Artocoil toTorment
TeaKyuBe Harith
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Trong con thuyền mang tên "nhân loại"

Chương 07: Tới với một chút về quá khứ, hiện tại và tương lai

0 Bình luận - Độ dài: 9,492 từ - Cập nhật:

Vòm trời vạn sao…

Cơ mà gọi là vạn sao thì quá hào phóng, ngàn sao thì còn phải cân nhắc. Bởi phần lớn trong số chúng, nếu tinh ý nhìn kỹ thì chỉ là những con đom đóm được buộc cẩn thận vào đầu cành cây khô, cắm nghiêng trên sườn đồi.

Gần đây, Tsuyasa thường hay mơ về năm tháng xưa, một thời mà cuộc sống hẵng còn đơn sơ, những nỗi buồn gói đủ trong lòng bàn tay, và cả thế giới thu bé thành mảnh ký ức nhạt nhòa.

Triền đồi ấy luôn mang theo mùi cỏ đêm âm ẩm, và phôi phai hương đất mới lật. Có tiếng ve muộn nổi lên từ lùm cây xa, vang lên rời rạc như đoạn ghi âm sứt đầu mẻ đuôi. 

Ba bóng người ngước nhìn chân trời, nơi có muôn vàn chấm sáng yếu ớt le lói. Là Wes Jan còn trai trẻ, cùng với hai đứa nhóc ông ta nhận nuôi vài năm trước.

Tsuyasa lúc bấy giờ chỉ là cậu nhóc mười tuổi còn chưa hết rụt rè, nằm ngửa trên thảm thực vật xanh, hai tay gối sau đầu. Cạnh cậu là La Min, mơ màng và ít nói y hệt bây giờ, tay đong đưa chân, nhìn trời bằng ánh mắt hoài nghi cố hữu.

“Nè, chú Wes ơi. Trên trời, thứ gì là đẹp nhất ạ?” 

Nghe Tsuyasa hỏi thế, người thanh niên đeo kính mỉm cười đáp ngay:

“Tất nhiên là Sông Ngân Hà rồi.”

La Min với bản tính lơ đãng, nghe thấy danh từ ngồ ngộ đó cũng phải tò mò:

“Sông…? Sông ở đâu trên kia thế?”

“Thường thì nó sẽ nằm ngang qua bầu trời, trông giống kiểu ai đổ sữa lên trên vậy.”

Tsuyasa và La Min bèn nheo mắt cố tìm kiếm thứ mà Wes vừa nói, nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì ngoài con đường đen kịt dẫn đến vũ trụ thăm thẳm. 

“Đâu có thấy gì đâu?” 

Chẳng mấy chốc mà hai đứa trẻ lại dụi mắt, né tránh cái hun hút phả tiếng “ù ù” đầy ám thị bên trên. Trước sự rộng lớn vô biên của tự nhiên, con người chẳng khác nào hạt bụi nhỏ bé đầy khổ não.

“Tsu với bé La Min có cố mấy cũng chẳng thấy được gì đâu.”

“Vì sao ạ?” Tsuyasa ngây thơ hỏi.

“Vì sau Ngày Đứt Gãy, có quá nhiều thứ treo giữa chúng ta và vũ trụ.”

“Giống treo màn ấy ạ?” 

“Cũng có thể gọi thế. Bụi hạt nhân, mạng lưới vệ tinh cháy dở, mảnh vỡ của tầng khí quyển… Chúng chặn ánh sáng rót xuống thế gian.”

La Min quay sang nhìn chú Wes, giọng mông lung:

“Vậy…có nghĩa là không còn Sông Ngân Hà nữa?”

“Còn chứ. Nhưng không biết bao giờ mới xuất hiện trở lại thôi.”

“Nhưng mà bao lâu cơ? Lúc đó liệu em có còn ở đây để thấy được không?

“Đừng lo, bé La Min à. Dù chu du bất cứ đâu trên cõi đời này, nó vẫn luôn cố dõi theo em từ trên cao mà.”

Tsuyasa nghe vậy liền dùng óc suy luận của đứa nít ranh thích tỏ ra là ông cụ non, nhanh nhảu:

“Nghe giống chú Wes thế nhỉ? Chú lúc nào cũng nhìn theo bọn em, chú có phải là Sông Ngân Hà không?”

“Tiếc quá, chẳng ai đủ tư cách đâu em à.” Wes Jan mỉm cười trước cách ví von thú vị ấy.

Qua kẻ lá của một cây đại thụ may mắn còn xanh tốt, hoa thường xanh đính kèm đom đóm thi thoảng rơi thành từng đợt sương. Tsuyasa và La Min cố tưởng tượng hình ảnh chúng sẽ quyện với nhau thành dải lụa, thầm hình dung ra vẻ đẹp của Sông Ngân Hà. Cũng lại chính hai đứa nhóc ấy ngầm mong rằng những gì được vẽ ra trong đầu vẫn chưa thể lột tả được đầy đủ sự diệu vợi ấy.

Và như mọi khi, đoạn phim kí ức ngắn ngủi rót đầy lân tinh này thường sẽ khép lại tại dòng xúc cảm hồn nhiên đó. Não bộ khi hiện tại dần trở lại sẽ vô thức diễn dịch những ước mơ trẻ thơ thành mớ cảm xúc hoài niệm, để lại trong ta cái trống rỗng khó tả. Đồng thời báo hiệu thời khắc tỉnh giấc đã tới, điều mà nửa khiến ta nhẹ nhõm, nửa khiến ta tiếc nuối.

_

Lần kế tiếp khi ý thức của Tsuyasa trồi lên từ bóng tối đặc quánh, thời gian thực tế chỉ mới trôi đi vài phút. Mọi thứ mở đầu bằng cảm giác lạnh buốt nơi da mặt, tiếp đó là nhịp thở khó nhọc, bỏng rát như có ai đang chèn bê tông lên ngực.

Thứ đầu tiên cậu nhận thức được là ánh sáng lờ mờ phía trên, xuyên qua những hình bóng đang đổ xuống. Phải chăng là các thiên thần đến để đón cậu đi?

Có hai khuôn mặt, một quen thuộc, một hơi xa lạ hiện lên.

“Anh Tsuyasa!”

“Tốt lắm, cố giữ cho ý thức của em nó được tỉnh táo đi.”

Hiển nhiên trong số đó có cô bé Nebu, đôi mắt giấu thế nào được sự lo âu. Cậu có thể cảm nhận được em ấy đang siết chặt tay trái của mình, cũng là bàn tay duy nhất còn nguyên vẹn của cậu. Nếu bây giờ đôi tay nhỏ bé ấy buông ra, thì chàng trai sẽ chìm vào nơi nào đó không thể quay về?

Người còn lại có mái tóc đỏ rực rỡ đi kèm khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt bình tĩnh đầy lý trí, là đàn chị Utogi. Vẻ chuyên nghiệp của người phụ nữ này luôn đem lại cảm giác vô cùng yên tâm cho đồng đội.

Tsuyasa hé miệng nhưng không thể thốt thành lời. Lồng ngực nhói lên mỗi khi cố để tuôn từ ngữ ra. 

“Đừng cố nói gì hết, phổi của em có lẽ bị rách rồi. Máy thở sẽ được đem đến sớm thôi.” 

Nhắc nhở xong, Utogi ra hiệu cho nhân viên y tế quân phòng vừa băng bó vừa chuẩn bị cáng.

“Đặt cậu ấy lên thật cẩn thận, không được để phần lưng chạm mạnh xuống đệm. Dịch có thể trào ngược vào khoang màng phổi.”

Cậu cảm thấy mình đang nằm trên thứ gì đó mềm hơn nền đất, hóa ra là tấm cáng cứu thương dã chiến. Mắt liếc xuống thì thấy phần ngực trái bị bó kín bằng băng gạc, máu thấm đỏ cả sườn. Khi cố cắn răng cắn lợi để kìm cơn đau, cậu chàng cũng mới nhận ra tay phải mình đã không còn cảm giác để giày siết.

Âm thanh vọng vào tai Tsuyasa lúc này chỉ là những âm hưởng lộn xộn, bánh xe cáng đẩy trên nền xi măng, tiếng dây nịt y tế lách cách, tiếng gió rít qua khe hở tường đổ. Nhưng giữa tất cả, có một giọng nói vang lên, ồm ồm, nhão đặc, nổi lên giữa tất cả.

“Cái thằng phiền phức này.”

Tsuyasa khỏi nhìn cũng biết ngay ai vừa nói, không lẫn đi đâu được. Cậu có thể tưởng tượng được cái đầu vàng lòe loẹt của Kerick đang nhấp nhô tiến lại gần.

“Đã gọi điện thì phải nói cho đầy đủ chứ? Làm anh mày phải đi tìm từng công trường một.”

Một tiếng xuýt dài của ai đó vang lên bên cạnh, có thể là Utogi hoặc nhân viên y tế, nhưng Kerick thì chỉ cười khẩy. Đội trưởng ngồi thụp xuống cạnh cáng, lật nhẹ tấm chăn mỏng lên xem xét tình trạng của Tsuyasa mà ngay lập tức phải xuýt xoa:

“Chà chà, nhìn chú em tệ thật đấy.”

Nhưng cũng chỉ kịp hỏi thăm qua loa như thế, vì anh ta hiện tại còn mối hiểm họa khác cần phải bận tâm.

“Kerick, hướng năm giờ!” Cộng sự của anh ta là Utogi đang bận tay giữ băng cáng bỗng cất tiếng nhắc nhở. Ánh mắt cô đanh lại, nhìn về phía xa xa đằng sau.

Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lùa qua sống lưng tất cả.

Kerick lập tức ngoảnh lại, chân bước lui nửa nhịp theo phản xạ của một người từng sống quá lâu trong các vùng chiến sự. Ánh mắt ghim tại đống gạch vụn còn đang xám khói, nơi có dáng người cao gầy, áo choàng tua rua màu mè, đang từ từ đứng dậy.

“Vẫn còn sống sau cú đó à? Biết thế mình đã làm đơn xin chút Sapphiredon.” Kerick vừa ngạc nhiên, vừa hứng khởi. Cái kiểu nhịp nhịp chân xuống đất tạo cảm giác rằng người đội trưởng này chẳng có chút e dè trước cảnh tượng ấy.

“Khác gì gặp lại gã thây ma trùm cuối vừa được hồi sinh trong các trò chơi điện tử đâu chứ? Thôi thì để Kerick này bán hành cho mày tiếp!”

Nebu lập tức tiến lên chắn trước cáng của Tsuyasa, cô bé mặt mày nghiêm trọng, quay sang đội trưởng của mình:

“Anh Kerick, anh phải cẩn thận. Tên đó mạnh lắm, hắn còn kháng kim loại vì Artocoil nữa!”

“Phải rồi.” Kerick gật gù với thái độ kiểu nghe cho có. “Nhưng anh đây còn mạnh hơn nhiều!”

Anh ta khoái chí ra mặt, kéo tới hai khẩu súng trường tự động AR15 từ sau lưng, cơ tay gồng lên gân guốc. Không cần phải cảnh báo gì thêm, tiếng nòng tóe lửa rền lên như tiếng cưa xé kim loại. Làn đạn xả ra như trút bão, rền vang cả công trường. Từng viên, từng chuỗi dài găm về phía Kadolf mới nhổm dậy, thổi văng gã ngược lại. Người quân phòng hợm hĩnh này hét lên lên đầy thách thức:

“Đã bảo rồi mà! Không có cái gương nào đủ sức phản chiếu độ đẹp trai của anh mày đâu!”

Giữ vững hai khẩu súng trường đang “sấy” cùng một lúc là chuyện mà người bình thường khó lòng làm nổi. Đạn nhả liên tục nóng ran cả nòng, độ giật đủ để hất văng khỏi tay người thiếu kinh nghiệm.

Nhưng với Kerick, đó là chuyện hoang đường.

“Mấy cây súng này đỏng đảnh lắm, phải có cảm tình nó mới chịu nghe lời!”

Trở lại với Tsuyasa, tiếng súng cùng những lời làm màu của “tên đáng ghét” kia là điều cuối cùng cậu mang theo trước khi thực tại lần nữa rời khỏi tâm trí. Rồi tất cả tắt dần, ví với tiếng radio bị vặn nhỏ, giống bộ phim quay chậm rút về khung hình cuối cùng. Cơn đau đã trôi ra nơi xa, chìm vào khoảng trống mờ nhạt, nơi không có màu, không có trọng lượng, không còn cả thời gian.

Mắt cậu khép lại, không vì muốn, mà vì chẳng còn khả năng chống lại cái tầng sâu vô thức đang nhấn chìm mình.

***

Phố xá buổi sáng nhòe nắng theo kiểu nhợt nhạt đặc trưng của mùa hanh khô, rải xuống những tòa nhà lửng thấp san sát nhau với đầy rẫy dây điện sà xuống như mạng nhện già. Trẻ con đạp xe lòng vòng trong ngõ, người lớn xách xô nước hoặc buôn chuyện sát mép đường. Cuộc sống, với tất cả thô ráp và ngổn ngang, vẫn tiếp tục chậm rãi là thế.

Nebu rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn về khu căn hộ, đồng nghĩa với việc một lần nữa lại phải bước qua cái công trường đáng nguyền rủa kia. Ít ra thì đội quân phòng đã rào lại lối đi sau vụ lộn xộn hôm qua.

Không biết là bởi ý định từ trước hay do cái chán ngán của sự vụ mà khu đất kia gợi lại, cô quyết định không trở về ngay mà tạt qua vài nơi.

Cửa tiệm mà Nebu dừng lại là một tiệm tạp hóa nhỏ mới dựng lên năm ngoái, chuyên bán đồ khô và rau củ tươi. Bà chủ ngồi sau quầy, tay vẫn thoăn thoắt đếm tiền giấy. Khi tiếng chuông gió vang lên báo hiệu có khách bước vào, bà cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt từ sau cặp kính giật giật khi thấy người bước vào là Nebu.

“Cháu chào bác ạ.” Cô bé lễ phép.

“Ờ…ừ. Chào cháu.”

Vài ánh mắt của các khách hàng đồ dồn về cô. Họ đều là cư dân sống quanh khu này cả mà thôi, hẳn ít nhiều cũng nghe loáng thoáng điều mà Nebu vẫn thường mặc cảm.

Nebu cố phớt lờ mà lấy chiếc giỏ nhựa, bắt đầu chọn vài bó rau dền và củ cải, không quên lấy thêm túi đá bào siro, thứ chắc chắn sẽ phù hợp để làm mát tinh thần uể oải lúc này. Tuy vậy thì trong lòng em lúc này thực ra đang cảm thấy như đi trong bể dầu, bởi mọi chuyển động đều có chút kháng lực vô hình. Trên thực tế thì chẳng ai dám nhìn em quá ba giây, cái chính có lẽ là việc họ cố tỏ ra bản thân vô tình lùi lại một bước hoặc cúi đầu khi thấy cô mới khó chịu hơn cả.

Khổ nổi, luật lệ phải khai báo tình trạng nhiễm bệnh vốn duy trì trật tự tối thiểu cho Loromicon đâu cho phép em né tránh.

Nebu từ lâu vốn đã hình thành nhận thức về chỗ đứng của mình trong xã hội này. Lúc nhỏ, người ta vẫn thường hay bàn tán chuyện em bị nhiễm Artocoil. Lớn lên chút nữa, những lời ác ý cũng giảm bớt, nhưng có lẽ đó là ngoài mặt mà thôi. 

Nebu đã sống cùng mớ muộn phiền đó hơn mười lăm năm, hay có thể nói là hầu hết quãng thời gian kể từ khi sinh ra.

Những đứa trẻ khác trong xóm luôn được bảo rằng phải tránh xa con bé ấy. Rằng đừng chơi gần con bé tóc xanh ấy nếu không muốn chết trong bệnh tật, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ lây lan. Cũng bởi Artocoil là một lời nguyền gớm ghiếc mà em mang theo ngay từ khi biết đi. Có người thì xì xào, có người chẳng thèm giấu, có người thì thương hại và đó đôi khi là cái khinh miệt tinh vi nhất. 

“Tội nghiệp, sống không được lâu đâu.”

“Sao không để nó ở khu cách ly? Cho ra ngoài làm gì?”

Có lẽ lấy HIV, một căn bệnh khá nổi tiếng trước đây, sẽ là ví dụ khá tương đồng về mặt này. Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao vẫn có người kì thị bệnh nhân nhiễm HIV cho dù nó chẳng thể lây lan trực tiếp? Artocoil cũng thế mà thôi, mấu chốt là bởi nỗi kinh hoàng vô hình mà ra. Thử hỏi nhìn vào hằng tỉ người đã ra đi với cùng một lí do, kẻ còn ở lại ai mà không khiếp vía cho được.

Nếu bảo rằng em có hận họ không, thì câu trả lời có lẽ là không. Cũng bởi làm sao có thể ghét ai đó khi còn không ý thức được việc họ đang lấy đi của ta sự bình đẳng? 

Khi quay lại quầy tính tiền, bà chủ tiệm cười dịu với Nebu hệt mọi khi dẫu cho cô bé thừa biết đó chỉ là miễn cưỡng. Tay bà có đeo găng nhựa.

Chắc mới cắt cá. Nebu đoán.

Chẳng hiểu sao cái đôi găng tay ấy lại khiến cô tự có cái suy nghĩ rằng mình là con cá bà ta vừa cắt. 

“Bữa nay về nấu gì vậy cháu?” Bà xã giao, giọng thân thiện đầy giả tạo.

Nebu cố mỉm cười tỉnh bơ:

“Canh rau dền và củ cải ạ.”

Bà gật đầu, trao tiền thối lại nhanh hơn mức bình thường. Mọi thứ đều nhã nhặn, lịch sự, không một lời phàn nàn. Tuy vậy, khi Nebu quay người đi ra ngoài, em nghe sau lưng có tiếng xé găng nhựa cái roẹt.

Vậy là đã rõ danh tính con cá tanh tưởi vừa bị chém rồi. 

***

Giữa trưa, mặt trời gay gắt khủng khiếp, ánh nắng phản chiếu từ đường xi măng tạo nên lớp hơi nóng dập dềnh như nước sôi trên vỉa hè. Nebu rời khỏi cửa hàng tạp hóa, cầm chiếc túi đựng đồ mới mua trong tay. Lâu lâu có làn gió mát thổi qua nhưng chẳng mấy chốc thì nó hóa ngay thành gió nóng, hùa theo cái oi bức ngột ngạt bám vào da.

Tại Loromicon, hoặc có khi trên toàn thế giới không chừng, cứ đêm về là cực kì lạnh còn giữa trưa thì lại nắng đổ lửa, tất cả vì biến đổi khí hậu của thiên thạch năm ấy mà ra hết. Giữa giờ Ngọ mà âm u như hôm xảy ra vụ việc ở công trường thì thật là hiếm.

Nebu đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi lại chùi vào váy, một cử chỉ vô thức lặp đi lặp lại giữa cái oi nồng bất tận. Cô đành cởi áo khoác ra bớt cho đỡ oi. Khi không còn chiếc áo hồng dày cộm quen thuộc, bên dưới chỉ còn lại chiếc sơ mi đen đang ướt đẫm mồ hôi. Cố gắng chống chọi với cái bỏng cháy lúc này là Nebu, trông bây giờ còn có vẻ nhỏ con hơn thấy rõ. 

Em ấy chỉ muốn về nhà thật nhanh rồi bật tất cả thiết bị làm mát mà mình có rồi tận hưởng món đá bào vừa mua, quên hết đi mấy cái soi mói âm ỉ ban nãy tại cửa hàng. Vừa đi, cô bé lại càng thấy phấn chấn hơn bởi những dự định tương lai, nhưng cũng chỉ được đôi ba phút. Quả thực, cố đè nén nỗi lòng bằng các suy nghĩ lạc quan cũng chỉ là liều thuốc lú ngắn hạn.

Nebu chọn đi tắt vào con hẻm nhỏ dẫn về khu căn hộ, nơi có trị an khá kém, lại hay vắng vẻ. Thường thì cô chẳng bao giờ đi đường này, nhưng có lẽ sự cảnh giác đó không chiến thắng nổi cái ham muốn được thoát khỏi cái nóng cháy đầu.

Cô gái cứ bước mà nào có mảy may nhận ra phía sau, những tiếng bước chân khác đang tăng nhịp dần. 

Cho đến khi một tiếng huýt sáo vang lên, kéo theo sau đó là giọng nói lè nhè:

“Ê, em gái dễ thương kia đi đâu mà vội thế?”

Nebu giật mình quay lại. 

Từ bóng tối, giữa hai thùng rác to tướng, ba thanh niên lững thững bước ra, áo thụng, xắn cao, cười cợt lất cất. Một tên trong số đó cổ đeo xích to tướng như chó nghiệp vụ bị xổng, sấn bước lên trước, liếm môi rồi giở giọng gạ gẫm:

“Nắng quá thì tìm chỗ mà trú, tụi anh biết vài chỗ mát mẻ với êm ái lắm.”

Không phải loại tình cờ, không phải người qua đường. Đây là kiểu hành xử của đám săn mồi, và giờ thì chúng đã chọn được mục tiêu đánh chén.

“Mấy người muốn gì?” Nebu đáp khẽ, nhìn chúng với vẻ khúm núm xen lẫn ghê tởm, tự hỏi liệu mình có nên phí thời gian cho cái chuyện này không.

“Muốn gì thì cô em biết rồi còn hỏi. Đừng giả ngây thơ thế. Tụi anh đâu có đòi gì nhiều, chỉ cần em gái ngoan ngoãn một chút thôi.”

Chúng từ từ áp sát. Hai tên còn lại lừ đừ tản sang hai bên, tạo thành hình mũi tên chĩa tới. Nếu là những cô gái bình thường, có lẽ sẽ rụng rời đến chết khiếp, nhưng đây là Nebu, một nhân viên quân phòng đã từng đối mặt với các đe dọa đáng sợ hơn nhiều.

Bọn chúng nở nụ cười hoen ổ thô bỉ, mừng thầm, ngỡ vừa kiếm được hàng dễ xơi.

“Làm gì mà nhìn khó coi dữ vậy? Chúng ta trước lạ sau quen ấy mà.”

“Dáng người bé nó nhìn nhỏ nhỏ, cưng ghê.” Một tên đầu hói khác cười, ánh mắt trượt từ đầu đến chân cô gái, biểu cảm thèm thuồng đầy ghê tởm. Cả đường hẻm như bị phủ keo dính, mọi chuyển động đều có âm thanh nhớp nháp. 

Cái nóng thiêu đốt nãy giờ chẳng còn là thứ khó chịu nhất nữa, thứ thật sự đang xâm lấn là cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng Nebu.

“Tránh ra. Mấy người đang phí thời gian đấy.”

Bọn kia phá lên cười, mặt nhơn nhơn như thể vừa nghe thấy câu đùa cợt dễ thương.

“Tao mới bị em nó phũ kìa bọn mày. Con hàng này cứng dễ sợ cứng, làm tao thấy hứng rồi đó.”

Từng chữ hắn nói như thể bị nhúng qua lớp nhớt, trơn tuột và dơ bẩn, rít qua đầu cô gái đến tận óc. Nebu nhíu mày, bàn tay co lại thành nắm đấm, cảm giác bản thân đang bị biến thành trò tiêu khiển thô tục. Kinh tởm lẫn chán ngán, cô thầm trách bản thân đã chủ quan để dẫn đến tình huống phiền phức này.

Ấy thế mà, Nebu làm việc chẳng ai ngờ đến. Em ấy đưa tay lên cổ áo, từ tốn gỡ bỏ vài chiếc cúc đã ướt sẫm mồ hôi. Tất cả hành động ấy đều từ tốn, thản nhiên đến bất thường.

“Ồ, em gái muốn tự nguyện luôn hả?”

 Tên đứng giữa bật cười, vẻ mặt sướng rơn.

“Được được, đừng ngại. Cứ tự nhiên đi, tụi anh không khách sáo đâu.”

Mấy tên còn lại thì ngừng nghệch mặt, hớn hở như sắp mở quà sinh nhật.

Tấm vải sơ mi được phanh ra, lộ rõ phần thân trên trần trụi. Cơ mà chính vào lúc những tên kia còn đang nuốt rạo rực vào mắt, mong đợi cái thân thể nữ giới yếu mềm mà trí tưởng tượng chúng đã vẽ nên, thì có gì đó không đúng. Mọi sự hứng thú tụ lại lập tức bị cắt đứt như cái cách người ta rút ống dẫn.

Nguyên mảng ngực, vai và ức, lấp lánh trong ánh nắng, tím rực tựa khoáng chất được gọt đẽo tinh xảo. Vân đá chạy uốn quanh xương đòn, khe rạn li ti như bị khắc bằng axit lên pha lê. Vùng da từ lưng tới cổ và trước ngực đã bị Artocoil bén rễ thành mớ tinh thể. Tầng biểu bì nơi đó biến đổi thành thứ thạch anh tím, đặc biệt càng lấp lánh nổi bật dưới tiết trời này.

“Với cơ thể như vậy, tôi không đáp ứng được mong muốn của mấy người đâu nhỉ?”

Ba thanh niên kia mặt liền đổi sắc, ban đầu là sững sờ, sau đó là…

“…Ghê thế mẹ nó…”

Gã cầm đầu làu bàu, chẳng buồn che giấu giọng điệu khinh bỉ.

“Thế quái nào lại là một con bệnh Artocoil?”

“Giờ tính sao đây bọn mày?”

“Nhường mày đấy.”

“Thằng chó! Tao chưa bấn đến mức hành sự với loại nhiễm bệnh.”

Sau dăm ba câu trao đổi, chúng đồng ý rằng không ai trong chúng còn thấy mặn mà gì. Cả ba giờ chỉ còn nhìn Nebu như thể cô là sinh vật nào đó không nên tồn tại. Chúng không buồn nán lại thêm dù chỉ vài giây. Cứ thế lật đật bỏ đi vì muốn thoát khỏi hình ảnh vừa nhìn thấy càng nhanh càng tốt.

Nebu cài lại cúc áo, cúi đầu nhặt lại túi đồ, tay hơi mất lực, hẳn không phải vì sợ mà tại thấy nặng lòng. Ba người kia đã rời đi, ném lại mấy câu chua chát:

“May mà tao chưa đụng vào nó.”

“Thứ đó nên cút vào nhà rồi tự cách ly mới phải.”

“Khi nào thì nó bị xử lí nhỉ?”

Điều này thật dễ để khiến người ta sâu sắc đặt câu hỏi rằng liệu người nhiễm Artocoil có còn được xem là con người? Nebu thở dài, càng lúc lại càng củng cố thêm luận điểm riêng của mình. Em lần này cũng chẳng giận, việc khó chịu với thứ đã lặp lại vô số lần cũng bằng thừa.

Để cho chắc ăn, Nebu móc tìm tấm thẻ quân phòng từ mớ áo khoác cởi ra ban nãy. Giả sử lũ đầu đường xó chợ kia biết cô bé là quân phòng, có thể đã tránh được vài lời xúc phạm. Tất nhiên chẳng phải họ nể quân phòng hay gì, mà bởi nhân viên làm nghề này đôi lúc có súng trong người cũng là chuyện thường.

Nebu sực nhớ rằng tấm thẻ hộ mệnh ấy đã rơi trong vụ việc tại công trường rồi còn đâu. Đành vậy, cô vẫn bước đi như thế chưa từng có gì vừa xảy ra.

Gió chiều đổi hướng, thổi ngược, luồn qua tóc, mang theo mùi nhựa nóng, khói xăng, và cả vết gắt khó chịu cắt vào mắt. Mãi đến khi đã đi được đoạn khá xa, con hẻm phía sau đã khuất, bóng người cũng chẳng còn, Nebu chợt dừng lại nơi bóng đổ dài từ tòa nhà cao gần đó.

“May mà tao chưa đụng vào nó…”

Giọng nói ấy vang lại trong đầu, cắm vào tai rõ mồn một. Nebu co rúm lại, vòng tay ôm chặt lấy bản thân, để rồi lại có cảm giác như thân thể này chẳng thuộc về mình. Cũng phải thôi, da thịt này là lớp chướng khí, là lời nguyền rủa cơ mà, đâu phải thứ sinh ra cùng cô. Cô quân phòng ngồi sụp xuống, gối ôm lấy ngực, cố chèn ép gì đó đang chuyển động trong xương sống. Nó giống tiếng vỗ cánh bị đè nghẹt, đôi cánh chỉ toàn mảnh vỡ và dây thần kinh. 

Mớ tủi nhục đang gặm nhắm khiến Nebu đưa ra kết luận về mong muốn giản đơn lúc này:

“Tự nhiên mình bắt đầu thấy nhớ anh Tsuyasa rồi.”

Nghĩ đến đó, liền có ma lực khiến Nebu ngay lập tức cố gượng tấm thân run rấy, cắm đầu cắm cổ chạy tới nơi ấy.

***

Ánh đèn huỳnh quang trên trần hành lang phát ra thứ ánh sáng trắng bệch, nhợt nhạt như bị lọc hết sức sống. Nó hắt xuống khuôn mặt vốn đã kém sắc của Nebu, sầu thảm hóa từng vệt mỏi mòn phủ quanh khóe mi. 

Máy móc bên trong vọng nhịp “tít tít” đều đặn, Nebu cố gắng xóa bỏ suy nghĩ rằng nó giống tiếng của chiếc đồng hồ đang đếm lùi.

Cô bé đang ngồi trước cửa phòng trị liệu, đôi tay đặt lên đùi, đan vào nhau quá chặt đến mức các khớp ngón tê rần. Tầm nhìn cô chẳng thật sự đặt vào đâu cả, mọi cảnh vật trước mặt đều chỉ là lớp hơi nước trôi qua giấc mơ dài.

Chiếc bảng đèn phía trên cửa vẫn đỏ rực: “Hiện không nhận khách thăm bệnh.”

Và bên trong là Tsuyasa Albridge.

Đáng ra sau ban trưa là sẽ đến ca làm, nhưng Nebu chẳng còn tinh thần đâu mà lên văn phòng hôm nay. Cái nao nao trong ngực cô nặng đến mức chẳng còn khoảng trống cho cảm xúc nào khác. Đồng nghiệp lâu năm thì bị giết, cộng sự thì nguy kịch, kẻ gây ra điều đó thì đã trốn thoát. Toàn mấy chuyện muốn vui cũng khó mà vui nổi.

Mỗi vài phút, cô lại đảo mắt nhìn về phía cửa, như thể chỉ cần nhìn đủ lâu, sẽ khiến nó mở ra sớm hơn. Nhưng làm gì có chuyện đó? Nó vẫn lạnh lẽo ngó lại đầy trêu ngươi. Tiếng máy móc mơ hồ từ bên trong vọng ra đều đặn, đôi khi lẫn vài tiếng lạo xạo của dao kéo.

Tại sao anh lại như vậy?

Nebu đã hỏi câu đó hàng trăm lần cho đến hiện giờ, khi đã vào viện. Mỗi lần đều không có câu trả lời. Hoặc đúng hơn, có câu trả lời duy nhất cô bé biết, vì anh ấy là kẻ luôn cố tỏ ra mình có trách nhiệm bảo vệ người khác khi cần.

Và chính điều đó lại khiến Nebu cảm thấy tệ hơn mà siết chắt tay. Cảm tưởng cô quân phòng này đang muốn ép bản thân tan ra thành thứ gì đó mềm hơn, để không phải giữ nỗi chới với này trong lòng ngực mãi nữa.

Khi Nebu còn đang quanh quẩn với đủ loại suy nghĩ tiêu cực, cánh cửa cuối hành lang bật mở, thổi bay sự đăm chiêu ấy.

Một bóng người cao, gọn gàng trong chiếc áo khoác nửa mở, chiếc kính bảo hộ vẫn còn treo hờ trên cổ, dính vài vệt bụi thuốc súng chưa kịp chùi sạch. Utogi Sehn kéo chiếc ghế nhựa đến, ngồi bắt tréo chân bên cạnh.

“Chị Utogi?”

Utogi lãng tránh ánh mắt của em ấy mà nhìn về phía chiếc bảng điện tử đỏ trước phòng trị liệu, mãi lát sau mới lên tiếng:

“Em gái không nên bỏ bê công việc để đến đây như thế.”

Chị ta chống cằm, liếc qua bên trong thoáng chốc cũng chỉ để thấy gương mặt u ám của Nebu. Điều đó thì đã sao? Cô thông báo:

“Wes Jan đã không qua khỏi, ông ta đã bị phân hủy quá nặng nề vì Sapphiredon. Có lẽ sẽ được đem chôn sớm thôi.”

Nebu chẳng biết bản thân nên cảm thế thế nào.

“Còn thằng em Tsuyasa này thì mất quá nhiều máu.” Utogi giọng đều như đọc số liệu kỹ thuật. “Phổi rách, nội tạng phần dưới tổn thương nghiêm trọng, bàn tay bị bắn bởi Sapphiredon nên nhiễm phân rã quá nặng, có khi còn chẳng giữ được nguyên cánh tay.”

Nghe lại cái sự thật trần trụi đó khiến bụng Nebu thắt lại như bị trúng một mũi khoan nóng ran. 

“Cho nên em phải biết rằng, nếu anh bạn Tsuyasa kia của em có sống sót, thì có lẽ vẫn phải tàn phế suốt đời.”

Một khoảng im lặng dài hơn cần thiết trôi qua. Cái viễn cảnh tàn phế mà chị ta đem đến quả thực vô cùng tăm tối đối với một nhân viên văn phòng còn đang trong tuổi sung mãn.

Utogi tiếp lời, giọng dịu đi một chút, như thể đang xoay lưỡi dao để nó đâm sâu mà ít để lại sẹo hơn:

“Người như em không nên bị giữ lại bởi một kẻ tàn phế. Đặc biệt là khi vẫn còn cả một nhiệm vụ lớn sắp tới. Nên nhớ em là nhân lực Artocoil cần thiết.”

Nebu cắn môi, cúi đầu đầu nhìn về xuống sàn, thấy nó nhòe dần theo vài giọt nước rơi xuống.

“Vậy chị đến đây là để nói với em... đừng phí thời gian lo lắng nữa à?”

“Đó là quyền của em.” 

Nghe thấy điều tàn nhẫn đó thật chẳng dễ gì mà bình tĩnh nổi.

“Em không thể…, không thể cứ thế mà bỏ đi được.” Nebu thút thít.

Utogi thấy thế thì không vội đáp ngay. Người phụ nữ quay người nhìn thẳng vào cô bé bên cạnh, có vẻ là muốn đối thoại nghiêm túc.

“Thằng nhóc Tsuyasa đó quan trọng với em đến vậy sao?”

Câu hỏi ấy được thốt ra không mang vẻ thử thách hay gợi gánh nặng. Nó giống cái khúc gỗ được thả nhẹ xuống dòng nước đang xiết, để xem nó trôi hay mắc lại.

“Em…không biết nữa..”

Nebu rướn vai lên, ngỡ rằng đang chống lại cả thế giới đè nặng.

“Tsuyasa là người mà em xem là anh trai. Chưa một ngày em cảm thấy lạc lõng khi ở cạnh anh ấy. Như thế…đã đủ gọi là người quan trọng chưa? Em không biết, vì em chẳng có ai khác…”

“Em đúng là đáng thương.”

“Thật sự…không còn cách nào sao?”

Utogi vẫn giữ nguyên sắc mặt, bung ra lời lẽ gọn và chính xác như dao mổ:

“Ngay cả khi thằng em ấy tỉnh lại, tổn thương thần kinh do mất máu quá lâu có thể khiến Tsuyasa không còn khả năng vận động đầy đủ. Tay phải coi như mất. Phổi không còn phục hồi hoàn toàn. Và quan trọng nhất, thằng em sẽ phải sống với cái cảm giác rằng mình không còn là chính mình nữa.”

Nebu ngồi lặng thinh, gương mặt ướt đẫm, dùng hai tay bịt tai, cố gắng không để lọt mấy lời chát chúa kia vào.

Không khí bắt đầu trở nên nặng nề đến sắp mất kiểm soát được vài giây, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, kéo ngang bầu không khí căng chặt như dây đàn:

“Ôi trời. Utogi à, có lúc nào cậu nói mà không khiến người ta cảm thấy như đang đọc tờ hướng dẫn hậu sự không vậy?”

Cái đầu vàng cháy rực nhô ra từ hành lang như một vệt màu lạc tông giữa toàn bộ không gian trắng lạnh bệnh viện.

Kerick bước tới, ngồi thụp xuống ghế bên còn lại của Nebu, khoanh tay ra sau gáy như thể đang ngồi giữa quán trà chiều chứ không phải trước cửa phòng cấp cứu.

“Cậu đúng là người khô khan nhất trong tất cả các loại người khô khan.” Anh nhăn mặt một cách kịch tính. “Biết là cậu không có ý đó, nhưng phải học lại cách ăn nói đi chứ? Định mài trái tim người ta thành đá vụn cho dễ ăn hay gì.”

Nebu quay sang Kerick, ánh mắt dao động giữa nỗi băn khoăn và một tia hy vọng mong manh bám víu.

“…Vậy những gì chị Utogi nói… là thật sao?”

“Ừ. Là thật.”

Nebu lại cụp mắt xuống ngay lập tức. Tuy nhiên ngay sau đó, như để xé toạc cái vỏ bọc u ám ấy, Kerick chợt bật ra tràng cười nhẹ nhưng vang vọng đầy chủ ý:

“Cơ mà chỉ là thật phần đầu thôi.”

Utogi hừ nhẹ một tiếng khi nghe thế, không rõ là cười khinh hay miễn cưỡng đồng tình. Kerick quay sang Nebu, vỗ vỗ tay vào ngực mình. 

“Được rồi, để anh đây trổ tài một chút để khiến em Nebu vui trở lại nhé?”

Nebu khổ sở ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đẫm hoài nghi lẫn bất lực. Kerick giơ ngón trỏ lên như thể sắp giảng giải một chân lý cao siêu:

“Em có biết là dù người đời nói gì đi nữa, anh vẫn có một đức tin không thể lay chuyển, đó là quyền lực của đồng tiền.

“Là…sao cơ?”

Kerick chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng mặt về phía Nebu như đang tâm sự kiểu huynh trưởng hào sảng:

“Một thiên tài như Kerick anh đây cũng không thể nào làm được tất cả mọi thứ mà thiếu đi tiền bạc đấy.”

Với cái suy nghĩ trẻ con của Nebu, cô bé liền cho rằng anh ta định tặng cho mình một cục tiền để ép mình vui lên thì lắc đầu nguầy nguậy. Ai thì không biết, nhưng kẻ trịnh thượng này thì dám lắm.

“Có bao nhiêu tiền thì em cũng không vui lên được đâu.” 

“Em chắc chưa? Nghe này nhé, đúng là tiền bạc về bản chất cũng chỉ là mớ giấy và mớ kim loại, nhưng cách ta dùng chúng mới quan trọng.” Kerick ngẩng mặt lên cao, đặt tay lên ngực đầy tự tin. “Anh đây tự tin mình là bậc thầy trong lĩnh vực đó, với ví dày và quan hệ rộng, không gì là không thể.”

Utogi lúc này chỉ liếc sang với nửa con mắt, buông một câu:

“Lâu lắm mới thấy cậu vung tiền vào chuyện có ích.”

Nghe cặp đôi quân phòng kia cứ úp úp mở mở thế, Nebu rốt cuộc cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Kerick mới bèn giải thích:

“Ý anh là thế này, em gái. Dù mấy bác sĩ có lắc đầu, dù Utogi có liệt kê đủ thứ tồi tệ thì tất cả là nếu không có đủ chi phí thôi.”

Nebu nín thở. Đôi mắt còn vương ướt nước bất giác mở to, lần đầu tiên trong suốt nhiều giờ liền ánh lên tia sáng thật sự.

“Chẳng lẽ ý anh là…”

Kerick giang hai tay ra đầy phô trương:

“Anh sẽ đảm bảo cho thằng Tsuyasa có điều kiện y tế tốt nhất có thể.”

“Anh… nói thật ư?”

“Yên tâm đi, anh từng gặp mấy ca nghiêm trọng hơn vậy nhiều. Mấy cái này vẫn có thể cứu được.”

“Thật sự... có thể làm vậy sao?” 

Hỏi xong, Nebu nhìn qua Utogi, muốn chị ta xác nhận xem người đội trưởng của họ có đang đùa không. May mắn làm sao, cái gật đầu rất nhẹ của chị đã đủ để xác nhận rằng điều Kerick nói là khả thi.

“Anh nói dối làm gì lúc này? Loại đội trưởng nào lại để mặc đồng đội của mình trong khi bản thân có khả năng giúp đỡ? Với cả thằng em Tsuyasa là quân phòng triển vọng, phải kiếm thêm cơ hội bắt nạt nó nhiều hơn chứ?”

Câu nói ấy, dù không mang vẻ trịnh trọng, nhưng lại như một lời thề không cần tuyên thệ. 

Nebu ngồi lặng đi vài giây. Cô không biết mình đang khóc nữa hay không, chỉ biết là thứ gì đó đè nặng suốt những ngày qua bỗng nhẹ hẫng. Giống như một con diều bị đứt dây, nhưng thay vì rơi xuống, nó lại bay lên.

Cô cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

“Cảm ơn… Cảm ơn anh… Thật sự… cảm ơn anh rất nhiều…. Nhưng em không biết phải trả ơn thế nào.”

Kerick đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé đầy chân thành.

“Ổn cả mà, chúng ta là đồng đội, là Catastrophe. Yên tâm đi, sau khi trở lại, anh sẽ bắt thằng em đó phải chịu ơn mình, lúc đó thì tha hồ làm trò. Đảm bảo anh Tsuyasa của em sẽ trở lại mạnh mẽ hơn, kịp ngày chiến dịch.”

Mặc cho cái cụm “Tsuyasa của em” nghe có vẻ hơi ẩn ý trêu chọc, câu hứa hẹn đó khiến Nebu khẽ bật cười giữa những giọt nước mắt còn chưa khô hẳn. 

Utogi đứng dậy, phủi lại gấu áo, ánh mắt liếc về phía cô bé đang vui sướng mà lòng cũng có gì đó hài lòng lây, chị nói:

“Vậy là nhẹ người rồi ha? Giờ thì đi về nghỉ đi em gái. Trông em mệt mỏi quá rồi đấy.”

Nói đoạn, người phụ nữ luồn tay vào túi áo khoác, rút ra hai mảnh nhựa nhỏ màu lam nhạt, có viền phản quang và chip từ mỏng dán ở lưng. Cô đặt chúng vào tay Nebu một cách cẩn trọng.

“Cái này là thẻ tên của em, chị nhặt được ở cái công trường hôm bữa.”

Nebu thoải mái ra mặt khi nhìn thấy chiếc thẻ trầy xước ấy. Có thêm chiếc thẻ thứ hai được Utogi đẩy qua, đây lại là của người khác.

“Cái này của La Min. Em ấy mới báo mất thẻ hồi tuần trước, họ mới giao tới cái mới. Em tiện đưa lại cho La Min hộ chị nhé? Gần đây con bé đó cũng không lên văn phòng. Không có thẻ thì rất phiền đấy.”

Những mảnh nhựa hình chữ nhật họ hay đeo trước ngực ấy không chỉ là giấy thông hành. Trong hệ thống bảo mật của Loromicon, thẻ từ là thứ duy nhất cho phép mở cánh cổng thép của trụ sở chính. Không có nó, người ta không thể vào trung tâm chỉ huy, không thể chấm công, không thể truy cập hệ thống nội bộ và quan trọng nhất, không thể giữ lại danh phận quân phòng.

“So với em thì em nó chắc chịu nhiều tổn thương hơn nhỉ? Nhìn thờ ơ là thế thôi chứ kiểu gì nó cũng đang đau khổ vụ anh Wes lắm.” Kerick chêm vào cái so sánh khá là kém duyên.

“Nhưng mà trước tiên thì cứ đi về nghỉ chút đi.” Utogi nhắc lại lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn, giống một người chị nghiêm khắc đang đẩy nhẹ sau lưng cô bé vừa đi qua một đêm dài không ngủ.

Nebu đang trong cơn vui sướng liền nghe lời ngay. Cô bé chạy thật nhanh ra cửa, không quên ngoảnh lại vẫy tay với hai người đồng đội cùng nụ cười rạng rỡ. 

Khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất sau góc cua, Utogi trả mắt về lại phòng bệnh, nói bâng quơ:

“Không nên hứa trước như thế.”

Kerick dửng dưng:

“Sao vậy?”

“Chẳng phải cậu tính đem Tsuyasa đến cho phòng Y Sinh à? Có hợp pháp không đấy?” Utogi liếc xéo bằng ánh mắt nguy hiểm.

“Hóa ra cậu cũng biết cơ đấy. Tôi đã chờ cơ hội này lâu rồi.”

“Thật là… Đã nói bao nhiêu lần là đừng có dính líu đến tên trưởng phòng Y Sinh bệnh hoạn ấy rồi mà?”

Nghe thế, vị đội trưởng cũng chỉ đành cười trừ.

***

Dù đang khá rã rời, nhưng nỗi hân hoan giúp Nebu tràn trề năng lượng hơn thấy rõ. Thành thử ra, thay vì quay về căn buồng nhỏ của mình, em ấy lại quyết định ghé qua nơi này. 

Những bậc thang gỉ sét, những ô cửa kính mờ bụi, và cả những cột đèn cúi rũ rượi, sau bao năm chẳng được bảo trì, tất cả trôi ngang qua đầy mờ nhạt.

Cô đang đến khu căn hộ của thầy Wes. Lần gần nhất cô bé tới đây tất nhiên là lúc là lúc ông còn sống rồi. Thường thì lúc ấy, ánh đèn trong phòng khách sẽ còn vàng ấm, thầy Wes vừa pha trà vừa trách yêu rằng cô cứ lén giấu bánh kẹp vào túi áo rồi làm rơi vụn khắp ghế.

Dù không tới mức khăng khít với Wes từ thuở thơ ấu giống Tsuyasa, song cũng chẳng thể nói rằng Nebu ít thân thiết với thầy.

Bàn tay cô bé ngập ngừng trước chiếc chuông cửa gắn lệch hẳn sang một bên vì bị đập móp từ một trận gió mạnh năm nào đó. Wes từng bảo là sẽ sửa lại, tuy nhiên có lẽ việc đó sẽ mãi mãi bị quên lãng.

Mãi mấy mươi giây sau khi chuông được ấn mới có người ra mở cửa. Cánh cửa khẽ hé ra, một cái đầu tóc trắng ló ra ngoài đầy cảnh giác.

“Chào chị La Min.” Nebu mở lời, thầm mừng vì giọng mình không run. 

Ánh mắt xám của cô gái kia lượn lờ một vòng từ trên xuống dưới với không biểu cảm, nhưng rõ ràng là nhận ra Nebu.

“...Là cộng sự của Tsuyasa. Có chuyện gì vậy?”

“Thẻ quân phòng mới của chị nè.”

La Min rướn người lấy tấm thẻ đang được chìa ra rồi ngoảnh mặt đi, cũng không nói lời cảm ơn. Nebu nhìn theo bóng La Min đang rụt trở lại vào phía trong, trông không khác gì con rùa khép kín trong mai. Cô bé nhìn chị ta như thế thì cũng đâm lo, không đành lòng cứ thế rời đi.

“Khoan đã!” Giọng Nebu bật ra trước khi em ấy kịp suy nghĩ. “Em muốn hỏi thăm chị La Min. Sau hôm đó…chị ổn chứ?”

Ấy thế mà đáp thiện chí đó chỉ là cái liếc mắt lờ đờ. Nebu bắt đầu thấy mình dại dột. Không gian hành lang chật hẹp lại có cảm giác càng thêm gò bó hơn bởi cái câu hỏi thẳng thừng ấy. Sau thoáng lúng túng, cô bé đành đâm lao phải theo lao thôi:

“Vì thầy Wes đã…mất. Em chỉ nghĩ…chị có lẽ cũng sẽ buồn.”

Một khoảng lặng nối dài. Rồi La Min ngoái người lại, đôi mắt xám vô hồn nhìn chằm chằm không chớp khiến Nebu chột dạ ngang. Cô bé ấp úng:

“Nh…nhưng chị đừng lo! Còn em, anh Tsuyasa và mọi người ở đây, nên là…”

“…Ai nói là thầy mất rồi?”

Nebu đứng hình, ngỡ là mình nghe lầm. Thay vì kinh ngạc, điều đầu tiên cô gái cảm thấy lại là ghê rợn.

“Ai cũng bảo thầy bị giết rồi, nhưng tôi dám chắc không phải thế. Thầy chỉ đi ra ngoài lâu lâu mới về như mọi khi thôi.”

“Ơ…”

“Nếu cô không tin thì cứ đi hỏi anh Tsuyasa đi là rõ.”

Đến đây thì cuối cùng Nebu cũng đoán ra sự tình.

Em không biết nên cảm thấy buồn hay thương hại. Cảm giác như mình vừa bước nhầm vào không gian đã bị niêm phong bằng lớp bụi ký ức, nơi mà hiện thực không được phép bén mảng vào. Một thế giới nhỏ, nơi La Min cẩn thận giữ chặt những thói quen, những ảo ảnh, như thể chỉ cần thừa nhận mất mát thì cả cô cũng sẽ sụp đổ theo.

Chẳng biết đối phó thế nào với cái ảo tưởng đang bao trùm lấy người đồng nghiệp đang thiếu tỉnh táo kia, Nebu chỉ đành ậm ừ:

“Vậy…vậy à?” 

“Thầy Wes lúc nào cũng giữ lời hứa, nên sẽ trở lại thôi.”

Rồi bất chợt, như sợ nếu để lâu hơn thì chính tấm màn mình dựng lên sẽ sụp đổ trước mặt Nebu, La Min vội sập mạnh cánh cửa lại. Tiếng “rầm” nổ ra giữa hành lang vắng, chấm dứt cuộc hội thoại ngắn ngủi.

Nhưng đúng khoảnh khắc khe cửa còn chưa kịp khít lại hoàn toàn, Nebu nghe thấy La Min thì thầm điều sau cùng với giọng điệu gờn chút hào hứng:

“Thầy đã hứa sẽ cùng mình đi tìm Sông Ngân Hà rồi mà.”

Thông điệp ấy tất nhiên chẳng hướng ra bên ngoài, mà hướng vào bóng tối sau lưng cô ta, hướng vào căn phòng giờ đây trống trải lạ kỳ. 

Nebu đứng chết lặng trước cánh cửa vừa đóng lại, hơi lạnh từ hành lang già cỗi luồn qua khe áo khiến em sởn da gà. Cứ như vừa bị hất một gáo nước lạnh vào người rồi đuổi đi vậy. Nếu hỏi xem Nebu có giận cái thái độ đó không thì câu trả lời tất nhiên là có chứ, bảo sao niềm hân hoan ban nãy tại bệnh xá bỗng nhiên tiêu biến sạch. Giờ chỉ có nước hy vọng rằng khi Tsuyasa trở lại, anh ấy sẽ có cách giúp La Min vượt qua mà thôi. Dù gì thì có lẽ cậu là người từng thân thiết nhất với La Min ngay sau Wes Jan rồi.

Cũng chẳng thể làm gì hơn tại đây, cô gái nhỏ đành lủi thủi đi về thẳng.

Những ngày tháng ảm đạm của mùa xuân năm 2016 cứ trôi qua rồi kết thúc như thế.

***

Loromicon hôm nay hiếm hoi thay một ngày quang đãng. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng dịu nhẹ mà không gay gắt cố hữu. Ba tuần sau biến cố lộn xộn về dị giáo tại công trường bỏ hoang, những người liên quan cũng đã lấy lại được nhịp sống thường lệ, quên đi mớ bòng bong ấy.

Hôm nay sẽ có sự kiện trọng đại sẽ diễn ra. Quân phòng Loromicon tiến hành chiến dịch hộ tống SEC-07 được lên kế hoạch tháng trước, đưa ngài Revelt Cormach rời khỏi thành trì để gặp gỡ đại diện thành phố HSS.

Từ tờ mờ sáng, không khí tại trụ sở quân phòng đã trở nên tất bật khác thường. Tiếng bước chân vội vã, tiếng trao đổi công việc dồn dập, tiếng vận chuyển trang bị và khí tài không ngớt. Gần một tháng qua, họ đã không ngừng nghỉ huấn luyện và củng cố lực lượng, Chuyến đi này có ý nghĩa cực kì quan trọng đến tương lai của cả nhân loại bên trong bức tường, một cuộc ký kết hợp đồng lâu dài.

Tại quảng trường trung tâm, nơi đoàn hộ tống sẽ tập trung, không khí càng trở nên trang nghiêm và căng thẳng. Những cỗ xe bọc thép được gia cố kỹ lưỡng xếp thành hàng dài, sẵn sàng cho hành trình đầy rủi ro phía trước. Nhưng đó là lực lượng của quân đội chứ đâu phải. Quân phòng phụ trách vòng ngoài như Castatrophe cùng lắm cũng chỉ được cấp cho mấy chiếc G35V hạng trung và hiển nhiên cũng chẳng được đem lên quảng trường để giương oai trước mặt thiên hạ rồi.

Sân tập trung phương tiện quân phòng hiện tại nghẹt kín người. Những hàng xe G35V đã đề cập đậu thành dãy, mỗi chiếc đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng, sơn lại số hiệu, nạp đầy nhiên liệu và cài sẵn thiết bị truyền dẫn ngắn sóng.

Quay về với chiếc số 17 của tiểu đội Kerick. Vỏ xe mới được đánh bóng lại bằng dung dịch chống oxy hóa, lớp bụi bám sau nhiều buổi huấn luyện nay không còn vết nào. Dưới gầm xe, Utogi với bộ đồ bảo hộ dính vết dầu loang lổ đang nới lỏng chốt giảm xóc rồi siết lại thật đều tay. Kerick đứng gần đó, tay khoanh trước ngực, mắt nhìn bản danh sách kiểm tra đính trong cặp clipboard bằng cái vẻ nghiêm túc hiếm có ở anh.

“Ổ cắm drone được đấu lại chưa?”

 ”Rồi.”

 ”Module phát tín hiệu nhiệt?”

 ”Thay mới sáng nay.”

 ”Ống tiếp liệu khẩn cấp thì sao?”

 ”Tôi hàn lại rồi. Yên tâm.”

Giữa lúc không khí rộn ràng ấy, Nebu xuất hiện từ phía dãy nhà mới phục dựng, tay ôm túi vũ khí kèm áo chống đạn to tướng, mắt sáng ngời như một đứa trẻ được đi dã ngoại.

“Cái này là cái cuối rồi. Em lên trước nhé?” 

Em ấy reo lên rồi không thèm chờ phản hồi, chui tọt vào trong xe bằng cửa hông vừa bật mở. Nội thất bên trong vẫn còn hơi mùi keo kỹ thuật và sơn mới. Ghế ngồi phủ lớp bọc chống sốc, dây an toàn được dán thêm ký hiệu riêng mà đội trưởng đã thiết kế có hình con mèo chột mắt đu trên ngọn núi tuyết. Chẳng ai hiểu dụng ý của nó là gì, hoặc có thể cũng chỉ là ngẫu nhiên chơi chơi cho vui.

Nebu đặt mớ đồ sang bên, định ngồi vào ghế bên cửa sổ thì bất chợt nhận ra đã có ai ở băng ghế cuối.

“A…chị La Min, chào chị.”

Cô gái tóc trắng ngồi lặng như tượng, người nghiêng về phía cửa sổ, ánh sáng ngoài hắt vào nửa mặt khiến khuôn miệng càng thêm kín tiếng. Đôi mắt xám ấy không nhìn ra ngoài, cũng không nhìn Nebu, chỉ lặng lẽ dõi theo một thứ gì đó mơ hồ giữa hai khoảng tối.

Nebu định cười bắt chuyện tiếp, nhưng nghĩ một hồi thì lại thôi. Sau chừng đó thời gian, tình trạng kì lạ của cô gái ấy chẳng những thuyên giảm mà còn có vẻ trầm trọng hơn thấy rõ.

Người con gái ấy đang nghĩ gì? Và liệu điều đó có ảnh hưởng đến cách cô ấy đối diện với nhiệm vụ trước mắt không? Có lẽ họ cũng chẳng có tâm trí để lưu tâm tới điều đó lúc này nữa.

Cánh cửa bên hông xe G35V đóng sầm lại với một tiếng chắc nịch, đánh dấu thời điểm đội Catastrophe đã ổn định vị trí. Bên ngoài, ánh nắng vẫn chưa chịu nhường chỗ cho bóng râm. Động cơ êm ái của con xe bọc thép khẽ rung lên như tiếng thở dài đầu tiên sau một giấc ngủ đông dài ngày.

Kerick là người cuối cùng bước vào, tay còn cầm khăn lau dính dầu, tiện tay vắt luôn lên bảng điều khiển phía trước. Anh trèo lên ghế lái một cách dứt khoát, thân người vừa khít với vô-lăng như thể sinh ra để ngồi đúng vị trí đó. Và như thường lệ, người cạnh anh ta là Utogi bên ghế cạnh tài xế, cũng là chỗ ngồi dễ chỉnh sửa mấy thứ liên quan tới kỹ thuật nếu cần.

“Ái chà chà. Ngồi trên xe với ba đứa con gái thế này thì ngại chết mất.”

Kerick cười cợt rồi liếc gương chiếu hậu, bắt gặp mảng trống trải nơi hàng ghế sau, rồi khẽ thở ra. Cũng phải thôi, hai cô gái nhỏ bé ngồi tại ghế giữa và cuối như Nebu và La Min đâu thể lấp đầy được hai chỗ còn dư.

“Có vẻ đội mình vắng hơn dự tính, đành chịu thôi. Phận làm đội trưởng như anh cũng cố hết sức rồi, hi vọng sắp tới mọi người cũng sẽ nổ lực giúp đỡ nhau thêm.”  

“Vâng ạ!” Tiếng này là của Nebu. Có vẻ hai người kia chẳng mặn mà gì lắm, thành ra cô bé đáp xong cũng cảm thấy chút gì đó ngài ngại.

“À mà tiện đây thì cộng sự của hai em Nebu lẫn La Min đều không thể có mặt được rồi.”

Không thể có mặt, nghe rõ ràng là lời nói giảm nói tránh.

“Vậy nên Nebu và La Min, hai em sẽ làm việc cùng nhau tạm thời trong nhiệm vụ lần này đi.”

“Anh đang nói gì vậy?”

Nebu bật thốt ra một tiếng ngạc nhiên không giấu giếm, mắt tròn xoe nhìn về phía người đồng trưởng tóc dựng. Cái vẻ ngơ ngác ấy trông thật ngộ nghĩnh làm sao. Trái lại thì La Min vẫn cứ như thể đang giả câm giả điếc, nghe thông báo vừa rồi cũng chẳng làm cô ấy khác đi.

Utogi thì xoay mặt sang Kerick, cau mày.

“Đừng có đùa kiểu kỳ cục vậy.”

Kerick chưa kịp bồi thêm câu nào thì phía cửa bên phải bỗng bật mở, thu hút tất cả ánh mắt trong xe lập đổ dồn về. Một bóng người chậm rãi bước lên xe, ngồi ngay ngắn bên cạnh Nebu, khẽ dịch vai để cánh tay phải đang băng kín mít kia không quẹt trúng em ấy. Người đó vừa gãi gãi mái tóc nâu, vừa biện bạch:

“Xin lỗi mọi người, ban nãy tôi lỡ ngủ quên nên đến trễ.”

Nebu quay sang, mi mắt khẽ mở to rồi cụp xuống, trấn an lại điều gì đó trong tim mình và thở phào. 

Kerick liếc gương chiếu hậu, nụ cười giãn ra thành cái vẻ giễu cợt quen thuộc:

“Cuối cùng thì hoàng tử mộng mơ cũng chịu rời khỏi giường rồi. Định ngủ luôn đến lúc thế giới sụp đổ à?”

Nhân cơ hội đó, vẫn là cái kiểu thích hùa theo của Nebu. Cô bé khoanh tay, vờ hậm hực, đã quá quen với thói quen khó bỏ của ai đó:

“Anh lúc nào cũng lôi thôi. Không thể có một lần xuất hiện đúng giờ cho người ta nể được sao? Anh đó, lần nào cũng muốn thành gánh nặng cho người ta hết. Có biết là em thấy phiền lắm không hả?”

Người kia chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng có gì mới mẻ để phản bác. 

Nói một tràng để gió cuốn mây trôi bao nhiêu dồn nén xong, Nebu trở lại với vẻ thân thiện tích cực, cô bé nhe răng cười tươi rói.

Ở ghế trước, Kerick và Utogi vẫn không quay lại. Nhưng cả hai đều cảm nhận được cái gì đó phía sau đã khác đi. Tên tóc vàng đang gật gù kia thì không nói, nhưng đến cả Utogi cũng có gì đó thỏa mãn hơn thấy rõ.

Có lẽ họ đang mừng lây cho cặp đôi kia mất rồi.

Và thế là cuối cùng thì nhân lực trên chiếc xe này đã đầy đủ. Người đội trưởng đã giữ đúng lời hứa và cộng sự của Nebu đã trở về.

Ngoài kia, bầu trời vẫn trong veo không gợn mây. Một ngày nắng đẹp đến kỳ lạ, khiến người ta dễ quên rằng mỗi chuyến đi khỏi bức tường thành đều có thể là lần cuối cùng trở về. 

Hành trình 900 cây số dài dằng dẵng vẫn còn chờ họ phía trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận