“Cơm hôm nay ngon không con?”
“Dạ, ngon lắm mẹ ơi!”
Mẹ tôi, người mẹ tần tảo và giỏi giang của tôi đến nay đã mất được gần ba năm. Bà ấy qua đời vào một buổi tối khi tôi đang học năm cuối cấp ba. Một sự ra đi đột ngột và bất ngờ.
Thỉnh thoảng khi tôi mệt mỏi và chán nản quá độ, mẹ sẽ về và gặp tôi trong những giấc mơ. Đôi lúc trong giấc mơ ấy tôi từng quên mất rằng mẹ mình đã ra đi, rằng mình vẫn đang hạnh phúc trong gia đình có cả ba và mẹ. Nhưng cũng có đôi lúc tôi nhận ra ngay trong chính giấc mơ rằng thực ra bà ấy đã đi rất xa tôi rồi.
----- Như ngay chính lúc này…
Có lẽ mẹ biết rằng hôm nay tôi mệt mỏi, nên bà ấy đến và nấu cho tôi một bữa ăn ngon - Lúc nào bà ấy cũng thế mà, luôn quan tâm con cái bằng tất cả những gì bà có.
Trong cuộc đời bình lặng của tôi ở kiếp trước, có lẽ bà ấy là sự nuối tiếc lớn nhất của tôi, bà đi mất khi tôi chưa kịp làm điều gì cho bà.
Sau khi mẹ tôi mất, tôi và ba sống nương tựa vào nhau. Ông ấy như là một nửa trái tim còn lại của tôi, một người cực kỳ quan trọng đối với tôi.
Tôi dành cho ông ấy tình thương cả phần tình thương mà tôi dành cho mẹ. Như để bù đắp cho sự nuối tiếc của tôi đối với mẹ. Và tôi cũng biết rằng sau khi mẹ tôi mất, ba tôi cũng đau khổ lắm.
Không biết rằng khi tôi đang ở thế giới này thì ông ấy ở nhà một mình thế nào… Có cô đơn không? Có ăn uống đầy đủ không? Có giữ gìn sức khoẻ của mình không?
Đã một tháng kể từ khi tôi trở thành ‘Daniel Silverlight’, một tháng tôi chưa gặp ba của tôi. Sự sinh tồn khắc nghiệt nơi đây làm tôi quên đi mất nỗi nhớ gia đình ở thế giới cũ của tôi.
Nhưng ngay giờ phút này, khuôn mặt mẹ tôi đang ẩn hiện trong giấc mơ, khiến tôi nhận ra - tôi nhớ họ rồi.
Nhớ từng lời hỏi han ấm áp, nhớ từng bữa ăn quen thuộc, nhớ từng mùi hương, từng âm thanh, từng đồ vật nhỏ bé trong căn nhà của tôi ở thế giới đó…
“Ba ơi… Ba ơi…” - tôi kêu gào, mong chờ một nói thân quen đáp lại lời tôi.
“Ba ơi… Ba đâu rồi…” - Giọng tôi run run, cổ họng bị nghẹn đến đau nhói, tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng… giờ phút này nước mắt tôi đang chực chào ra…
Không có ai đáp lại lời tôi. Tôi như lưu lạc trong giấc mơ của chính tôi - một giấc mơ xa lạ, im ắng và cô đơn. Tôi vẫn tiếp tục gào thét, gọi ba của tôi trong vô vọng, từng tiếng gọi vang vọng vào hư không…
“Ba ơi… Ba ơi…---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------…Daniel! Daniel!...”
Tôi dần lấy lại ý thức từ cơn mê mang. Thân ảnh mờ mờ của một người đàn ông hiện ra trước mắt tôi.
“…Ba?...” - Trong cơn mê mang, tôi khẽ gọi.
Nhưng không, đó không phải ba của tôi. Người đó là Garron, vị đại đội trưởng đã cưu mang tôi. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Nhóc đã tỉnh táo lại chưa? Nhóc đang khóc đấy.”
“Hả?” - Tôi trả lời một cách ngây ngốc. Đưa tay sờ lên mắt của mình, một cảm giác ướt át thấm đẫm đầu ngón tay của tôi. Đúng là tôi đang khóc thật. Ngại ngùng, tôi lấy vạt áo lau sạch khuôn mặt thấm đi những giọt nước mắt.
“Tại sao ngài Garron lại ở đây?” - Tôi hỏi, phá đi bầu không khí tĩnh lặng.
“Thật nực cười khi cháu vẫn còn hỏi được câu đấy, Daniel à. Cháu đã ngất đi trong khi luyện tập với Thalor. Chỉ là luyện tập thôi, hai người đã làm gì mà để cháu kiệt quệ cả ma lực đến mức này hả?”
“À… Thalor nói muốn kiểm tra khả năng chịu đựng của cháu… Nên cháu đã sử dụng hết khả năng mà cháu có…”
“Hai người… tks!” - Garron bất ngờ tặc lưỡi, nhướn mày như thể đang cố nén sự tức giận.
“Đó không phải kiểm tra, đó là hành xác! Ông ta đúng là không biết giới hạn mà…”
“Thưa ngài Garron, thầy không có lỗi gì đâu ạ, chỉ là… cháu muốn nhanh chóng … trở nên mạnh mẽ…”
“Daniel, cháu có thể trở nên mạnh mẽ, cháu chắc chắn sẽ, nhưng không phải bằng cách liều lĩnh như thế này.”
Garron nhìn tôi với ánh mắt đầy kiên quyết, tôi khẽ gật đầu trả lời ông:
“…Vâng.”
“Daniel… Hãy trở nên mạnh mẽ, và trở thành một người anh hùng thực sự.” - Garron nói với tôi như một mệnh lệnh, nhưng dường như trong giọng nói ấy cũng chan chứa một sự kỳ vọng gửi tới tương lai của tôi.
Tôi đối mắt với ông, ánh mắt tôi sáng rực.
“Vâng! thưa ngài Đại Đội trưởng!” - Tôi đáp lại, tay đưa lên trước ngực trái, như lời thề của một người kỵ sĩ với cấp trên của họ.
---
Sau khi Garron rời đi, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.
Tôi nằm ngửa, mắt dán chặt vào trần nhà trắng toát xen lẫn vài vệt nắng vàng của buổi sớm. Hiện tại tôi vẫn còn thấy lâng lâng, chưa đến một tiếng trước tôi vẫn còn mơ thấy mẹ và gọi ba của tôi. Mùi đất và cây cỏ bên ngoài hoà cùng với mùi vải của chiếc ga giường mới giặt khiến tâm trạng tôi bình ổn lại.
Không biết tôi đã bất tỉnh trong bao lâu, tôi chỉ biết là hiện giờ cơ thể của tôi đang rã rời, mọi dây thần kinh trên cơ thể tôi cảm giác như đang bị co rút. Điều này làm tôi cảm nhận rõ hơn rằng mình đang thực sự sống trong thân thể Daniel - một kẻ phản diện mang trong mình dòng máu hoàng gia và thứ ma pháp bí ẩn mà đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu hết được.
Tôi chậm rãi thở ra.
Từ một chàng trai sống ở trái đất thế kỷ 21, đêm đêm vẫn còn thức khuya ôn thi với những gói mì tôm sống, tôi đã đến thế giới này học cách cầm kiếm, học cách sinh tồn.
Sự khắc nghiệt của thế giới này làm tôi trở nên mạnh mẽ hơn, nó không cho phép tôi yếu đuối. Nhưng cùng lúc đó, thế giới này mang đến cho tôi những trải nghiệm mới lạ mà tôi chưa gặp bao giờ, những con người kỳ lạ nhưng đặc biệt xuất hiện trong cuộc đời của tôi.
Garron, vị Đại Đội trưởng chỉ huy đội kỵ sĩ, người đã giải cứu tôi lúc tôi cùng đường,
Thalor, người thầy nghiêm khắc cộc cằn và có chút ‘khắc nghiệt’ của tôi.
Tôi khẽ nhắm mắt, trong đầu của tôi, tiếng cười khanh khách của mẹ và tiếng gọi của ba văng vẳng bên tai trộn lẫn với tiếng leng keng của những thanh kiếm và khiên va vào nhau ở dưới sân huấn luyện.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mình đang sống giữa hai thế giới.
---
Sau khi dành một ngày để dưỡng thương, dù cơ thể tôi vẫn còn đau nhức, tôi vẫn gượng dậy, thay trang phục và đi ra sân huấn luyện.
Khi tôi ra sân, như thường lệ thì các kỵ sĩ đã chuẩn bị xong và đang tập luyện với nhau, Thalor vẫn đứng đó và trông coi các kỵ sĩ luyện tập. Nhưng…
Ngay khi thấy mặt Thalor, tôi sững người lại trong vài giây.
“Thầy Thalor!” Tôi gọi, từ xa chạy đến chỗ ông.
“Chuyện gì đã xảy ra với mắt thầy vậy ạ?” - Nghe tôi hỏi, ông quay ra liếc tôi bằng con mắt còn lại, bởi vì mắt bên trái đang phải cuốn băng gạc. Dải băng trắng vắt chéo qua cái đầu trọc lóc của Thalor, và rằng dù đã được băng gạc che đi, nhưng những vết bầm tím xung quanh mắt trái của ông vẫn bị lộ ra.
“Chuyện nhỏ thôi.” Ông ấy đáp cụt lủn, rồi quay ra nhìn vào gương mặt lo lắng của tôi, ông ấy lại nói: “Không liên quan tới cậu.”
Ông ấy nói dối tệ đến nỗi một đứa nhóc hai tuổi còn có thể nhận ra rằng ông ấy hiện tại đang nói dối. Tôi cau mày, định lên tiếng hỏi thêm thì một giọng nói khác cất lên sau lưng tôi:
“Là ta làm đấy, hình phạt cho lão vì không biết giới hạn của một buổi luyện tập.”
“Garron? Sao ngài lại ở đây?”
“Ngưng hỏi những câu hỏi ngu ngốc đi Daniel, sao ta có thể để cho hai thầy trò cậu tập luyện một mình sau buổi tập hôm nọ chứ. Hôm nay ta sẽ giám sát hai người tập luyện, ta đã chấn chỉnh lại Thalor rồi, sẽ không có một buổi ‘kiểm tra sức chịu đựng’ nào nữa hết! Ít nhất cho tới khi nhóc đủ mạnh để đọ sức với ông ta.”
Garron nói và quay sang nhìn Thalor với một ánh mắt sắc lẹm như một viên đạn. “Giờ thì huấn luyện thằng nhóc đi, Thalor.”
Thầy tôi khi thấy ánh mắt ấy thì tỏ ra hỏn lọn, rõ là ông ấy sợ ngài Garron. Tôi không nói được lời nào, nhưng trong lòng tôi thì như có một cơn gió ấm áp thổi qua. Lần đầu tiên kể từ khi tới thế giới này có một người quan tâm tôi đến vậy…
Nhìn ngài Garron, tâm trí tôi lại lạc về những khoảng thời gian với ba của tôi ở thế giới cũ, và tôi cứ ngẩn người ra nhìn ngài ấy không chớp mắt.
“Daniel, Daniel! Vẫn còn di chứng của vết thương sao? Trên mặt Garron dính gì hả?” - Thalor hỏi tôi, giọng pha chút lo lắng.
Tôi tỉnh táo lại, hơi bối rối vì tự nhiên nhìn chằm chằm ngài ấy như thế.
“Dạ, con không sao, mình tập luyện thôi thầy ơi!”
“Được rồi, nếu nhóc chắc chắn mình không sao thì ta sẽ tiếp tục.”
Hôm nay tôi được học về các chiêu thức tấn công bằng kiếm của kỵ sĩ, các đòn chém từ trên xuống, từ dưới lên, đòn chém ngang và đâm thẳng. Hoàn toàn là lý thuyết và chỉ thực hành trên con bù nhìn bằng gỗ. Thalor vẫn tỉ mĩ như trước, chỉnh cho tôi từng tư thế, cách dùng lực như thế nào sao cho sát thương lớn nhất.
Nhìn con bù nhìn với đầy vết xước trên thân, trong đầu tôi nhớ lại trận chiến với Thalor - chỉ mới mấy hôm trước đó, tôi tưởng tượng bù nhìn gỗ là ông ấy và bắt đầu chiến đấu.
Hồi tưởng lại cách vung kiếm của Thalor, tôi đưa lưỡi kiếm lên cao và--- hạ xuống con bù nhìn, vết chém tinh tế và đầy uy lực giáng xuống khiến thân hình nó hằn một vết kiếm sâu.
Nếu là Thalor, ông ấy chắc chắn đã né được, tôi lại tiếp tục giáng một đòn chém ngang vào bụng con bù nhìn.
Tôi cắn răng. ‘Phải nhanh hơn. NHANH HƠN NỮA!!’.
Từng đòn, từng đòn, tốc độ vung kiếm của tôi càng ngày càng nhanh, như thể chậm một giây thôi cũng có thể kết thúc mạng sống này.
Con bù nhìn bị tôi chém đến nứt toác cả ra, từng miếng gỗ bung ra như da thịt bị xé rách. Nhưng tôi vẫn không tha cho nó, tôi tiếp tục đổi tư thế, siết chặt kiếm, lưỡi kiếm như mang trong mình hơi thở, lướt qua không khí như đang xé gió, đáp thẳng xuống thân con bù nhìn. Cả ngài Garron và thầy đều nhìn tôi bằng ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Tôi biết rằng đây chỉ là một buổi tập luyện. Nhưng trong tâm trí tôi vẫn coi đây là một cuộc chiến, nếu như trước mắt tôi không phải bù nhìn, không phải thầy Thalor, không phải ngài Garron, mà là kẻ thù, liệu tôi có sống sót không…?


0 Bình luận