Tập 01 - Sự khởi đầu
Chương 04 - Bỏ cuộc hay không bỏ cuộc?
2 Bình luận - Độ dài: 2,559 từ - Cập nhật:
Trần điện cao vút, những vòm kính màu rực rỡ xanh tím xen lẫn với những vệt máu màu đỏ. Ánh trăng chiếu vào Đại điện khiến nơi đây nhuốm một màu đỏ như máu. Những cột trụ cẩm thạch màu trắng trải dài hun hút đến nơi u tối nhất trong cung điện.
Không khí đặc quánh mùi máu và khói bụi. Lạnh, lặng và ngột ngạt đến đáng sợ.
Ở chính giữa cung điện, giữa vũng máu loang rộng cả một vùng, có một thiếu niên đang quỳ sụp xuống, trông dáng vẻ cậu tuyệt vọng và cô độc.
Trên người cậu là một bộ y phục tượng trưng cho vinh quang và quyền lực: chiếc áo sơ mi được may bằng vải gấm dệt ánh kim, bên ngoài phủ chiếc áo choàng màu đen được may bằng chỉ bạc tinh xảo với huy hiệu hoàng tộc được thêu nổi bật ở sau lưng áo. Nhưng lúc này, chiếc áo choàng đó đã bị xé toạc ra những mảng rách lớn, nhớp nháp và bết dính từng mảng máu tươi chảy ra từ cơ thể người thiếu niên đang hấp hối.
Không còn vẻ cao quý trong thân thể ấy, chỉ thấy một người sắp gục ngã trước cánh cửa tử. Khuôn mặt cậu trắng bệch vì mất máu, hai chân mày nhíu chặt hằn từng nếp nhăn trên trán cậu. Môi cậu nứt toác, nhuốm màu máu và đang run lên bần bật. Từng tiếng rên khẽ từ sâu trong cổ họng cậu phát ra vì nỗi đau tưởng chừng như đang xé nát từng thớ thịt, đau đến tận xương tuỷ.
Cặp mắt cậu đỏ quạnh như đốm lửa. Và rồi, trong một cơn co thắt dữ dội, hơi thở cậu trở nên dồn dập, cậu khạc mạnh - một ngụm máu đỏ sẫm bắn ra nền đá.
Xung quanh cậu là những người pháp sư và kị sĩ vây cậu thành một vòng tròn, từng ánh mắt họ đổ dồn về phía thiếu niên - lạnh lẽo, ghê tởm, dè chừng - như đang nhìn một con dã thú xổng chuồng, cần phải bị tiêu diệt.
Bất chợt, vòng tròn người bỗng tách ra một khoảng trống. Từ sau đó bước ra là một người thiếu niên trẻ tuổi, dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, mặc trang phục hoàng gia màu trắng toát - đối lập hoàn toàn với thiếu niên mặc trang phục màu đen tuyền đang quỳ trước mặt. Một vị pháp sư tiến lên và nói với cậu thiếu niên mặc trang phục trắng:
“Thưa Caelum điện hạ, cuộc chiến đã kết thúc, Hoàng tử Daniel thua rồi!”
Thiếu niên mặc đồ màu trắng - Caelum Silverlight.
Thiếu niên mặc đồ màu đen - Daniel Silverlight.
Tia sáng mờ từ ánh trăng chiếu qua vết nứt trên vòm kính, rọi vào người Caelum, khiến cả cơ thể cậu như đang phát ra ánh sáng màu trắng.
Cậu ta nhìn Daniel, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén và tàn nhẫn như thể muốn giết người trước mặt bằng một cái liếc mắt.
Caelum không nói gì, như đang tuyên bố một bản án im lặng. Daniel nặng nề ngẩng đầu lên, hai ánh mắt giao nhau, một bên là ánh mắt sắc bén như móng vuốt chim ưng, một bên là đôi mắt vẩn đục, mệt mỏi và vương đầy tơ máu.
Vào khoảnh khắc đó, Daniel biết, mọi chuyện đã kết thúc rồi…
Caelum cầm chặt lấy cây kiếm trong tay, hướng thẳng xuống Daniel và -----------------------------
“AAH!”
Tôi giật mình tỉnh lại giữa đêm.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, cơ thể lạnh toát như vừa mới được vớt lên từ đáy biển sâu.
Lại là cơn ác mộng đó, máu, bóng tối, ngai vàng và ánh mắt lạnh lùng của ‘Caelum Silverlight’.
Tôi bật dậy khỏi giường, hơi thở vẫn còn dồn dập, dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng khung cảnh ấy quá đỗi chân thực. Đến tận lúc này, tôi vẫn còn cảm giác trên bàn tay trống trơn của mình dính đầy máu.
Tôi đứng dựa vào tường một lúc, chờ cho hơi thở tôi bình ổn lại. Đó chỉ là một giấc mơ thôi, tôi tự nhủ.
Nhìn ánh nắng ban mai bắt đầu le lói bên cửa sổ, rọi xuống sân doanh trại một thứ màu ấm áp, lòng tôi bình tĩnh lại.
Hôm nay là ngày Thalor sẽ chỉ tôi cách cầm kiếm như một kỵ sĩ thực thụ sau một tuần học những việc lặt vặt.
Do cơn ác mộng mà tôi dậy sớm hơn thường ngày. Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị sân tập cho các kỵ sĩ, tôi vẫn còn thời gian trống. Tôi quyết định chọn ra thanh kiếm cho bản thân mình.
Bước vào kho vũ khí, tầm mắt tôi đảo quanh. Nơi đây không quá rộng, nhưng chứa gần như đầy đủ tất cả các loại vũ khí: áo giáp, khiên, giáo, thương, dao găm, rìu chiến, chuỳ gai, roi sắt…
Tầm mắt tôi dừng lại ngay khu để kiếm. Từng thanh kiếm nằm ngay ngắn trên kệ, có những lưỡi kiếm được khảm ngọc trông cực kỳ bắt mắt, một số thanh kiếm khác thì lại trông khá cũ kỹ nhưng toát lên vẻ từng trải với những vết hằn ở chuôi kiếm.
Nhưng tôi không lựa chọn kiếm dựa trên việc nhìn chúng. Tôi đưa tay chạm vào từng thanh kiếm, cảm nhận độ sắc bén của chúng.
Khác với những loại ma pháp nguyên tố như lửa, nước, đất và mộc - Người sở hữu có thể trực tiếp triệu hồi và điều khiển các nguyên tố để chiến đấu - ma pháp bóng tối mang một bản chất hoàn toàn khác. Nó không đơn thuần là một nguyên tố, mà như một thực thể sống trú ngụ trong tâm trí và thể xác của người sử dụng, vậy nên người sở hữu không chỉ có khả năng điều khiển bóng tối mà còn được cường hoá cả thể chất lần trực giác.
Nhờ nó, tôi có sức mạnh và trực giác vượt xa khả năng của một người bình thường. Khi lần lượt chạm vào từng thanh kiếm, tôi có thể cảm nhận được đó có phải là một thanh kiếm tốt hay không.
Bất chợt, ở nơi khuất sáng trong góc tủ có một thanh kiếm nằm lăn lóc, trông chẳng có gì nổi bật, chuôi kiếm màu đen, không khảm ngọc, không trang bị bất cứ thứ gì rườm rà, nó vô tình thu hút được sự chú ý của tôi. Tôi vươn tay ra cầm lấy thanh kiếm ấy.
Ngay khoảnh khắc đó lồng ngực tôi bừng lên một luồng ấm nóng lạ thường, như thể trực giác đang mách bảo tôi rằng thanh kiếm trước mắt là thanh kiếm mà tôi đang tìm.
Không do dự, tôi siết chặt chuôi kiếm và quyết định sẽ chọn thanh kiếm này.
Sau khi đã chọn xong kiếm, tôi bước ra sân huấn luyện, mặt trời lúc này đã lên cao và các kỵ sĩ đều đã bắt đầu buổi luyện tập của mình.
Thalor đã đứng sẵn ở đó từ bao giờ. Ánh sáng chiếu vào cái đầu trọc lóc của ông phản chiếu bóng loáng khiến ông ấy trông càng nghiêm nghị hơn. Khi ánh mắt ông lướt qua tôi và dừng lại ở thanh kiếm trên tay tôi, Thalor khẽ gật đầu, ra lệnh:
“Bắt đầu tập, tư thế đứng cơ bản.”
Tôi làm theo lời dạy của Thalor - hai chân đứng vững, tay cầm kiếm chắc chắn nhưng cánh tay và vai thì phải thả lỏng, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao và mắt thì luôn giữ tập trung, toàn thân sẵn sàng chuyển động bất cứ lúc nào.
“Nhóc, vai cậu cứng đờ, chân của cậu vẫn chưa đứng vững. Đây không phải là múa, Daniel, đây là chiến đấu!”
Thalor chỉnh từng động tác của tôi, khác với vẻ ngoài thô kệch, ông ấy chỉ dạy tôi rất cẩn thận, không chi tiết nhỏ bé nào có thể thoát khỏi đôi mắt chim ưng đó.
Tôi sửa lại tư thế theo lời ông, sau một lúc khi trán tôi đã rịn mồ hôi, Thalor chỉ im lặng đứng đó quan sát tôi.
Tiếng những thanh kiếm va vào nhau từ các nhóm kỵ sĩ khác vọng lại chỗ chúng tôi. Bất chợt, Thalor lùi lại vài bước, rút kiếm ra khỏi vỏ - một thanh kiếm lớn, sắc bén và bóng bẩy y hệt như chủ nhân của nó.
“Giờ thì ta sẽ kiểm tra khả năng chịu đòn của cậu!”
Chưa kịp tiêu hoá những lời ông ấy nói, Thalor lao ngay đến chỗ tôi vung lên thanh kiếm khổng lồ. Tôi chật vật đưa thanh kiếm ra đỡ, tay tê rần vì lực va chạm.
“…” - Ông ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn một con mồi.
Và thế là buổi học đầu tiên bắt đầu - không có sự hiền từ của một người thầy, chỉ có sự tàn khốc.
Thalor tiếp tục lấy thanh kiếm khổng lồ đó ghìm vào thanh kiếm của tôi. Sức nặng ấy đang kéo cánh tay và bả vai của tôi xuống, từng khớp ngón tay cảm giác như đang bốc cháy.
“Tiếp!”
Thalor hét lên, cùng với đó là những nhát chém liến tiếp, từng nhát đều mang sức nặng như búa tạ.
Tôi cố chặn lại, nhưng thân thể của tôi chưa quen với tốc độ ra đòn chớp nhoáng của ông ta.
*Bốp*
Trong một phút lơ là, tôi bị thanh kiếm của ông ta thúc vào sườn. Người tôi bị hất bay lên trời ngã sõng soài, mồ hôi tôi trộn với cát bết dính lên mặt.
Tôi nằm đó, thở dốc, khoang sườn tôi đau nhức như thể tất cả lục phủ ngũ tạng bên trong bị vỡ tung ra. Tôi cố nén cơn buồn nôn đang trực trào trong cổ.
“Ngươi định nằm đó mãi à?” - Thalor nói với chất giọng lạnh lùng.
Tôi nghiến răng, cắm thanh kiếm xuống mặt đất, dùng kiếm làm điểm tựa lết trên mặt đất rồi gượng đứng dậy.
Cả người tôi đang run rẩy một cách điên cuồng, tôi cố duy trì dáng đứng cơ bản. Siết chặt chuôi kiếm, tôi nhìn thẳng vào mắt Thalor.
‘Không được bỏ cuộc!’
Thalor tiếp tục xông tới, lần này là một đòn chém từ bả vai xuống. Tôi còn chẳng kịp chặn đòn, cứ thế bả vai tôi bị ép xuống, cảm giác như sắp lìa ra, thân thể tôi khuỵu xuống. Ông ta bước tấn mạnh về phía trước và húc thẳng kiếm vào ngực tôi. Tôi ngã ngửa ra.
Nếu như ông ta giương kiếm vào cổ hoặc yết hầu tôi - nơi không có áo giáp - chắc giờ phút này tôi đã lìa đời.
Lần thứ hai liên tiếp tôi ngã xuống, cảm giác buồn nôn trong cổ tôi giờ lại nghẹn ứ vì cảm giác uất ức không làm gì được.
Tôi lại lồm cồm bò dậy.
“Ngoài chiến trường, kẻ địch sẽ không cho ngươi cơ hội hồi sức đâu Daniel!”
Ông ta hạ kiếm xuống ngang chân trụ của tôi lúc tôi đang chuẩn bị đứng dậy. Tôi ngay lập tức mất cân bằng - Lần thứ ba tôi ngã lăn ra đất.
Lần thứ tư, tiếp tục là một cú đâm thẳng quyết liệt từ Thalor. Mắt tôi hoa lên, tai ù đi chẳng thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra xung quanh. Tôi ngã tiếp, mặt cắm thẳng vào cát bụi. Những hạt bụi xốc lên bay vào cổ họng khiến cổ họng tôi nghẹn ứ và ho khan dữ dội.
“Dậy! Daniel!” - Thalor hét lớn.
Tôi nghe tiếng bước chân Thalor đến bên cạnh mình.
‘Bỏ cuộc… hay không bỏ cuộc…?’
‘Bỏ cuộc…’
‘Hay không…?’
‘Bỏ cuộc…’
‘Không...!’
Siết chặt chuôi kiếm một lần nữa, tôi chống thanh kiếm lên, gặng đứng dậy. Ngay lúc này thứ giúp tôi gượng dậy là sự cường hoá của ma pháp bóng tối lên cơ thể, thực chất cơ thể gốc của tôi đã gục từ lâu.
Tôi nhớ lại về cơn ác mộng sáng nay, sự bất lực của Daniel khi đứng trước cái chết, máu, bóng tối, ánh mắt Caelum, sự cô độc của Daniel giữa cung điện nhuốm màu máu đỏ… TÔI KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC!!!
Cho dù tôi có phải bò, phải lết, cho dù da thịt tôi có trầy da tróc vảy, tôi vẫn phải đứng lên, TÔI XỨNG ĐÁNG CÓ MỘT TƯƠNG LAI KHÁC!!!!
Không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, tuyệt đối KHÔNG BỎ CUỘC.
Tôi đứng thẳng, duy trì tư thế đứng cơ bản của kỵ sĩ mà lúc nãy tôi mới học. Xung quanh người tôi toả ra làn khói màu đen của ma pháp bóng tối - thứ đang giữ cho cơ thể và thần trí tôi tỉnh táo.
Tôi trừng mắt đối mặt với Thalor, hét lớn:
“Chúng ta đánh tiếp!”
Thalor không giấu nổi một tia ngạc nhiên trong ánh mắt nhìn tôi. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Lông mày kiếm của ông nhíu lại, gương mặt cứng nhắc nghiêm nghị ấy bỗng nở một nụ cười, một nụ cười thoả mãn:
“TỐT!”
Ông ta xông tới, không, chính xác là hai chúng tôi cùng xông đến. Lưỡi kiếm chúng tôi chạm vào nhau, tiếng kêu vang lên làm tất cả kỵ sĩ trong doanh trại đều chú ý tới. Chúng tôi duy trì tư thế khoá kiếm, mỗi người dồn toàn bộ sức lực để đầy lùi đối phương.
Hai chúng tôi cứ giữ tư thế đó một khoảng thời gian khá lâu. Ánh mắt của tôi nhìn ông ấy chằm chằm, cố tìm một khoảng sơ hở.
Đồng tử tôi co rút - giống với khi đe doạ cậu nhóc trong con hẻm hôm đó - từ đồng tử tôi chảy ra một làn sương ma, trong một thoáng chốc, Thalor sững người.
Tôi ngay lập tức lợi dụng khoảng sơ hở đó, đổi góc kiếm, thoát thế khoá kiếm và tung một đòn kiếm đâm thẳng.
Trong giây phút đó, tôi tưởng chừng như mình sắp đánh bại Thalor
Nhưng có lẽ do đã cạn sức lực hoặc do tôi chỉ vung kiếm theo bản năng, ngay khi Thalor lấy lại ý thức, ông ta ngay lập tức chặn đòn và đẩy lệch hướng kiểm của tôi. Chưa kịp chờ tôi phản ứng, ông ta đã phản công theo hướng ngược lại - một cú đánh nhanh, gọn và đầy uy lực, hất tung tôi xuống đất.
Làn khói đen xung quanh cơ thể tôi chậm rãi tan biến. Tôi cắn răng vì đau đớn, môi tôi nứt nẻ rướm đầy máu. Từ thái dương, máu chảy ra thành dòng, nhỏ xuống nền đất cát. Cơ thể tôi co giật, chân tay mềm nhũn, thậm chí tôi còn không đủ sức lực để kêu lên thành tiếng. Rồi khung cảnh trước mắt tôi tối sầm lại, tôi gục đi, mất ý thức.


2 Bình luận