Hoàng Tử Phản Diện
Bug Bug Bug Bug
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Sự khởi đầu

Chương 07 - Hang động.

0 Bình luận - Độ dài: 2,186 từ - Cập nhật:

Ngày thứ hai chúng tôi đi vào khu rừng Hollowvale. Thời điểm lúc này là tầm ban trưa và chúng tôi cũng đã tiến khá sâu vào trong khu rừng, vẫn là những khoảng không im lặng và không thấy bóng dáng của một con quái vật nào.

Một số kỵ sĩ đã xì xào cho rằng có lẽ bọn quái vật đã tràn ra ngoài kết giới, đó là lý do mà khu rừng trở nên trống không.

Nhưng tôi thì không nghĩ như vậy, khả năng cảm nhận được ma lực của ma pháp bóng tối rất mạnh. Mặc dù tôi không cảm nhận được sự sống của bất kỳ sinh vật nào ở chốn này, nhưng tôi vẫn lờ mờ cảm nhận được nguồn ma lực khác lạ từ một nơi nào đó trong khu rừng. Tôi đã thông báo điều này với Garron để ông ấy có thể ứng phó kịp thời khi có sự cố xảy ra.

Đoàn kỵ sĩ dừng lại nghỉ ngơi ở một bãi cỏ trống, ánh nắng chiếu xuống từng tia thưa thớt, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Bầu trời giờ đây đã ngập tràn bởi những đám mây tích điễn chen chúc lẫn nhau, có vẻ như trời sắp đổ cơn mưa.

Cơn ác mộng hôm qua cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí tôi cả ngày hôm nay. Ngồi bệt xuống một đám cỏ gần đó, tôi chìm trong suy tư.

‘Đó là một mảnh ký ức khác của Daniel ở kiếp trước sao?

Rốt cuộc người đàn ông trong giấc mơ là ai?

Tại sao giấc mơ đó lại khiến mình lo lắng đến vậy…?’

“Này, Dan!” - Một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Anh Levi, Allen.” - Tôi khẽ gật đầu đáp lại.

Người gọi tôi là Levi, một kỵ sĩ trẻ trong đoàn, nổi bật với mái tóc màu đỏ và đôi mắt híp thành một đường thẳng của anh ta. Đứng bên cạnh Levi là người em trai sinh đôi của anh ấy - Allen, người sở hữu gương mặt gần như giống hệt Levi, chỉ khác là cử chỉ của anh ấy nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn Levi một chút. Allen là y sĩ của đoàn, đúng nghĩa là bác sĩ nơi chiến trường.

Họ là cặp song sinh duy nhất trong đoàn kỵ sĩ của Garron, và cũng là những người bạn thân nhất của tôi kể từ khi tôi gia nhập đoàn kỵ sĩ.

“Trông em khá mệt mỏi đấy, mọi người đã đi ăn trưa rồi mà em cứ ngồi lặng cả người ra.” - Levi nói, tay cầm lấy túi nước đưa cho tôi - “Uống vài ngụm nước cho tỉnh táo đi Dan.”

So với Allen trầm tính, Levi luôn là người hoạt bát và ân cần với tất cả mọi người. Tôi cũng được coi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn nên Levi rất hay quan tâm và hỏi han tôi. Hai người họ lúc nào cũng kè kè bên nhau, ‘Levi hoạt bát và Allen trầm tính’ - biệt danh của cặp song sinh nổi tiếng.

Tôi nhận lấy túi nước từ Levi, khẽ bật cười đáp lại anh:

“Em chỉ bị mất ngủ thôi anh Levi. Anh không thấy khu rừng này kỳ lạ sao?”

“Anh hiểu ý nhóc, Hollowvale luôn được biết đến là một khu rừng đáng sợ, vậy mà từ khi vào đây chúng ta còn chưa thấy được bóng dáng của một con quái vật nào.” Levi ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt anh tỏ vẻ nghiêm nghị - một biểu cảm hiếm thấy trên khuôn mặt người kỵ sĩ luôn vui vẻ ấy.

“Chúng ta cũng không phải những người duy nhất biết chuyện đó Dan à. Ngài Garron từ qua đến nay đều chưa chợp mắt một giây nào. Những kỵ sĩ cấp dưới như chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác ngoài nghe theo mệnh lệnh từ cấp trên, nên việc chúng ta cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt và chuẩn bị sẵn sàng cho lần chiến đấu tiếp theo thôi.”

Allen gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

“Nếu em thấy không khoẻ hay khó ngủ thì cứ đến tìm anh, anh sẽ cho em một vài loại thảo dược giúp em dễ ngủ, thư giãn tâm trí. Có lẽ em cảm thấy căng thẳng vì đây là lần đầu ra quân của em, dù sao em cũng chỉ là một thằng nhóc thôi.” - Allen nói.

“Cảm ơn hai anh.” - Tôi nhìn hai anh ấy, thành thật đáp. Giữa cái không khí u ám và cô quạnh trong khu rừng đáng sợ này, những cuộc nói chuyện ấm áp như này thật sự khiến tâm trạng tôi tốt lên trông thấy.

Chúng tôi nghỉ ngơi ăn uống thêm một lát, sau đó tiếp tục lên đường.

Không lâu sau khi chúng tôi di chuyển, bầu trời thấm đẫm những mảng đen xám, từng tia sét loé lên làm sáng một vùng trời, trời bắt đầu đổ mưa.

Garron quan sát từng hạt mưa nhỏ tí tách những giọt đầu tiên lên những ngọn cỏ héo úa. Ngay lập tức ông ra lệnh:

“Cơn mưa này sẽ kéo dài rất lâu và nặng hạt! Lều và những miếng bạt nhựa sẽ không đủ cho đoàn chúng ta. Chúng ta cần tìm một hang động hay một nơi trú ẩn nào đó.”

Nhận được lệnh của ông, mọi người lập tức tản ra để đi tìm nơi trú mưa. Không ai nói gì nhiều, bởi lẽ mọi người đều hiểu nếu không nhanh chân thì cơn mưa sẽ càng ngày càng nặng hạt hơn. Tất cả đều lặng lẽ quan sát xung quanh, tiếng vó ngựa dẫm lên nền cỏ ẩm ướt xen lẫn tiếng áo mưa của kỵ sĩ cọ vào áo giáp của họ kêu sột soạt.

Khoảng chừng mười lăm phút sau đó, khi cơn mưa đã làm ướt đẫm bờm của những con ngựa và làm nghẹt đi mũi của chúng, một kỵ sĩ hớt ha hớt hải chạy tới và hét lớn:

“Tôi tìm thấy một dốc đá vôi, có lẽ ở đó sẽ có hang động cho chúng ta trú mưa!”

Ngài Garron ra hiệu bằng tay, cả đoàn lập tức tập hợp và đi theo chàng kỵ sĩ kia.

Đi qua những con đường đầy đất sình và bùn lầy, cuối cùng, chúng tôi đã thấy chân dốc. Mặc dù tầm nhìn bị chắn bởi cơn mưa đã trở nên nặng hạt, nhưng chúng tôi vẫn nhận ra được một cửa hang nhỏ nằm dưới con dốc đá vôi.

Các kỵ sĩ cẩn thận dắt ngựa đi vào, bên trong tối om, không có lấy một tia ánh sáng. Nhưng thật may mắn là cái hang đủ rộng để cho toàn bộ đoàn kỵ sĩ chúng tôi trú ẩn.

Ngay khi tôi bước vào hang động, thứ đầu tiên mà tôi để ý là mùi máu tươi! Một mùi máu tươi rất nhẹ thôi và nếu không có khả năng cường hoá các giác quan chắc tôi cũng không thể cảm thấy được thứ mùi ấy.

Nhưng điều vô lý là tôi vẫn chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện của sinh vật sống, vậy thì mùi máu tanh tưởi và ngai ngái đó ở đâu ra?

Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã không có dấu hiệu dừng, từng mảng sáng ảm đạm len lỏi vào hang động tối đen như mực. Các kỵ sĩ thì đang bận rộn chuẩn bị đồ đạc và lau khô những chiếc bờm đã ướt nhẹp của đàn ngựa. Có vẻ chẳng ai nhận ra sự bất thường của nơi này, mọi người đều đã buông lỏng cảnh giác sau nhiều ngày hành quân mà chẳng trông thấy một con quái vật nào.

Chợt tôi nhìn thấy bóng dáng của một kỵ sĩ trẻ đang lấp ló đi vào trong hang động, tôi nhớ ra anh ta, anh ta tên là Kylan, là một kỵ sĩ trẻ mới vào đoàn cách đây hai tháng và thường hay bị Thalor khiển trách bởi bản tính tò mò của mình. Lúc tôi nhận ra anh ta là lúc anh ta đã đi khá sâu vào hang rồi, thậm chí là không thể thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực, tôi hét lớn:

“Kylan, đừng đi quá xa!!!”

Ngay sau đó là một tiếng thất thanh.

“AAHHH - GAHHHHHHHHHHHH”

“Là tiếng Kylan!” - Một kỵ sĩ nhận ra và hô lên.

Garron nghe thấy và lập tức hạ lệnh cho bọn tôi:

“Tất cả ở lại phòng thủ lối vào! Daniel và đội một theo ta!”

Garron dẫn đầu chúng tôi tiến sâu vào hang, nơi mà tiếng hét của Kylan vang ra. Ánh sáng lập loè của ngọt đuốc chiếu xuống làm lộ ra những hộp sọ và xương quái vật ở dưới chân bọn tôi, càng đi sâu vào trong thì mùi máu tươi càng nồng đậm, KHÔNG, không chỉ có mỗi máu nữa!

Càng vào sâu bên trong hang tôi càng cảm nhận rõ hơn: Quái vật, ma lực hắc ám, không chỉ có một con, có lẽ là cả một ổ quái vật đang lẩn trốn sâu trong hang động này. Ngay lập tức tôi lên tiếng cảnh báo:

“Chúng ta cần rời khỏi đây ngay lập tức thưa ngài Garron, cháu cảm nhận được có rất nhiều sự hiện diện của quái vật ở sâu trong hang, từng này người của đoàn là không đủ để hạ đám quái vật đó!”

“Tất cả, dừng lại ngay lập tức!” - Ngay khi nghe thấy lời tôi nới, Garron hạ lệnh ngay lập tức, trong giọng nói đanh thép ấy có thể nghe ra một tia bàng hoàng nhẹ.

Nhưng tất cả đã không kịp. Một vệt máu dài kéo lê trên nền đất, vẫn còn ấm, là máu người!

“K-K… Kylan?!”

Trước mắt bọn tôi là hình ảnh Kylan nằm sõng soài trên nền đất, mắt trợn trắng không còn dấu hiệu của sự sống,từng mảnh giáp trên người anh ta rơi khắp tứ phía, trên người chỉ còn một bộ quân phục mỏng manh đã bị xé toạc. Từng mảng thịt bị xé nát khiến máu bắn ra khắp nơi, con quái vật đang nhai ngấu nghiến xương sườn và nội tạng anh ta như thể một món tráng miệng ngon lành.

Đó là một con quái vật mang hình dáng của một con sói, bộ lông đen mượt của nó hoà lẫn vào từng mảng đen của hang động tối tăm, nổi bật lên cặp mắt màu vàng rực vô hồn đang nhìn thẳng về phía chúng tôi.

Và không chỉ có một cặp mắt, rất nhiều cặp mắt vàng rực đang lăm le chúng tôi.

“Cẩn thận!” - Tôi hét lớn và chạy đến phía Levi, nơi con sói khổng lồ - cao và lớn gấp hai lần một người kỵ sĩ lực lưỡng - đang lao đến phía anh ấy.

Levi không kịp phản ứng, bị tôi đẩy ngã ra mặt đất. Tốc độ của con quái vật quả thật rất nhanh, sẹt qua như một tia chớp, ngay cả khi tôi đã dự đoán được hướng tấn công của nó, tôi vẫn không thể né được đòn tấn công của con sói. Nó cắn vào cẳng chân trái của tôi, máu túa ra như thác nước. Garron lao đến và chém một nhát kiếm về phía con sói, đó là một đòn kiếm nhanh và dứt khoát nhất mà tôi từng thấy kể từ khi trở thành kỵ sĩ. Và uy lực của nhát kiếm ấy cũng khủng bố như vẻ dứt khoát của nó, con sói ngã ra và chết ngay lập tức.

Ngay khi con sói ngã xuống, từ phía bóng tôi bên trong hang là một đàn sói xuất hiện, số lượng ước chừng hai chục con và có thể hơn. Chúng nó đang ở trong trạng thái chuẩn bị lao ra chiến đấu.

“Toàn đội chú ý nghe mệnh lệnh! Chúng ta đã rơi vào vòng vây của con quái vật, chuẩn bị trạng thái chiến đấu, NGAY LẬP TỨC!!!”

Mặc kệ cho cẳng chân trái đang chảy máu đầm đìa, tôi cường hoá cơ thể để không còn cảm nhận cơn đau, chuẩn bị trạng thái đối đầu với đàn sói.

Thật không may, đội chúng tôi chỉ có hơn chục người, ít hơn nhiều so với số lượng con quái vật, và không phải ai cũng đủ khả năng để đánh bại được một con huống gì là cả một đàn như vậy.

Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, tôi cảm nhận được các kỵ sĩ đang tập trung cao độ, thứ họ đương đầu không chỉ có đàn sói, mà chính là tính mạng của họ.

“CHIẾN ĐẤU!!!------------------------------------------------------”

Garron hô lên ra lệnh cho cả đoàn kỵ sĩ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận