Tập 1: Trong con thuyền mang tên “nhân loại”
Chương 04: Tới cuộc họp đầu quý và tân đội trưởng phô trương
2 Bình luận - Độ dài: 5,939 từ - Cập nhật:
Cũng như cái vẻ chểnh mảng trong công việc, Tsuyasa nghiễm nhiên là người thiếu chỉnh chu giờ giấc sinh hoạt.
Ngày trong tuần, khi đồng nghiệp đã đến cơ quan lúc mặt trời vừa mọc, cậu vẫn nằm trên chiếc giường êm ái tại căn hộ. Mãi đến nửa ca sáng, Tsuyasa mới ló mặt tới trong bộ dạng xuề xòa, thường chỉ kịp xỏ vào chiếc áo thun ngày hôm trước cùng cái áo khoác đen đặc trưng.
Hôm nay cũng như vậy, khi vừa kéo cái cửa bị hỏng bản lề ra thì mọi người đã có mặt đông đủ.
Không khí trong phòng họp sặc mùi cà phê và giấy tờ mới in. Bàn ghế đã kín chỗ, chỉ còn ghế trống duy nhất gần sát bảng điện tử, nơi chẳng ai muốn ngồi vì bị sợ bị ghim. Cậu lách qua đồng nghiệp, gật đầu lấy lệ với người này, mỉm cười với người kia, rồi ngồi phịch xuống ghế, tỏ ra mình đến vừa kịp giờ.
“Cuối cùng thì hoàng tử mộng mơ cũng rời khỏi ngai vàng.” Một thanh niên quân phòng tóc dựng kế bên châm chọc.
“Thế thì sao chứ?” Tsuyasa bất cần.
“Nghe bảo chú em mới đụng độ thằng gương. Có phải bịa chuyện để tránh bớt trách nhiệm không vậy?”
Tsuyasa đã quá quen với tình cảnh này, đối với cậu thì cách giải quyết dễ dàng nhất là cứ trưng ra bộ mặt ta đây thản nhiên với tất cả. Nếu bây giờ xuất hiện thứ có thể khiến cậu lung lay, chắc chỉ có bản mặt thét ra lửa của trưởng phòng Colehann và…
“Anh lại đến trễ nữa. Hôm nay là ngày phổ biến lịch trình quan trọng đầu kỳ, nhớ không?”
Nebu đang cầm cốc cà phê nóng ngồi gần đó, quay sang quở trách.
“Chà, uống cà phê cơ à? Nhìn trông có vẻ trưởng thành đấy.” Tsuyasa trêu.
“Ai mà chẳng ham uống thứ này?”
Cậu không tài nào hiểu nổi cái logic nhân viên quân phòng là phải thích uống cà phê của cô bé. Cái thứ đắng ngắt đấy thì có gì hay?
“Thế anh Tsuyasa nói thật đi, anh quên lịch hôm nay phải không?”
“Anh nhớ chứ. Chỉ là nhớ hơi... muộn.”
“Trễ thêm ba phút nữa là bị cắt điểm đánh giá kì này đấy. Mà anh đang thiếu điểm gớm lắm rồi. Cứ thế này là bị đuổi việc đó, biết chưa? Đồ lười biếng!”
Hai chữ “đuổi việc” đủ để dọa chết khiếp bất kì người làm công ăn lương nào, tất nhiên là có tác động ít nhiều đến Tsuyasa. Cậu gãi đầu, lén uống một ngụm từ cốc nước người khác bỏ quên rồi nhăn mặt vì nhận ra đó là cà phê. Dù bị một người con gái chê là lười biếng tất nhiên vẫn nhẹ chán nếu so với vị đắng ấy. Sau cùng, cậu chọn cách quay sang Nebu với vẻ mặt như thể không chịu đựng được việc bị lên lớp thế này mãi, cậu phân bua:
“Thôi nào, hằng ngày em cũng hay làm hỏng việc mà, sao tự nhiên hôm nay lại chỉ trích anh thế?”
“Hai việc đó là hoàn toàn khác nhau. Hôm nay trưởng phòng đã nhấn mạnh là có chuyện quan trọng rồi.”
Nhắc “Tào Tháo” là “Tào Tháo” tới ngay. Cánh cửa phòng họp bật mở lần nữa, gương mặt vuông vức của trưởng quân phòng Colehann xuất hiện, tay cầm một tập tài liệu dày cộm. Ngó cái vẻ đang cố tỏ ra nghiêm trang của ông ta khiến Tsuyasa thấy hài hước. Cậu nào ngờ là lần này thực sự có công chuyện nghiêm túc cần được phổ biến thật.
“Yên lặng nào. Bắt đầu phổ biến kế hoạch quý đầu. Có vài thứ các vị sẽ không muốn bỏ lỡ đâu.”
“Có tăng lương không ạ?” Tên quân phòng tóc dựng ban nãy nhảy vào giữa lời mở đầu ấy.
“Cậu nghĩ đây là chỗ để cợt nhã à Kerick? Cũng không có giảm lương nếu các anh em làm đúng bổn phận, sắp tới khối lượng công việc sẽ tăng mạnh. Giờ thì im lặng và ghi chép đi.”
Loạt tiếng sột soạt vang lên khi nhân viên các tổ rút sổ tay ra. Tsuyasa thì chẳng buồn làm gì cả, cậu ngồi chống cằm, mắt lơ đãng nhìn bảng chiếu như thể nó đang phát sóng chương trình thời sự nhàm chán đầu ngày mới.
Trang trình chiếu đầu tiên hiện lên, bảng thống kê khô khốc về tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ quý trước. Colehann nói, tay lia con trỏ laser qua lại:
“Như các vị thấy, số lượng nhiệm vụ quân phòng xử lý giảm nhẹ so với cùng kỳ năm ngoái. Tổ 2 vẫn đứng đầu, tuy nhiên có vài sự cố đáng lưu ý liên quan đến sai sót khi phân tích vật thể loại B và A…”
Tsuyasa ngáp dài, khẽ che miệng bằng mu bàn tay. Ai cũng hiểu cái hội họp đầu quý luôn là một màn tra tấn ngắn gọn trước khi xuống địa ngục thực địa.
Trang chiếu thứ hai và thứ ba lần lượt là thông kê chi tiết hoàn thành nhiệm vụ theo nhóm cùng thông tin đơn trực, ca vắng không phép.
Tsuyasa âm thầm than trời.
Lại là mấy con số. Lại là mấy cái biểu đồ cột màu mè chỉ để cho thấy tụi mình thiếu hiệu quả thế nào thôi mà.
Ánh mắt cậu dần trôi khỏi màn chiếu. Mỗi lời của trưởng phòng giờ như tiếng ong vo ve bên tai, chẳng đọng lại được mấy chữ. Tsuyasa bắt đầu thả hồn vào mấy dòng nguệch ngoạc nơi mép giấy ghi chú, vẽ một con mèo đội mũ bảo hộ đang cầm ô trong mưa. Cạnh đó là một phiên bản chibi của Colehann đang giơ bảng “Không tăng lương. Chỉ tăng mệt”.
“Này!”
Một cú cùi chỏ từ Nebu khiến cậu giật thẳng người. Cô bé lườm cậu, thì thầm:
“Nghe đi.”
Giọng ông Colehann vẫn vang vọng, không biết là do luyện tập kiểu gì mà có được chất giọng kiểu đó:
“Những vụ việc có liên quan đến vùng nhiễm Artocoil gần đây gia tăng đột biến. Đặc biệt là trong khu C. Chính quyền thành phố yêu cầu chúng ta phải lập tổ giám sát chuyên biệt cho toàn khu, phối hợp với đơn vị Y sinh học. Ai từng tham gia xử lý trong phạm vi từ C-40 đến C-49 thời gian gần đây sẽ được xét đưa vào danh sách đánh giá đặc biệt.”
Tsuyasa thở rõ dài.
“Đặc biệt” ở đây chắc chắn không phải là kiểu được thưởng trà miễn phí đâu nhỉ?
Cậu biết buổi họp này sẽ còn kéo dài thêm ít nhất nửa tiếng với mấy phần như: “Kế hoạch định kỳ cải thiện ý thức kỷ luật”, “Chương trình xây dựng văn hóa tổ chức”, hay mục đáng sợ nhất: “Đề xuất tái cấu trúc nhân sự cuối kỳ”. Tsuyasa đành khẽ liếc Nebu để giết thời gian, ấy vậy mà cô bé thì lại chăm chú đến mức khiến cậu thấy áy náy. Lúc nào em ấy cũng cố gắng như thể ngày mai bầu trời sẽ sụp xuống.
Đang vẫn đang vật lộn với ý nghĩ làm thế nào để “đánh bài chuồn” khỏi cuộc họp mà không bị bắt bài thì trưởng phòng đột nhiên đổi tông giọng, nghiêm trọng hơn thường lệ:
“Tiếp theo là mục quan trọng nhất hôm nay. Đề nghị các anh em tập trung.”
Âm thanh máy chiếu đổi trang “cạch” một cái, rồi hiện lên dòng chữ in đậm, nét chữ đỏ phủ nền đen: “CHIẾN DỊCH HỘ TỐNG: LOROMICON - HSS. MÃ HIỆU: SEC-07”
“Thưa các vị, hãy tạm ngừng mấy biểu cảm chán đời đi và đổi thái độ cho tử tế vào.”
Khi đã đảm bảo tất cả nhân viên có mặt đã sẵn sàng để nghe, trưởng phòng từ tốn trình bày:
“Trong tháng tới sẽ diễn ra một chiến dịch quy mô khá lớn, phối hợp giữa quân đội trung ương Loromicon và quân phòng địa phương. Nhiệm vụ là hộ tống người đứng đầu hội đồng Loromicon, ngài Revelt Cormach, rời khỏi thành trì để tiến hành một cuộc gặp trực tiếp với đại diện thành phố HSS.”
Một vài tiếng xì xào bật ra khắp phòng. Cái tên HSS là viết tắt của High Secure Shelter, thành trì cũng được dựng lên sau Ngày Đứt Gãy, nằm tách biệt nằm về phía Nam, cách Loromicon 900km. Nổi tiếng với nền công nghệ sinh học tiên tiến cùng hệ thống kiểm soát xã hội cực kỳ khắt khe, không phải nơi mà ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận, kể cả người cấp cao.
“Công việc cụ thể của phía quân phòng chúng ta là gì, thưa trưởng phòng?” Một người phụ nữ đeo kính phía bàn giữa lên tiếng.
Colehann gật đầu:
“Đội quân phòng Loromicon sẽ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ vòng ngoài cho đoàn hộ tống. Đây là lớp phòng vệ cơ động di chuyển theo tuyến đường đã định, đồng thời giữ vai trò kết nối khẩn cấp khi hệ thống liên lạc bị nhiễu hoặc gián đoạn.”
Tsuyasa cau mày. “Vòng ngoài”, nghe có vẻ là lớp phụ trợ, nhưng thực chất lại thường là tuyến đầu gánh chịu rủi ro cao nhất.
“Còn về lý do tại sao phải gặp mặt trực tiếp thay vì sử dụng phương thức liên lạc từ xa ấy hả? Các bạn đều biết, từ sau Sự Kiện Đứt Gãy, phần lớn vệ tinh đã bị phá hủy, mạng lưới truyền tin tầm xa gần như vô dụng khi nối ngang vùng giao thoa phóng xạ. Dù có dùng các máy phát tín hiệu cục bộ thì tin nhắn hoặc hình ảnh truyền đi cũng dễ bị méo dữ liệu, trễ sóng hoặc mất hẳn.”
Điều đó ai cũng biết, nhưng nghe nó được nhấn mạnh bằng giọng nghiêm trọng của Colehann khiến mọi thứ trở nên mệt mỏi hơn. Người đàn ông này đúng là có cái thói thích cường điệu.
“Đặc biệt là nội dung đàm phán lần này mang tầm ảnh hưởng đến tương lai phát triển của nhân loại. Bao gồm việc chia sẻ công nghệ nhân bản tế bào sạch, dự án tái thiết nền năng lượng hậu Artocoil, và... những thông tin chưa thể công bố rộng rãi. Nó có thể quyết định xem nhân loại có còn tồn tại thêm 50 năm nữa hay không.”
Colehann thở ra, chính ông cũng thấy gánh nặng của thông báo vừa rồi.
“Vì tính chất tuyệt mật, tôi chỉ có thể nói đến đây. Các đội sẽ được phân công cụ thể vào buổi chiều nay.”
Giữa lúc không khí phòng họp đang đặc sệt lại bởi sự nghiêm trọng của nhiệm vụ, một cánh tay chậm rãi đưa lên từ hàng ghế gần cuối, là người có mái tóc dựng tên là Kerick, anh ta phát biểu:
“Thưa trưởng phòng, vậy chúng ta có cần chú ý đến mối đe dọa cụ thể nào trong chuyến hộ tống không? Tôi muốn nói là về mặt an ninh hay lực lượng thù địch chẳng hạn. Chứ việc chọn tuyến đường để né các Artnoiseur là chắc chắn rồi, phải không?”
Colehann ngập ngừng lại một chút, ánh mắt hơi tối đi, ông liền đáp:
“Đây là phần tôi định giữ lại cho cuộc họp riêng với các đội trưởng, nhưng có lẽ nói sớm cũng không hại gì. Có những tin đồn rằng ngoài các mối đe dọa từ những kẻ xâm lược ngoài vũ trụ, các Artnoiseur đã gây ra Ngày Đứt Gãy… hiện đang tồn tại một tổ chức tín ngưỡng cực đoan nào đó.”
Cả phòng họp một lần nữa trở về trạng thái xôn xao. Tín ngưỡng trong thời này không hiếm, người ta bám víu vào bất cứ thứ gì có thể giúp họ lý giải sự sụp đổ. Nhưng cụm từ “cực đoan” vẫn khiến bất kì ai lạnh sống lưng.
“Hiện tại, các tuyến đường đã được trinh sát trước và chưa có dấu hiệu của các tổ chức khủng bố lớn. Tuy nhiên không vì thế mà được hạ thấp cảnh giác.”
Tim Tsuyasa chợt đánh một nhịp lệch.
Trong cái gợi nhắc ngắn ngủi đó, hình ảnh tên mặt nạ gương, cái bóng cao lêu nghêu trong chiếc áo măng tô phủ đất, gương mặt phản chiếu vỡ vụn, bàn tay nâng xác chết như nâng một tác phẩm nghệ thuật. Tất cả cứ luẩn quẩn trong tâm trí cậu không thôi.
***
Âm thanh bíp khi trang tài liệu cuối cùng được đóng lại, tượng trưng cho tiếng chuông giải thoát cho cả phòng họp.
Ghế xô lệch, vài tiếng thở phào bị kìm nén suốt một tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng được giải tỏa. Những bóng người rời khỏi ghế, chen ra hành lang, tìm về máy nước lạnh hay tạm trốn vào toilet. Ai cũng mỏi mệt nhưng cố tỏ ra vẫn còn tỉnh táo để khỏi bị gọi lại “họp riêng lần nữa”.
Tsuyasa vẫn ngồi đó, trán gác nhẹ lên tay, cả người mềm oặt như miếng giẻ vừa bị vắt.
“Chết tiệt thật. Đúng là tra tấn tinh thần.”
Nebu từ phía sau thong thả bước tới, vẫn giữ nguyên vẻ tỉnh bơ. Cô nhón chân đưa tay lên vỗ nhẹ vai Tsuyasa:
“Anh sống sót qua nổi cuộc họp đó là tốt rồi. Không ngất giữa chừng là em thấy phục lắm đó.”
“Nhưng bây giờ anh đói, đói sắp ngất thật rồi đây này. Nãy còn chưa kịp ăn sáng.” Cậu rên rỉ.
“Đi ăn trưa đi. Em nghe nói hôm nay căng-tin có mì thịt bò đấy.”
Tsuyasa nhìn đồng hồ, rồi gật gù như thể đó là điều sáng suốt nhất từng nghe trong ngày.
“Sau một cuộc họp kéo dài ba tiếng rưỡi, không gì cứu rỗi linh hồn bằng một tô mì nóng hổi.”
“Và sau đó thì đi tập bắn, chiều nay có buổi huấn luyện thể chất định kì, anh nhớ không?” Nebu cười nửa miệng.
“Chết tiệt...” Tsuyasa mặt xị xuống. “Anh quên mất vụ đó.”
“Không sao đâu. Em nhắc để anh khỏi viện lý do đau đầu rồi trốn thôi.”
“Anh đâu phải kiểu người như vậy…”
“Không, anh là đúng kiểu người như vậy đấy.”
Căng-tin quân phòng nằm ở tầng trệt, nó khá to và cũ kỹ vì được trưng dụng từ một nhà kho thời tiền tận thế. Bàn ghế bằng kim loại gập gọn, mặt bàn đầy vết sơn và mấy đường khắc linh tinh mà không ai buồn xóa. Không khí phảng phất mùi hành phi cháy, dầu mỡ cũ và chút hơi nước của món canh đang sôi lục bục phía gian bếp.
Tsuyasa và Nebu tiến đến quầy gọi món, mỗi người lấy một phần mì thịt bò đặc biệt ngày thứ Tư. Sợi mì vàng ruộm, thịt cắt lát dày, nước lèo sóng sánh béo ngậy. Cả hai mang khay ra ngồi ở ví trí yêu thích là một góc bàn sát cửa sổ.
Tsuyasa thổi nhẹ vào thìa canh, múc một ngụm rồi rên lên đầy hạnh phúc:
“Trời ơi, đây đúng là phần thưởng xứng đáng.”
“Anh nên quen dần với khó nhọc đi.” Nebu nói, vừa gắp mì vừa chấm thêm tí tương ớt.
“Phải rồi, còn cái chiến dịch hộ tống…”
“Nói mới nhớ! Sắp có dịp được đi ra ngoài bức tường rồi! Hóng quá đi!” Em ấy như muốn nhảy cẩng, mặc cho miệng vẫn đang ngậm đầy mì.
“Ờ…, sáng nay nghe nhiều thứ quá, anh bị lạc nhịp mấy chỗ. Cuối cùng ai là người phụ trách nhóm tụi mình vậy?”
“Kerick Keith.”
“Ồ…”
Tsuyasa nhướn mày. Trong đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh tên Kerick hợm hĩnh ban nãy, mái tóc tổ chim vàng hoe, sơ mi không cài hết nút, nào cũng ngậm kẹo mút vị bạc hà và tỏ cái vẻ chẳng có thứ gì trên đời đủ nghiêm trọng để khiến hắn lo lắng.
Gã đó mà làm đội trưởng à? Phản ứng đầu tiên của Tsuyasa lúc nào cũng là thế mỗi khi tên ấy được đề bạt.
Cậu húp thêm thìa nước lèo, rồi liếc sang Nebu, giọng hờ hững nhưng rõ ràng là có ý dò xét:
“Vậy… em nghĩ sao về việc đi cùng nhóm với Kerick?”
Cô bé đang bận tập trung vào bát mì, chọc chọc miếng thịt bò bằng đũa rồi trả lời cho có lệ:
“Em nghĩ ổng tốt mà. Lúc nào cũng đi làm đúng giờ, có trách nhiệm với đồng nghiệp và bản thân, ai như anh?”
Đó quả là nhát dao đâm thẳng vào trái tim mẫn cảm của Tsuyasa. Cậu đặt tay lên ngực như thể trái tim vừa chịu một tổn thương nghiêm trọng.
“Em độc ác quá…”
“Thế theo anh thì sao?”
“Em thừa biết là anh chẳng ưa hắn ta mà? Cộng với việc gần đây gã cứ mờ mờ ám ám, đề nghị tài trợ cho anh tham gia dự án gì đó với phòng Y Sinh.”
“Chà, dính đến phòng Y Sinh đúng là chẳng hay chút nào. Em nghe đồn lão viện trưởng khá là kỳ quái…”
Tiếp tục ngồi ngoài lê đôi mách linh tinh về đồng nghiệp khiến thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Chẳng mấy chốc mà nước lèo trong tô gần đã vơi quá nửa, chỉ còn vài cọng hành và lớp váng mỡ sóng sánh bám quanh mép. Nebu đang thảnh thơi nhai miếng thịt bò cuối cùng thì bất chợt cất tiếng, giọng tỏ vẻ sâu sắc ngẫm nghĩ:
“Mà nè, anh nghĩ vụ hôm trước, cái gã mặt nạ gương ấy, hắn có dính dáng gì đến cái tập hợp tín ngưỡng mà trưởng phòng nhắc không?”
Câu hỏi ấy bật ra, chọc đúng vào chỗ ngứa của Tsuyasa từ đầu buổi tới giờ, cậu lập tức đáp lại ngay:
“Anh đã nghĩ tới chuyện đó từ lúc ông Colehann bắt đầu nói về tụi cực đoan gì đó rồi!”
“Hôm viết tường trình về vụ việc hôm đó, anh có mô tả đầy đủ chi tiết về gã đó không?”
“Qua loa đại khái thôi, anh không muốn dính vào phiền phức.”
Tsuyasa vừa dứt lời thì bị Nebu thò chân đá mạnh vào đầu gối đang để dưới gầm bàn một phát đau điếng. Cậu ôm chân miệng la oai oái.
“Trời ạ! Anh đúng thật là lười hết chỗ nói! Hèn chi em cứ thấy vụ đó của chúng ta cứ chìm chìm.”
“Em có cần phải bạo lực thế không hả Nebu?!”
“Đủ rồi, ngày mai em sẽ viết lại một bản báo cáo chi tiết để gửi lên trên. Đúng là chẳng thể giao cho anh mấy việc này được.”
“Anh xin lỗi.” Cậu đành gãi đầu gãi tai, áy náy nặn ra những từ tối thiểu nên có ấy.
“Thôi ăn nhanh đi. Lát còn lên trung tâm tập bắn, đừng có trốn đó. Chiều nay cũng là buổi tập hợp đội nhóm mới đó, em không muốn mình bị lạc lõng đâu.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Cô bé Nebu cố tình làm mặt giận, liền lấy khăn giấy lau miệng rồi bỏ đi mà chẳng thèm nhìn lại. Tsuyasa thấy thế thì đành thở dài, nhìn vào tô mì còn lại chưa tới một phần ba. Cái vị ngon khi nãy bỗng lẫn thêm chút cay cay nơi sống mũi, chắc chắn không phải do ớt.
***
Trung tâm tập bắn thực ra là một tổ hợp nhà xưởng cũ được cải tạo lại sau Ngày Đứt Gãy, nằm ở rìa phía Đông khu hành chính, cách tổng văn phòng vài tòa nhà. Trước đây, nó từng là nhà máy sản xuất linh kiện cho hệ thống lọc khí đô thị, nhưng bây giờ là trái tim huấn luyện của lực lượng quân phòng. Nơi biến những kẻ tay mềm bụng yếu thành những người đủ nền tảng để nắm vào cò súng.
Cơ sở vật chất được đầu tư tường bê tông cao, gia cố bằng các tấm chắn titan phủ lớp hấp thu âm. Trên trần là dàn đèn chiếu công suất lớn đủ để phục vụ cho các buổi tập thâu đêm suốt sáng.
Tsuyasa và Nebu bước vào qua cánh cổng phụ, nơi dẫn thẳng ra khu tập cá nhân. Trên đường đi, họ lướt qua nhóm tân binh đang vác súng chạy vòng quanh sân chính, vừa thở hồng hộc vừa bị quát tháo không thương tiếc từ một huấn luyện viên lớn tuổi.
“Trông tụi nó y chang tụi mình hồi mới vào.” Nebu đưa mắt hoài niệm.
“Vớ vẩn! Hồi ấy anh giỏi hơn bọn lính mới ấy nhiều.”
“Ờ, đúng rồi. Lúc đó anh bắn trượt ba lượt đầu, súng văng khỏi tay một lần, suýt bắn trúng cột đèn…”
“Thế quái nào mà em nhớ dai vậy?”
Bọn chúng chắc cũng chỉ tầm tuổi mười hai, mười ba, trẻ hơn cả Nebu ngày đầu tiên cậu gặp.
Trong bối cảnh hiện tại, chuyện đó đã thành thường tình.
Sau tận thế, dân số sụt giảm nghiêm trọng, già hóa dân số gần như biến mất khỏi từ điển xã hội. Sự sống sót buộc con người phải thích nghi và điều đầu tiên bị hy sinh chính là khái niệm “thời gian trưởng thành.” Nếu không có tài năng nổi bật, không có người chống lưng, không lọt vào được các dự án khoa học, nông nghiệp hay tái thiết, thì lũ trẻ sẽ được, hoặc đúng hơn là bị tống vào các chương trình huấn luyện mặc định của một vòng đời không có nhiều lựa chọn.
Có đứa rõ ràng chưa đủ tuổi, nhưng giả thêm vài tháng sinh để được cho vào sớm vì ở nhà cũng chẳng có gì ngoài căn hộ mục nát và một bà mẹ bệnh tật. Có đứa thì được gửi vào đây như món đồ thất lạc mà gia đình không còn điều kiện giữ lại. Và cũng có trường hợp như Nebu, bơ vơ không người thân thích, thế là tự động trở thành tài sản của lực lượng quân phòng Loromicon.
Xa xa là khu huấn luyện nâng cao, nơi được đồn là có cả mô hình tái tạo môi trường đô thị đổ nát, có thể điều chỉnh mức độ nguy hiểm theo cấp độ, từ tội phạm thường đến các tình huống giao chiến với thực thể biến dị.
Tsuyasa liếc nhìn toàn bộ sân tập, ngán ngẩm khi nhớ lại chuyện cũ:
“Chỗ này lúc mới vô ai cũng nghĩ nó chỉ là nơi giả lập tình huống cho vui. Tới lúc bị nhốt một mình trong phòng mô phỏng, với hai viên đạn, ba mục tiêu, và tiếng còi báo động hú lên liên tục thì mới biết cái cảm giác đau khổ thực sự là gì.”
Đôi bạn trẻ lại rẽ trái qua dãy hành lang gạch đỏ bạc màu, dẫn tới khu tập thể chiến thuật, nơi các tổ đội mới được phân công đã bắt đầu tập trung. Trên tường là biển tên cũ có ghi: “Đơn vị huấn luyện chiến lược - Tổ đội C” , được vẽ lại bằng tay bằng loại sơn phản quang nhếch nhác.
Phía trong có khoảng sân bê tông rộng được ngăn tạm bằng hàng rào di động. Một vài gương mặt quen lẫn lạ đã có mặt, đứng tụm ba tụm bảy. Không khí này có chút vỡ vạc như ngày đầu vào học lớp mới khiến Tsuyasa phải đứng chôn chân ở ngưỡng cửa.
Khác với cảm giác thân thuộc thường nhật, lần này là gì đó khác khiến lồng ngực cậu siết lại liên hồi. Không hẳn là lo lắng, mà giống như thứ áp lực từ việc lật một chương mới trong cuộc đời.
Nebu đẩy nhẹ khuỷu tay vào hông cậu, ghẹo:
“Đi vào đi. Anh là học sinh lớp mầm lần đầu tới trường à?”
“Gì… gì chứ? Em hối anh là cũng bởi ngại phải bước vào trước chứ gì?”
Sau một hồi đùn đẩy, sau cùng Tsuyasa đành phải chứng minh, hoặc cố tỏ ra rằng ta đây là kiểu người tự tin. Cậu hùng dũng tiến tới, ra dáng đàn anh lắm, trong khi cô bé đàn em thì lẽo đẽo theo sau. Họ bước vào đúng lúc lại có tiếng cảm thán vang lên từ giữa sân:
“Ồ ồ, nhìn xem ai tới đây? Thiếu gia ngủ nướng, hoàng tử mộng mơ đây mà!”
Giọng lè nhè đó là của một thanh niên cao ráo, áo đồng phục quân phòng mặc lơi lỏng như khoác tạm, cổ áo mở hai nút, tóc hoe dựng ngược như mới cắm đầu vào ổ điện, tay thì vẫy vẫy cây bút như thể ta đây tinh tường lắm. Người này là Kerick, thủ lĩnh mới của phân đội C.
Mặc đồng phục là việc khá hiếm tại đây. Quân phòng Loromicon chẳng quan tâm chuyện rườm rà đó trong thời buổi loạn lạc này và người ta cũng chẳng thích mặc bộ đồ xanh đơn điệu ấy. Qua đó, ta thấy Kerick là cái kiểu sốc nổi thích đi ngược với số đông.
Kẻ mà Tsuyasa luôn cảm thấy khó ưa này ngồi vắt vẻo trên thùng đạn cũ, chân đung đưa, nụ cười nửa miệng như thể lúc nào cũng có sẵn sàng câu đùa vô duyên kế tiếp trong túi. Bỗng chốc, tự nhiên Tsuyasa thấy sự hoang mang cố hữu ban nãy bay đâu hết, cậu vặc lại, giọng dửng dưng:
“Anh trai tới sớm quá nhỉ? Thằng em này tưởng ông anh còn bận soi tóc trước gương.”
Kerick vỗ vào đùi mình cái đét, cười khục khặc:
“Gương nào chịu nổi vẻ đẹp này chứ? Anh soi mình qua kính ngắm súng luôn cho tiện. Thế chú thì sao hả Tsuyasa? Dạo này nhìn chú em thiếu ngủ ghê. Mặt mày cũng đẹp trai mà không biết giữ gìn bản thân chút nào.”
“Để làm gì cơ chứ? Bọn này làm quân phòng chứ đâu phải đi trình diễn thời trang đâu?”
“Thôi nào, anh thực sự lo cho chú em mà, cấp dưới tiềm năng của anh. Coi cái thần sắc đó kìa. Cậu thực sự ổn chứ, người anh em? Thế đã suy nghĩ kỹ về đề nghị bí mật giữa hai ta chưa? Vụ với phòng Y Sinh ấy?”
“Còn lâu.”
“Đã bảo là chi phí phát sinh, anh đều lo liệu được rồi mà?”
“Ông anh có vẻ thích nói về chuyện tiền bạc đấy nhỉ? Rất tiếc rằng tôi chỉ đơn giản là không hứng thú thôi. Với cả đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng đó nữa, tôi sẽ nôn đó.”
Buông lời cay độc xong, Tsuyasa xụ mặt vì cái cảm giác mâu thuẫn quen thuộc mà nhân tố này mang lại, cái cảm giác không thể ghét cho nổi. Dễ hiểu thì trái ngược với Tsuyasa, Kerick được ví như mớ hào quang màu mè. Dù khiến thành phần u tối như cậu bị chói mắt, song nó lại chẳng có vẻ thù địch.
“Mà hai người là những thành viên cuối cùng rồi thì phải. Tsuyasa Albridge và Nebu Malandy đúng không? Để điểm danh phát đã.”
Khi điền xong xuôi vào tờ danh sách tên, Kerick bước tới chính giữa sân, ánh đèn cao áp hắt xuống làm mái tóc hoe xù của anh càng thêm chói lòa. Người tân đội trường này xoa xoa đôi bàn tay thô ráp, điệu bộ như thể sắp tuyên bố điều gì đó long trọng lắm.
“À mà trước khi chúng ta bắt đầu mấy trò chán ngắt như chia đều người vào từng xe cho chuyến hộ tống, đọc lộ trình này kia…. Thì tôi, đội trưởng yêu quý của mọi người, có việc quan trọng cần tuyên bố.”
Anh ấy vung tay chỉ vào tấm biển tạm bợ gắn ở góc sân, nơi dòng chữ “Đội C” ban nãy được viết nguệch ngoạc cẩu thả.
“Chúng ta sẽ không còn là Đội C nữa.”
Một vài tiếng “Hả?” bật lên nhỏ nhỏ, có người khẽ cười, có người im lặng nhìn xem tiết mục gì sắp diễn ra, số khác thì lén thở dài kiểu: lại thêm trò lố nữa rồi đây.
“Tôi đề nghị từ giờ sẽ gọi đội mình bằng một cái tên đàng hoàng hơn là đội C. Nó quá tầm thường! Không phù hợp với mức độ đẹp trai đẹp gái… à nhầm, nguy hiểm của chúng ta.”
Trái ngược với Tsuyasa đang á khẩu, Nebu nghe thế liền hưởng ứng lắm, cô bé nhanh nhau:
“Anh định đặt tên gì cơ? Đừng nói là Cool Team hay kiểu Crazy Squad gì đó nhảm nhí nha.”
Kerick nghe vậy liền trưng ra cái giọng đầy phẫn nộ giả tạo như thể vừa bị xúc phạm danh dự cá nhân.
“Em nghĩ gì vậy, em gái? Em thật thiếu niềm tin vào trí tưởng tượng của anh. Mấy cái tên em vừa nói, nó giống như món canh rau luộc trong thực đơn ngày chay. Chẳng ai nhớ, chẳng ai quan tâm. Mà chúng ta thì không phải rau luộc.”
“Vậy chúng ta là gì? Thịt nướng hả?” Ai đó buột miệng hỏi.
“Không.” Anh chàng giơ tay chỉ lên trời, làm dáng như vị tướng đang truyền linh hồn vào quân đội. “Chúng ta là Catastrophe.”
Một khoảng im lặng.
“…Cata… gì cơ?” Nebu há hốc.
“Ca-tas-trophe!” Đội trưởng đánh vần từng con chữ, muốn đóng đinh luôn trong đầu mọi người.”
Hơn chục thành viên có mặt ở đó liền muốn ngã ngửa trước cái tên quái gở ấy. Trong thâm tâm chắc chắn có người phản đối, nhưng mở miệng để tranh cãi về việc này cũng ngớ ngẩn chẳng kém. Họ đành nhìn tên đội trưởng tiếp tục tự sướng về ý tưởng của mình:
“Nghe đã tai đúng không? Catastrophe. Đội Catastrophe. Bắt đầu từ hôm nay, Đội C không còn tồn tại. Thay vào đó, chúng ta là Catastrophe. Ai không thích thì cũng ráng mà thích!”
Suy cho cùng, giữa vô vàn những đơn vị đánh số khô khan, một cái tên có hồn, dù sến súa, cũng làm người ta nhớ lâu hơn là thật.
Việc biểu quyết cải tạo danh xưng coi như xong xuôi. Tiếp đến, Kerick đẩy cái bảng trắng di động ra giữa sân, kéo theo âm thanh két két đầy uy hiếp.
“Tiếp theo là chia tiểu đội cho nhiệm vụ sắp tới!”
Một vài tiếng rên rỉ nhỏ vang lên từ đám người đứng sau, ai cũng mong không bị chia cho mấy tay lính mới chậm như rùa. Bởi lẽ nhiệm vụ đôi lúc là chuyện sinh tử chứ đâu đùa.
“Như các quý vị và các bạn đã biết, mỗi đội quân phòng cấp chiến lược được chia thành các tiểu đội sáu người tương đương với ba cặp quân phòng. Sáu người trên một xe quân dụng.”
Đội trưởng đập nhẹ vào bảng, nơi sơ đồ đội hình và các dòng tên bắt đầu hiện lên từng hàng bằng bút lông. Bên trái là biểu tượng của xe quân dụng tiêu chuẩn, dòng G35V, có thể chứa năm người cùng vũ khí hạng nhẹ và y tế cơ bản.
“Lý tưởng nhất là một tiểu đội phải có đủ chuyên viên kỹ thuật, xạ thủ, trinh sát, điều phối viên chiến thuật và người phụ trách y tế. Nhưng đời thì đâu có lý tưởng. Cho nên, chúng ta tạm hài lòng với việc… biết lái xe và không bắn nhầm đồng đội là tốt rồi.”
Trong lúc Kerick thao thao bất tuyệt về tầm quan trọng của phối hợp đội hình, Tsuyasa nghe được vài từ đầu tiên, rồi tai bắt đầu trôi đi mất.
Khỉ thật! Buổi sáng thì họp hành, buổi chiều còn phải nghe thằng cha này thuyết giảng.
Cậu ngồi phịch xuống một thùng dụng cụ gần đó, một tay cầm chai nước, một tay nghịch nắp, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sân nơi nắng đang chảy thành từng vệt. Những lúc này, Tsuyasa hay thầm ước mình hóa thành chú chim non để được tung cánh trên bầu trời lộng gió kia. Vô lo, vô nghĩ, tự do, tự tại. Tất cả những điều về “cấu trúc đội hình chiến thuật” hay “mô phỏng phản ứng trong điều kiện giới hạn liên lạc” sao mà thật tầm thường nếu đem so với cái nguyện ước viễn vông ấy.
Lại chia nhóm… lại xe cộ… lại dời chỗ ngồi.
Tsuyasa đã trải qua bao lần sắp xếp kiểu này rồi, mỗi lần đều khác, và chẳng lần nào thực sự đem lại cho cậu cảm giác rằng mình “thuộc về” một nơi cố định. Người đến, người đi, như một lẽ tất yếu. Địa điểm đổi, tên gọi đổi, chỉ có nhiệm vụ là vẫn ùa về đều đặn hệt cơn mưa đầu mùa.
“Anh Tsuyasa!”
Tiếng gọi từ Nebu kéo cậu trở lại thực tại như một cú kéo áo nhẹ từ tầng trời thứ ba rơi thẳng xuống mặt đất. Cậu lắc đầu để xua đi cảm giác lơ đãng, quay sang hỏi:
“Gì vậy?”
Nebu chỉ về phía bảng trắng, nơi giờ đây đã chi chít tên, được viết ngay ngắn thành từng cột.
“Nhóm chia xong rồi kìa. Anh không nghe gì luôn hả?”
Cậu nheo mắt mình trong mớ kí tự ấy, mãi thì cũng tìm được:
Tiểu đội 3 - Xe #17:
1. Kerick K.(Leader) - Utogi S.
2. Tsuyasa A. - Nebu M.
3. Wes Jan - La Min
Đập vào mắt Tsuyasa đầu tiên hẳn phải là cái tên ghép chung với mình. Nebu vui vẻ reo lên:
“Chúng ta lại tái hợp rồi ha?”
“Chà, ít ra thì cũng đỡ phải tán chuyện vô nghĩa với mấy ông thần lạ hoắc.”
Thực ra việc này cũng hiển nhiên thôi. Chẳng ai chịu nổi sự lôi thôi của Tsuyasa ngoài Nebu và ở chiều hướng ngược lại, có lẽ cũng chỉ có Tsuyasa chấp nhận cái tính trẻ con của cô bé. Bọn họ chắc chắn sẽ thành một cặp còn dính chặt lấy nhau dài dài trong công việc.
Nhưng rồi ánh mắt Tsuyasa trượt lên phía trên, ngay ở dòng đầu.
“Kerick K?”
Nụ cười trên mặt Tsuyasa đông cứng lại trong tích tắc. Cậu lập tức quay phắt sang Kerick, người đang đứng gãi đầu thản nhiên, cảm thấy tên này đang trêu ngươi mình đầy tinh tế.
Chắc chắn là hắn cố tình! Cậu thầm rủa.
Kerick nháy mắt một cái, hiểu ngay ý của cấp dưới.
“Đã đóng bảng. Trễ rồi, người anh em à.”
Tsuyasa thở dài, thầm mong rằng tên đáng ghét ấy không bật mấy bài Rock ồn ào trong chuyến đi. Lần cuối chung xe với gã này, đối với cậu mà nói thì chẳng dễ chịu gì.


2 Bình luận