Hoàng Tử Phản Diện
Bug Bug Bug Bug
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Sự khởi đầu

Chương 09 - Hy sinh - Sứ mệnh của một kỵ sĩ

0 Bình luận - Độ dài: 2,617 từ - Cập nhật:

Mùi hôi tanh, tiếng thở gấp và gầm gừ hung tợn - đàn sói nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như muốn đoạt mạng. Garron đảo mắt với tôi và Levi để phát lệnh cho chúng tôi vào thế chuẩn bị.

Giữa vòng vây của những con sói, Garron vung cánh tay trái lên cao, từ nền đất nứt toác ra rồi trồi lên những ngọn đất đá nhọn nện mạnh vào lũ sói.

Trước sự tấn công bất ngờ của Garron, lũ sói trong thoáng chốc trở nên hoảng loạn, phá vỡ vòng vây. Lợi dụng từng khoảnh khắc lúc chúng đang hỗn loạn, ba người chúng tôi tản ra ba phía để lao vào hỗn chiến.

Dòng năng lượng ma pháp lan toả lên từng cơ bắp và thớ thịt trên cơ thể - tôi cường hoá tối đa sức mạnh thể chất của chính mình bằng ma pháp bóng tối. Từng nhát từng nhát kiếm vung ra loé sáng như những tia chớp lao về phía con sói đen trước mắt.

Tôi phải ra đòn thật nhanh, vì thời gian mà lũ sói để lộ sơ hở tính theo từng khắc một, và tôi phải hạ gục càng nhiều con càng tốt, chúng quá đông và mạnh.

Khác với những con sói chỉ biết tấn công theo bản năng của chúng, những kỵ sĩ như chúng tôi được huấn luyện tấn công vào đúng điểm yếu của từng con vật. Loài sói là một loài có một số điểm yếu nhất định trên cơ thể: cổ họng, bụng và phía sau tai của chúng. Đây là vùng da mỏng và tập trung nhiều dây thần kinh, mạch máu lớn.

Nhờ biết được những điểm yếu đó, tôi đã hạ gục được một lúc hai con sói mà không tốn quá nhiều sức. Từng mảng máu đen của con quái vật đọng trên lưỡi kiếm, chúng lăn dài và trượt xuống nền đất lạnh lẽo.

Không dừng lại, tôi tiếp tục nhắm vào những con sói còn lại, sức mạnh bóng tối cuộn lên trong cơ thể khi tôi khẽ nhắm mắt, từ đồng tử tôi tràn ra một làn sương ma dày đặc, doạ những con sói khổng lồ trước mặt chùn bước không dám tấn công. Tận dụng khoảnh khắc đó, tôi lao về phía chúng và vung kiếm, ra đòn thật nhanh trước khi lũ sói có cơ hội tránh né và phản đòn.

Cú chém rạch ngang sườn con sói, khiến nó kêu lên đau đớn và ngã gục. Tôi bật người lên, giáng tiếp một đòn đâm thẳng tới con sói gần đó, nhưng có lẽ đòn chém chưa đủ sâu, con sói vùng ra và điên cuồng lao về phía tôi. Tôi có thểnhìn rõ từng mạch máu đỏ rực trong đôi mắt vàng rực của con sói đen.

Nó cắn vào bắp tay trái của tôi, hàm răng của nó xuyên qua lớp giáp cứng đâm thẳng vào da thịt tôi.

Nhờ ma pháp cường hoá, cơn đau đã được giảm đi đáng kể, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nơi bắp tay trái của tôi sức lực đang bị rút cạn. Tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm, tôi đâm kiếm xuyên thẳng qua bụng con sói. Nó chết hẳn.

Bên kia trận chiến, Levi và Garron cũng đang lao vào giữa trận chiến với đàn sói.

Lưỡi kiếm của Garron, nhẹ nhàng như một cơn gió mỏng manh lướt qua mặt đất ẩm ướt do thấm đẫm vết máu, trái ngược với vẻ nhẹ nhàng ấy, từng đòn kiếm mà ông ra tay đều dứt khoát và mạnh mẽ chém thẳng vào cổ và họng của những con sói. Dù cho những con sói này nhanh nhẹn đến phát điên, nhưng dường như tốc độ đó không ảnh hưởng gì với Garron.

Ông ấy sử dụng ma pháp đất để dựng nên những cây cọc đất khổng lồ giữa trận chiến, khiến tốc độ điên cuồng của những con sói giảm xuống đáng kể. Giữa mê cung do chính mình tạo ra, ông ta luồn lách uyển chuyển như một con rắn lục, sự linh hoạt đó rõ ràng chỉ có ở một chiến binh đã lăn lộn trên chiến trường hàng chục năm với hàng ngàn kẻ địch mạnh mẽ, như thể bản năng của một loài săn mồi đã ngấm vào trong máu ông ta.

Khác hẳn với Garron, Levi đang phải chật vật khi chiến đấu với những con sói. Sói đen làm chủ cuộc chiến, còn anh ấy thì cứ mê man mà lao vào chiến đấu với chúng.

Levi gia nhập đoàn trước tôi hai năm, tính đến nay anh ấy trở thành một kỵ sĩ được gần ba năm rồi. Anh là một trong những người mạnh nhất trong lớp những người kỵ sĩ trẻ, và được thầy Thalor của tôi đánh giá là một trong những người rất có tiềm năng. Anh ấy chăm chỉ, không bỏ cuộc và không nhún nhường trước bất kỳ thứ gì.

Như những con sói ở ngay trước mắt Levi lúc này, tay cầm kiếm của anh đang run rẩy, rõ ràng là con quái vật này có thể cướp đi mạng anh bất cứ lúc nào. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh hoà chung với dòng máu tanh mặn, dù sợ hãi nhưng động tác của anh không hề dừng lại - như một lời thề với chính mình, rằng anh ấy sẽ không chết.

Chiến đấu trong thời gian dài đằng đẵng, Levi đã thấm mệt. Từ trong tròng mắt vẩn đục của anh hiện ra hình bóng một con sói khổng lồ đang vồ vập lao đến, con sói mở miệng lớn giương ra chiếc răng nanh sắc nhọn. Levi chật vật giơ kiếm ra chặn lấy miệng con quái, tiếng lưỡi kiếm va vào răng con quái vật vang lên chấn động cả hang động tối tăm. Bàn tay trái đỡ lấy lưỡi kiếm - máu đã tứa ra từ nơi tiếp xúc, chảy thành dòng xuống bộ giáp màu xám bạc.

Thân thể Levi run cầm cập, không chỉ vì phải chống đỡ trước con quái vật khổng lồ, mà bởi anh đã kiệt sức rồi.

Ngửi thấy mùi máu nồng đậm từ Levi, con sói đen trở nên hung dữ, nó vùng vẫy dữ dội, điên tiết muốn thoát khỏi sự chế ngự. Không chống đỡ được trước con quái vật điên cuồng, thanh kiếm văng ra khỏi tay Levi, lăn long lóc vềphía chân của tôi.

Nhận thấy chân mình va vào thứ kim loại gì đó, tôi đưa mắt qua nhìn, và tôi nhận ra ngay - đó là thanh kiếm mà tôi đã tặng cho Levi chỉ mới mấy tháng trước.

‘KHÔNG…’

Ngay lập tức, mắt tôi đảo quanh, tìm kiếm Levi, và trong một khắc, tôi không thể nhận thức được hình ảnh mà tôi nhìn thấy rốt cuộc là gì.

Con quái vật…

Cắn-đứt-lìa-cánh-tay-Levi.

“LEVI!!!!” - Tôi gào lên.

Một chiếc cọc bằng đất đá trồi lên từ mặt đất, xiên thẳng vào con quái vật đang ngấu nghiến cánh tay của Levi, đó là ma pháp của Garron, có lẽ ông ấy đã để ý được tình hình.

Levi khuỵu xuống, tôi lao đến và đỡ lấy anh trước khi anh ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Anh dựa vào tôi, hơi thởnặng nhọc như không còn sức.

“Dan à…”

“Levi, anh đừng lên tiếng, giữ sức đi, trận chiến sắp xong rồi, em sẽ đưa anh về doanh trại và Allen sẽ chữa trịcho anh.” - Tôi nói, trong giọng nói có hơi chút run rẩy.

“K-Không… Dan à, anh nghĩ… anh không được rồi… hãy cho anh nói những lời cuối cùng…”

“Levi…” - Tôi hiểu rằng hơn ai hết, anh ấy là người rõ nhất về tình trạng của bản thân anh, tôi lặng lẽ gật đầu đồng ý với anh trong sự ngậm ngùi.

“Allen, Al, em trai anh…Từ khi sinh ra, lúc nào bọn anh cũng ở bên nhau, chắc chắn nó sẽ rất đau khổ vì sự ra đi của anh… anh có thể nhờ em… Nhờ em an ủi và ở bên nó… v-và… Nhờ em nói với nó rằng, anh… anh thương nó…” - Levi yếu ớt nói, nước mắt anh chực trào ra - “bảo nó phải sống tốt… sống… sống thay cho cả phần của người anh này nữa… Nhờ em…” - Giọng anh run rẩy, như đang cố giữ lấy từng hơi thở cuối cùng.

Tôi không chịu được nữa, nước mắt tôi trào ra. Tôi trả lời anh với giọng nghẹn ngào.

“Em hứa với anh rằng em sẽ làm mọi điều anh bảo.”

“C-Cảm… ơn em rất nhiều… V-và D-Dan à, em…” - giọng anh yếu dần và bắt đầu đứt quãng - “em… e-em cũng là em trai anh… e-em phải… sống tốt… đấy… Hứa… với… anh…”

Giọng anh ấy nhỏ dần.

Levi không thở nữa rồi.

Tôi hiểu điều anh ấy muốn nhắn nhủ với tôi. Nghe nói… sau khi mất, não bộ con người vẫn còn hoạt động trong vòng 20 đến 30 giây.

Tôi ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng nói với anh, mong rằng anh ấy vẫn có thể nghe thấy.

“Levi, em hứa với anh, em sẽ sống tốt, như lời anh nói!”

Khác với tôi có ma pháp bóng tối cường hoá thể chất, đại đội trưởng Garron có kinh nghiệm chiến đấu hơn hàng chục năm thì Levi không có gì cả ngoài vỏn vẹn vài năm luyện tập trong đội và một vài lần ra quân làm nhiệm vụ, vậy mà anh ấy vẫn kiên cường chiến đấu với đàn sói đến cả hơi thở cuối cùng. Tôi khâm phục anh, người kỵ sĩ với tinh thần bất khuất ấy…

Trí óc tôi chợt lang thang về những ngày đầu khi tôi mới gia nhập đoàn kỵ sĩ, về lần đầu khi tôi gặp Levi. Anh ấy là một người ân cần và luôn quan tâm tôi - một đứa trẻ có quá khứ giống anh, xuất thân từ khu ổ chuột khắc nghiệt và nghèo nàn.

Một người anh luôn hỏi han tôi có ổn không mỗi lúc thấy tôi mệt mỏi, giờ đây chính anh ấy đang nằm bất động trong vòng tay tôi - chìm vào trong giấc ngủ sâu, không bao giờ tỉnh lại.

Trận chiến lặng lẽ kết thúc, xác chết của những con sói ngã la liệt đè lên xác của những kỵ sĩ đã thiệt mạng từtrước. Cả hang động chìm trong một thứ mùi máu, mùi tử khí nồng nặc.

Tôi vẫn ngồi đó và ôm lấy Levi, máu anh ấy thấm đẫm cả người tôi, thân thể anh ấy giờ đã lạnh toát. Tôi lấy vạt áo của mình lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên khoé mắt anh. Garron đứng đó, im lặng nhìn cảnh tượng.

Một lúc sau, tôi khó nhọc đứng dậy, Garron và tôi - những người duy nhất còn sống, phải nhanh chóng đi về cửa hang động thông báo với những kỵ sĩ còn lại trong đội để họ có thể giúp thu dọn chiến trường và lo liệu cho những thi thể của các đồng đội đã ngã xuống.

“Daniel… Chờ đã…” - Bỗng, Garron gọi tôi lại và nói.

“Vâng, thưa đại đội trưởng”

“Chân cháu bị thương rồi, leo lên đi.” Nói rồi, ông ấy từ tốn quỳ xuống và đưa lưng ra trước mặt tôi.

Tôi khựng lại, sững người. Tôi không nghĩ có thể thấy được những cử chỉ đó ở một người như Garron.

“Vâng… Thưa ngài đại đội trưởng…” -Tôi ngại ngùng đáp.

---

7d6b4e7f-157c-4b0f-abf4-979321d9418b.jpg

Trên đường trở về, khi đang được ngài Garron cõng trên lưng, không hiểu sao tôi lại nhớ về người cha của tôi ở kiếp trước, điều này khiến tôi không thể nhịn được cảm giác muốn tâm sự nỗi lòng của mình với ông:

“Cháu không biết mình có thể thông báo với Allen về sự ra đi của Levi không… Làm thế nào để nói với một người rằng người thân duy nhất còn lại của họ trên thế giới này đã… không còn nữa? Allen chắc chắn sẽ rất đau khổ…”

“Không sao đâu, Daniel, cậu nhóc đó chắn chắn có thể vượt qua được. Là một kỵ sĩ, bản thân cậu ta hơn ai hết hiểu rõ về sứ mệnh lớn lao mà một kỵ sĩ mang trong mình - người có thể sẵn hằng hy sinh mạng sống vì Valenthra.” - Garron nói, giọng ông ấy trầm ổn và bình tĩnh như thể đã trải qua sinh tử hàng nghìn lần - “Cả Levi và tất cả các kỵ sĩ đã ngã xuống không hề chết vô ích, Daniel à, họ đã thành công bảo vệ được đồng đội của họ ở ngoài kia, họ hy sinh để tất cả chúng ta, những người còn lại thắng cuộc trước đàn sói đó!”

Garron dừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói với một giọng khàn khàn:

“Levi đã hy sinh và bảo vệ được người thân cậu ta… Chắn chắn rằng thằng nhóc đó đã yên lòng mà ra đi rồi…”

Trong chất giọng khàn khàn ấy thấp thoáng một xúc cảm nghẹn ngào, một tia đau buồn hiện qua trong ánh mắt của ông, như thể ông đang nhớ về bóng hình của ai đó.

Tôi chẳng dám lên tiếng, không gian xung quanh im ắng, chỉ còn tiếng bước chân dẫm trên nền đất đá ẩm ướt.

Trong không gian im ắng đó, chất giọng khàn đặc của Garron lại tiếp tục vang lên:

“Ngày con trai ta mất… trời cũng mưa tầm tã như thế này… thằng bé lúc đó có lẽ là bằng tuổi cháu bây giờ, Daniel… Cả thằng bé và vợ ta đều đã ra đi bởi vì ta không thể bảo vệ được họ…”

“…” Tôi sững sờ, không biết phải nói gì, kể cả thầy Thalor không ai từng nói cho tôi biết rằng ngài Garron từng có một gia đình.

“Là một kỵ sĩ, mà ngay cả gia đình mình cũng chẳng thể bảo vệ được, cái chết của họ đã khiến ta day dứt suốt hàng chục năm qua, như một vết thương không bao giờ lành. Tiền tài, địa vị, lòng tin của hoàng đế, tuy ta có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng trong ngần ấy năm, ta chỉ sống như một cái xác vô hồn. Cho đến khi ta gặp cháu, Daniel.”

“S-Sao ạ…?”

“Cháu có ánh mắt giống con trai ta, luôn nhìn ta với một vẻ kiên định, bất khuất, lần đầu tiên gặp cháu ở con ngõ nhỏ đó cháu đã khiến ta nhớ về con trai của mình.”

“…”

“Và còn lần sau khi cháu hôn mê tỉnh lại, cháu đã lỡ gọi nhầm ta là cha. Dù lời nói của cháu chỉ là vô thức, nhưng chính khoảnh khắc đó khiến ta như bừng tỉnh, ta đã nhận ra rằng bao nhiêu năm qua ta đã khao khát được nghe tiếng gọi ấy đến nhường nào…”

Garron ngừng lại, tôi có thể thấy mắt ông nhoà đi.

‘Không thể nào… ông ấy… khóc sao?’

“Lời ta sắp nói có thể rất điên rồ… Daniel à… Ta biết mình không thể thay thế cha ruột của cháu nhưng… Nếu cháu cho phép… ta sẵn sàng có thể nhận cháu làm con trai nuôi, ở bên và dìu dắt cháu như với chính con ruột của mình.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận