụ cười trông có phần ác ý hơn.
“Vẻ mặt đó là sao? Tao đoán mày đã trải qua quãng thời gian khốn khổ ngoài xã hội vì căn bệnh này chứ gì? Tao nói đúng không hả, Tử Tinh?”
“Chuyện đó…”
“Đám con nít bọn bây làm gì đủ bản lĩnh để mặc kệ đời và đứng trên dư luận? Suốt đời chỉ biết bám víu vào các mối quan hệ bày ra trước mắt rồi đi tìm người thấp hơn để trêu chọc thôi.”
Lời nói như một cú tát thẳng vào thái độ ban nãy của Nebu. Cô bé đứng ngây người trước sự thẳng thắn và lòng tự tôn không hề nao núng của vị viện trưởng kỳ lạ này. Lần đầu tiên, em ấy cảm thấy người đứa nhóc nhỏ bé trước mặt mình thực sự rất lớn.
Ra là thế, bị trẻ hóa chính là đặc điểm cơ bản của Artocoil trên người ông ta, nó cũng giống như các mảng tím trên ngực Nebu vậy. Nhưng chẳng phải như thế là quá nổi bật rồi sao?
“Thưa viện trưởng, chúng ta quay lại công việc chính được không ạ? Kerick Keith cử chúng tôi đến đây để lắng nghe ý kiến của ngài về nhiệm vụ sắp tới.”
Tsuyasa cố đem cái bầu không khí nghiêm túc và đúng mực hơn trở lại. Lucier khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai người ngồi xuống bộ ghế sofa trong góc thư phòng. Chị lại điềm tĩnh rót trà, sự hỗn loạn vài phút trước dường như chưa từng tồn tại.
Khi cả ba đã yên vị, Tsuyasa đi thẳng vào vấn đề:
“Ngài nghĩ thế nào về cái cọc đen khổng lồ ngoài bờ biển? Theo báo cáo thì nó xuất hiện từ vài ngày trước.”
Hairando không cần suy nghĩ quá lâu. Ông ta ngả người ra ghế, vắt chéo đôi chân ngắn cũn cỡn của mình một cách đầy quyền uy, tay cầm tách trà mà Lucier vừa đưa.
“Hừ, cái thứ chết tiệt đó à? Ngay từ lúc nhìn vào cái ảnh chụp mờ tịt mà bọn trinh sát gửi về là tao đã biết nó là cái quái gì rồi.”
Tsuyasa và Nebu nhìn nhau, cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Thật sao? Thế sao ngài không nói cho bọn tôi biết từ trước?”
“Nói cho bọn bây để làm gì? Để hai đứa bây chạy đi báo cáo với đám đầu rỗng ở thượng tầng à? Gần một nửa đám đó tao đều nghi can là đám dị giáo trà trộn, vụ Kadolf Gamitenku không làm bọn bây khôn ra à?”
Viện trưởng đi tới bên giá sách khổng lồ, rút ra một cuốn sách bìa da cũ kỹ. Bụi bay tứ tung khi ông ta lật giở những trang giấy đã ngả vàng.
“Hơn nữa, tao cần thời gian để xác nhận giả thuyết của mình. Đại loại cái vật màu đen đó thuộc về bọn Artnoiseur là cái chắc.”
“Sao ngài biết?”
“Vào những ngày đầu tiên khi loài người chiến đấu chống lại Artnoiseur, tao đã có dịp nghiên cứu một mẫu vật trông giống phi thuyền của bọn chúng. Thứ đó có thiết kế kiểu dáng khá tương đồng.”
Tsuyasa day trán, cố gắng xử lý luồng thông tin điên rồ vừa được ném vào mặt. Cậu hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
“Thế tại sao nó lại có mặt ở giữa biển? Bộ chúng vô tình làm rơi cái cọc đó xuống à?”
“Không phải đâu, khả năng cao là…”
XOẢNG!!
Một tiếng nổ chói tai vang lên. Tấm kính cửa sổ dày cộp của văn phòng vỡ tan thành trăm mảnh. Cùng lúc đó, một vệt sáng chói lòa vẽ một đường ngang vào không khí, lao thẳng vào thái dương của Hairando Grace.
Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một cái chớp mắt. Nhanh đến mức Tsuyasa chỉ kịp trợn tròn mắt, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra. Là một phát bắn, một viên đạn từ ngoài cửa sổ lao thẳng vào. Ngay tại khoảnh khắc viên đạn chỉ còn cách mục tiêu vài gang tay, một gợn sóng không khí mờ ảo bỗng xuất hiện quanh người Hairando. Nó nhanh chóng đặc quánh lại, và rồi, điều không tưởng đã xảy ra.
Vận tốc siêu thanh của viên đạn đang lao đi đột ngột giảm xuống một cách phi lý. Viên đạn bay chậm rì, lướt qua những mảnh kính vỡ đang rơi lã chã, và cuối cùng thì dừng lại gần như hoàn toàn, lơ lửng bất động chỉ cách mặt của viện trưởng vài centimet.
Nebu lắp bắp không thành lời:
“Cái... cái...?”
Tsuyasa đứng như trời trồng, tâm trí cậu trống rỗng.
Giữa sự kinh hoàng của hai người, Hairando vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn không thèm chớp mắt. Ông ta đưa hai ngón tay lên, nhẹ nhàng gắp viên đạn ra khỏi không trung rồi bình phẩm:
“Ồ, là Sapphiredon cơ đấy. May mà năng lực Artocoil của mình vẫn còn nhạy bén.”
“P… phải truy bắt tên sát thủ đó ngay!” Tsuyasa đặt một chân lên cửa sổ, toan lao ra ngoài.
“Bình tĩnh lại đi nhóc.” Hairando ném viên đạn vào một cái khay kim loại trên bàn, tạo ra một tiếng “keng”lạnh lẽo. “Kệ nó đi. Một tay bắn tỉa chuyên nghiệp đã tính toán đường lui trước cả khi bóp cò. Giờ này có lẽ nó đang ngồi ở một quán nào đó dưới chân núi rồi. Đuổi theo chỉ phí thời gian.”
Sự bình tĩnh đến ghê người của vị viện trưởng khiến Tsuyasa càng thêm bức bối.
“Chuyện này thật điên rồ!”
Hairando ngả người ra sau, kết luận bằng một giọng điệu chán chường:
“Dù là kẻ nào thì mục đích có lẽ là ngăn cản chúng ta tiếp cận dị vật ngoài khơi. Vụ ám sát hụt này chứng tỏ con đường chúng ta sắp đi là hoàn toàn đúng đắn. Từ giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào nhau thôi. Những gì tao sắp nói cho bọn mày, trừ đám Kerick ra thì tuyệt đối không hé răng nửa lời, nghe chưa?”
“Tại sao ngài lại tin tưởng chúng tôi đến vậy?” Tsuyasa buột miệng hỏi.
Hairando nhìn cậu một cách đầy ẩn ý, phần nào cho rằng câu hỏi của Tsuyasa thật ngây thơ. Ông ta bước tới gần, giọng nói hạ xuống thành từng tiếng thì thầm đầy trọng lượng:
“Vì chỉ có bọn mày là tao nắm rõ từ đầu đến chân. Ta biết hết mọi thứ, từ Asiaq, từng mối quan hệ của mày, và rất nhiều thứ sâu xa khác nữa.”
“Trước tiên thì… làm thế nào…?” Giọng Tsuyasa có chút khàn đi. “Năng lực Artocoil của ngài… nó hoạt động như thế nào vậy? Làm được cỡ đó, liệu có phải là do đã…”
“Một câu hỏi hay, nhưng đây không phải là nơi thích hợp để giải thích những thứ phức tạp.”
Dứt lời, ông ta quay sang người trợ lý vẫn đứng bình tĩnh từ đầu đến cuối như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt của cô ta rõ là chẳng chút dao động.
“Dọn dẹp đống kính vỡ lộn xộn này đi. Lát kẻo đi qua đi lại dẫm vào đứt chân.”
Lucier khẽ cúi đầu, ngay lập tức đi tìm dụng cụ để xử lý bãi chiến trường.
Hairando phẩy tay ra hiệu cho hai vị khách bất đắc dĩ:
“Còn hai đứa bây đi theo tao.”
Nói rồi, ông ta tiến thẳng tới bức tường lớn được che kín bởi một giá sách khổng lồ. Tsuyasa và Nebu nhìn nhau khó hiểu, chẳng lẽ thứ đó chính là… Hairando vươn cánh tay nhỏ bé của mình, gõ nhẹ vào gáy của một cuốn sách bìa da trông cũ kỹ nhất.
Cả giá sách nặng trịch từ từ trượt sang một bên, để lộ ra một két sắt khổng lồ kiên cố. Cánh cửa tự động mở ra, dẫn vào một hành lang tối tăm, dốc dần xuống dưới.
Tsuyasa và Nebu do dự một giây rồi cũng bước theo. Ngay khi họ vừa qua cửa, giá sách liền trượt về vị trí cũ, nhốt tất cả trong một không gian hoàn toàn khác. Không khí lạnh lẽo và đặc quánh mùi ozone của máy móc công suất cao ngay lập tức ập vào mũi.
Hành lang ngắn dẫn họ đến một không gian rộng lớn đến choáng ngợp. Đó là một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tách biệt với vẻ ngoài có phần cổ điển của thư phòng bên trên. Vô số những ống nghiệm khổng lồ chứa dung dịch lỏng màu hổ phách đang sủi bọt nhẹ, bên trong là những mẫu vật sinh học kỳ dị mà Tsuyasa chưa từng thấy bao giờ. Trên có màn hình hiển thị các chuỗi dữ liệu và biểu đồ phức tạp đang chạy với tốc độ chóng mặt.
“Tuyệt quá!” Nebu không kìm được mà thốt lên.
“Xuống đây rồi thì có thể đảm bảo rằng chẳng có ai nghe lén được.”
Sự tự tin tuyệt đối của Hairando phần nào trấn an được Tsuyasa. Nebu thì đã hoàn toàn bị thu hút bởi những công nghệ trước mắt, cô bé tò mò chỉ vào một ống nghiệm chứa một sinh vật trông như con chuồn chuồn ớt đang phát sáng.
“Cái này là…”
“Không muốn chết thì đừng có động vào!” Hairando lớn tiếng khiến cô gái giật mình rụt tay lại.
Viện trưởng đi tới một màn hình lớn, thao tác vài lệnh. Hình ảnh mờ nhòe của cái cọc đen khổng lồ ngoài biển hiện lên, trùng với cái ảnh mà Catastrophe đã được xem ban nãy.
“Ta sẽ nói thẳng luôn để bọn mày đỡ mất thời gian.”
“Vâng ngài cứ nói.”
Hairando cắn răng, khuôn miệng mếu xệch:
“Cái của nợ này đen đen này là một vật phát tín hiệu. Nếu cứ để yên như thế, có nguy cơ chỉ trong nay mai nữa thôi, cả lục địa này sẽ chìm trong hỗn loạn.”


0 Bình luận