“Ông là ai?” tôi hỏi, giọng khàn khàn.
Người đàn ông không trả lời tôi ngay, ông ta cứ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Được một lúc, ông ta lên tiếng:
“Ta là Garron Voidseer”.
“Đại đội trưởng đội kỵ sĩ hoàng gia khu vực phía Bắc Valenthra.”
Giọng ông ta cất lên lạnh toát như một thứ kim loại giữa trời đông. Ông ta nói đoạn rồi tiến về phía tôi. Bóng dáng cao lớn ấy nhoà lên màu vàng nhạt của bức tường trắng được phủ ánh nắng ban mai.
“Ta đã thấy thứ ma lực mà cậu phát ra - ma pháp bóng tối, là người sở hữu nó, chắc hẳn cậu cũng biết thứ ma pháp đó nguy hiểm đến chừng nào chứ? Và chắc chắn đó không phải thứ mà một đứa trẻ như cậu có thể kiểm soát được.”
“Tôi không biết ông đang nói gì.” - Tôi siết chặt tấm ga giường, cố giữ bình tĩnh.
“Chắc chắn cậu biết. Hơn ai hết, cậu là người rõ nhất về sức mạnh đang tiềm tàng trong cơ thể cậu.”
Tôi rùng mình trước thái độ lạnh lùng của con người đáng sợ trước mặt.
“Vậy thì liên quan gì tới ông?”
Ông ta quay lại, bước chậm về hướng về phía cửa sổ lớn, đường viền màu bạc của chiếc huy hiệu kỵ sĩ trên ngực trái của ông phản chiếu ánh sáng vàng nhạt. Ánh mắt ông hướng ra bên ngoài, nơi cảnh vật vẫn đang chìm trong không khí ấm áp của buổi sớm, ánh nhìn chăm chăm ấy như thể ông đang nhìn xuyên qua không gian và thời gian.
“Ma pháp bóng tối… cậu biết trong lịch sử Valenthra có tất cả bao nhiêu người sở hữu nó không?”
“Tôi… không biết…” - Tôi nuốt khan.
Một khoảng lặng nặng nề phủ xuống căn phòng trước khi Garron cất giọng trở lại.
“Tổng cộng chỉ có ba người. Hoàng đế Cedric Darkvale, vị hoàng đế đầu tiên - và cũng là người sáng lập nước Valenthra. Malrick Salaisus, nhà hiền triết vĩ đại nhất lịch sử, và từng là trụ cột ma pháp của Valenthra. Và cuối cùng, Erret Ferwan - kẻ đại phản nghịch của Valenthra - người đã châm ngòi cho cuộc chiến tạo phản hoàng đế kéo dài suốt hàng chục năm.”
Ông ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Và bây giờ thì có thêm một người mang sức mạnh ma pháp bóng tối nữa, đó là cậu.”
Nói đoạn, ông ta lại tiếp tục quay ra phía cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Như cậu thấy đó, ma pháp bóng tối không phải là thứ ma pháp có thể dung hoà được với một tâm trí yếu ớt. Nếu không đủ ý chí và sức mạnh, người sở hữu nó sẽ sớm đánh mất đi lý trí và sẽ trở thành một tai hoạ, giống như kẻ đại phản nghịch Fernwan - kẻ suýt khiến Valenthra rơi vào diệt vong.”
Tôi im lặng, lời ông ta nói hoàn toàn đúng! Trong tiểu thuyết Daniel đã sớm bị bóng tối nuốt chửng - và cùng với nó, mọi dấu vết của tâm trí con người cũng bị xoá sạch.
Cậu ta không chết, nhưng cũng chẳng còn là chính mình!
Tôi yên lặng nhìn ông ta. Nếu ông ta đã biết rõ đến mức đó… thì ông ta định làm gì tôi? Trừ khử đi mối tai hoạ này ngay từ lúc nó mới tiềm tàng sao? Ý nghĩ đó khiến sống lưng tôi lạnh toát. Từng tiếng kim đồng hồ vang lên giống như từng mạch đập trong cơ thể tôi đang run lên từng hồi.
Ông ta vẫn tiếp tục quay lưng về phía tôi, ánh sáng hắt vào bờ vai thẳng như thép của ông ta. Im lặng vài giây, ông ta tiếp tục nói:
“Đáng lẽ nếu theo trách nhiệm của một kỵ sĩ hoàng gia, ta nên đưa cậu đến trước mặt hoàng đế, và có lẽ sau đó cậu sẽ bị Sở ma pháp Valenthra bắt nhốt và nghiên cứu như một thứ vũ khí ma pháp.”
Đầu tôi ong lên. ‘Ông ta tính đưa mình đến trước mặt hooàng đế?’. Tim tôi đập dồn dập, bóng dáng ông ta trước mắt tôi lập tức trở nên khổng lồ và xa cách đến đáng sợ, ngay lúc tôi mấp máy miệng định mở lời cầu xin, giọng nói kia lại vang lên:
“Nhưng ta không làm vậy. Ta đã thấy cậu sử dụng ma pháp bóng tối để đe doạ đứa nhóc trong con hẻm mấy hôm trước. Ở tuổi này mà đã có thể khống chế thứ ma pháp đó… thì cậu có cơ hội.” - “Cơ hội để không bị bóng tối nhấn chìm.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta. Garron cũng quay lại bước tới gần phía chiếc giường tôi đang nằm, bóng ông ta đổ dài trên chiếc ga giường màu trắng, rồi ông nhìn thẳng vào mắt tôi nói:
“Hãy gia nhập đoàn kỵ sĩ của ta, để quân đội sẽ rèn giũa tâm trí của cậu trở nên mạnh mẽ trước khi bóng tối kịp nuốt lấy tâm trí cậu!”
Thời gian như ngưng đọng, mắt ông ta vẫn nhìn thẳng mắt tôi, nhưng không phải là một ánh mắt lạnh lẽo, mà là một ánh mắt nghiêm khắc của một người đại đội trưởng đội quân kỵ sĩ.
Tôi nắm chặt tay, sau một thoáng ngập ngừng, tôi cất giọng:
“Tôi…. Sẽ gia nhập.”
Garron gật đầu : “Tốt, đó là quyết định đúng đắn đầu tiên của cậu. Cậu sẽ được nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ đưa cậu đến doanh trại.”
------
Đêm hôm đó tôi không ngủ được.
Cho dù tôi đã được ăn những bữa ăn tử tế đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, căn phòng tôi đang ở hiện tại cũng đủ ấm áp, khác hẳn với nền đất lạnh lẽo của con hẻm nọ, nhưng đầu tôi vẫn rối như tơ vò, tôi liên tục trở mình qua lại, ánh trăng bên ngoài cửa sổ như đang đổ một chiếc bóng dài vào tâm hồn đang u uất của tôi.
Trước khi gặp Garron, tôi đã sống cuộc sống của Daniel ở khu ổ chuột được một khoảng thời gian. Những con hẻm ẩm ướt và tối tăm, mùi phân và rác rưởi hôi thối, những tiếng chửi rủa và la hét của đám trẻ gầy nhòm tranh nhau từng miếng ‘rác ăn được’ - và cả tôi, cũng từng tranh đoạt như thế.
‘Sống như bị bỏ quên, không ai bảo vệ, không ai cần đến, không ai gọi tên. Không! Đó không phải là sống, đó chỉ đơn giản là những cuộc sinh tồn ngày qua ngày, tháng qua tháng.’
Tôi hiểu lý do vì sao Daniel trong nguyên tác lại mang dáng vẻ thù hằn với cuộc sống này, căm ghét mọi người xung quanh anh ta ngay cả khi anh ta đã nhận lại được thân phận hoàng tộc của mình.
Một Daniel cô độc. Một Daniel đói khát. Một Daniel phải bất chấp mạng sống để tranh giành một miếng táo dập, một củ khoai bị chuột cắn dở lấm lem đầy bụi bẩn và nước thải bốc mùi. Một Daniel mỗi đêm đêm phải hằn học vì đói và co ro vì rét trong những con hẻm u ám mà không một ai, không một ai, hỏi han, để tâm hay đơn giản là trao một ánh nhìn đến ‘Daniel’ đó.
Cậu không có ai để nương tựa, không có thứ gì để bấu víu, như một con người đang rơi tự do, cậu - Daniel - không là gì cả.
Tôi nắm chặt mép chăn, đôi mắt dán vào một góc tối bên trên trần nhà.
‘Thậm chí với tâm trí của một người trưởng thành xuyên vào Daniel, tôi đã từng suýt chút nữa không giữ nổi lý trí của bản thân mình’.
‘Không… mình không giống cậu ta… Mình ‘không được phép’ giống cậu ta.’
Tôi đã gặp Garron, gia nhập đoàn kỵ sĩ, một quyết định mà Daniel trong nguyên tác chưa từng đưa ra.
Tôi thề sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Tôi sẽ sống sót trước bóng tối, trước định mệnh, trước bất kỳ ai! Tôi sẽ trở thành một ‘Daniel’ hoàn toàn khác.
Ngày mai… sẽ là một khởi đầu mới.
----
Sáng sớm hôm sau, ngay khi tôi vừa bước ra khỏi phòng, Garron đã ở đó. Không nói một lời dư thừa, ông ta chỉ tay ra hiệu tôi đi theo.
Doanh trại nằm cách khu nhà chính không xa lắm. Nơi đó giờ đã đông người, những kỵ sĩ tầm tuổi thanh thiếu niên đang tập luyện với nhau, tiếng những thanh kiếm kim loại va vào nhau vang vọng liên hồi.
Chưa kịp quan sát hết, Garron đã đưa tôi đến trước chuồng ngựa, đứng ở đó là một người đàn ông.
Ông ta cao lớn, dáng vẻ đồ sộ rắn chắc như một bức tường đá, làn da rám nắng, chằng chịt những vết sẹo và đồi mồi. Cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh nắng mặt trời, râu và ria mép ông ta rậm rạp phủ kín miệng và quai hàm. Mắt ông ta sắc lẹm và tinh tường như mắt của một con chim ưng nhưng không che mờ đi được những vết âm trầm của một người đã từng trải.
Ông ta cất giọng, chất giọng trầm đục nghiêm khắc:
“Ta là Thalor Stormborn - đội trưởng tiểu đội kỵ sĩ số ba và cũng là người huấn luyện của cậu.”
“Cháu… là Daniel.”
Khác với ý nghĩ của tôi rằng tôi sẽ được học chiến đấu ngay lập tức. Nhưng không, bài học đầu tiên mà Thalor dành cho tôi là ‘sự chuẩn bị’.
“Trước khi cầm được một thanh kiếm, thì nhóc sẽ phải học cách chuẩn bị cho những thanh kiếm.”
Tôi được Thalor dẫn đến kho vũ khí, học cách lau chùi, tra dầu và kiểm tra độ sắc bén của từng thanh kiếm, cẩn thận đến từng vết xước trên lưỡi kiếm và vết hoen ở chuôi kiếm.
Ngoài vũ khí, tôi còn được làm quen với áo giáp và ngựa. Thalor hướng dẫn cho tôi học tên từng mảnh của bộ giáp - từ miếng giáp vai, giáp ngực cho đến tấm bảo vệ cổ tay, cách đánh bóng từng miếng giáp bằng vải thô và xếp gọn chúng vào hòm theo đúng thứ tự. Tôi học cách dọn chuồng ngựa, bôi thuốc nấm và kiểm tra móng cho chúng, học cách buộc yên, chỉnh dây cương sao cho không bị tuột.
Làm việc từ sáng cho tới tận chiều tối, sắc cam nhạt của ánh hoàng hôn trải dài trên tấm lưng đầm đìa mồ hôi của tôi. Các kỵ sĩ trẻ đã huấn luyện xong từ lâu, trong doanh trại yên ắng chỉ có tiếng lạo xạo của gió và tiếng ngựa hí trong chuồng.
Tôi đang làm nhiệm vụ cuối cùng trong ngày: cho đàn ngựa ăn.
Xách từng xô thức ăn, tôi đổ từng đợt cỏ khô và yến mạch vào máng gỗ cho lũ ngựa. Từng con ngựa hất nhẹ bờm, cúi xuống ăn, một khung cảnh yên bình lạ lùng. Nhìn những con ngựa thong thả tận hưởng bữa ăn, tôi chậm rãi bước đến một bụi rơm trong góc chuồng và ngồi xổm xuống lặng lẽ quan sát chúng.
Lúc này trong doanh trại chỉ có tôi và lũ ngựa, tôi chợt muốn trải lòng với chúng - những con vật chẳng thể đáp lại lời tôi.
“Mi biết không…” - tôi khẽ thì thầm với lũ ngựa - “Chỉ vài ngày trước, ta vẫn còn là một đứa trẻ bụi đời đang lang thang, không nơi nương tựa, không biết có sống nổi đến sáng hôm sau không…”
Tôi cúi đầu, tay vô thức nắm chặt bụi cỏ khô.
“Vậy mà giờ đây, ta đã có chỗ để ở, có việc để làm. Ta cảm thấy nhẹ lòng vì những điều nhỏ nhoi đó… Ta không biết việc trở thành một kỵ sĩ có giúp ta tránh được số phận đang hiện ra trước mắt ta không. Ta cũng không biết rằng mình sẽ đi đến đâu, liệu có thay đổi được điều gì….”
Giọng tôi nhỏ dần đi, đến mức có lẽ không phải đang nói cho lũ ngựa nghe, mà là cho chính tôi nghe.
“Thảm hại thật…” - Tôi tự giễu.


0 Bình luận