Những khung cảnh lặp đi lặp lại : máu, bóng tối, ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng của ‘Caelum Silverlight’
“Hãy dừng tất cả mọi chuyện, anh thua rồi, Daniel!”
-----
“Không… Không thể… dừng lại…”
Người tôi chảy đầy mồ hôi, đầu tôi đau như búa bổ, những ký ức không biết từ đâu cứ chảy vào đầu tôi.
Không thể chịu được, tôi bừng tỉnh từ cơn ‘ác mộng’. Không biết chúng có chính xác là những cơn ác mộng không, vì những ‘thứ’ đó cực kỳ chân thật.
Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một con hẻm u tối, sâu hun hút.
Mùi nước cống, rác thối và xác động vật chết trộn lẫn vào nhau khiến tôi không biết thứ mình đang hít thở là không khí hay khí độc. Dưới lưng tôi là nền đất sình, nhầy nhụa và lạnh buốt như thể có thứgì đó đang ngọ nguậy.
Hai bên con hẻm là những bức tường đầy những mảng bám rêu và vết nứt, trông như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Phía xa xa, trong bóng tối sâu thẳm, có những tiếng thét chói tai, tiếng cười khanh khách như điên loạn, những sự hỗn loạn trong không gian tĩnh mịch mà u ám.
Tôi nhìn lại bản thân mình, một thân hình gầy nhòm, ốm yếu, đầy vết sẹo, một bản tay nhỏ bé và chắc chắn đó không phải là bàn tay của một người trưởng thành mà tôi đáng lẽ đang có.
“Đây… không phải mình…”
Tôi không biết mình đang ở đâu. Không biết mình là ai. Tôi trở nên hoảng loạn, sờ loạn vào cơ thểmình, đảo mắt nhìn xung quanh, khao khát tìm được một thứ quen thuộc trong không gian xa lạ này.
Rồi tôi bất chợt nhìn được một thứ, trên cánh tay trái của tôi có một hình xăm, không, nó như thể một ấn ký được khắc lên tay tôi vâỵ.
Một bông hoa hồng, đen tuyền như than, cánh hoa xoắn vào nhau, sống động như thể chúng đang co rút, hít thở trên cánh tay tôi.Xung quanh bông hoa là những sợi dây gai uốn lượn, sắc nhọn như những lưỡi dao đang quấn lấy bông hoa ở giữa. chính giữa bông hoa là biểu tượng một chiếc vương miệng màu bạc rực sáng dù cho bị che lấp bởi lớp bụi đất và máu khô.
Tôi cứng đờ người, rồi bàng hoàng nhớ lại cả những ký ức trong cơn ác mộng trước đó…
“Không thể nào… cái này… đây là-“
Tất cả những chi tiết này giống hệt nội dung của một cuốn tiểu thuyết mà tôi từng đọc trước khi xuyên tới đây.
‘Mỗi thành viên của hoàng tộc Velanthra ngay từ khi sinh ra đã được khắc ấn ký Hắc tường vi - hoa hồng đen - để chứng minh huyết thống chân chính.’
Daniel Silverlight - nhân vật phản diện của cuốn tiểu thuyết - là một trong số ít người sở hữu ấn ký này.
Bởi cậu là… Một vị hoàng tử bị thất lạc.
“Vậy là thật, mình… đã trở thành Daniel.”
Nội dung cuốn tiểu thuyết kể về vương quốc Velanthra, nơi ánh sáng thống trị và bóng tối bị gạt bỏ, Hoàng tử Caelum Silverlight lớn lên trong sự lãng quên của phụ hoàng. Nhưng khi được gửi đến Học viện Hoàng gia, nơi giới quý tộc trẻ tuổi thi tài và tranh đoạt quyền lực, Caelum không chọn cách đầu hàng.
Với một trí tuệ sắc bén, năng lực điều khiển ma pháp mạnh mẽ, và một trái tim không chịu khuất phục, anh từng bước thu phục lòng người, xây dựng liên minh, và đối đầu với những kẻ thù đang bủa vây ngai vàng. Trong bóng tối, anh vun đắp ánh sáng của chính mình.
Khi âm mưu lật đổ hoàng quyền bùng nổ, Caelum là người duy nhất đứng giữa sự hỗn loạn và sụp đổ. Và chính lúc đó, triều đình - và cả hoàng đế - buộc phải công nhận rằng anh chính là người thừa kếthực sự cho ngai vàng.
Vai trò của Daniel trong cuốn tiểu thuyết này chính là kẻ phản diện cuối cùng của cuốn tiểu thuyết "Vương Quyền Bóng Tối". Một hoàng tử thất lạc, bị nuôi lớn bởi hận thù và ma pháp bóng tối, rồi được hoàng thất tìm lại khi thế lực bóng tối đã sớm ăn sâu vào linh hồn.
Trở về hoàng cung, Daniel được Hoàng đế đích thân nhận lại, yêu thương và ưu ái, bất chấp quá khứ mờ ám. Trong khi đó, Caelum Silverlight - người con trai tuy không được hoàng đế coi trọng nhưng chàng rất được lòng triều đình và người dân.
Ghen tị, tổn thương và bị ma lực thao túng, Daniel buông thả bản thân cho ác ma chiếm giữ, khởi động một cuộc tạo phản nhằm lật đổ vương quyền và xóa sạch những kẻ đe dọa ngôi vị của hắn. Nhưng kết cục, hắn vẫn thua dưới tay Caelum - người hắn luôn khinh thường và ghen ghét.
Trong cơn giận dữ và thất vọng, Hoàng đế ban lệnh trục xuất Daniel khỏi Velanthra. Không còn ngai vàng, không còn danh phận, không còn con đường quay đầu.
Tôi rùng mình, thều thào trong vô vọng.
“Không… Không thể nào…”
-----
Trời đã sáng, nhưng trong con hẻm vẫn u tối, không có một tia sáng mặt trời chiếu rọi, bầu trời phủ một màu xám như tro. Gió lạnh thốc qua con hẻm hôi thối, cứa lên da như những lưỡi dao mỏng.
Tôi ngồi co rúm trong một góc, xung quanh là những vũng nước đục ngầu, tay trái ép sát vào lồng ngực để cố che đi hình xăm trên cổ tay trái.
Cái bụng nhỏ bắt đầu gầm lên từng hồi. Tôi đã từng đói - ở kiếp trước - nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy đói tới nỗi sắp bị ăn từ bên trong như bây giờ.
Tôi đứng dậy, chân run rẩy. Cơ thể Daniel lúc này yếu hơn tôi tưởng, tưởng chừng như không thể nhấc nổi đôi chân lên.
Nhưng tôi biết, nếu tôi không đi và kiếm lấy thứ gì đó bỏ vào miệng, tôi sẽ chết vì đói.
Khu ổ chuột của Velanthra không phải là nơi dành cho người sống. Những con đường đầy rác rưởi và phân động vật do quanh năm không có người dọn dẹp. Những dãy nhà siêu vẹo chen chúc được dựng lên từ phế liệu và rỉ sắt, như thể sẽ sụp đổ xuống người tôi bất cứ lúc nào.
Tôi len lỏi qua từng ngõ ngách, mắt đảo liên tục mong tìm thấy một thứ gì đó để ăn, một cửa hàng? Không tôi làm gì có tiền chứ. Một bếp ăn từ thiện? Làm gì có một nơi như vậy ở khu ổ chuột sập sụi này.
Thật nực cười, chẳng có gì cả, chỉ có những ánh mắt trắng dã nhìn tôi như thể món đồ sắp hỏng.
Lúc tôi tưởng mình sắp ngã vào cửa tử, ở góc chợ đổ nát, tôi thấy một xe gánh hoa quả vừa bị lật. Rau củ vương vãi đầy đất. Một quả táo dập lăn long lóc trên nền đất.
Mắt tôi dán chặt vào quả táo ấy, rồi tôi lấy hết sức chạy lại và vồ lấy quả táo đó, rồi lại lấy hết sức bình sinh để lao đi mặc cho lời chửi rủa của ông chủ xe gánh.
Chạy đi một đoạn xa, tôi lánh vào một con hẻm tối, tưởng như mọi sự vụ đã xong xuôi. Nhưng không, tôi đã quá coi thường cuộc sống ở khu ổ chuột này.
“Tay mày đang cầm thứ gì đó, con chuột kia?”
Một giọng nói lanh lảnh, ngay sau đó một bàn chân thô bạo đạp vào bụng tôi. Tôi bật ngửa, ho sặc sụa. Trước mặt là một thằng nhóc, trông cậu ta cũng gầy gò chẳng kém tôi, nhưng ước chừng lớn hơn tôi vài tuổi, mặc áo da cũ bẩn thỉu, mắt cậu ta lạnh lẽo lườm nguýt tôi, còn tay thì đang cầm một con dao găm.
‘Không có bất kỳ luật lệ nào ở đây ngoài quy luật sinh tồn!’
‘Mình là một người lớn, là một người trưởng thành trước khi xuyên đến cơ thể này, không lý nào mình sẽ thua thằng nhóc ở trước mặt! - mình phải sống sót’
Tôi tự thuyết phục bản thân mặc cho cái cơ thể này đang run cầm cập vì sợ hãi . Cái cơ thể nhỏ bé này không biết đánh, thậm chí không còn sức để chạy, từng mạch đập trong cơ thể đang rộn ràng, không biết là do đang sợ hãi hay đang uất ức vì không thể làm gì được.
Ngay lúc thằng nhóc định vồ lấy quả táo, tôi ngẩng đầu lên trừng mắt hắn.
Và trong khoảnh khắc đó, một cơn gió lặng quét qua, cát bụi bay ngược lên và lắng đọng lại, tôi cảm giác được đồng tử mình co rút lại, như thể bóng đêm đang đổ thẳng từ đồng tử ra ngoài.
Từ quanh người tôi một làn khói đen mỏng như sương ma rịn ra. Không nhiều, đủ để uốn lượn quanh tay tôi như con rắn nhỏ, nhưng đủ để doạ sợ thằng nhóc trước mặt. Hắn khựng lại.
“Cái quái gì vậy… mày…”
Hắn lùi lại một bước, rồi sau đó quay lưng bỏ chạy tới tấp.
Tôi chẳng cần tấn công, cũng chẳng chạy theo hắn, chỉ để hắn biết rằng, tôi không phải người mà hắn có thể động vào…
Tôi nhai quả táo dập trong yên lặng, mỗi lần nuốt là một lần họng tôi đau rát như đang nuốt hàng ngàn cây kim. Cơn đói tạm lắng xuống, nhưng tâm trí tôi chưa yên.
Những điều vừa xảy ra… ánh mắt sợ hãi của thằng nhóc đó khi thấy làn khói trườn quanh tay tôi. Như thể tôi đã triệu hồi một con ác ma trong tôi mà trước giờ luôn bị khoá chặt lại…
Trong tiểu thuyết, Daniel mang trong mình nguồn ma pháp bóng tối thuần khiết, có lẽ làn khói là 1 phần sức mạnh của nguồn ma pháp đó.
Ma pháp bóng tối không chỉ là một công cụ, mà còn là một thế lực sống, nó tồn tại sâu bên trong Daniel, lặng lẽ, dai dẵng và chẳng thể kiểm soát.
Nó ban phát cho người sở hữu sức mạnh vượt xa giới hạn con người, nhưng đồng thời cũng ăn mòn đi lý trí của họ, và nếu người sở hữu không đủ mạnh mẽ, thì cuối cùng sẽ bị bóng tối nuốt chửng từ bên trong.
Và Daniel - vị hoàng tử phản diện - cũng không thể thoát khỏi kết cục ấy…
Vậy còn tôi thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không kiểm soát được nguồn ma lực này?
Tôi không thể biết được. Nhưng có một điều tôi chắc chắn.
“Nếu muốn sống sót, tôi phải học được cách sử dụng nó.”
Tôi đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi con hẻm.
Và tôi không biết rằng - ở trên mái ngói mục nát của căn nhà cũ cách đó hai dãy phố là một người đàn ông trùm áo choàng đen kín mít đang âm thầm theo dõi tôi.
Hắn đứng im, bóng nhoà vào ánh chiều tà xám ngoét, Khuôn mặt khuất sau lớp mũ trùm đầu.
Gió cuốn áo choàng hắn bay phấp phới, lộ ra mảnh lệnh bài nhỏ bên hông, bên trên có khắc hình một lưỡi kiếm xuyên qua cánh của một con chim đại bàng - biểu tượng của đoàn kị sĩ hoàng gia.
Hắn khẽ nghiêng đầu, lẩm bẩm nói như thể cho chính hắn nghe.
“Ma thuật bóng tối… Một thằng nhóc có thể kiểm soát được ma thuật bóng tối … ở ngay trong khu ổ chuột Valenthra? Phải báo cho Đại Đội Trưởng!”


0 Bình luận