Hoàng Tử Phản Diện
Bug Bug Bug Bug
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Sự khởi đầu

Chương 06 - Rừng Hollowvale.

0 Bình luận - Độ dài: 2,493 từ - Cập nhật:

Đã nửa năm kể từ khi tôi đến thế giới này, và cũng đã gần nửa năm tôi tham gia vào đoàn kỵ sĩ của Garron.

Nửa năm qua là nửa năm của những đau đớn, máu và mồ hôi do sự rèn luyện khắc khổ trong môi trường quân đội. Tôi đã trải qua ba lần suýt chết, bị gãy xương sườn hai lần. Nhiều lần tôi tưởng chừng như sẽ gục ngã, nhưng tôi vẫn vượt qua và đứng vững ở đây.

Từ những buổi huấn luyện nghiêm khắc của Thalor, giờ đây tôi đã trở thành một Daniel với tinh thần thép, học được cách điều khiển một phần của ma pháp bóng tối, để nó luân chuyển trong từng đòn đánh, như một phần bản năng của cơ thể.

Nhờ ma pháp bóng tối, tôi có thể đọc được biểu cảm và nước đi tiếp theo của đối thủ chỉ qua một cái liếc mắt, ma lực cũng giúp tôi cường hoá thể chất, khiến mỗi cú đánh của tôi trở nên mạnh hơn, cơ thể tôi cứng rắn như thép, sức bền được kéo dài đến nỗi có thể chiến đấu đến khi giọt máu cuối cùng trong cơ thể tôi chảy hết. 

Từ một thiếu niên chỉ biết trốn chạy và lo sợ khi bị ném vào một thế giới xa lạ, giờ đây tôi đã trở thành một -

Một người kỵ sĩ,

Một người chiến binh.

---

Dạo gần đây, lượng người qua lại dinh thự của ngài Garron tăng đột biến. Có vẻ đa số là những người tới từ thủ đô, họ mặc những bộ đồ trang trọng và trên xe ngựa của họ gắn những lá cờ biểu tượng cho thủ đô Valenthra.

Một tuần trước họ còn cử các đoàn kỵ sĩ từ khu vực khác về tập hợp chung với đoàn kỵ sĩ chúng tôi. Tôi linh cảm rằng có điều gì đó đang đến gần.

Và rồi sáng nay tôi được Garron điều đến để gặp mặt riêng với ông ấy.

Kể từ khi gia nhập đoàn kỵ sĩ, tôi sống trong dinh thự của ngài Garron chung với những người hầu và quản gia lâu năm của ông. Thường thì có việc gì ngài ấy sẽ nói trực tiếp với tôi ở sân huấn luyện hoặc trong bữa ăn, nên việc ngài ấy gọi tôi đến gặp mặt riêng tại phòng làm việc là một việc rất không bình thường.

Đứng trước cánh cửa lớn, ngay lúc tôi chuẩn bị gõ cửa bước vào thì một bên cánh cửa được người ở bên trong mở ra. Đó là một người đàn ông với một bộ trang phục trang trọng, cổ áo được thêu chỉ vàng và đính đá quý. Cả người ông ta toát ra vẻ của một quý tộc.

Tôi hành lễ như một người kỵ sĩ, cúi đầu xuống với ông ta. Khi ông ta bước ra, trên tay cầm một cuộn giấy màu đỏ được đính dấu sáp ánh vàng kim. Sống ở đây nửa năm, tôi ngay lập tức nhận ra đó là gì.

‘Thư từ hoàng cung, là thông báo khẩn!’

Cho dù cố giữ cho tâm trạng bình ổn, nhưng tôi không tránh khỏi khẩn trương. Rốt cuộc là chuyện hệ trọng đến mức nào mà triều đình phải ra lệnh khẩn và cử người đến tận đây…?

Tôi bước qua cánh cửa lớn, trong phòng cực kỳ im ắng, chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi vang lên trên nền đá cẩm thạch sẫm màu.

Bên ngoài trời xám xịt, phủ xuống thêm cho căn phòng một bầu không khí ngột ngạt, âm u. Ở chính giữa căn phòng là một chiếc bàn lớn làm bằng gỗ màu đen, Garron đang ngồi trên chiếc ghế làm việc, tay chống vào bàn, lẳng lặng nhìn tôi. Ánh sáng hắt xuống mặt ông, làm cho khuôn mặt góc cạnh ấy trở nên trở nên nghiêm nghị hơn.

Tôi quỳ xuống, khuỵu một chân, thực hiện nghi lễ của một kỵ sĩ với cấp trên.

“Ngài cho gọi tôi, thưa ngài.”

“Đứng lên đi, Daniel.” - Giọng ông cất lên, vang vọng.

Tôi gật đầu, đứng dậy, lúc này hai chúng tôi mới nhìn vào mắt nhau. Xung quanh mắt ông nổi bật lên những vết hằn, đôi mắt ông sâu thẳm như giếng cổ - tĩnh lặng như nước.

“Ta gọi cậu đến để thông báo một việc, cậu sẽ cùng ta đi vào khu rừng Hollowvale.”

“Thưa ngài, khu vùng ở phía Bắc Valenthra?”

“Khu rừng đó cực kỳ nguy hiểm bởi nó chứa cực kỳ nhiều loại quái vật khác nhau, và từng con đều rất mạnh. Trước giờ khu rừng luôn được bao phủ bởi nhiều lớp kết giới chắc chắn do các pháp sư từ Sở ma pháp tạo phép.

Gần đây khu dân cư gần đó liên tục gặp các thiệt hại cực kỳ lớn do quái vật gây ra, Sở nghi là có ai đó hoặc con quái vật nào đó đã phá huỷ được kết giới và để lũ quái vật tràn ra ngoài.

Hoàng đế đã cử đoàn kỵ sĩ để bảo vệ những khu dân cư gần đó rồi. Và đoàn chúng ta được giao nhiệm vụ để đi vào trong khu rừng và tìm hiểu nguyên nhân gây ra việc kết giới bị phá vỡ.”

“…”

“Nhiệm vụ lần này chắc chắn rất nguy hiểm, nhưng ta nghĩ cậu sẽ làm được, nửa năm qua ta đã chứng kiến cậu từ một thằng nhóc yếu ớt trở thành một chiến binh, ta tin tưởng cậu hơn bất cứ ai, Daniel à…”

Tôi sững người trong vài giây, lần đầu tiên ngài Garron nói với tôi những lời như ngài ấy tin tưởng tôi - Không - Chính xác là tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy nói những lời như vậy với ai khác, kể cả thầy Thalor.

“Hơn nữa, cậu mang trong mình ma pháp bóng tối, thứ ma pháp khiến bọn quái vật luôn dè chừng. Nhưng dĩ nhiên, cậu vẫn mới chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, khi cậu gặp nguy hiểm, chính ta sẽ là người bảo vệ cậu, nhóc à.”

Một cơn gió ấm áp thổi qua tâm trạng đang ngỡ ngàng của tôi. Ở thế giới này, Garron đối với tôi chẳng khác nào người cha thứ hai của tôi. Lời khẳng định của ông khiến tôi hơi bối rối, trong thoáng chốc không biết đáp lại như thế nào.

“V-vâng, con xin cảm ơn ngài!”

Garron gật đầu, ánh mắt nhìn tôi dịu đi, nhưng vẫn còn tia nghiêm khắc của một vị Đại Đội trưởng. Ông cười lớn, nói:

“Tốt!” - Một câu chốt hạ ngắn gọn, rồi ông đứng dậy.

Tiếng chiếc ghế gỗ ma sát với nền cẩm thạch kêu cót két. Ông kéo nhẹ chiếc rèm cửa lớn giữa phòng sang một bên. Bên ngoài trời vẫn âm u như vậy, nhưng đằng sau những đám mây xám xịt đó là những vệt sáng nhè nhẹ của ánh mặt trời rực rỡ ẩn nấp phía sau.

“Hãy cẩn thận… thời gian tới sẽ rất khó khăn đấy… Daniel.”

“Rõ, thưa ngài Đại Đội Trưởng!”

-------

Ngay sau buổi hôm đó, chưa đầy hai ngày sau đoàn kỵ sĩ chúng tôi đã chuẩn bị xong hành trang để đi làm nhiệm vụ.  Do đoàn kỵ sĩ của chúng tôi khá đông, nên một bộ phận được tách ra để đi hỗ trợ bảo vệ người dân ở khu vực dân cư - Thầy Thalor là một trong số họ.

“Daniel, nhóc cẩn thận đấy, bên sâu trong khu rừng đó cực kỳ nguy hiểm. Ta ước giá như ta có thể đi theo để chiến đấu cùng với nhóc.”

“Thầy à, con sẽ không sao đâu, chẳng phải con có ma pháp bóng tối sao. Hơn hết là, con được chính ngài Garron bảo vệ đấy, chắc chắn là mọi thứ sẽ ổn thôi. Thầy ở khu dân cư cũng phải cẩn thận đấy.”

Thalor thở ra một hơi: “Được rồi, ta sẽ cẩn thận để không bị thương. Nhưng ta muốn nhắc nhở nhóc, Daniel à. Ma pháp bóng tối chỉ doạ được những con quái vật còn nhỏ hoặc yếu ớt thôi, nhóc không được chủ quan đâu đấy.

Nếu nhóc gặp nguy hiểm, thì phải biết đường mà chạy, đợt này đi không đơn giản giống những buổi tập luyện ở nhà đâu, đó là mạng sống của nhóc đấy, biết chưa? Nếu nhóc mà có chuyện gì thì… ta…”

--“Được rồi thầy ơi” - tôi ngắt lời ông ấy trước khi ông ấy tuôn ra một tràng những câu sau đó.

-“Con hứa với thầy, con chắc chắn sẽ trở về với thầy, có được không?”

Ông khẽ gật, nhìn qua ánh mắt vẫn sắc bén như thường nhưng thoáng có nét lo lắng và buồn bã, tôi biết có lẽ ông ấy đã từng tiễn rất nhiều người kỵ sĩ ra đi mà không trở về. Vẫy tay tạm biệt ông ấy lần cuối, tôi leo lên lưng ngựa và bắt đầu khởi hành cùng đoàn kỵ sĩ.

---

Hollowvale - ngay từ cái tên của khu rừng đã toát lên vẻ nguy hiểm và u uất. Nơi đây là nơi cư trú của tất cả những loài quái vật cấp cao, một hệ sinh thái cực kỳ phức tạp mà con người chưa thể khám phá, bởi nó quá nguy hiểm cho loài người để có thể đặt chân đến nơi đây.

Ngay từ khi vương quốc Valenthra được thành lập, Hoàng đế đã lập tức phong toả và tạo kết giới cho nơi này để cấm con người lại gần, đủ để thấy được mức độ nguy hiểm của nó.

Sau ba ngày hành trình gian khổ, chúng tôi đã đến khu vực ranh giới của khu rừng. Trước mặt chúng tôi, khu rừng được bao phủ bởi một lớp màng mỏng mờ mờ, lập loè những tia sáng do mặt trời chiếu vào tạo cảm giác như mặt nước.

Tôi cảm nhận được sức mạnh ma thuật đặc quánh từ lớp màng mỏng đó, có lẽ đây chính là kết giới mà các pháp sư hoàng gia tạo nên.

Garron cầm lấy công cụ mà Hoàng cung giao phó cho ông - Một cây trượng dài chừng ba thước, bên trên trượng được đính một quả cầu pha lê màu xanh biển trong suốt. Ông cắm cây trượng xuống khu đất gần tầm màng kết giới. Từ xung quanh cây trượng lan ra một làn sóng ánh sáng khiến kết giới mở ra một khe hở, khe hở ấy lớn dần thành một cánh cửa đủ để cho đoàn kỵ sĩ chúng tôi đi vào.

Không để cho kết giới mở quá lâu, chúng tôi ngay lập tức hành quân đi vào. Ngay khi người cuối cùng bước vào bên trong khu rừng, Garron lập tức rút cây trượng ra khỏi mặt đất, kết giới ngay lập tức khép lại.

Bước vào trong kết giới, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận được chính là không khí ngột ngạt nơi đây. Một bầu không khí nặng nề, như đang giáng xuống tâm trạng của đoàn quân kỵ sĩ.

Đưa mắt nhìn vào sâu bên trong khu rừng, tầm mắt con người chỉ nhìn được những mảng tối tăm. Thậm chí không có nổi một ngọn gió, cây cối chỉ đứng đó, héo úa và im lìm như thể chúng không còn thiết tha được sống.

Khu rừng này quá im ắng, quá kỳ lạ, dù đã cường hoá tất cả giác quan, tôi vẫn không thể nghe hay cảm nhận được sự sống của bất kì loài vật nào. Đoàn kỵ sĩ chậm rãi bước qua quan sát khu rừng, trong không gian tĩnh lặng chỉ có những tiếng vó ngựa dẫm vào con đường đầy sỏi đá và những chiếc lá khô.

Chúng tôi được giao nhiệm vụ là tìm ra chỗ kết giới bị thủng và nguyên nhân gây ra việc đó.

Chúng tôi phân ra thành bốn tiểu đoàn, mỗi nhóm phụ trách một hướng.

Tôi xin phép được đi theo nhóm Garron - nhóm tiên phong đi vào sâu thẳm bên trong khu rừng. Trực giác thôi thúc tôi rằng nguyên do của tất cả mọi chuyện đến từ sâu thẳm bên trong khu rừng, nơi ác ma và những con quái vật tàn ác đang lẩn trốn.

Garron không nói gì, ông ấy chỉ lặng lẽ chấp thuận yêu cầu của tôi. Đoàn di chuyển từ chiều đến tận tối muộn, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ điều gì xảy ra. Không có một con quái vật nào xuất hiện, ngay cả dấu chân, tiếng động của chúng, thậm chí tiếng kêu của một con côn trùng thôi đều không thấy. Cuộc truy tìm càng yên bình, trực giác bên trong tôi càng cảm thấy khẩn trương vì sự nguy hiểm đang ẩn mình đằng sau những khoảnh khắc yên bình này.

Tối đó tôi cứ nằm trằn trọc, trái tim của tôi đập từng hồi nặng trĩu, mãi mà không thể ngủ. Thứ gì đó sâu bên trong tôi cứ thúc giục tôi phải cảnh giác, không được lơ là. Mãi đến khi trời nhá nhem buổi sáng, tôi mới chợp mắt được một chút, nhưng ngay cả trong giấc ngủ, cảm giác nguy hiểm cũng không ngừng ập đến.

---

Tôi đã có một giấc mơ, không, đó là một cơn ác mộng.

Nhưng cơn ác mộng này rất khác với những cơn ác mộng tôi từng có - Những cơn ác mộng khi tôi bị đâm bởi Caelum Silverlight.

Tôi đang đứng giữa một khu rừng, một khu rừng lửa.

Tôi đang khuỵu xuống, toàn thân cứng đờ như bị đóng băng, trước tầm mắt của tôi là cơ thể của một ai đó, có lẽ là cơ thể của một người đàn ông. Cơ thể ông ta đang chìm trong biển lửa, trên người là chi chít những vết thương hằn sâu, máu chảy tràn ra thành dòng từ những vết thương đó.

Và…

Ở giữa thân của ông, có một thứ gì đó sắc nhọn và cong vút có hình dáng giống một lưỡi khoan khổng lồ CẮM xuyên qua người của ông.

Cơ thể ông ấy vẫn còn run nhẹ, như vừa mới bị ra tay không lâu trước đó. Khi tôi có nhướn tầm mắt lên để có thể nhìn thấy khuôn mặt ông - Nhưng KHÔNG THỂ.

Tầm mắt tôi trở nên nhoè đi, sau đó tối đen như mực, điều duy nhất tôi còn có thể cảm nhận được là tiếng lửa cháy và mùi khét của da thịt bị thiêu, mùi máu tanh đến nghẹt thở.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận