Hoàng Tử Phản Diện
Bug Bug Bug Bug
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Sự khởi đầu

Chương 02 - Daniel sập bẫy.

0 Bình luận - Độ dài: 2,162 từ - Cập nhật:

Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua những vết nứt trên khe tường và những mái ngói chắp vá bằng những miếng sắt vụn như đang rỉ máu giữa khu ổ chuột Valenthra. Không khí xung quanh vẫn đặc quánh mùi dầu, phân động vật và thứ ẩm mốc lâu ngày trong những khe tường.

Tôi lặng lẽ đi theo những đứa trẻ bụi đời khác, mỗi đứa đều gầy nhòm, mắt mũi lấm lem những vết bùn đất và máu khô. Không ai nói chuyện. Không ai tin ai.

Chúng men theo con hẻm phía sau khu chợ, tìm được một túi rau nát bị bỏ đi và bắt đầu tranh nhau những miếng rau thối. Vài đứa khác tranh thủ lấy ra từ đáy thùng rác một ổ bánh mì đã mốc xanh. Chúng tranh nhau xâu xé những nhúm bánh mì bằng những đôi tay gầy gò chỉ còn da bọc xương, gầm gừ với nhau như những con thú hoang.

Tôi cố chen vào từ phía sau, ánh mắt dò xét, cậu nhìn đám trẻ hoang dã ấy và biết chắc mình chẳng thể tranh với chúng. Tôi tiếp tục đào bới trong đống rác bẩn thỉu, đôi tay nhỏ bé nhưng chai sần như đã quen thuộc với việc này. 

Một lúc sau, ngón tay tôi chạm vào được một thứ gì đó mềm mềm, tròn tròn – một củ khoai tây. Có vẻ như nó đã được luộc rồi, nhưng một bên của củ khoai nham nhở với vết răng li ti sắc lẹm, chắc chắn là vết răng của chuột. Dẫu vậy so với những món đồ ‘có thể ăn’ nằm bên trong đống rác kia, đây là một món hời.

Tôi biết - ‘Trong thế giới này sự chần chừ có thể gi.ết chế.t tôi.’

Tôi giật lấy củ khoai như kẻ trộm, giấu vào vạt tay áo, chạy ra khỏi chỗ đám trẻ hỗn loạn. Ngồi sụp xuống một góc tường cách đó không xa, lấy vạt áo lau đi những vết bẩn và nước thải trên củ khoai tây, sau đó cắn vào phần chưa bị hỏng.

‘Nó đắng, bở, và có vị của rác thải. Nhưng đó là thứ duy nhất tôi có trong ngày hôm nay.’

Tôi ăn chậm, mắt nhìn khắp nơi cẩn trọng để không có ai thấy. Nếu lũ trẻ đánh hơi được, chúng sẽ xông tới mà không để tâm bất cứ điều gì.

‘Nơi đây không có luật lệ bảo vệ những người như tôi.’

Tôi vừa bẻ được một phần củ khoai còn khô thì từ xa, giọng một người đàn ông vang lên:

“Này, nhóc. Chờ đã.”

Tôi lập tức quay đầu lại, cảnh giác.

Người đàn ông đang tiến về phía tôi, bước chân vang lên đều đặn trên nền đất sình ẩm ướt. Ông ta có vẻ ngoài trông khác hẳn với đám người trong khu ổ chuột này. Tầm tuổi trung niên, vóc dáng cao và rắn rỏi, bờ vai thẳng và bước đi với một phong thái đĩnh đạc uy nghiêm.

Mái tóc nâu cắt gọn, lấm tấm vài sợi tóc muối tiêu, kéo ngược gọn về đằng sau như một thói quen kỷ luật. Đôi mắt màu nâu, sâu và trầm, như thể đã nhìn qua vô số mảnh đời được chôn xuống bởi đất sình và máu bùn.

Ánh mắt ông ta liếc nhanh xuống củ khoai tây bẩn trên tay tôi, rồi dừng lại trên khuôn mặt tôi như thể đang xem xét, đánh giá... hay đúng hơn là ông ta đang quan sát tôi như một mục tiêu của ông ta. Trong khoảnh khắc đó, một cơn ớn lạnh trườn dọc sống lưng tôi.

Ông ta mỉm cười, nói:

“Ta là người làm ở trạm cứu tế phía Bắc Valenthra. Mấy đứa như cháu có thể đến nơi tiếp tế đồ từ thiện gần đây để nhận đồ ăn và nước sạch. Không cần làm gì cả, chỉ cần tới đó thôi.”

Tôi im lặng, không nói gì mà chỉ nhìn ông ta. Mặc dù gã đang cười, nhưng nụ cười của gã lạnh như băng và không có vẻ gì ấm áp của một người làm từ thiện. Ánh mắt của gã bình tĩnh, quá bình tĩnh.

 Khu ổ chuột Valenthra quanh năm bị bỏ rơi và bây giờ lại rủ lòng thương tới những đứa trẻ ở đây? Mạch đập trong cơ thể tôi giật liên tục như thế nó muốn nhắc nhở tôi phải cảnh giác với người đàn ông ở trước mặt.

“ Cháu không tin ta cũng được, nhưng cháu phải hiểu rằng ta lừa một đứa nhóc như cháu để làm gì cơ chứ ” - ông ta nói với chất giọng nhỏ nhẹ như thể sợ tôi chạy mất - “Trông cháu như thể sắp gục rồi, ở đó có súp nóng, nước ấm và giường.”

Nghe thấy lời dụ dỗ của ông ta, bụng tôi gầm lên từng hồi, ông ta nói đúng, dạ dày tôi đang quặn lên vì không có gì để tiêu hoá. Đôi chân tôi thì mềm nhũn vì không còn sức.

Tôi gật đầu.

‘Chỉ là ăn một bữa, rồi sau đó rời khỏi, không dính dáng gì đến họ.’

Con đường dẫn tới trạm cứu tế không xa. Qua vài ngõ ngách và những dãy nhà bỏ hoang, bọn tôi tới một căn nhà gỗ cũ kỹ, những mảnh tường bằng gỗ đã sờn và mục. Cánh cửa khép hờ.

Mùi gỗ ẩm mốc xen lẫn với mùi súp nồng bốc ra từ căn nhà len lỏi vào trong khứu giác của tôi.

“Vào đi, ta mới nấu sáng nay, những lũ trẻ kia đã ăn xong rồi, chỉ còn cháu thôi.”

Tôi bước vào.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn gỗ và một cái ghế ghỗ được đặt giữa phòng. Bên trên bàn là một bát súp còn ấm nóng, một mẩu bánh mì, và một cốc nước.

‘Không đúng!’

Nếu nơi này thực sự là trạm cứu tế cho những lũ trẻ bụi đời kia, tại sao trong căn phòng này chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế và một phần ăn duy nhất?

Nơi này quá sạch sẽ, thậm chí cảm giác như chưa từng có hơi người vương lại.

Tôi liếc quanh lần nữa, căn nhà này có một chiếc cửa ra vào và một chiếc cửa sổ, tuy nhiên chiếc cửa sổ đã bị đóng kín và khoá lại. Nói cách khác, Không có lối thoát thứ hai trong căn phòng này ngoại trừ cửa chính, nơi đã bị chặn lại bởi người đàn ông mờ ám đã dẫn tôi đến đây.

Ngay lúc tôi vừa phát giác điều đó, không để cho tôi phản ứng lại, một vòng tròn ánh sáng loé lên ngay dưới chân cậu, các ký tự kỳ lạ uốn lượn quanh vòng tròn như một vật thể sống. Rồi từ giữa vòng tròn, những sợi xích như mọc lên từ dưới lòng đất, đâm thẳng qua lớp sàn nhà bẵng gỗ mục. 

Sợi xích ngay lập tức cuốn lấy tôi như những con trăn khổng lồ, cả người tôi bị nó cuốn chặt đến nỗi chẳng thể di chuyển dù chỉ một ngón tay.

Tôi gầm khẽ, từ cơ thể tôi, luồng khí đen lại xuất hiện. Hiện giờ ma pháp bóng tối là thứ duy nhất cứu được tôi trong tình cảnh này.

“Aghhhhhh!!!”

Ngay lập tức, một cơn đau nhói lan khắp cơ thể tôi - như thế có thứ gì đó trong cơ thể bị cưỡng ép vỡ tung. Từng thớ thịt căng cứng, và tôi cảm nhận được có một nguồn năng lượng khác đang ép chặt lấy ma pháp bóng tối trong cơ thể tôi.

Ánh sáng từ vòng ma pháp dưới chân đột ngột mạnh hơn, cùng lúc đó cơ thể tôi… đang phát sáng.

‘Không thể nào… vòng tròn này… vô hiệu hoá ma pháp của mình?!’

Không còn ma pháp, tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng càng chống cự, những chiếc xích sắt khổng lồ càng cuốn lấy tôi chặt hơn.

Từ bên ngoài, ba người đàn ông mặc áp giáp xông vào bao vây xung quanh tôi, chĩa kiếm như thể đang đối đầu với một con quái vật.

“Cuối cũng đã bắt được ngươi, chuột con!”

Mất hết sức lực, cơ thể tôi trở nên nặng trĩu như thể đá chìm dần xuống mặt nước. Ánh sáng trước mắt tôi như dần nhoà đi, chập chờn như thể đang cảnh báo tôi rằng tôi sắp mất ý thức rồi.

Trong khoảnh khắc ấy tôi lẩm bẩm một câu, gần như nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy ngoài tôi - một tiếng thì thầm yếu ớt, như thể đang cố nhắc lấy bản thân phải tồn tại.

"Là bẫy. Tất cả chỉ là một cái bẫy"

"Mình... không thể... kết thúc ở đây..."

---

Ánh sáng lờ mờ qua khung cửa sổ cao và rộng làm tôi bất chợt nheo mắt lại.

Tôi mở mắt.

Trần nhà màu trắng tinh hiện lên đầu tiên, bóng loáng, sạch sẽ và không có một hạt bụi. Ánh nắng từ cửa sổ hắt lên tường, làm mặt tường trắng xoá vương một chút màu nắng nhẹ.

Tôi không còn nằm trên mặt đất sình lạnh lẽo và nhày nhụa nữa. Dưới lưng tôi là một chiếc giường đơn, phủ tấm chăn dày màu trắng thêu viền chỉ bạc. Chiếc chăn mềm, nhưng không mềm quá.

Không gian của căn phòng cực kỳ gọn gàng, không thể tìm thấy nổi một điểm hỗn loạn. Một giá treo áo choàng được đặt ở góc phòng, ngay kế bên là một kệ trưng bày vũ khí, nơi treo ngay ngắn một thanh kiếm màu đen tuyền bóng loáng được đặt cẩn thận trên giá.

Trên tường treo một bức tranh, biểu tượng của một cây kiếm đâm xuyên qua cánh của một con dại bàng. Cạnh cửa sổ là một chiếc bàn làm việc lớn phủ đầy những chồng tài liệu. Và ngồi ngay bên cạnh - là người đàn ông tóc nâu.

'Là ông ta, người đàn ông bí ẩn đó.'

Lần này, ông ta chẳng thèm giả làm người tốt nữa, đôi đồng tử nâu của ông ta nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sắc lạnh như một viên đạn. Không thèm mời mọc bằng nụ cười, ông ta cứ thế nhìn tôi mà chẳng nói gì, như thể đang không biết làm gì với một vấn đề trước mặt.

"Cậu tỉnh rồi."

Ông ta nói với giọng trầm lạnh, gieo xuống như một mệnh lệnh.

Tôi cố chống tay ngồi dậy, cơ thể vẫn nặng nề như một tảng đá ngàn cân.

Rồi bất chợt, tôi nhớ ra một điều, khẽ liếc xuống cánh tay trái của tôi, ấn ký Hắc Tường Vi đã bị vạt áo sờn rách che đi. Trong thoáng chốc, tôi không biết rằng ấn ký đó đã bị lộ ra hay chưa - liệu người đàn ông trước mặt tôi đã nhìn thấy nó chưa.

Tim tôi đập nhanh, hơi thở tôi không thể kiểm soát được mà nhanh hơn một chút, tôi sợ... bị nhận ra.

Dấu ấn đó - biểu tượng Hắc Tường Vi - là một biểu tượng hoa hồng đen với chiếc vương miệng bạc ở giữa chỉ có thể xuất hiện trên người hoàng tộc Valenthra chính thống. Nó không thể bị làm giả, và cũng không thể bị xoá...

Nếu ông ta thấy ấn ký đó và biết thân phận của tôi, tôi sẽ tiêu tùng.

Tôi cố lảng ánh mắt sang nơi khác, không để ánh mắt mình dừng lại trên cổ tay trái quá lâu. Co tay lại trong chăn, tôi để ý ông ta đang nhìn tôi - với một ánh nhìn quan sát phản ứng của tôi, hay đúng hơn, ông ta đang nghi ngờ tôi.

Tôi hít sâu. 'Không được để lộ, Không được để lộ, Không được để lộ!'

"Ông định làm gì với tôi?" Tôi gằn giọng hỏi, cũng để thăm dò xem ông ta đã phát hiện ra bí mật của tôi chưa.

Ông ta nheo mắt, như thể đang đánh giá mức độ nguy hiểm của đứa trẻ yếu đuối là tôi đây.

"Ta không quan tâm cậu là ai... và cậu từ đâu tới." - ông ta nói - "Thứ ta quan tâm là sức mạnh bóng tối đang ngủ trong cơ thể cậu."

Tôi nín thở.

Nhưng không, ánh mắt ông ta chỉ chăm chăm nhìn vào mắt tôi, không có động thái nào cho thấy ông ta để ý tới ấn ký bên tay trái của tôi.

'Chưa bị phát hiện! ông ta chưa phát hiện ra thân phận của tôi!'

Điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn của mình, tôi hỏi ông ta:

"Ông là ai?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận