• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 13

0 Bình luận - Độ dài: 2,314 từ - Cập nhật:

Sau đây có thể sẽ là trận đấu căng thẳng giữa hai kẻ vô danh trên chuyến tàu này. Dù xuất thân, hoàn cảnh hay thời điểm đều khác biệt, nhưng lúc này đây, cả hai đều nghiêm túc với một điều duy nhất là phải phân thắng bại cho rõ ràng.

Kane giữ im lặng, ánh mắt không rời khỏi cái bản mặt ranh mãnh của Mirelios. Cô lẳng lặng rút ra một sợi thun, gom gọn mái tóc dài ánh vàng thành một kiểu đuôi ngựa gọn gàng.

“Xong xuôi cả rồi. Nào, bắt đầu đi.” Kane chống khuỷu tay lên bàn, cả người hơi nghiêng về phía trước. Giọng nói và ánh nhìn kia đều mang theo sự tập trung lạ thường.

“Đây chỉ là đố chữ thôi mà, có nhất thiết là nghiêm túc vậy không?” Đó là những gì mà cậu tính nói, nhưng nhìn cái bộ dạng lúc này của Kane thì lại thôi. Bởi đằng nào thì chuyện này xảy ra như vậy cũng do cậu kích động cô ấy.

“Được thôi…”

Mirelios hít vào một hơi sâu, rồi bắt đầu nói với giọng chậm rãi, cẩn trọng hơn thường lệ, như thể chỉ một sai lệch nhỏ thôi cũng có thể gây ra chuyện phiền phức.

“Vậy thì chị hãy lắng nghe cho kỹ. Bên trong tôi chứa đầy thuốc-”

“Viên nhộng!” Kane hét toáng lên, tay đập xuống bàn như thể cô đang trong một chương trình nào đó phải bấm nút để giành quyền trả lời.

Mirelios khựng lại, nhăn mặt. Bị cắt ngang giữa lời là một trong những điều cậu cực kỳ ghét. Mặc dù bình thường thì cậu sẽ không ngần ngại phản bác, nhưng với Kane… cậu chỉ thở dài, cố nén lại.

“Chị sai rồi. Và... em còn chưa nói xong.” Giọng cậu đanh lại. “Làm ơn, để em đọc hết câu rồi hãy đoán, được chứ?”

Kane xụ mặt như trẻ con bị nhắc nhở, tay chống cằm trên bàn. “Hừm… được rồi, đọc tiếp đi.”

Mirelios nhắm mắt, hắng giọng lại. “Trong tôi chứa nhiều thuốc. Tôi nhỏ bé, nhưng có thể gây chết người. Khi sử dụ-”

“Thuốc độc! Lần này chắc chắn rồi!” Kane lại hét lên, gần như nhảy dựng khỏi ghế, tay chỉ thẳng vào mặt Mirelios với sự đắc ý lố bịch.

Cậu đông cứng lại vài giây. Không biết nói gì cả. Chỉ có đôi mắt trĩu xuống và hai bàn tay đang siết chặt lại, từng hơi thở cậu như đang bốc lửa. Lồng ngực phập phồng như thể đang cố giữ lại cơn thịnh nộ đang ở cổ họng.

“…Em. Chưa. Nói. Xong.” Cậu nói từng chữ một, giọng thấp và khô khốc.

“Nhưng rõ ràng là thuốc độc còn gì! Đúng quá còn gì nữa!” Kane lại phì cười, vô cớ chen ngang lời của cậu. Thậm chí nụ cười của cô ấy giờ đây lại càng ranh mãnh hơn như thể cố tình làm vậy chỉ để thấy Mirelios phát điên lên.

Trong đầu cậu giờ không khác gì một quả bom sắp nổ. Nhưng thay vì gào lên, cậu lại ngửa mặt sang nhìn Mặt Trời ngoài cửa sổ, đôi mắt cụp xuống cam chịu như thể đang hỏi nó. “Tôi đang bị thử thách lòng kiên nhẫn à…

Bỗng nhưng, cậu nảy ra một ý tưởng táo bạo không kém phần ranh ma. Mirelios lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Kane mà không có lấy một chút ngại ngùng.

Kane, ban đầu vẫn còn hả hê trêu chọc, chốc khựng lại khi thấy cái vẻ mặt thản nhiên đến kỳ lạ ấy. Một cảm giác tội lỗi không tên bắt đầu len vào trong lòng cô, như thể mình vừa đi quá giới hạn mà không nhận ra.

“N-Này… tôi không tính… ý tôi là tôi không có ý định làm xa đến mức này đâu…”

“Không sao.” Mirelios lắc đầu, giọng cậu trầm xuống nghe gần như cạn kiệt cảm xúc. “Em không trách chị đâu. Lỗi đều là do em mà ra.”

Kane bối rối thấy rõ, ánh mắt đảo nhẹ rồi lúng túng nói. “Thôi… tôi xin lỗi mà! Thật đấy! Hay là… hay là ta chơi lại đi! Câu đố của cậu đấy!”

Mirelios khẽ nghiêng đầu, chậm rãi đáp. “Nếu chị muốn vậy… thì lại gần đây. Em sẽ nói riêng cho chị nghe.”

Câu nói đó khiến Kane càng lúng túng, tay gãi gãi đầu như thể không biết nên phản ứng sao. Nhưng rồi cô cũng ghé sát lại.

Mirelios cũng sát lại bên tai Kane, thì thầm nhẹ như gió. “Câu đố là… Người vừa vàng hoe nhất vừa ngu ngốc nhất trong toa tàu này.”

Nói xong, cậu không đợi câu trả lời của Kane mà cắm đầu chạy một mạch ra khỏi phòng, bỏ cô đang đứng hình, mắt mở to như không tin nổi vào tai mình.

Kane vẫn còn ở trong phòng, tay khoang chặt, cố gắng giải cái câu đố của Mirelios mà đầu nóng như cái máy tính đời cổ. Phải mất vài phút để mà Kane cuối cùng cũng hiểu ra được chút câu đố của cậu đã đặt.

“Trong toa tàu… người vàng hoe nhất… thì chẳng phải là mình sao?”

Mắt Kane bỗng sáng rực lên khi bắt kịp được manh mối. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, cô như sét đánh ngang tai khi hiểu ra thực chất câu đố của Mirelios ẩn chứa điều gì. Đôi mắt cô trợn tròn, đặc biệt là con mắt bên phải khẽ chuyển sang sắc đỏ một dấu hiệu chẳng lành chút nào.

 “MIIII-RE-LI-OS!!!”

Tiếng hét vang dội khiến cả toa tàu như chấn động. Mọi người trong khoang giật mình quay lại, có kẻ trốn sau ghế, có đứa trẻ vì âm thanh chói tai ấy mà bật khóc.

Trong khi đó, “thủ phạm” Mirelios thì vẫn thảnh thơi dạo bước qua toa bên cạnh, tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã như thể chẳng có gì xảy ra. Nhưng trên trán đã bắt đầu rịn mồ hôi.

“Chết rồi… chị ấy chắc đang điên lắm đây...” Cậu thì thầm, nhỏ tới mức chỉ gió mới nghe thấy.

Gương mặt từ cười khẩy tự đắc giờ như bị ai dùng sơn phết thành một màu tím tái, méo mó đầy lo lắng. Nhưng cậu vẫn cố tự trấn an. “Hầy… đáng lẽ mình không nên làm vậy… Nhưng màchị ta trêu trước! Mình chỉ… trả đũa nhẹ thôi mà…”

Mirelios lại thở ra một hơi ngắn nhưng sâu, nặng và đặc hơn bất kỳ lần nào trước đó. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cứ như dây leo rối, khiến cậu chẳng nhận ra rằng mình đã bước đến tận cuối toa lúc nào không hay.

Cậu ngó quanh.

Không một bóng người.

Không khí nơi đây im lặng đến nghẹt thở, lạ lùng đến mức bất thường. Dù đang đứng trên một đoàn tàu đang chạy, không có tiếng động cơ, không có tiếng bánh sắt va vào ray, thậm chí cả tiếng ồn ào của đám hành khách bị Kane làm cho choáng váng trước đó… cũng biến mất.

Tất cả như thể đã bị bóp nghẹt.

Rồi một cơn đau âm ỉ lan dần trong đầu, không dữ dội, nhưng cứ rỉ rả như kim châm vào bên trong. Kèm theo đó là thứ cảm giác mà cậu đã quá quen… quá đáng sợ. Giống hệt như khi cậu gặp người ấy lần đầu tiên.

Và rồi...

“Chà… Chà… Chúng ta lại… gặp nhau… rồi…”

Một giọng nói cất lên phía sau. Nghe thì nhẹ như gió, ấm như thì thầm ru ngủ, nhưng lại nặng đến mức ép không khí khỏi phổi. Một giọng nói mà cậu chắc chắn chưa từng quen, nhưng trái tim cậu lại phản ứng như thể đã sống cùng nó.

Mirelios đứng chết trân tại chỗ.

Dù là lần đầu gặp… nhưng cậu lại biết rất rõ: Là cô bé đó bí ẩn lúc đó.

Mirelios cố gắng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với người đó. Nhưng ngay khi vừa quay đầu lại… thì trước mặt cậu, một bộ bàn trà đã hiện ra tự lúc nào.

“Xin mời…” Cô bé ấy cất giọng, nhỏ nhẹ nhưng không giấu được chút hưng phấn trong từng câu nói. Gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn sống động và thật hơn rất nhiều so với những lần gặp trước đó.

Trước khi Mirelios kịp phản ứng gì, hai người mặc áo đen đứng hai bên đã nhẹ nhàng nhưng không cho cậu cơ hội từ chối kéo cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hành động dứt khoát như thể họ đang đặt một con búp bê vào đúng vị trí của nó trong một buổi tiệc trà tưởng tượng.

“Ờ… Hả?!” Cậu lắp bắp, vẫn còn đơ người, tâm trí lạc trôi chưa bắt kịp tình hình. Dù tất cả đều diễn ra quá nhanh, cậu không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, một sự bình yên lặng lẽ bao trùm lấy cậu như làn sương mỏng. Như thể nơi đây hoàn toàn cắt lìa khỏi thực tại.

“…Nói chuyện ư?” Cậu ngập ngừng hỏi.

“Vâng.” Cô bé mỉm cười tươi rói, như thể điều đó là điều duy nhất trên đời mà cô muốn. “Chỉ nói chuyện… thôi mà!”

Hai người áo đen nhanh chóng bày biện mọi thứ ra bàn, bánh kẹo ngọt sặc sỡ, mùi hương như được làm ra chỉ để quyến rũ trí tò mò nhưng đặc biệt nhất vẫn là bộ ấm trà. Nó trông… ảo lạ. Không phải kiểu lung linh long lanh, mà là thứ gì đó khiến người ta không thể chắc chắn nó thực sự có tồn tại hay không.

Mirelios chớp mắt vài lần. Cậu không hiểu sao lại cảm thấy như vậy, nhưng cố tự nhắc mình rằng cần phải tập trung. Đây không phải lúc để lạc vào mấy suy nghĩ phù phiếm.

Cậu đang ngồi giữa một buổi tiệc trà với một cô bé mà gần như cậu chưa từng gặp. Thế nhưng, cô ấy lại tỏ ra thân mật một cách kỳ quặc, như thể cả hai đã là tri kỷ từ rất lâu.

“…Ừm… Tôi không nghĩ là mình có thể ăn bánh hay uống trà trong cái thời điểm này đâu.”

Nhưng ngay khi lời vừa dứt, hai người áo đen cùng lúc dậm chân mạnh xuống nền. Âm thanh nặng trịch vọng lên khiến cậu giật mình. Họ tiến đến gần, trông như đang rất tức giận, đúng lúc tôi thấy bàn tay của họ giơ ra.

Chỉ đến khi cô bé nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng, cả hai lập tức dừng lại rồi lùi về vị trí cũ, hoàn toàn im lặng như chưa từng động đậy.

“Em biết…” Cô cất giọng, vẫn nhẹ như gió thoảng “Anh không có thời gian… cho những thứ như thế này…”

Cô bé ngập ngừng một chút, như để hít vào thật sâu trước khi tiếp lời.

“Nhưng chúng ta… dù chỉ lần này thôi… làm ơn…” Đột nhiên hai cái vòng cổ từ phát sáng, tỏa ra một hào quang xám xịt.

Mắt Mirelios mở to, không rõ vì kinh ngạc, đau đớn, hay vì trong đầu cậu vừa dội lên một cơn đau nhói không giống bất cứ thứ gì từng trải qua. Nó không phải là cơn đau bình thường mà như thể một điều gì đó bị chôn sâu đang cố vùng trỗi dậy.

Cậu lắp bắp mở lời. “…S…Sere-“

 

“!”

Một tiếng nổ chát chúa vọng tới từ bên ngoài thân tàu. Cùng lúc đó, toa tàu nơi hai người đang ngồi rung lên dữ dội.

Cơn đau trong đầu Mirelios biến mất y như cách nó đến đột ngột và tuyệt đối. Đủ để kéo cậu trở về với thực tại đang lung lay.

“Cái gì vừa—?!” Mirelios bật dậy khỏi ghế, lao ánh mắt về phía cánh cửa sau toa. Qua khe hở, cậu hé nhìn. Và rồi, khựng lại. Gần như ngã khuỵu xuống sàn.

Cái cảnh tượng đó. Cái thứ mà cậu không muốn là tin sẽ xuất hiện tại nơi này. “…Tại sao… bọn chúng lại ở đây…” Cậu lẩm bẩm, như thể tự hỏi hay là cầu xin rằng mình nhìn nhầm.

Phía sau, cô bé vẫn đang ngồi yên, tay đặt trên lòng, ánh mắt như vừa lắng lại thành một nỗi buồn không tên.

“Có lẽ… chúng ta phải… tạm dừng rồi…” Không phải chỉ buổi tiệc trà. Mà là mọi thứ.

Ở một toa khác, cả đoàn tàu giờ đây chao đảo. Tiếng la hét, tiếng chân chạy loạn, tiếng kim loại rít lên từ bánh tàu đang siết chặt ray.

Nhưng Kane thì đứng yên giữa đám đông náo loạn, bất động. Đôi mắt vàng của cô từ từ biến chuyển. Từng lớp màu đỏ lan dần vào lòng mắt, sâu và đậm như máu đang sôi.

Cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười một nụ cười nhỏ đến lạnh gáy. “Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ? Lâu cho nên mới thấy hoài niệm thật…” Kane lẩm bẩm. “Dù cho nó mới xảy ra không xa”

Quay ngược lại hướng mà mọi người đang chạy. Từng bước chậm rãi nhưng dứt khoát, băng về phía của nguồn chấn động, mặc cho tiếng gầm của con tàu đang xé toạc cả không gian. Kane đưa tay vào đây đeo trang bị bên hông mà rút ra một khẩu súng ngắn, che đi một con mắt của cô.

“Tao chỉ mong là bọn mày đã chuẩn bị đầy đủ cho thời điểm này thôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận