Hoàng Tử Phản Diện
Bug Bug Bug Bug
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Sự khởi đầu

Chương 10 - Suy luận

0 Bình luận - Độ dài: 2,474 từ - Cập nhật:

“Thằng nhóc đen đủi đó cuối cùng đã chớp được một chút may mắn!”

Gã đàn ông cao giọng, làm cho người đang ngồi gật gù cạnh anh ta giật mình tỉnh giấc.

“Một thằng ranh vô danh tới từ khu ổ chuột rách nát? Những thằng như nó từng có cuộc sống khổ hơn cả những tên nô lệ! Anh đã từng đi đến nơi đó chưa? Khu ổ chuột đó ấy.”

Không gian khu rừng trong đêm tối im lặng và ngột ngạt đến đáng sợ, giữa khung cảnh đó là hai gã kỵ sĩ đang gác đêm.

Giọng nói oang oang đầy giễu cợt của gã khiến tên kỵ sĩ còn lại nhàm chán ngáp to một cái, hắn thở dài đáp lại:

“Đang yên lành sao tôi tự dưng đi đến một nơi như vậy làm gì?”

Chẳng màng mảy may quan tâm đến sự thờ ơ của người kia, gã tiếp tục:

“Đó là một nơi bị lãng quên khỏi đất nước Valenthra này. Phía hoàng điện thậm chí còn không gửi bất kỳ vị lãnh đạo hay người quản lý nào đến vùng đất chết đó, những tên tội phạm thì coi đó là một chỗ trốn hoàn hảo khỏi đội cảnh vệ hoàng gia, ở đó có nhiều trẻ con ăn xin lắm, những đứa trẻ đó nhìn như đám xác sống chỉ chực chờ cắn xé hết những hành lý cậu mang theo thôi đấy!”

“Chờ đã, một nơi như thế sao lại có lắm trẻ con thế?”

Nghe thấy câu hỏi của người kia, gã cười lớn rồi nói với giọng khinh miệt:

“Thì còn chui ở đâu ra nữa, chúng là con của những tên tội phạm với những ả đàn bà ‘làm nghề’ ở chốn đó chứ còn gì nữa! Mà những đứa trẻ được sinh ra bởi đám đó thì làm gì có ai muốn chăm sóc chứ, nói chung là ở đó nhiều trẻ mồ côi lắm.”

“Ôi trời!”

“Khéo thằng ranh Daniel cũng là một trong những đứa nhóc được sinh ra bởi đám tội phạm đó, chậc chậc.” - Gã tặc lưỡi - “Nhưng đó đã là quá khứ. Thằng nhóc đó đã vớ được con cá lớn, bằng cách nào đó thì ngài đại đội trưởng lại nhận một người như nó làm con nuôi.”

“Nếu đúng như những gì anh nói, thì quyết định của đại đội trưởng quả thật quá khó hiểu. Đúng là thằng nhóc đó tài giỏi và chăm chỉ thật, nhưng đến mức nhận cả làm con trai không chứ? Giờ thì một người như ‘nó’ đã trên cơ tất cả chúng ta - con trai đại đội trưởng mà!”

“Anh có nghĩ là do ma pháp của thằng đó không?”

“Ma pháp bóng tối?”

“Tôi nghe nói ma pháp đó có khả năng thao túng con người đấy…”

“Gì chứ, một người như ngài Garron mà lại bị thao túng ư, anh lớn gan thật đấy! Ngài ấy là anh hùng dân tộc đấy!”

“Thôi đi! Chẳng phải đó là lời giải thích duy nhất sao?”

“Còn lâu. Có lẽ là còn uẩn khúc nào đó. Nhỡ đâu ngài ấy còn có chuyện gì mà chúng ta không biết.”

“Nhưng…---

Hai tên kỵ sĩ cứ thế thụp thò lén lút bàn luận về việc Daniel được đại đội trưởng nhận nuôi cách đây mấy hôm trước. Những tiếng nói khẽ khàng của họ chìm vào trong màn đêm thăm thẳm, xen lẫn với tiếng phừng phực của những chiếc đuốc lửa le lói.

Không gian im ắng chỉ còn những tiếng thở khẽ của những kỵ sĩ đang ngủ nghỉ trong những căn lều dựng tạm. Trong lúc đó, ánh sáng trong căn lều đại đội trưởng Garron vẫn chưa tắt.

“Allen sao rồi, Dan?”

“Anh ấy vẫn đang cố tỏ ra là mình ổn, nhưng mỗi lần mọi người đến hỏi thăm là anh ấy cứ im ỉm mãi thôi…”

“Chắc hẳn là thằng nhóc đó vẫn còn sốc lắm.”

“Con đã dặn mọi người trông chừng ảnh rồi, tạm thời anh ấy sẽ không làm ra chuyện gì dại dột đâu, thưa ngài-à… dạ thưa ‘cha’…”

Lặng lẽ sửa lại cách xưng hô gượng gạo mới đổi được cách đây vài ngày của mình, tôi rụt cổ, nhanh chóng chuyển chủ đề. Garron không để tâm đến bầu không khí kỳ lạ mà tiếp tục câu chuyện đang bàn luận dang dở:

“Ngoài sự cố gặp phải đàn sói lúc đó, suốt ba ngày vừa rồi chúng ta không hề gặp bất kỳ một sinh vật nào nữa cả. Câu hỏi là tại sao đàn sói lại xuất hiện ở đó, liệu việc chúng ở đó có liên quan gì tới việc kết giới rừng Hollowvale bị phá vỡ không?”

Tôi cúi đầu trầm ngâm, tay nâng lên ly trà sắp cạn và nhấp một hơi sạch nhẵn để làm dịu cổ họng khô rát, rồi tiếp tục nói:

“Khi đi sâu vào trong hang động, con vẫn chưa hề phát giác ra sự tồn tại của những con sói đó, thứ con cảm nhận được chỉ là một nguồn ma lực khác lạ nào đó mà thôi, mãi tới khi tới gần chúng,  nghe thấy những tiếng gầm gừ và thấy được những con mắt săn mồi đang nhìn chằm chằm vào mình thì con mới phát hiện ra rằng mình đã rơi vào tròng.”

Garron gật đầu, khi ông ngoảnh đầu sang và thấy ly trà sạch bách của tôi, ông lẳng lặng lấy ấm trà gần đó và rót đầy ly lại cho tôi. Tôi ngại ngùng cảm ơn ông, chợt nhận ra ông ấy vừa rót trà cho người mà cách đây một tháng vẫn còn là người hầu trong dinh thự của ông. Và dường như Garron vẫn chẳng quan tâm đến điều đó, ông hắng giọng nói tiếp:

“Ừm, ta hiểu rồi. Kết hợp với tình hình hiện tại, ta nghĩ rằng mình đã có câu trả lời.”

“Thật ra thì con cũng đang có một suy nghĩ…”

“Hửm? Con nói cụ thể xem nào?”

“Đàn sói trong hang động đó bị động một cách bất thường… ý con là, đúng là bình thường loài sói sẵn có bản năng cảnh giác và né tránh con người, nhưng chúng cũng là những loài vật hiếu chiến và rất bảo vệ lãnh thổ, con nhớ rõ rằng khi đó đoàn chúng ta đã đi rất sâu vào trong hang rồi thì đàn sói mới ló mặt ra.”

“Ý con là… chúng đang ‘lẩn trốn’ ?”

“Đó là thứ duy nhất con có thể nghĩ ra vào lúc này, thưa cha… chắc chắn người cũng đã để ý đến điều đó rồi, khu rừng này quá im lặng, như thể mọi sinh vật đều đã chết.” 

Garron gật đầu, tỏ vẻ muốn nghe tôi nói tiếp.

“Vậy câu hỏi đặt ra là: điều gì đã khiến chúng sợ hãi đến mức phải lẩn trốn thậm chí là phải ‘giả chết’ như vậy? Bản thân con cũng đã suy nghĩ về câu hỏi này suốt mấy ngày hôm nay.

Có hai hướng chính mà con đã nghĩ ra, Thiên tai hoặc Thiên địch. Nhưng càng ngày thì con càng thiên về hướng thứ hai hơn. Nếu như đám quái vật trong khu rừng sợ hãi vì một đợt thiên tai sắp ập đến khu rừng này thì chúng không đơn giản là cố gắng che giấu sự tồn tại như vậy, từng loài sẽ có một cách đối phó với thiên tai khác nhau, một số loài lẩn trốn, một số loài thì di cư đến vùng an toàn, một số loài khác thể hiện một cách rõ hơn như là những con cá sẽ nhảy lên mặt nước hoặc bơi thành đàn bất thường, đàn kiến sẽ xuất hiện khắp nơi trên mặt đất để di chuyển khỏi mặt đất nơi vùng có thiên tai. 

Ngược lại, nếu chúng cảm nhận được sự xuất hiện của một sinh vật cực kỳ mạnh đột nhiên xuất hiện trong lãnh thổ của chúng, kẻ mà chúng biết chắc sẽ không thể đối phó được, chúng sẽ lẩn trốn và giả chết để tránh khỏi tầm ngắm của con quái vật kia, như một bản năng của con vật muốn sống sót.

Và cũng có khả năng rất cao,chính con quái vật đó cũng là kẻ đã đục một lỗ trên lớp kết giới của Sở Ma Pháp!” 

“Ừm. Suy nghĩ của con cũng trùng với suy nghĩ của ta. Và bây giờ thì ta đang đau đáu một điều…” - Garron nói trong khi ông lẳng lặng nhìn sâu vào ly trà, nước trà vàng óng ánh trong suốt phản chiếu lấy ánh sáng ảm đạm của chiếc đèn dầu le lói trong căn phòng. - “Trước khi có lỗ hổng trên màng kết giới, những sinh vật ở khu rừng này vẫn sinh sống một cách bình thường, nhưng mọi chuyện bắt đầu khác đi khi lớp kết giới bị thủng. Có lẽ đó là một loài quái vật huyền thoại đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, khiến các loài vật bản địa trở nên cảnh giác. Nhưng điều gì khiến một con quái vật chỉ vừa mới tỉnh giấc như thế lại vội vàng đi phá huỷ lớp kết giới khó nhằn này?”

“Nó muốn thoát khỏi chiếc lồng giam này? Như bản năng của một kẻ mạnh sao?”

“Ma pháp của lớp kết giới này rất đặc biệt, nó là thành quả nhiều năm của Sở Ma pháp, lớp kết giới liên kết với năng lượng của khu rừng, và thường thì bọn quái vật không cảm thấy nó như một chiếc lồng giam.”

“Vậy thì thật khó hiểu… Không lẽ còn có điều gì đó bí ẩn về con quái vật đó sao?...”

“Nhưng trước hết thì, chúng ta có điều quan trọng hơn cần xử lý.”

Garron nói với giọng nghiêm nghị, khiến tôi vô thức hành lễ với ông.

Đặt tay lên ngực, tôi nói:

“Xin ngài ban lệnh, thưa đại đội trưởng!”

“Những con quái vật nơi đây vẫn đang lẩn trốn và che giấu sự tồn tại, nghĩa là con quái vật ‘Thiên địch’ kia chưa thoát ra khỏi lớp kết giới và vẫn đang ở trong khu rừng, chắc hẳn nó chưa đủ sức để phá một lỗ hổng đủ to để thoát ra ngoài. Nhưng chúng ta không được để thời gian chết, càng để lâu, khả năng con quái vật thoát được ra ngoài càng lớn, người dân sẽ phải chịu thiệt hại khôn lường, chúng ta phải tóm được nó càng sớm càng tốt!”

“Khu rừng Hollowvale quá lớn, đoàn chúng ta cũng đã phân tán để đi tìm nơi lỗ hổng xảy ra rồi…”

“Ta không thể cứ đi tìm con quái vật trong vô định bằng cách rảo bước đi dạo xung quanh mãi được, Daniel à.”

“Ý ngài là…”

“Thay vì đi tìm con quái vật, ta sẽ để cho nó tự tìm đến ta!”

“K-Không phải cách đó quá liều lĩnh chứ… Thưa ngài Garron…” - Giọng tôi run rẩy.

Dụ con quái vật đến chỗ chúng tôi ư? Thế thì chẳng khác nào tự nguyện làm mồi nhử cho con quái vật và để con quái ghê gớm đó tuỳ ý mạt sát. Tôi nhớ lại cảnh tượng khi Levi và những kỵ sĩ đã hy sinh khi ở trong hang động, bỗng chốc ý chí của tôi giảm đi một nửa. 

Tôi thừa nhận, tôi là kẻ hèn nhát, tôi vẫn luôn là một kẻ hèn nhát. 

Vốn dĩ nguyên do tôi gia nhập đoàn kỵ sĩ của Garron chỉ là bởi tôi muốn trốn tránh khỏi kết cục bi đát của nhân vật Daniel trong nguyên tác.

Nhưng nếu bây giờ tôi hy sinh khi đang làm nhiệm vụ của một kỵ sĩ, vậy sẽ chẳng phải là còn thê thảm hơn cả nhân vật đó nữa hay sao? 

Có vẻ Garron nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của tôi. Ông nhẹ giọng đáp:

“Phải rồi, con mới chỉ là một đứa nhóc mười hai tuổi. Daniel à, con còn nhớ ta đã kể cho con nghe về sứ mệnh của một kỵ sĩ đúng không… Levi và các kỵ sĩ khác dâng hiến mạng sống của mình vì nhiệm vụ, không đơn giản là vì ‘họ phải làm theo mệnh lệnh’... họ đều có những người mà họ muốn bảo vệ, vậy nên họ mới sẵn sàng hy sinh. Có người thì muốn bảo vệ người thân ở quê nhà, có người thì muốn bảo vệ người đồng đội thân thiết. Họ muốn góp phần vào việc gìn giữ sự bình an cho những người họ yêu quý. 

Ngày hôm đó có lẽ Levi hy sinh là để bảo vệ chính con đó Dan. Nếu như Levi không phải là người ngã xuống, thì chính con có thể là người ngã xuống bất cứ lúc nào. Cậu ấy chắc hẳn cũng đã yên lòng khi hai người cậu ấy yêu quý nhất là con và Allen đều đã bình an.” 

Tôi im lặng lắng nghe từng lời Garron nói. Trong thâm tâm khẽ dao động… 

“Con… có người mà con muốn bảo vệ chứ? Người mà con sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ ấy.” 

“Con…” 

Khi nghe Garron hỏi tôi câu hỏi đó, trong thoáng chốc, tôi không thực sự biết nên trả lời như thế nào… Một mình tôi lẻ loi đến thế giới này được nửa năm rồi… và ngoài bản thân tôi ra, liệu tôi có người mà mình muốn bảo vệ sao…? 

“Không trả lời được cũng không sao, Daniel, con vẫn chỉ là một thằng nhóc thôi. Có lẽ nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, con nên trở về thôi, ta sẽ cử một vài kỵ sĩ hộ tống con ra khỏi khu rừng.” 

Đáng lẽ khi nghe được những lời ấy, tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải nhận nhiệm vụ mà có thể lấy đi sinh mạng nhỏ nhoi của tôi bất cứ lúc nào. Nhưng không, có thứ gì đó trong tôi thôi thúc tôi rằng không được chạy trốn. Tôi phải nhận nhiệm vụ này.

“Con sẽ tham gia, thưa cha!” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt ngài Garron, nói một cách kiên quyết:

“Con không muốn trốn chạy, ít nhất là trong nhiệm vụ lần này, con muốn tham gia ạ.” 

Garron lại tiếp tục trầm ngâm nhìn tôi, ông không nói gì, một lúc lâu sau ông mới chậm rãi lên tiếng:

“Được rồi, trước hết thì, chúng ta cần nghĩ ra cách dụ con quái đó đến.” 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận